Thơ Yên Hà - Tình Yêu Và Cuộc Sống
KHÓ NGỜ
Ta trách mình sao
quá dại khờ
Tóc đã chớm bạc
dạ còn thơ
Tin lời đường mật -
bay theo gió
Kim, cổ chữ yêu
thật khó ngờ !
THỜI GIAN NÀO
Ta lại về với ta
Về với nơi cô độc
nơi không hình, không bóng
không giọng nói đàn bà !
Thời gian nào bôi xoá
dấu ấn kỷ niệm buồn
thiêu rụi thiên đường ảo
Cho tình hờ đi qua !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2008 10:21:28 bởi yenha >
TỰA MÂY TRÔI
Xuân về, tết đến
thêm một tuổi
Rong ruổi bao năm
vật lộn đời
Suy đi, nghĩ lại
lòng ray rức
Tình duyên, danh phận...
tựa mây trôi !
XUÂN CÓ TỘI ?!
Cuộc đời gán cho mùa xuân cái tội
đã cướp đi tuổi trẻ của bao người
nhưng cũng hân hoan chào mừng xuân đến
Ôi ! Biết làm sao hiểu được ý đời !
Sao không trách hạ thiêu cháy cỏ cây
Không trách thu lại trút lá rơi đầy
hay trách đông đã mang về buốt giá...
Chỉ trách xuân thêm một tuổi cho người !
Phải chăng
mùa xuân có tội ?!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2008 11:58:04 bởi yenha >
ĐÓN XUÂN
Mùa xuân
chấp cánh nhân tình
Hoa thơm nẩy lộc
cho mình đón xuân
Năm mới
ai có bâng khuâng
xếp vào dĩ vãng
cùng xuân vui vầy!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2008 07:22:08 bởi yenha >
]
Trích đoạn: yenha
KHÓ NGỜ
Ta trách mình sao
quá dại khờ
Tóc đã chớm bạc
dạ còn thơ
Tin lời đường mật -
bay theo gió
Kim, cổ chữ yêu
thật khó ngờ !
TƯỞNG LÀ SỰ THẬT
Tưởng là sự thật
Ai ngờ giấc mơ
Giậc mình tĩnh giấc
Mới biết dại khờ
Tưởng tình chung thủy
Ngược lại tình hờ
Hơ hơ cười khẩy
Đúng là ngu ngơ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2008 00:53:27 bởi Lưu Giang >
Trích đoạn: Lưu Giang
TƯỞNG LÀ SỰ THẬT
Tưởng là sự thật
Ai ngờ giấc mơ
Giật mình tĩnh giấc
Mới biết dại khờ
Tưởng tình chung thủy
Ngược lại tình hờ
Hơ hơ cười khẩy
Đúng là ngu ngơ
CÒN CHĂNG
Ngu ngơ ơi hỡi ngu ngơ
Người khôn, kẻ dại ai ngờ được chăng ?
Yêu nhau sao cứ "lăng nhăng"
Trách ai, ai trách...còn chăng nghĩa tình ?!
CÒN CHĂNG
Trích đoạn: Yên Hà
Ngu ngơ ơi hỡi ngu ngơ
Người khôn, kẻ dại ai ngờ được chăng ?
Yêu nhau sao cứ "lăng nhăng"
Trách ai, ai trách...còn chăng nghĩa tình ?!
TÌNH CHO KHÔNG
Vì yêu nên mới giận
Vì thương nên mới hờn
Khi yêu không biết dại
Khi thương chẵng cần khôn
Người bảo rằng ta dại
Khi trao hết ân tình
Tình yêu không đền đáp
Chỉ một lòng hy sinh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2008 07:30:14 bởi Lưu Giang >
TÌNH SÓNG
Biển tình xanh thẳm
Sóng hát quanh năm
Làm sao em biết
Có ngọn sóng ngầm
ngày đêm âm thầm
cô đơn chịu đựng !
Tình biển bao la
ôm cả vào lòng
bao nhiêu ngọn sóng
dài, ngắn, đục, trong !
Nhưng lại vô tình
quên đi một ngọn
từ trong lòng biển
sóng ngầm lạnh câm
trào dâng tình sóng
ngàn năm, ngàn năm !
DÙ RẤT NHỎ
Hạt mưa chiều xuân
vương mi em
Long lanh, chứa đựng
những nỗi niềm
Có bóng hình anh
dù rất nhỏ
Cũng đủ ấm lòng
kẻ mơ duyên !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2008 18:38:48 bởi yenha >
TÌNH CÒN LẠI
Ta ơi
hãy mau
quay về hiện thực
Đừng mơ tưởng viễn vông
đừng ảo vọng thiên đường
Đừng thương, đừng nhớ
đừng hy vọng, đợi chờ
Hãy biết chấp nhận: Bơ vơ !
Khi tình yêu là quả bóng
thoát thai từ bọt xà bông
có bảy sắc cầu vồng trông lộng lẫy
Đẹp ! Nhưng lại mau tan vỡ cho người phải chạnh lòng !
Tất cả
trong phút chốc
tình còn lại:
trống không
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2008 22:06:03 bởi yenha >
LẠNH LÙNG
Sông dài, biển rộng
chốn non cao
Người chôn tình tôi
tận nơi nào ?!
Tư lự, lạnh lùng
dùng lời nói
Giết chết cuộc tình
chẳng gươm đao !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2008 23:51:48 bởi yenha >
XUÂN DẦN XA
Mùa xuân đi qua
Mai già ngơ ngác
nhìn những cánh hoa
xơ xác, héo tàn !
Sáng níu kéo cái lạnh của mùa đông
Trưa ôm ngọn lửa hồng của mùa hạ
Chiều mơ tưởng về một thuở thu ca
Và...thực tế.. mùa xuân đang dần xa !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.02.2008 17:44:00 bởi yenha >
Trích đoạn: yenha
LẠNH LÙNG
Sông dài, biển rộng
chốn non cao
Người chôn tình tôi
tận nơi nào ?!
Tư lự, lạnh lùng
dùng lời nói
Giết chết cuộc tình
chẳng gươm đao !
VÙI
LẤP Cuộc tình đã chết từ lâu
Phải đâu gươm giáo để sầu lạnh băng
CŨng không lời nói gió trăng
CHôn tình phủ kín nhọc nhằn chốn yêu
Sông dài biển rộng cô liêu
Vẫn nồng vị muối đậm nhiều mặn cay
LẠnh lùng, tư lự mê say
Hay buồn vương vấn lẫn rày rặt thương
Thì thôi cũng đã cuối đường
Duyên tình nay phủ dặm trường..phân ly!
HuongTuyet274
Trích đoạn: huongtuyet274
VÙI LẤP
Cuộc tình đã chết từ lâu
Phải đâu gươm giáo để sầu lạnh băng
CŨng không lời nói gió trăng
CHôn tình phủ kín nhọc nhằn chốn yêu
Sông dài biển rộng cô liêu
Vẫn nồng vị muối đậm nhiều mặn cay
LẠnh lùng, tư lự mê say
Hay buồn vương vấn lẫn rày rặt thương
Thì thôi cũng đã cuối đường
Duyên tình nay phủ dặm trường..phân ly!
HuongTuyet274
SẼ QUÊN
Hai người, hai ngả, chia ly
Xa rồi chớ nói câu gì xót xa
Tình không trọn, nghĩa (vẫn) đậm đà
Cầu mong ngày tháng dần dà sẽ quên !
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: