Trích đoạn: Ngô Như Quỳnh
Cảm ơn anh đã làm cho em một bài thơ rất hay! Em rất thích....nhưng anh ạh! Có lúc nào làm được những điều này không? đứng trước mọi người, có lẽ em đã sống được như vậy, hòan hảo hơn....nhưng khi chỉ còn một mình em.......em không biết phải làm gì?
Em bất hạnh! Em tự nhận thấy mình là một người bất hạnh! Bố em mất khi em còn nhỏ. Gia đình em thì phức tạp lắm! Thế là em chỉ có một mình. Cho đến một ngày, người đó xuất hiện, cho em niềm tin, một niềm hp mà từ trước đến giờ em không thể có?!!!!!!!!Em coi người đó như là người thân của em vậy. Mỗi khi buồn, em chỉ có thể nghĩ về " người" và tự nói với mình là phải mạnh mẽ hơn. Nhưng " người" đã ra đi. Người abỏ xa " người"em sẽ hp. "người" chỉ toàn mang đến bất hạnh cho em àm thôi...........
SỐNG THẬT VỚI LÒNG
Em thấy không ngọn gió mát trong lành
Cũng thả sức thổi căng hồn trời đất
Hay con kiến từng ngọn cây...rất thật
Cũng ôm lòng ôm mộng sống bao la
Nên xá gì một chút phôi pha
Người ta bỏ xa!Biết đâu là duyên số
Đất trời đấy, sự công bằng rất rõ
Lấy của em rồi sẽ trả lại bù thôi
Một gia đình, một kí ức nổi trôi
Em phải gắng lên trên đường đời xa rộng
Biết đâu đấy...một ngày trời lặng sóng
Em lại vui mừng lại cất tiếng hát vang
Em ơi em! Đâu phải ở địa đàng
Ta mới yên vui mới ươm nguồn hạnh phúc
Đâu phải những người luôn gửi ta lời chúc
Họ cũng là người cũng cay đắng buồn đau
Hãy thử một lần em ạ mất gì đâu?
Hãy thử vững tin đứng vào đời vui sống
Hãy mang tâm hồn lạc quan em trải rộng
Gian khổ xa mờ...Em se gặt thành công!
Hy vọng sẽ làm cho em mạnh mẽ và cứng rắn hơn trong cuộc sống!
Có khi nào trên đường đời mệt mỏi
Cần nghỉ ngơi đôi chút cạnh dòng sông
Em hãy đến tìm tôi nơi bến đợi
Tán đa tôi bóng mát vốn quen dừng!