Em vẫn luôn nhớ đến bài thơ của TTKh,những câu thơ mà em đc nghe cô đọc từ ngày cấp 2. Một mùa thu trước mỗi hoàng hôn. Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn.. .............................................. Người ấy thường hay vuốt tóc tôi, Thở dài trong lúc thấy tôi vui
Bảo rằng:hoa dáng như tim vỡ
Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi......
Anh ạh,dù anh có thay đổi,dù anh có nói thế nào,có tha thiết yêu em hơn nưa thì anh có nhậ thấy rằng trái tim em đang băng giá với những điều đó.
Chẳng thể khác đc đâu anh,vì khi em cần có anh bên cạnh nhất thì anh lại ko đến.Em dù không muốn nhưng vẫn phải yếu đuối trước một ng con trai khác.Cho dù đó là kẻ em vô cùng ghét.
Anh ko biết đến những giọt nước mắt em phải khóc khi xa anh,khi cần mà anh ko xuất hiện.Anh chỉ nhìn thấy ;em cười,thấy e vui vẻ.Anh đâu biết rằng em đã nén tất cả lại,em giữ trogn lòng vì em ko muốn anh phải lo lắng,em không muốn anh biết rằng thực chất em cũng chỉ là một con nhóc yếu đuối và mau nước mắt.
Em sợ.................................
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.02.2008 13:29:47 bởi nhóc bướng bỉnh >