Trần gian có một chú bờm,
Chẳng có việc gì lại đốt đống rơm,
Ngọc hoàng đang ngủ nghe thơm,
Sai thiên lôi xuống hỏi bờm nướng chi??
Bờm rằng bờm chẳng nướng chi!
Thiên lôi bơi xới có gì đen đen,
Thằng bờm búm xúm lại xem,
Giựt mình rờ đến "thằng em đâu rồi",
Bờm buồn, bờm khóc quá trời,
Thiên lôi thương tiếc"mày xơi một mình"
Ít này sao đem thiên đình,
Mà ai cũng có chỉ mình mày không,
Của bờm còn mỗi "nắm lông",
Thằng em đi mất trống không cả nhà...
gotphieudu
Quạt mo Bờm gọi là... em
Để cháy lèm nhèm còn lại đám lông
Bờm buồn, Bờm khóc, Bờm trông
Phú ông mới hỏi: "Quạt lông đâu rồi?"
Quạt lông nay đã về trời
Quạt mo Bờm lại đổi xôi, Bờm cười .
Xin lỗi bạn gotphieudu nhé. Mình phải vuốt lại ý, không thì bài của bạn rợn người quá.
Minh Xuân
Quạt lông hiếm lắm người ơi!
Sao Bờm nỡ đốt khiến đời buồn thiu...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.02.2009 18:43:05 bởi lyenson >