Nỗi buồn không tên.......
Gió thảng thốt đưa buồn lên nỗi nhớ
Nhớ về ai mà ngong ngóng trời đêm
Con dế nhỏ gảy đàn lên thổn thức
Tôi một mình len lén khóc trong đêm...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2008 14:21:17 bởi Ngô Như Quỳnh >
Chúc các bạn một năm mới vui vẻ và hạnh phúc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2008 14:22:02 bởi Ngô Như Quỳnh >
Những đợt gió heo may tràn về trong cái rét căm căm của buổi sáng của phố huyên. Cũng là lúc hoa trạng nguyên bắt đầu nhóm lửa. Tình yêu tuổi học trò cũng rừng rực và trẻ trung như khí của cây hoa. Hoa nở mãi, trơ gầy thân guộc. Chỉ có những đóa hoa vẫn vươn mình trước cái nắng đổ lửa của mùa khô càng làm cho sắc hoa rực đỏ. Di LInh chỉ có thế. Một vạt cúc quỳ, mấy hàng trạng nguyên mà làm cho cái chất thơ của mãnh đất này không bao giờ bị lãng quên, vào sâu thẳm cuộc đời...........
Lang thang trong cõi phù du
Tôi đi tìm kiếm giấc mơ ngày nào
Tuổi thơ ngày ấy ngọt ngào
Như viên kẹo sữa ngày nào mẹ cho
Tôi đi tìm một buổi ban trưa
Với tiếng ru à ơi thuở ấu
Với đồng chiều, với bát nước dừa ngọt dịu
Giấc mơ tôi lại lang thang...
Trong đêm
một mình
tôi gặm nhấm nỗi buồn
của riêng tôi
Lệ tràn tuôn
khóe mắt
cay..cay...
dấu niềm đau
đưa giấc mơ về một nơi xa thẳm
Anh
có biết chăng?
Chỉ còn tôi
lệ tràn tuôn
nơi khóe mắt.......
Này Em
Này em
Đứng mãi một mình
Bộ em là đóa hoa quỳnh đêm nao
Quá khuya
Anh mới ghé vào
Hoa em xụp cánh buồn sao là buồn
Lau dòng nước mắt đang tuôn
Này em chớ có đau buồn khổ thân
Em đang áo trắng thiên thần
Hãy vui lên nhé
Vạn phần vui lên
Nguyên Đỗ
Sóng xô bờ sóng lại ra khơi Bờ mãi miết chờ một ngày sóng vỗ Sóng mãi chỉ lang thang cùng mây nhỏ Ghé vào bờ rồi sóng lại ra khơi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2008 14:52:05 bởi Ngô Như Quỳnh >
Đóa quỳnh thơm hồn nhiên và trong trắng
Bỗng một ngày cũng tàn tạ bởi gió mưa
Giấc chiêm bao nào ghé qua bông hoa nhỏ
Để hoa buồn chờ đợi một giấc mơ...
Hoa cũng biết hoa còn bé nhỏ
Cho nên hoa cũng chẳng dám vươn mình
Nhưng hoa khóc cho số phận của mình
Một bông quỳnh thơm nhưng
........đau khổ!
lo học đi nha. Anh đánh đòn đấy!
Quỳnh một đoá cho đêm thơm hoang dại
Cho bình minh mỗi sáng hoá khờ,
Cho thơ, cho rượu mãi chờ,
Cho chàng thi sĩ ngẩn ngơ với quỳnh.
Em mới thi mà! Đang trên mạng tìm tư liệu văn mà! làm thơ tý xíu.hiiiiiiiiii
Chàng thi sĩ biết quỳnh hoa trong trắng
Len lén nhìn cho nguyện ước thành thơ
Bóng trăng sáng cho tình thơ một đóa
Hóa say nồng nồng rượu hóa thi thơ
Chiếc lá u buồn với cỏ cây
Biết người thay đổi với tình này
Lòng anh hờ hững mong manh quá
Em buồn nhỏ lệ hóa ngàn mây...
CHO MỘT NGƯỜI MÃI XA Lãng quên anh trong đáy vực thời gian Em cảm thấy ngày sang ngang vội vã Tia nắng ấm và bình minh rời rã Em một mình với cơn gió miên man Tội nghiệp em giữa một buổi chiều tàn Dòng lệ đổ miên man chiều phố núi Thương cánh chim lạc loài không lối Đi về đâu giữa sắc tím hoàng hôn Em biết mình giờ sẽ mãi cô đơn Mà vẫn muốn ấp ôm kỉ niệm Lời hẹn xưa trong một chiều muộn Với ráng vàng và sắc tím hoàng hôn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2008 14:04:56 bởi Ngô Như Quỳnh >
Tâm sự một vầng trăng...... Bóng trăng về phía cuối rừng Lá còn sóng sánh sắc xanh ánh vàng Tình yêu giờ đã sang ngang Còn đâu nữa hỡi những đêm hẹn thề Trăng buồn trăng cũng ê chề Anh giờ biền biệt câu thề cho ai? Mảnh trăng tình cắt chia phai Em buồn nhỏ lệ thương ai hỡi người....???
Quỳnh hương một đóa quỳnh hương nở Nở giữa sương sa giữa đất trời Một người thi sĩ mơ điều lạ Chợt thấy quỳnh hương bỗng mỉm cười...
Khúc cảm Mệt nhoài Mệt nhoài Tôi đi tìm tôi Giữa những cơn mê không lối thoát Tôi _ đóa quỳnh gầy guộc đơn côi Với mảnh nguyệt giờ cũng đã chia phôi Hoa với nguyệt giờ mỗi người đơn lẻ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: