Tất cả dường như là một khối mâu thuẫn. Khi đến với nhau, anh luôn nhắc nhở tôi về trách nhiệm, không phải của tôi mà là của anh đối với gia đình anh. Khi tôi quay trở về với trách nhiệm của tôi, anh ko thể hiểu và tôi là người đáng trách. Giờ đây, anh bảo rằng tôi hãy tập trung vào công việc, hãy dành thời gian cho những điều tôi muốn thực hiện, tôi cũng đáng trách vì đã ra khỏi cuộc sống của anh....
3 ngày ở nhà, không đi làm. Một tâm trạng mệt mỏi của người ốm, đầu óc trống rỗng của người thất bại, dường như thời gian chưa chuyển động, trong tôi vẫn là những ngày của tuần trước. Giá như thời gian ngừng chuyển động khi tâm trạng vui vẻ nhỉ? Có khi nào tôi làm được điều này ko?
Đi xem bói đầu năm, bà ấy bảo tôi phải cẩn thận tháng 3, nhất là những ngày đầu tháng. Mà bà ấy còn bảo, cháu đừng suy nghĩ nhiều. Mọi chuyện dù to cũng phải nghĩ thành bé, tại sao cháu luôn nghĩ ngược lại mà làm khổ bản thân mình vây?....... Tôi biết trả lời bà sao đây, tôi cũng đâu muốn vậy, nhưng tôi ko làm được, tôi mong mình được giải thoát, được thanh thản đầu óc lắm chứ....
Anh nói đúng, tôi làm sao có thể là người phụ nữ thành công? Tôi chỉ cố gắng để làm được điều mình mong muốn, để đem lại hạnh phúc cho những người tôi thương yêu thôi, những người đặt niềm tin vào tôi và thực sự mong tôi có được sự thành công trong cuộc sống. Tôi hiểu ý anh nói, những người phụ nữ thành công, thường gia đình họ ko thể hạnh phúc. Và cho dù tôi biết mình chưa phải là người phụ nữ thành công, tôi cũng đã nhận thấy sự thất bại của mình. Làm sao tôi có thể nói cho chồng tôi rằng tôi đã đi chơi với người khác, đã có thời gian ỏ bên cạnh người khác và thậm chí đã làm ảnh hưởng đến gia đình bằng cách lấy tiền của của anh đi giúp đỡ người khác. Rằng không chỉ vậy, mà còn rất nhiều chuyện khác nữa, khi tôi mua xe chồng tôi thật ngạc nhiên khi tôi ko đủ tiền, trong khi rõ ràng anh biêt được thu nhập của tôi là bao nhiêu? Rồi còn khoản nợ vói đửa bạn thân của tôi nữa, thật không may vì nó dã nói đến chuyện đó khi vợ chồng nó đến nhà tôi chơi. Chồng tôi làm sao mà hiểu được, nhưng ngay thậm chí cái người khác đó cũng không bao giờ hiểu, mà anh cũng không bao giờ biết anh chỉ nghĩ rằng anh có lỗi vì không có tài chính ổn định để lo cho tôi cho dù chưa bao giờ tôi đòi hỏi anh phải lo cho tôi điều gì. Sau tất cả những chuyện đó, liệu có bao giờ tôi được thanh thản, có bao giờ tôi là người thành công? Nhưng đến giờ tôi hiểu được chồng và con tôi quan trọng với tôi thế nào, tôi ko cho phép mình làm tổn thương họ. Họ là tài sản quý giá nhất của tôi. Hạnh phúc hay ko là do mình tự định đoạt. Trải qua bao sóng gió trong suy nghĩ, tôi thực sự nhận ra hạnh phúc của mình là gì và tôi sẽ phấn đấu vì nó.
Anh chỉ nghĩ rằng anh yêu tôi, tình cảm đó lẽ ra tôi phải biết ơn anh nhiều lắm, anh dành thời gian rất nhiều cho tôi, điều mà anh chưa bao giờ dành cho ai khác. Điều đó tôi không phủ nhận. Nhưng tôi nghĩ đó là một kết quả tất yếu. Tôi chưa bao giờ muốn kể ra những điều đó bởi tôi nghĩ anh hiểu. Liệu có thể có ai đó vì anh như tôi? Khi chia tay, anh đã nói rằng bên anh có rất nhiều người đàn bà, nhưng chỉ có tôi làm cho anh buồn và đau lòng. Đó là tất cả những gì anh để lại cho tôi sau tât cả những gì tôi đã làm cho anh. Liệu tôi có thể bên anh được nữa ko? điều này tôi ko thể. Tôi cố gắng để làm bạn với anh, nhưng điều đó lại trở nên vô nghĩa, có lẽ thời gian của anh không dùng để làm bạn với tôi....
"Tôi suy nghĩ về sự thành đạt, định nghĩa là gì nhỉ? Chưa hẳn đã là chức, chưa hẳn đã là quyền, chưa hẳn đã là tiền, nó gắn liền với niềm vui cv, sự tôn trọng của đồng nghiệp, và sự ủng hộ của gia đình. Tôi luôn mong mình đi đúng hướng, tôi luôn cố gắng dù biết có thể mình muộn hơn bất kỳ ai nhưng tôi lại mỉm cười với các con tôi". Đó là câu nói của anh. Tôi mong anh làm được như vậy. Tôi đã nói về đứa con thứ 2 của anh, vì tôi thấy lo cho nó. Tôi ko muốn nó phải sống trong cảnh giống anh nó. Khi tôi còn bên anh, liệu anh có nhớ những khi nó đi viện, bố nó thường phải đến để lấy tiền của tôi? Liệu đó có là điều kiện tốt nhất? Khi cả nhà nó đi nghỉ mát nữa.... Giờ đây tôi không còn ở bên anh để có thể lo được những chuyện đó, liệu rằng có một ai khác ko?
Tôi thực sự không muốn nhắc lại những chuyện này, nhưng có lẽ tôi bức xúc quá......... Tôi đã không muốn làm tổn thương anh...........