Thơ Nguyên Cương (trang lưu, có sửa & bổ xung )
Nguyên Cương xin chào tất cả các bạn. Từ khi mới tham gia vào VN.Thư Quán, Nguyên Cương đã nhận được sự sẻ chia và động viên của các bạn. Vậy mở đầu Trang thơ lưu, Nguyên Cương xin gửi đến các bạn một vần thơ thay cho lời cám ơn : QUÀ TẶNG Những vần thơ đã gửi vào trong gió Nghe mơ hồ một tiếng đáp nhẹ êm Phải chăng đời không dễ bị lãng quên Khi rung động đã hòa cùng nhịp sống Dẫu cành gai hay một cánh hoa hồng Khi ban tặng sẽ là niềm hạnh phúc Giọt nước mắt trên má lăn nóng rực Nỗi đớn đau thường trực sẽ nhạt phai Rồi mai đây âm hưởng những đêm dài Còn đè nặng mỗi sớm mai thức dậy Nhưng lặng lẽ trong cuộc đời từ đấy Có tiếng chim lảnh lót giữa vần thơ... Nguyên Cương Tiếp dưới đây là tập hợp các bài thơ của Nguyên Cương có trong Diễn Đàn. Nguyên Cương cố gắng ghép vào từng nhóm để tiện theo rõi. Một số bài giao lưu, khi đưa ra khỏi nguyên cảnh thường không rõ nghĩa, nên Nguyên Cương đã chỉnh sửa, bổ xung cho hoàn chỉnh. Mong mỗi ngày thêm nhiều bạn mới. Chúc các bạn vui khỏe. Nguyên Cương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.01.2008 23:33:03 bởi Nguyên Cương >
TRĂNG TRONG
Tặng Băng Nguyệt
Khi nguồn thơ đã cạn
Ta lan man đi về phía chân trời
Tìm một nơi tĩnh lặng
Soi bóng mình vào đáy một vầng trăng
Như giếng nước dễ hồ chưa phai cạn
Giọt vô tư trong sáng vạn vạn năm
Trăng ơi trăng hồn ta là mây vắng
Bay qua trăng rực sáng một chớp loà
Trăng tròn trịa khiến đời bao nghiêng ngả
Trăng hao gày cây lá cuồng điên
Đêm nay ta giả thần tiên
Gương mắt trộm nhìn trăng kiều diễm
Câu thơ chợt hiện ra rồi tan biến
Vay mượn trong đời chỉ thế thôi
Trăng soi rọi tâm hồn ta vĩnh nguyện
Giữa mây mù ta trở lại hồn nhiên
Nguyên Cương
-------------
TRĂNG THU
Thu đã dọn trời trong rồi nhé
Nắng không còn rạo rực đêm hè
Trời đã nhẹ - lòng người cũng nhẹ
Đợi trăng lên khoe hết vẻ trăng
Trăng cũng đã lộ dần khuôn ngọc
Lớp xiêm y trong vắt đêm rằm
Như hoa trái muôn đời chín mọng
Trăng sáng trong - người cũng sáng trong
Rồi từng lớp khuya về lành lạnh
Trăng đã lên vành vạnh tầng không
Ngợp ánh sáng bỗng lòng hiu quạnh
Hồn ta buồn sao nỡ lạnh cả trăng
Nguyên Cương
--------------
TRĂNG NHỎ
Có một lần trăng nhỏ ghé vườn tôi
Còn lưu lại ánh vàng trên cỏ rối
Nhưng giông bão quặn đau hàng cây tối
Những nỗi buồn đâu một sớm phôi phai
Chuyện đời dài nào san sẻ cùng ai
Mượn thuyền thơ tôi về miền quên lãng
Từng giọt nước rơi vào lòng sông cạn
Trăng ơi ! Thuyền theo gió đã trôi xa
Nguyên Cương
---------
TRĂNG NGẦN
Nếu em là vầng trăng
Anh xin làm mặt đất
Bởi trăng em sáng ngần
Mà lòng anh rất thật
Nếu anh không là đất
Em mãi là vầng trăng
Tỏa ánh sáng xuống trần
Cho đêm dài bớt lạnh
Rồi khi chiều nắng tắt
Anh nằm trên đất mềm
Ngắm trời sao lấp lánh
Ánh trăng em sáng ngần
Nguyên Cương
--------------------
TRĂNG & NGUYỆT
Trăng là trăng hay trăng là Nguyệt
Trăng trên trời và Nguyệt ở trong thơ
Sống trong đời đôi lúc thấy lơ ngơ
Bởi trăng tròn rồi trăng lại khuyết
Rồi một hôm ta thấy trăng là Nguyệt
Trăng trong thơ và Nguyệt ở trên đời
Ta bỗng thấy trăng không còn xa biệt
Bởi chính thơ cũng xáo động đầy vơi
Nguyên Cương
-------------
TRĂNG HẠ HUYỀN
Trăng sớm trăng tròn ta không gặp
Đêm nay ngồi ngắm trăng hạ huyền
Một khuyết một tàn chung cảnh ngộ
Ngậm ngùi trăng lặn vào trong mây
Nguyên Cương ---------------------- TRÁI ĐẤT TRÒN trái đất tròn ta đành sống kiểu tròn cứ đi mãi sẽ có lần gặp mặt bởi thực ra thế giới này nhỏ lắm dẫu vo tròn hay xé nát cũng thế thôi chẳng thể mãi đắm chìm trong tăm tối rồi ngày mai trời đất lại sáng trong trái đất cứ xoay vòng lặng lẽ chia đều cho mỗi nửa song hành Nguyên Cương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.06.2009 09:56:08 bởi Nguyên Cương >
QUÊ LÀNG Quê làng tôi nhuộm trong nắng vàng Lá tre rụng ngàn năm đầy ngõ vắng Nước lặng lờ, cây gỗ nhỏ bắc ngang Bên ấy có hàng hoa tím đợi chờ Quê làng tôi xanh mãi tuổi mơ Đôi mắt tròn qua từng ô lá nhỏ Câu hát vu vơ theo cánh bướm học trò Mà ngơ ngác một đời hoa cỏ Nhưng quê tôi trong sâu thẳm tâm hồn Là trĩu nặng mái rạ buồn muôn kiếp Là le lói ánh lửa khuya ly biệt Đi suốt cuộc đời vẫn lạc mãi không thôi Nguyên Cương -------------- QUÊ TÔI Quê tôi - biết có hay chưa Cuộc đời trôi nổi nhận bừa một nơi Miễn là có đất có trời Có người nhận họ - có nơi tôi về Tuổi thơ tôi nào có quê Sống nơi thành thị nên quên quê mùa Tới khi đời đã sang trưa Giật mình thèm tiếng giọt mưa cuối vườn Thế rồi một chốn bốn phương Gần xa nội ngoại vấn vương đi về Nghĩa tình đâu cũng là quê Mà sao vẫn thiếu một bề yêu thương Riêng lòng có một quê hương Là nơi tôi vẫn thường về trong mơ Là nơi mây nước hững hờ Mái đầu bạc trắng vẫn chờ lời ru... ... Bây giờ tôi ít khi mơ Đêm nằm đếm nhịp quê chờ đợi tôi Nguyên Cương ---------- QUÊ BẠN Tặng Chí bạn tôi Quê bạn tôi ghé qua Đường trong làng trải đá Nhà trong làng phân lô Vài ba tầng nhấp nhô Quê bạn tôi ghé qua Họ hàng đến chật nhà Bàn chuyện làng chuyện xã Vẫn rạch ròi thứ ngôi Cuộc sống nhiều thay đổi Làng quê đang phố dần Nhưng tình người vẫn ấm Vẫn mộc mạc hồn quê Nguyên Cương --------- QUÊ NGƯỜI Ta tìm lại miền quê xa vắng Cánh chim chiều xao xác nắng ven đê Giữa cô đơn ta mượn lối đi về Sông nước bạc con đò không bến đợi Muôn trùng khơi sóng biếc đã xa rồi Nay về nơi cuối trời sương khói phủ Ly rượu nhạt thấm buồn câu thơ cũ Chốn quê người thao thức mãi hồn thu Nốt đêm nay ngủ lại gốc trăng tàn Sớm mai sang theo cánh cò phiêu dạt Nào ai biết đi về trong gió lạc Cánh chim bay còn nặng giấc mơ ngàn Nguyên Cương ------------
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.01.2008 23:02:36 bởi Nguyên Cương >
HỒN THƠ 1
Tặng Kim Giang
Người đâu
Viết những vần thơ
Cho ta ngợp thở
Trưa hè
Nắng chong
Dòng sông
Chia rẽ đôi bờ
Ngập mùa
Bãi giữa
Nổi chìm bâng quơ
Bơ vơ
Ta bỗng xa bờ
Như con thuyền mỏng
Mênh mông
Giữa dòng
Lời thơ
Bay bổng
Tầng không
Bao giờ con sáo sang sông lại về
Nguyên Cương
---------------
CÓ MỘT DÒNG SÔNG
Theo một dòng sông
Tôi đi giữa lòng đất mẹ
Từ Lào Cai về đất tổ vua Hùng
Chập trùng núi mây
Về đây giữa đôi bờ bên nhớ bên mong
Bên đất quê cha bên là quê mẹ
Vọng nghe mưa gió lách lau
Tiếng hát Trương Chi lan dài trên sóng
Có người con gái thả thuyền trên sông
Nhặt từng lá nhớ
Thả vào
Trong thơ
Tôi về như mơ
Xuôi tận cửa sông Ba Lạt
Ngày mai gió thúc xuân sang
Tôi lại theo dòng
Ngược bến sông thơ...
Nguyên Cương
-----------
DÒNG SÔNG LỤA
Bờ bãi quê tôi
Dòng sông mềm như lụa
Những dòng sông trong tôi
Cũng óng mềm như lụa
Mang đầy trời thương nhớ
Biết bao giờ cho thôi
Tôi về trong mắt tối
Sông vẫn rạng sắc màu
Thuyền ơi về nơi đâu
Đôi dòng xa tít tắp
Mở mắt nhìn thăm thẳm
Giữa khát khao vô bờ
Dòng sông mềm như lụa
Lòng mình chùng như tơ ...
Nguyên Cương
-----------
HỒN THƠ 5
Đâu phải bởi đôi bờ bên lở bên bồi
Đâu phải bởi một lần tắm nước phù sa
Dòng nước ấy đã hòa ra biển lớn
Nhưng máu hồng còn ở lại tim ta
Đâu phải bởi vườn thơ có bướm có hoa
Có tiếng chim ca ( đôi khi bặt chìm trong bão )
Câu chữ bay đi hồn thơ ở lại
Khắc khoải tình đời - thơ mãi trong ta
Nguyên Cương
--------------
NGÃ BA SÔNG
Có một nơi gọi ngã ba Bạch Hạc
Nơi dòng Lô hội tụ với sông Hồng
Rồi tất cả cùng xuôi về biển rộng
Nên người ta thường gọi ngã ba lòng
Nhưng dòng sông còn biết bao ngả rẽ :
Sông Luộc chiều chiều chớp trắng cánh cò *
Sông Đuống "xanh xanh bãi mía bờ dâu" **
... Mà ngàn năm có bao giờ hết đỏ
Ôi những ngã ba sông còn đó
Nơi hợp tan của những nỗi lòng
Nơi chứa ẩn những vòng quay bất tận
Sẽ ra đời hay kết thúc một dòng sông ...
Nguyên Cương
* Làng cò Chi Lăng Nam bên bờ sông Luộc
** Thơ Hoàng cầm
----------
DÒNG SÔNG HỜ HỮNG
Có một dòng sông chảy hững hờ
Bên bồi bên lở chẳng màng chi
Năm tháng qua đi nào ai nỡ
Trách lòng sông cạn những chờ mong
Dòng sông đã vượt thác long đong
Đã tô xanh mướt những cánh đồng
Giờ đây hờ hững tình mây nước
Ra biển thôi đành nợ kiếp sông ...
Nguyên Cương
-----------------
DÒNG CHẢY
Dòng thời gian cứ chảy
Cuộc sống còn neo lại nơi đây
Như con tàu mốc meo ngày tháng
Thỉnh thoảng xả hồi còi bài bây
Dòng thời gian đứng lại
Con tàu đứt neo trôi vào hun hút
Thùn thụt - mút
Cái hố đen ngốn ngấu vô chừng
Dòng thời gian bắt đầu co giãn
Cuộc sống bỗng ngập ngừng suy tư
Theo vòng xoay của chiếclá vàng
Trước khi chui vào lòng cống
Dòng thời gian đập nhịp
Dòng đời đập tiếng trái tim
Ta đập vào ta vọng lại tiếng im lìm
Ngoài sông con tàu mốc meo vẫn đợi
Nguyên Cương
----------------------------------------------
DÒNG SÔNG CHIA NGẢ
Biển cả mênh mông
Dòng sông dài chia ngả
Chìm nổi phù sa
Bao giờ trở lại
Xanh ngắt bãi bồi - xót xa bãi lở
Đôi bờ mãi cách xa
Gửi cho nhau nỗi niềm thương nhớ
Cánh bèo hoang lặng lẽ tím hoa
Ngày qua sông
Khoả sóng chân cầu
Năm tháng trôi nhanh thấp thoáng
Bóng non xanh về lại bể sâu ...
Nguyên Cương
-----------------------
DÒNG SÔNG NHỎ BÉ
Ta theo dòng sông nhỏ
Hoà mình vào biển sâu
Nào biết về nơi đâu
Vẫn reo thầm lặng lẽ
Ơi dòng sông nhỏ bé
Luôn khao khát mong chờ
Cánh buồm non lướt nhẹ
Đưa thuyền về bến mơ
Hẹn xuôi dòng sông thơ
Cùng gieo vần kết trái
Bao tháng ngày êm ái
Phủ xanh khắp bến bờ
Nguyên Cương -------------------- TRẢ VỀ TINH KHÔI ... những bông hoa cúng được thả xuống dòng sông... Gửi dòng sông cánh hoa đồng nội gửi nỗi đời về với biển khơi Trời đất rộng phận người nhỏ bé trôi về đâu vô tận vô cùng Bập bùng trống xuân mở hội bến mây hồng sông núi vọng hồn xưa Ngàn năm tắm gội nắng mưa trăm năm trả cánh hoa về tinh khôi Nguyên Cương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.06.2009 09:49:41 bởi Nguyên Cương >
YÊN TỬ 4 Phút trầm tư Lưng chừng Yên Tử Mây dăng Sương khói phủ trùng trùng Dốc núi xưa Tháp đá ngàn năm cổ Một đời người Chớp mắt đã hư vô Nguyên Cương -------------------- KIẾP BẠC Lớp lớp sóng sau dồn sóng trước Bạc sóng Lục Đầu dậy non nước Muôn tiếng hò reo quân trẩy ngược Cờ bay trong nắng - Đỏ sông Thương Sông núi mấy phen hóa chiến trường Ruộng lành chôn xác vạn đao gươm Trần Vương - Vạn Kiếp lừng danh tướng Ngàn đời - Kiếp Bạc sáng như gương Thắp dưới chân Người một nén hương Trong lòng một nén khói vấn vương Muôn vạn hồn vong trên sóng nước Quân về trong gió - trắng như sương Nguyên Cương ------------------------ CHÙA NGHÈO Làng quê nghèo, Cửa từ bi cũng khổ Mái xiêu, cột nứt, ngói nghiêng xô Dăm pho tượng gỗ màu phai bạc Vắng tiếng mõ chùa. Vắng khách sang Vài ba cuộn sắc phong cũ nát Càng hiu hắt giữa cảnh tà huy Dân làng lo từng bữa sớm khuya Để tuần rằm khói hương lơ lãng Lớp cháu con bao đời phiêu bạt Mải làm ăn bươn bải gần xa Một đôi lần tất bật về qua Thắp nén nhang, lòng buồn khôn tỏ Suốt cuộc đời loanh quanh mưa gió Chốn quê xưa vẫn mái chùa nghèo Đứng xơ xác giữa màu cây cỏ Như khói sương vạn cổ mang theo Nguyên Cương ------------
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.06.2009 09:38:11 bởi Nguyên Cương >
ÁO TRẮNG Lên rừng nhớ cảnh đời hoang Nắng loang vàng núi, vượn kêu tím chiều Dưới khe bóng ngả liêu xiêu Áo lam ai nhuộm để chiều ngẩn ngơ Về quê nhớ lá trầu không Nhớ môi ai thắm - đượm nồng hương quê Bóng ai thấp thoáng đi về Áo nâu ai để quên cành khế non Về nhà nhớ mỏi nhớ mòn Một đời khép lại vẫn còn khát khao Có chăng trở lại kiếp nào Tìm về màu trắng áo dài năm xưa Nguyên Cương --------------- BÔNG GẠO Cây bông gạo Đứng đầu làng Hè sang đầy trời bông trắng Hạt bay nhẹ nhàng trong nắng Cánh tơ theo gió lang thang Gối êm ru giấc mơ màng Đất êm bông gạo ươm mầm tươi xanh Khẳng khiu lá cành Còn in thân gạo Trên nền xanh xao Mây trời bay cao Một đời cây gạo ra hoa Một đời bông trắng bay xa không về À ơi, cánh gạo xa quê ... --------------- MÂY BAY ... chưa vào tới ngõ Đã dùng dằng Trở bước chân ra Trong vườn cải đã trổ hoa Con ong lơ lãng lượn qua vườn cà Lời thơ vương gió bay xa Ai đem hương sắc Buộc ra dải đào Lời sao vọng ước khát khao Lời sao mụ mị Lời sao vội vàng Con ong giờ đã bay ngang Cánh hoa đã khép Cải vàng vắng xa Để rồi hương vị đồng ta Ngọt ngào như đã Ngàn trùng Mây bay ... Nguyên Cương ------------ DẤU CHÂN TRẦN Ngàn năm còn lại chút gì Nghe hồn phiêu lãng xanh rì cỏ hoa Chân trần nhẹ bước em qua Bao nhiêu châu báu ngọc ngà đổ rơi Một lần một thoáng chơi vơi Mà anh đánh đổi một đời bên em Nguyên Cương ------------- GIẤC MƠ Cuộc đời này chỉ là giấc mơ dài Mai mở mắt thấy một mình còn lại Xung quanh đầy cỏ hoa bát ngát Thì em ơi đó là chuyện tương lai Còn giờ đây cuộc tình trong giây lát Một thoáng em và một thoáng anh Rồi tất cả cũng chỉ là hư ảnh Là giấc mơ nguội lạnh lúc tàn canh Nguyên Cương ------------- MƠ Biết rằng mơ chỉ là mơ Nhưng đôi con mắt vẫn chờ chiêm bao Đêm dài mộng ước khát khao Đem đời lau lách ném vào trăm năm Phải đâu phận bướm thân tằm Phải đâu trăng khuyết tới rằm mới trong Mượn câu thơ khỏa khuây lòng Lấy cơn mơ để gieo trồng cơn mơ ... Nguyên Cương
CUỘI GIÀ Cát và cát - làng chài nào cũng vậy Cháy làn da và lẩy bẩy dã tràng Nghe con sóng ầm ào ngoài biển lớn Hàng phi lao vẫy gió gọi trăng lên Gió đã mạnh - thuyền theo thuyền rời bến Trăng ở nhà vớt vát mái tranh xiêu Thằng Cuội già bỏ trăng đi uống rượu Say ngất ngư chòng ghẹo gái làng bên Khi tỉnh dậy, nắng đã vàng bờ cát Nhìn lại mình ngơ ngác lạc trần gian Lại một mình lang thang ngoài hoang mạc Hát những gì, chỉ gió biết mà thôi... ... Trăng ơi trăng - đêm nào trăng trở lại Để Cuội già - lẩy bẩy dã tràng say ... Nguyên Cương ----------- THÚ SAY Bạn bảo say có cái thú của say Ta tự hỏi đã bao giờ say đủ Men rượu đời bao lần vui thú Rũ rượi đứng lên đã xế chiều Tóc bạc bay trong gió liêu xiêu Trọn chữ yêu một đời không viết nổi Tìm cái thú trong hồn thơ men rượu Mà sao lòng sóng gió mãi không thôi Nguyên Cương ----------
VỀ NGUỒN
Tặng Hongsang
Những dòng sông chưa từng hẹn bao giờ
Chỉ đôi bờ lưu luyến mãi không thôi
Khi dòng nước trôi về miền vô tận
Vẫn bao người còn trở lại bên sông
Hồn ta dẫu đi hoang dài năm tháng
Một chút tình là đủ giữa mênh mông
Đừng ngại e cuộc đời này trống vắng
Hẹn sông ơi ta lội ngược về nguồn
Nguyên Cương
-----------
NGÀY XƯA 2
Mỗi người có một quê hương
Một miền tâm tưởng sớm hôm đi về
Tiếc thay thời thế bộn bề
Đành theo số phận xa quê cách bờ
Sống đời cơn tỉnh cơn mơ
Giữa trần gian vẫn bơ vơ bóng hình
Tháng ngày duyên nợ ba sinh
Đêm nằm thao thức mơ tình cố hương
Tấc lòng còn mãi yêu thương
Quê cha đất mẹ sầu thương vời vời
Người ơi xa cách trùng khơi
Trăm năm vẫn nhớ cái thời : Ngày xưa ...
"Ngày xưa nhớ mấy cho vừa ..." *
Nguyên Cương
* Thơ Hongsang
-------------------
BẾN ĐÒ
Giã từ khói bụi thị thành
Tôi đi tìm chốn trong lành cỏ hoa
Quê miền sông nước bao la
Bỗng dưng bắt gặp bến xưa tôi về
Vẫn con đường dốc triền đê
Vẫn dòng nước chảy vỗ về bờ xanh
Cánh bèo hoang vẫn bồng bềnh
Mênh mang vẫn tiếng "Ơi đò" trên sông
Nhưng giờ vắng chiếc thuyền không
Dòng sông vắng bóng mái chèo năm xưa
Lời quê giờ cũng nhạt thưa
Chỉ nghe tiếng máy đò đưa sang bờ
Lòng buồn thoáng chút bâng quơ
Lênh loang như vệt dầu mờ trên sông
Nhịp cầu xây cất gần xong
Lần sau... tìm quãng đường vòng tôi đi...
Nguyên Cương
-----------
ĐÊM SƯƠNG
Ngày tàn nắng tắt đêm mờ sương
Sóng gợn hồ thu gió chiều vương
Chim trời mỏi cánh rừng khuya lạnh
Lạc bước trăng đêm lỡ độ đường
Có người khách lạ về thôn vắng
Nằm nghe lặng lẽ nước xô thuyền
Ngắm nhìn cảnh vật nhòa sương trắng
Đâu đây cá quẫy động màn trăng
Nguyên Cương
-----------------
RUỘNG BẬC THANG
Ruộng bậc thang nhỏ như dải yếm
Quanh quanh ôm lưng núi lụa đào
Dòng nước nhỏ chảy ngược ruộng cao
Con mắt ngửa nhìn trời lấp lánh
Hàng ngàn năm cấy lúa trên mây
Hạt thóc vơi. Hạt mồ hôi đầy
Vẫn cặm cụi ngàn năm cây lúa
Vẫn đầu rừng lạnh ánh trăng ngây
Giọt mồ hôi mảnh ruộng héo gày
Theo phù sa xuôi dòng sông chảy
Ngày mai xuống ruộng đồng rộng mãi
Lại thương về dải yếm trên mây
Nguyên Cương
-------------
MẢNH NẮNG
Mảnh nắng lẻ loi trên nền nhà
Lặng lẽ mang hình một cánh hoa
Mùa thu để lại sao buồn quá
Ngày mai gió bấc kéo đông qua
Ngày mai ai biết trong giá lạnh
Những mảnh hồn thu trốn về đâu
Hôm nay mở cửa cho nắng đậu
Màu hoa xin giấu mãi vào lòng
Mảnh nắng thu nằm tận đáy sâu
Trổ muôn cánh trắng kết muôn màu
Qua đông đen tối đêm lạnh giá
Xuân về rực rỡ nắng và hoa
Nguyên Cương
---------- NGƯỜI LÁI ĐÒ
Chở đò đưa khách sang sông
Một đời sông nước mênh mông
Ai người tri kỷ bên sông đón đò
Qua sông khách nhớ bóng đò
Nhớ sông nhớ bến - Có ai nhớ người
Nhớ người chở khách sang sông
Đò trên bến nước bồng bềnh
Dặm dài gió bụi khách lên xa dần
Mấy ai ngoảnh lại một lần
Cắm sào trên bến phù vân
Tóc sương lỡ nhịp đôi vần thơ buông
Ngậm ngùi đáy nước trăng suông
Dòng sông đưa nước về xuôi
Gió đưa mây về cuối trời
Người ơi - sông nước đưa người về đâu
Nguyên Cương -------------------------
MƯA DẦM
Mưa dầm thấm lạnh nỗi buồn riêng
Thao thức trong đêm, dạ chẳng yên
Ngoài trời hoang vắng thầm nghe gió
Rỉ rả cùng mưa trút nỗi niềm
Những lời mưa gió xa biền biệt
Lòng buồn như nước chảy triền miên
Cuộc đời như gió như mưa đổ
Một lối đi về vẫn ngửa nghiêng
Nguyên Cương
---------------------
VỀ VỚI NÚI RỪNG
Khi đã sống một đời ồn ào sóng biển
Bỗng thấy nhớ thương mặt đất sau lưng
Nhớ vẻ âm u huyền bí của núi rừng
Như mạch đập truyền sâu từ lòng Mẹ
Ngược lên mãi những ngọn nguồn khe suối
Ta đi tìm bóng dáng của ngàn xưa
Rồi bắt gặp chính mình từ muôn thuở
Đang theo mây bay lên tận đỉnh Trời
Núi rừng ơi xin muôn lần chờ đợi
Khi mây còn xuôi ngược tả tơi
Nào đâu sẵn chọn một lời ước hẹn
Giây phút trở về đã bạc phếch cuộc chơi
Nguyên Cương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.12.2008 09:13:31 bởi Nguyên Cương >
MỪNG SINH NHẬT DOHUHONG Khi ta thấy bầu trời thay áo mới Cũng là khi ta cất tiếng chào đời Thay tiếng khóc là lời thơ rất vội Bắt đầu ngày là cánh vạc bay đêm Khi ta thấy ly rượu nào chợt đắng Là nỗi đau đang tìm cớ tuôn trào Ta đã hiểu vì sao sông chưa cạn Vì sao đời bầm dập vẫn khát khao Khi ta thấy cuộc đời còn ước vọng Là bầu trời còn nắng đọng trên cao Rồi một mai ta về miền hoa thảo Mặt đất mềm xao xác cánh thơ rơi Nguyên Cương ------------ NỬA Lời khôn ăn nói nửa vời Nụ cười nửa miệng cho đời ước ao Đêm dài nửa giấc chiêm bao Tỉnh cơn mơ lại đi vào cơn mơ Cuộc đời một giấc phù vân Một vòng sinh tử, nửa phần thương đau Giá như bỏ lại nửa sau Trần gian nửa cõi đâu còn chiêm bao Nguyên Cương ----------- VẦN THƠ KHÔNG GỬI Có những vần thơ không đem gửi Mặc nắng mưa phai, tuyết phủ vùi Như những cuộc tình còn dang dở Đã nỡ lạnh lùng trở bước lui Tưởng dễ quên đi vết thương hồng Ngày mai xuân đến nắng tươi trong Nhìn lại quãng đường không dấu tích Có muốn dại khờ cũng như không Nguyên Cương ---------- LỜI THƠ Dẫu lời thơ anh viết bằng gì Lời của gió hay cành khô gãy vụn Thì anh hãy nhìn tim em máu rỉ Nhạc thánh ca đâu xóa nổi nỗi đau đời Anh hãy tới bên cửa kia đen tối Cánh hoa hồng héo rụng giữa tuyết rơi Anh tự hỏi lòng mình đang bối rối Hay lời thơ anh cũng héo khô rồi ... Nguyên Cương ------------ ĐÂU DỄ QUÊN Ta là gió bay qua vùng bão cát Muốn quên đi gánh nặng cõi trần gian Để một mai nhìn bầu trời quang đãng Bay nhẹ nhàng qua vạn kiếp phù du Nhưng cuộc đời phải đâu là sa mạc Phải đâu toàn bão cát với cỏ hoang Chốn địa đàng muôn loài khoe sắc thắm Cạn rượu đời dễ mấy kẻ quên say ... Nguyên Cương ---------- PHỐ ĐÔNG Phố đông mà không đông Mặc dòng người vội vã Riêng lòng ta thong thả Thả hồn vào mênh mông Giáng sinh này vui không Chỉ lòng ta mới biết Giữa cuộc đời náo nhiệt Bóng ai nhòa hư không Nguyên Cương ------------ THA HƯƠNG Qua rồi những tháng ngày đông Cành thông kia tuyết đã tan lệ sầu Ngoài trời xuân đã chuyển màu Trong lòng giữ lại buồn đau làm gì Đất bằng rộng cánh thiên di Mệnh trời vận nước tránh gì nổi trôi Ly tha hương đã cạn rồi Này đây thắp ngọn lửa đời an vui Ngậm ngùi chi những khóc cười Thế thì phải thế, ta người phương xa Thế gian đâu cũng là nhà Trăm năm đâu cũng trải qua một lần Buồn thương ơi ! Dạ tần ngần ... Nguyên Cương -------------
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2008 20:30:49 bởi Nguyên Cương >
NỖI BUỒN KHÔNG CÁNH Tặng Cột Thu Lôi Bởi có những nỗi buồn không cánh Nên tự anh nhốt trong cảnh ngục tù Anh tự hỏi ngày mai buồn bay mất Thì tự anh cũng chẳng còn là anh Thì tự em cũng chẳng gọi mô bai Dù sóng điện khiến đường dài ngắn lại Em sẽ hát những điệu làn êm ái Lời yêu thương vượt qua mọi tổng đài Và anh tự biết mình đến với ai ... Nguyên Cương ------------ NỖI BUỒN HOANG PHÍ Biết dành dụm nỗi buồn là một điều hạnh phúc Nhưng tiêu hoang cũng chẳng phải dại khờ Bởi buồn như muôn nhịp sóng xô bờ Càng dào dạt, biển càng nghiêng nỗi nhớ Có một lần tím ngắt cả bến bờ Ngọn hải đăng khát khô dòng nước mắt Ta lặng lẽ ngắm hoàng hôn dần tắt Nghe trong lòng đọng lại một chút gì Ta thấy buồn chẳng dễ dàng hoang phí Muốn cho đi nào ai có nhận đâu Trăm ngàn năm thay đổi sắc màu Nỗi buồn đã thấm sâu vào tâm khảm Cứ ngỡ lòng mình là hoang mạc Những giác quan thành phế tích bạc màu Nhưng biển xanh che giấu đáy vực sâu Sẽ dậy sóng từ chính những nỗi buồn hoang phí ... Nguyên Cương ------------- DẠ KHÚC BUỒN Bao nhiêu năm rồi Sao ta còn mãi lênh đênh Như con thuyền trên sóng nước Sinh ra là để xa bờ Danh lợi trong đời Thoảng như bèo nước mây trôi Mộng ước xa xôi Cũng đã tan dần sương khói Theo ta trong đời Còn lại một mình em thôi Mà sao em ơi Bơ vơ như bóng trăng giữa trời ... như bóng trăng giữa trời ... Nguyên Cương ----------- GIÁNG SINH BUỒN Đêm Giáng Sinh lành lạnh heo may Ta cùng nhau đi về cuối trời mây Kỷ niệm cũ xa xôi những tháng ngày Ừ thôi nhé, đừng bao giờ nhắc lại Đời mưa gió nghĩ thêm càng tê tái Xuân qua hè chờ mộng đến tương lai Ngày lại ngày chắt chiu từng cánh nhỏ Để thu tàn ngập bước lá vàng bay Đành là thế ước mơ dài đã cạn Đến bây giờ đói khát cả niềm tin Lòng đã khép cánh mây chiều buông tím Ta lặng chìm giữa Đêm Chúa Giáng Sinh Nguyên Cương --------------- CHUYỆN NGÀY XƯA Quên đi em chuyện một thời dang dở Chuyện ngày xưa không nỡ để em buồn Anh đã giấu vào đáy lòng từ thuở Chia đôi đường đôi kẻ lạc xa nhau Rồi năm tháng đổi thay những sắc màu Những thành phố mọc lên từ biển cạn Những hải đăng mờ sương nắng dãi dàu Mà tàu anh vẫn trôi ngoài sóng gió Ba mươi năm một lần về gõ cửa Mái tóc xưa thêm bạc lại một lần Chim mỏi cánh tìm về nơi cô lẻ Chuyện ngày xưa anh giấu mãi nghe em ... Nguyên Cương ------------
GIÁNG SINH LẠNH
Đêm giáng sinh vô cùng lạnh giá
Giáo đường sao lẻ bóng mình ta
Tim nức nở giữa lời ca thánh
Người tình nào vội nỡ lìa xa
Thôi đừng nhắc đến những bờ môi
Mưa gió tơi bời phấn son trôi
Đừng nhớ vòng tay và ánh mắt
Trời giáng sinh đủ lạnh lẽo rồi
Cứ để người ta mãi ra đi
Nghĩa nhạt tình phai có tiếc gì
Ngày mai trở giấc sang năm mới
Đầy trời tuyết phủ trắng xuân thì ...
Nguyên Cương --------------
TÌNH HOÀI
Hoa đã tàn
Ngày đã cạn
Làm sao khoác lại được hình hài
Giấc đã tan
Tình đã bạc
Lấy gì xây lại mộng liêu trai
Ngọn bút dẫu còn đau
Giọt lệ đã khô trong dông bão cuộc đời
Trái tim sao còn nhỏ máu
Nỗi buồn se miệng từ lâu
Hình bóng xưa coi như là ảo ảnh
Trăm năm coi như thuở ban đầu ...
Nguyên Cương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.12.2008 09:41:44 bởi Nguyên Cương >
TÍNH SỔ
Tặng Mạc Nhân Sơn
Nào ai bảo toàn là mất trắng
Những bài thơ bạn viết bấy nay
Lời cay đắng mà tình chung thủy
Khiến bao người thêm quý chữ "hiền"
Được gì ư ? đâu chỉ bạc tiền
Đời nghiêng ngả bạn càng vững chí
Tương lai nhiều hoan hỷ bất ngờ
Còn lâu lắm ... mới tới giờ tính sổ ...
Nguyên Cương
--------------
ĐÊM NGHĨA TRANG
Bạn tìm về nghĩa trang trú ngụ
Giữa âm u còn thấy trăng thanh
Tôi tìm nơi lảng tránh sự đời
Trong con mắt vẫn còn đen tối
Kìa cuộc sống làm ta bối rối
Mỗi con đường một cõi âm dương
Bên mộ bàn bia ghế sẵn nhường
Ta nâng chén đồng tương tri kỷ
--------------
NGHĨA TRANG
Rã rời phố thị phồn hoa
Về nơi mộ địa lánh xa bụi trần
Về nơi mây nước dừng chân
Nắng mưa dừng giữa mấy lần cỏ đen
Kiếp người đun đẩy bon chen
Xuôi tay nhắm mắt hờn ghen trả đời
Bay lên với gió trên trời
Cái thân xác để lại đời làm tin
Mộ bia vôi đá im lìm
Cỏ cây che đậy, mắt nhìn đăm chiêu
Khói quanh quẩn nén hương chiều
Người quanh quẩn với tiêu điều âm u
Cố tìm trong cõi thiên thu
Hồn người đi giữa mịt mù hồn ma
Trở về phố thị phồn hoa
Sáng lòa vẫn thấy nửa ma nửa người
Nguyên Cương
-----------
TẾT KHÔNG NGHÈO
Một năm chỉ có ba ngày Tết
Mà Tết năm nào cũng xốn xang
Người giàu tất bật ăn không hết
Người nghèo khất hẹn Tết năm sau
Bạn nghèo cám cảnh đến thăm nhau
Màn trời chiếu đất có chi sầu
Đêm Ba Mươi dẫu trời đen tối
Thảo mấy bài thơ tặng nhau chơi
Tống tiễn nỗi buồn bay lên trời
Một chén rượu suông uống chơi vơi
Bạn thơ tìm đến niềm vui mới
Dẫu ba ngày Tết cũng tròn năm ...
Nguyên Cương
-------------
ĐÓN XUÂN
Gửi người bạn thơ nghèo
sống ở nghĩa trang
Năm nay Tết đến vẫn không nhà
Mộ bàn bia ghế sẵn bày ra
Mở be rượu trắng mời ông Táo
Dốc túi thơ xuân đón bạn hiền
Mặc đời điên đảo thì điên đảo
Sống giữa quỷ ma chẳng quỷ ma
Mai mốt Xuân sang cùng ai đã
Phơi phới hồn thơ thắm sắc hoa
Nguyên Cương ---------------- GIÁP TẾT
Năm nay gần Tết trời lạnh giá
Vườn ai nhòa nhạt bóng đào phai
Đường ai tấp nập người qua lại
Mua bán vội vàng chợ cuối năm
Có kẻ nằm nhà buồn tê tái
Chén rượu kề môi, lưỡi nhạt tanh
Hăm mươi mấy Tết hương khói lạnh
Ông táo lên trời mắt đỏ hoe
Mấy ngày giáp Tết sao quạnh quẽ
Rồi Tết năm nay, Tết năm sau
Mỗi năm mỗi Tết thêm vắng vẻ
Những ba ngày Tết của một năm
Nguyên Cương ------------------- TẤT NIÊN
Chiều cuối năm bên một quán rượu tàn
Bao buồn cũ trong lòng, tôi rao bán
Bên kia đường chợ hoa xuân rộn rã Bán hết buồn rồi tôi sẽ ghé sang
Này đào phai cẩm chướng với mai vàng
Hoa ngày Tết muôn loài khoe sắc thắm
Vạn vật sắp chuyển giao trong giây lát
Có hoa nào về giữa mộng cùng tôi
Khói bụi đường đã nhoà vào bóng tối Rượu tất niên cuối chén cũng nhạt rồi
Chợ cũng tan, tan người mua kẻ bán
Để trên đường rải rác cánh hoa rơi
Nghe đâu đó những âm thanh rời rạc
Tan vào đêm thanh vắng nỗi khát khao
Cành rung lá nảy mầm non xột xoạt
Đêm tất niên chờ đợi phút xuân sang
Nguyên Cương ---------------------- GỬI CÁC BẠN THƠ LỜI CHÚC MỪNG NĂM MỚI
Vội vàng vội vàng rất vội vàng
Một mùa xuân mới sắp sang trang
Một cuộc đời qua là mấy chốc
Mà lưu nét bút khắp bạn vàng
Thư quán Thư quán Thư quán Việt
Lời thơ chắp nối khắp mọi miền
Xin chúc các bạn mùa Xuân mới
Vẹn tròn tâm nguyện phút giây thiêng
Vòng tay nhân ái vòng tay thơ
Nối những niềm vui những bất ngờ
Vượt lên tất cả là tất cả
Tôi yêu tất thảy bạn thơ ơi ...
Nguyên Cương
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.12.2008 09:15:45 bởi Nguyên Cương >
GỬI BÁC LÁ Chào bác Lá ... chờ rơi tự bao giờ Mà tình đời còn ngập những vần thơ Còn ha hả giễu cười đông đến muộn Và ân cần nâng những nụ xuân tơ Hai mươi năm là phép thử thông thường Lời trăn trối mới là muôn điều lạ Khách nơi xa ghé thăm "Quán không đường" Chúc bác Lá ...chờ vui mãi cùng hoa Nguyên Cương ------------------- MẤY AI BẰNG Tặng bác Lá Hỏi lá trên cành có thấy chăng Tám chục xuân xanh chí còn hăng Mở quán "không đường" thơ vẫn đắt Đóng cửa bình văn lắm khách thăm Mới biết đam mê nào kén tuổi Hạnh phúc nào so chốn hèn sang Thi tửu trên đời bao kẻ khát Duyên nợ trăm năm mấy ai bằng Nguyên Cương ------------------
SÔNG THƠ Có những dòng sông rất âu sầu Ngàn năm còn mãi giọt mưa Ngâu Chuyện rằng kể lại đôi trai gái Đi mãi không qua nổi nhịp cầu ... Có những dòng sông rất trái ngang Chuyện kể ngày xưa có hai chàng Cùng yêu một nàng trên núi Tản Ngàn năm dậy sóng vượt núi sang ... Có những dòng sông rất mơ màng Mang theo huyền thoại chảy vu vơ Đôi bờ giăng mắc hồn trăng gió Lấp lánh giữa dòng những vần thơ ... Sông Thơ ai dễ hững hờ ... Nguyên Cương ------------- CÓ NHỮNG VẦN THƠ ... Có những vần thơ êm ả Như con đò trên bến sông xa Nâng niu từng bước chân qua Thả đáy nước hồn sâu muôn thuở Có những vần thơ vội vã Như cuộc tình trên chuyến tàu nhanh Cảm giác hằn in rất mạnh Qua rồi còn thấy rung rinh Có những vần thơ chân tình cởi mở Bản thảo còn vấp lỗi cỏn con Như chữ o đứa trẻ viết không tròn Là nét duyên của tài hoa đang độ Có những vần thơ cầu kỳ chữ nghĩa Sáng như lâu đài băng giá Đôi khi phải đứng cách xa Cảm phục quá lại gần không dám thở Có những vần thơ đẹp như mơ Cho ta nhớ lại một thời hoa cỏ Bay bay mãi những cánh hồng nho nhỏ Mang xuân nồng rực rỡ muôn nơi Có những vần thơ ... những vần thơ ... Lẫn trong đám đông qua phố Bắt gặp ta nở một nụ cười Trong cuộc đời là giây phút thăng hoa ... Nguyên Cương -------------- SỚM MAI Sớm mai nắng đến bên cành Ngơ ngác tìm hạt sương đêm Cơn gió đầu mùa thoáng lạnh Câu thơ biết có hay quên Sớm mai nắng lỡ ngủ quên Tờ lịch trên tường chưa xé Thời gian mỗi lúc chậm thêm Cuộc tình qua đi khe khẽ Sớm mai nắng vàng rất nhẹ Dịu dàng như một giấc mơ Câu thơ viết còn dang dở Kết bằng một hạt sương đêm .............. Sớm mai nắng đến đúng giờ Lại gặp sương như hôm nay Một ngày cũng như mọi ngày Thì câu thơ buồn muốn chết... Nguyên Cương -------------
CÓ NHỮNG LÚC ...
Có những lúc ta ngỡ mình là sóng
Khi thầm thì khi cuồng vọng khát khao
Rồi tan vỡ thành muôn ngàn mảnh nhỏ
Mà biển xanh chẳng hết sóng bao giờ ...
Có những lúc ta ngỡ mình là bờ
Ôm trong lòng một biển đầy thương nhớ
Dù đôi lần biển trào dâng bão tố
Vẫn đón chờ từng con sóng bơ vơ ...
Có những lúc ta ngỡ mình là đảo
Giữa xa khơi mây nước muôn trùng
Khi rực rỡ như đài hoa trên sóng
Lúc gồng mình nơi đầu bão kiên trung ...
Có những lúc ta giật mình tỉnh giấc
Thấy mình là hạt cát giữa mênh mông
Sống lăn lóc trong biển đời vô tận
Vẫn vô tư lấp lánh nắng tươi hồng ...
Nguyên Cương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.01.2008 23:21:24 bởi Nguyên Cương >
GỬI ... Ha ha ha bạn cũng như ta ta như bạn Tết đến mọi nhà Riêng như ta Tết đến tết đi thì mặc nhẽ mặc người vui vẻ Mặc người ta Còn ta ta vẫn như mọi ngày kiếm miếng ăn nay còn vất vả mặc đời vui tết mặc người ta Riêng ta ta đến với nhau là Là rượu là hoa là tất cả Là chút tủi hờn đã lên men Là cuộc sống buồn đã nên quen Là đời vật vã luôn bon chen Ta đã xa lìa quên hết cả Còn bạn còn ta mặc sang hèn Ha ha ha Bạn và ta Xá gì cái lũ mượn ánh đèn Một chút tình đời ta với bạn Giữa nghĩa trang đời Ta với ta Nguyên Cương ---------------- GẶP GỠ CUỐI NĂM Cuối năm Lẵng lẽ Ghé vào đây Xem ra đủ mặt cả mấy thầy : Thầy tính sổ đời Đời còn bận Đời còn chưa dứt Nợ trần gian Thầy tính tháng lương thứ mười ba Xem ra tính mãi ... mãi chẳng ra Vật giá leo thang như ma đuổi Vặt râu ngồi nhớ đến bạn vàng Thầy thì hẹn tới nói cười vang Mà vé tàu xe chửa xếp hàng Ngoài kia rộn rã, đời rộn rã Thiên hạ mừng vui đón xuân sang Thì đã qua đây ghé lại đây Gặp mặt chung vui với mấy thầy Một vần thơ cũng là Xuân đấy Thêm chén rượu cay ... bay lên cây Nguyên Cương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2008 01:36:14 bởi Nguyên Cương >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: