Bóng mờ dĩ vãng Xế trưa, cơm nước xong. Bà Hân lụm cụm bắt chiếc ghế nhỏ ngồi bên song cửa, mắt nhìn bầu trời cuối mùa thu đầy mây xám giăng ngang, làm quang cảnh âm u buồn thảm đạm ! Bà thở ra và nhủ thầm : - Kiếp làm người ai mà không gặp cảnh lận đận lao đao một thời. Nhưng rồi, xuân tàn, hạ qua, thu đến, đông sang, năm tháng trôi bay thật là nhanh. Mới đây mà con Tâm đã theo thằng Hữu mười mấy năm. Còn con Hạnh cũng đã lấy chồng cả chục năm rồi ! Tụi nó khôn lớn thì mình phải chấp nhận cho tụi nó ra riêng theo chồng, lấy vợ. Ý cha ! Đứa nào cũng có con đùm, con đề, nên ít về thăm mình. Mình phải chịu cảnh cô đơn chớ biết làm sao bây giờ ?
Nghĩ vẫn vơ, bà Hân đi chầm chậm vào mở tủ lựa cuốn Album cũ nhứt, bà ngồi xuống salon lật từng trang nhìn lại những tấm ảnh mà Hữu, Hạnh vả Tâm chụp khi còn bé. Làm bà nhớ lại bao chuyện thuở xa xưa. Những bóng mờ dĩ vãng đang hiện lên trong lòng bà. Làm bà Hân nhớ lại từ chi tiết của hơn bốn mươi năm về trước...
* * *
Vào khoảng năm 1960, ở xóm Cầu-Muối, gần bến Chương-Dương, có một cặp vợ chồng trẻ, tên Hân và Hoan khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, có hai đứa con còn thơ. Chồng làm tài xế xe hàng, còn vợ thì buôn bán rau cải ngoài chợ Cầu-Muối. Sau khi bé Hạnh ra đời được sáu bảy tháng, Bé Hữu mới lên ba tuổi. Hoan bị tai nạn lưu thông mà qua đời.. Khi Hoan chết, cậu để lại cho người vợ trẻ lâm vào cảnh nghèo khó khốn cùng. Dạo ấy gần nhà Hân có tiệm uống tóc Mỹ-Thiện do Thiện làm chủ. Thiện cỡ ba mươi tuổi, cậu có một cá tánh đặc biệt, nên chưa vợ con lần nào. Tâm hồn của Thiện rất thương người nghèo, kẻ khó. Cậu thường hay gíúp đở Hân trong những khi túng ngặt. Một hôm bé Hữu bệnh nặng, Thiện qua thăm và đề nghị với Hân :
- Thím Hoan à, thím cho cháu Hữu làm con nuôi của tôi nha ! Tôi sẽ giúp thím hai trăm ngàn đồng.
Hân giựt mình nhìn Thiện mắt rưng rưng lệ :
- Trời ơi ! Anh muốn tôi bán con tôi hả ?
- Không phải đâu ! Vì tôi thấy hoàn cảnh của thím khổ quá. Một mình mà phải nuôi hai đứa nhỏ thì nặng lắm ! Nên tôi muốn chia sớt với thím vậy mà !
- Tôi rất cám ơn anh đã có tấm lòng tốt ấy. Nhưng...
- Tôi không có ý làm đau lòng thím đâu.
- Mặc dù anh muốn giúp tôi nói vậy. Tôi nghe đau lòng lắm.
- Tôi xin lỗi thím. Thôi, xin phép thím tôi về. Mong thím suy nghĩ kỹ lại đi nhé !
Sau khi Thiện ra về, Hân đến giường nhìn Hữu đang nằm thiêm thiếp. Bé Hạnh thì chòi đạp khóc thét trong chiếc võng. Mấy bữa rồi Hân không có đi bán buôn gì được, trong nhà không còn tiền bạc gì cả. Hân ẵm bé Hạnh lên và vạch vú cho bú mà nghe lòng khổ đau vô cùng. Nàng nghĩ đến việc đề nghị của Thiện, rồi nhủ thầm : Trong nỗi khốn cùng này, anh Thiện muốn mình cho bé Hữu để ảnh giúp hai trăm ngàn đồng. Mình phải làm sao đây ? ... Hai trăm ngàn đồng ! Thật là một số tiền to lớn lắm đối với mình... Hay là mình cứ đưa bé Hữu cho ảnh nuôi rồi sau này sẽ tính, chớ hoàn cảnh này mà ngồi nhà ôm hai con chắc là sẽ chết đói hết. Trời ơi !
Suốt cả đêm Hân suy nghĩ và cứ nhìn hai con mà lòng tan nát. Qua ngày sau đến chiều hôm ấy bé Hữu bớt nóng và đang ngủ say, Hân ẵm bé Hạnh đi qua gặp Thiện và nói :
- Anh Thiện à, tôi bằng lòng cho bé Hữu làm con nuôi của anh. Nhưng đến lúc nó mười tám tuổi, anh cũng cho nó biết sự thật nha ?
Thiện trả lời ngay :
- Chuyện đó thì đâu có gì là khó. Để tôi nói với má tôi đi coi ngày nào tốt, rồi qua dắt bé Hữu về đây. Tôi đưa thím trước hai chục ngàn. Mai thím đưa bé Hữu đi bác sĩ Tây nha !
Hân rục rè, nhưng nàng đành phải cầm số bạc ấy để về lo cho bệnh tình của bé Hữu. Nàng nói :
- Tôi cám ơn anh nhiều lắm !
- Đâu có gì đâu thím !
- Thôi, tôi về nghe anh Thiện !
- Vâng, thím cứ về đi.
Sáng hôm sau Hân gởi bé Hạnh cho bà hàng xóm và đưa bé Hữu đi khám bác sĩ Tây... ở đường Đinh-Tiên-Hoàng - Phan-Đình-Phùng (Đa-Kao).
Mẹ của Thiện đã đi coi được ngày tốt. Ba ngày sau Thiện với bà mẹ đi qua nhà Hân. Hai mẹ con Thiện bắt Hân phải ký giấy bằng lòng cho đứt con. Ký giấy xong xuôi, Thiện đưa Hân số tiền còn lại và dắt bé Hữu về. Ôi thôi ! Sau đó lối xóm bắt đầu bàn tán xôn xao, chỉ trích đủ lời thậm tệ về Hân. Và trong tiệm uốn tóc có cậu thợ tên Nhân, cậu rất là bất mãn cái vụ Hân cho con mà còn lấy tiền như là bán con. Nhân tức quá không dằn được, cậu bèn qua nhà gặp Hân mà mắng nhiếc vào mặt nàng :
- Nè, chị Hân ! Chị thiệt là con đàn bà tồi tệ và tàn nhẫn. Chị nỡ bán con để lấy tiền sống. Chị đáng cho voi dày ngựa xé mà...
Nhân mắng chửi Hân xong cậu bỏ ra về. Hân ngồi yên lặng mà nước mắt tuông rơi. Rồi nàng suy nghĩ : Đúng thật là mình quá tệ. Sau mình không bán thân của mình mà nỡ bán con. Nhưng bán cái nào người đời cũng khinh miệt. Thôi đã lỡ rồi, mình phải rời khỏi xóm này, phải đi biệt xứ mới được !
Đầu óc Hân như tơ vò chỉ rối, suy nghĩ và đau khổ triền miên suốt mấy ngày. Kết cuộc nàng nhứt quyết trả nhà lại cho người ta, lo thu dọn áo quần ôm tiền và ẵm bé Hạnh đi tuốt xuống Cần-Thơ tìm cách buôn bán mà sinh sống...
Xuống Cần Thơ, Hân mua một căn nhà nhỏ mở quán bán cà-phê, cơm tấm, lấy bản hiệu là Hân-Hạnh, nằm cạnh bến Ninh-Kiều. Trong thời gian Hân chật vật lo cho con và buôn bán. Mãi đến cả năm sau Hân gặp được Minh, người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, góa vợ đã vài năm. Minh có một đưa con gái, tên Tâm lớn hơn bé Hạnh hai tuổi. Hân và Minh, hai người thông cảm nhau vì đồng cảnh ngộ. Nên sau một thời gian ngắn, họ kết tình chồng vợ. Từ đó công cuộc làm ăn của Minh và Hân càng ngày càng khắm khá thêm lên.
* * *
Mười lăm năm sau...
Hân nhớ tới Hữu, đứa con trai mà nàng cho Thiện khi xưa, năm nay đúng mười tám tuổi rồi,. Hân tâm sự với chồng hoàn cảnh xa xưa, là nàng muốn trở lên Sàigòn làm ăn và sẵn dịp để tìm lại đứa con trai lạc loài bấy lâu. Minh thông cảm và bằng lòng cho Hân bán nhà, bán tiệm cho người ta mà lên Sàigòn.
Hân và Minh bán nhà, bán tiệm xong, tất cả gia đình dọn lên Sàigòn. Mấy tháng trời mới ổn định nhà cửa xong, lo cho hai đứa con gái vô trường đàng hoàng và sang một nhà hàng nho nhỏ tại góc đường Công Lý - Hàm Nghi lấy bản hiệu là Hạnh-Tâm. Rồi Hân trở về xóm cũ tìm con. Nhưng tiệm uốn tóc Mỹ-Thiện của Thiện không còn nữa. Nàng hỏi thăm những người trong xóm, thì người ta nói, ông Thiện đã trở về quê ở ngoài Nha Trang từ ba bốn năm nay rồi. Hân thất vọng, nàng tự hỏi : - Trời ơi ! Hữu bây giờ sống chết ra sao ? Suốt mười mấy năm mình không dám liên lạc, mà chỉ trông cho mau đến ngày con đủ mười tám tuổi, mình mới nhìn lại được. Nhưng nay thì Nha Trang xa xuôi quá làm sao mà đi được đây ?
Nỗi buồn lo triền miên trong lòng hân suốt mấy tháng trời. Rồi một chiều hai mươi chín Tết... Hân đi chợ hoa ở ngoài đường Nguyễn Huệ. Bất chợt nhìn thấy hai cô con gái của nàng đang đi với một cậu trai. Hân liền làm bộ đi tới cho đụng dầu. Hạnh và Tâm nhìn thấy mẹ, hai cô hết hồn định trốn, nhưng không còn kịp nữa, Hạnh nhe răng cười :
- Má ! Má đi chợ mua kiểng, sao ba không đi với má, mà để má đi có một mình vậy ?
- Ba con có hẹn bạn ở nhà.
Hân nhìn cậu trai kia, Tâm liền giới thiệu :
- Dạ, thưa má ! Đây là anh Đức, bạn của con.
- Chào cậu !
- Dạ, con kính chào bác !
Hân liền hỏi hai đứa con gái :
- Tụi con và cậu đây đi ăn kem, uống nước gì với má không ?
Đức hơi bỡ ngỡ, nhưng Hân nói :
- Mời cậu đi chung cho vui.
- Dạ, con xin vâng lời bác.
Cá bốn người đi đến tiệm kem Bô-Đa. Trong khi ngồi uống nước và ăn kem. Hân nhìn thấy trên bàn tay của Đức có cái bớt son. Nàng tưởng mình như đang nằm mơ. Rồi Hân nhìn Đức kỹ lại, nhưng không dám quả quyết là con mình, nàng hỏi Đức :
- Xin lỗi cậu Đức, quê cậu ở đâu ?
- Dạ, thưa bác ! Quê ba mẹ cháu ở Nha Trang, còn cháu thì sanh tại Sàigòn này.
- Vậy ông bà nhà làm gì ?
- Dạ, ba cháu có cửa tiệm buôn bán mỹ phẫm và quần áo ngoại quốc ở bên Thương-Xá-Eden.
- Còn bà nhà ?
- Dạ, cháu nghe ba cháu kể lại là mẹ cháu đã qua đời hồi cháu còn nhỏ.
Hạnh và Tâm tươi cười và Tâm khoe với mẹ :
- Tiệm ba của anh Đức bán đồ đẹp và sang lắm má ơi ! Má muốn đến đó xem không ?
Hạnh làm bộ nhõng nhẽo :
- Đi nghe má ! Đi với tụi con...
Hân nhìn hai đứa con gái cưng, nàng liền hỏi :
- Tụi con... chắc đã chấm món gì rồi phải không ?
Tâm tươi cười :
- Nhiều món đẹp lắm má ơi !
Trong lòng Hân cũng muốn đến đó coi ba của Đức là ai. Nàng gọi cậu bồi tính tiền. trả tiền xong, nàng và mấy đứa nhỏ đi qua Thương-Xá-Eden. Vừa đến nơi, Hân nhìn ra liền ông Thiện, Thiện đang tiếp khách không để ý. Trong lòng Hân vui hơn bắt được vàng. Hân gọi tên ông Thiện :
- Anh Thiện !
Thiện quay qua nhìn thấy con trai mình và ba người khách như kẻ lạ. Ông không chú ý gì lời gọi của Hân mà bảo Đức :
- Đức à, con lo tiếp khách dùm ba.
Hạnh và Tâm đứng xem mấy chiếc áo mông-tơ-ghi từ bên Pháp mới về. Hân thì nghe lòng mừng và rất nôn nóng, nàng cứ nhìn Đức mãi. Trong khi ấy chẳng ai để ý cử chỉ của Hân.
Khách trả tiền đi ra. Thiện mới quay lại định hỏi Hân như người khách, nhưng ông kêu lên :
- Trời ơi ! Thím Hoan ! Nãy giờ tôi mắc khách, nên không để ý.
Tất cả đều im lặng vài giây. Còn Hân thì cứ nhìn Đức mà nước mắt tuôn trào...
Hân đã nhìn lại đứa con trai. Nhưng Hữu bây giờ là Đức, vì sau khi Hân ký giấy cho con, ông Thiện đỗi khai sanh đặt lại tên Đức, và ông đổi nghề khác mấy năm nay. Ông nghĩ làm như vậy thì Hân khó mà tìm kiếm cha con ông được. Nhưng trái đất tròn, lòng vòng Sàigòn, học sinh, sinh viên dễ làm quen với nhau.
Trong khi gặp lại Hân, ông Thiện giả đò làm tỉnh, ông không đá động gì về chuyện xưa. Làm Hân sốt ruột và nàng cũng sợ tình cảm Đức gieo lầm với Hạnh là nguy hiểm lắm. Nên Hân không bỏ lỡ cơ hội. Nàng hỏi ông Thiện :
- Thằng Hữu đây phải không anh ?
Ông Thiện nín thinh vài giây, rồi ông gật gật đầu :
- Chính nó đó thím à ! Đức ! Đức à, bà Hân đây là mẹ ruột của con đó !
Đức đang trò chuyện hồn nhiên với Hạnh và Tâm ở mé đàng kia, bỗng nghe cha nói, cậu không hiểu gì hết, Đức tiến lại gần, và hỏi cha :
- Dạ, ba gọi con và ba nói gì ?
Thiện chỉ Hân và nói :
- Má con đó, lại nhìn má đi con !
Hạnh, Tâm và Đức đều ngạc nhiên. Đức nhìn cha và hỏi lại :
- Má con ! Ủa sao ba nói... má con...
- Ba dấu con từ bấy lâu nay. Má và em con đó !
Đức bàng hoàng xúc động và cả Hạnh và Tâm nữa. Đức ôm Hân và gọi :
- Má ! Má ơi !
Ông Thiện vói tay kéo cửa xuống thấp một chút, xem như tiệm đóng cửa. Và ông hỏi Hân :
- Thím và các cháu ở đâu ? Thím có bận gì không, tôi mời thím và các cháu đến nhà tôi cho biết.
Hân chậm nước mắt, gượng cười và nói :
- Tôi có nhà hàng và nhà cũng ở bên đường Công Lý - Hàm Nghi. Tết nhứt tiệm đóng cửa một tuần. Để tôi gọi điện thoại về cho chồng tôi hay.
Thiện liền nói :
- Điện thoại bên trong, thím hay cháu nào cứ vô mà gọi về cho chú hay đi.
Tâm nói một giọng thật buồn :
- Để con gọi ba nha má !
- Ừ, cũng được !
Nãy giờ Đức còn bàng hoàng và nghe trong lòng ray rức vô cùng. Còn Tâm thì nghe lòng như bị bão tố. Cô thất thiểu đi vô lấy điện thoại gọi về cho cha hay là ba mẹ con về trễ.
Tất cả kéo về nhà ông Thiện ở đường Gia Long - Hai Bà Trưng để mà tha hồ kể lể hàn huyên những chuyện xa xưa. Và cũng cho mấy đứa nhỏ biết rõ mọi chuyện.
Sau khi Tâm và Đức nghe xong. hai cô cậu đều nhìn nhau mỉm cười.
Từ đó sự liên hệ hai gia đình rất mật thiết. Và mấy năm sau các cô cậu học hành xong, cha mẹ đôi bên bằng lòng cho Tâm và Đức hứa hôn và sẽ cưới nhau sau này.
Biến cố năm 1975 cả hai gia đình bị kẹt lại, họ nấn ná ráng sống ở Sàigòn. Nhưng rồi vào giữa năm 1986 hai gia đình họp nhau mua tàu vượt biển. Cũng may, được chiếc tàu Ánh-Sáng Ile-de-Lumière vớt và đưa qua cư ngụ trên đất Pháp.
Thời gian bay nhanh như bóng câu qua cửa. Lần lượt, ông Thiện qua đời, rồi tới ông Minh. Còn bà Hân giờ đây đã hơn sáu mươi tuổi rồi. Bà sống một mình trong căn phòng vừa đủ. Thỉnh thoảng có lễ lộc các con cháu mới kéo nhau về thăm bà...
* * *
Kiếp người ai đã hơn ai ?
Sang hèn đều nếm đắng cay cõi đời.
Bóng mờ dĩ vãng xa vời,
Bây giờ hiện rõ giữa trời cuối thu. (Ivry-sur-Seine, đêm 12-12-2000)
Xóa hận thù riêng Loan, người đàn bà tuổi vào khoảng bốn mươi, cùng ba đứa con hồi hương về Pháp theo lối dân Tây. Qua đến nơi, chánh phủ Pháp lo cho ba mẹ con nàng một căn appartement ba phòng, trong một chung cư bình dân phía bắc ngoại ô Paris. Loan được trở lại làm thơ ký tại trung ương hãng... gần Place-Madeleine Paris 8ème. Loan thường xuyên điện thoại than thở nhiều điều với Lệ. Lệ, đứa em bạn nhỏ hơn nàng bảy, tám tuổi. Lệ cảm thương Loan như người chị, nàng thường mời Loan đến nhà ăn cơm. Loan thấy cảnh sống của Lệ với chồng là Marcel rất khang trang. Làm lòng nàng khao khát được có cuộc sống như Lệ. Nhưng với lương thơ ký quèn làm sao có được ? Nên Loan ráng thả câu lòng vòng với mấy người bạn của Marcel, cố tình cho dính được một ông. Loan cũng câu dính, nhưng hết ông nầy tới ông kia. Cuối cùng, Loan cứ bị họ bỏ rơi. Từ đó Loan sanh tâm ganh tị với Lệ. Nàng quay sang gò-câu Marcel bằng cách bày xít nhiều điều quanh co, ám chỉ nói rằng Lệ đang có bồ Việt Nam... Trong tuần, giờ cơm trưa, Loan tìm cách đi ăn cantine chung với Marcel. Vì hai người làm cùng sở từ Sài-Gòn qua đến Paris... Một buổi ăn trưa, Loan ngồi giao đầu với Marcel, nàng mở lời :
- Sao ! Dạo này anh và Lệ có vui không ?
Mấy ngày trước đó, Marcel và Lệ có gây lộn, Loan đã biết qua Lệ bằng điện thoại mà nàng vẫn làm bộ hỏi. Marcel vô tình đem chuyện gia đình tâm sự với Loan. Để trả lời câu hỏi của Loan, nét mặt Marcel thoáng buồn và nói :
- Tôi với vợ tôi dạo nầy cãi nhau hoài... Tôi buồn quá cô Loan à !
Đôi mắt Loan vụt sáng lên, nàng tìm lời lẽ chế dầu thêm :
- Chắc Lệ nghe lời ai... Hay là... Lệ có nhân tình !
Marcel vội vàng hỏi nhanh :
- Có nhân tình ! Thiệt à ! Sao cô biết ?
Loan nghe Marcel hỏi, nàng đưa ánh mắt tình tứ làm bộ ra cái điều buồn bã, tội nghiệp cho Marcel :
- Bữa hôm, tôi điện thoại cho Lệ. Lệ tâm sự với tôi là Lệ có quen một ông Sĩ Quan Việt Nam cùng ngành Hàng Hải Dân Sự như anh.
Marcel giựt mình hỏi vội :
- Ông ấy tên gì, cô biết không ?
Loan khoái chí nhìn Marcel, và từ từ trả lời :
- Nghe đâu... tên Pierre Lê... gì đó ! Mà Lệ rất sung sướng nói với tôi là ông ấy viết thư tình cho Lệ thường lắm.
Marcel như bị trời đánh. Chàng đưa hai bàn tay lên vuốt mặt. Từ từ trong đầu hiện lên, nhớ mài mại là đã thấy một hai lần tên... người đó. Bởi tánh Lệ hời hợt, khi đọc thư của ai xong, nàng cứ vứt bừa trên bàn. Lệ tự tin, vì lối sống giữa Marcel và nàng rất quý trọng sự tự do cá nhân. Khi nào ngoài bì thư đề ‘’ông và bà’’, họ mới mở ra đọc. Còn nếu đề tên riêng từng người thì tên ai nấy đọc, chớ họ không hề tò mò mất cách lịch sự. Họ sống như vậy đã mười mấy năm qua, từ Sài-Gòn đến Paris, họ vẫn tương nễ nhau như thế. Hôm nay, Marcel nghe Loan kể chuyện trên làm chàng suy nghĩ, nói với Loan :
- Giữa tôi và Lệ vấn đề thư riêng thì không ai đá động đến.
Loan đưa cặp mắt hí nhìn Marcel, nàng làm dáng điệu, ỏng ẹo, tình tứ, mời gọi. Mặc dù, Loan già và xấu hơn Lệ nhiều về sắc vóc. Nhưng Loan là ‘đồ mới’ của Marcel. Loan cố tình châm dầu vào lửa, nàng nói :
- Nhưng dạo này, Lệ và anh cứ gây lộn hoài thì chắc chắn phải có chuyện... đó rồi ! Hôm nào, anh rình thấy lá thư có đề Maritime... anh lấy đưa cho em đọc và dịch lại cho anh nghe.
Từ đó, Marcel nghe lòng buồn buồn, tức tức, chàng luôn tìm Loan để tâm sự... Nhưng Loan rất tinh quái dùng mưu ma, chước quỉ. Một mặt nàng tìm đủ mọi cách đi ăn trưa chung với Marcel, để làm bộ tội nghiệp, an ủi chàng. Mặt khác, nàng điện thoại khai thác Lệ tối đa. Lệ quá thành thật và hay tin người nên trở thành kẻ ngây thơ, ngu dại. Nàng kể lể hết chuyện lòng mình cho Loan nghe, và có khi Lệ xì-nẹc nói xấu chồng đôi điều. Loan đem sự việc ấy tâu lại còn thêm bớt cho Marcel nghe. Loan cố tình chọc tức Marcel, để tự ái của người đàn ông nổi lên. Rồi Marcel rình rập ăn-cắp cho bằng được thư của Pierre Lê... gởi cho Lệ. Quả thật hơn một tháng, Marcel bắt được một lá, chàng vội vàng đưa cho Loan đọc và dịch lại. Nhưng trong lá thư chẳng nói gì đáng quan trọng, cũng chẳng đủ để làm bằng chứng ly dị... Vì Lệ là nghệ sĩ mới ngoài ba mươi tuổi, vóc dáng và sắc diện xinh xắn, thì có thể có cả trăm người đàn ông viết thư tỏ tình với nàng chẳng gì đáng ngạc nhiên ? Trong lúc tự ái và máu ghen của Marcel phừng phực như lửa cháy. Thừa cơ hội ấy, Loan đem lời lẽ khéo léo bàn vô, tán ra và chỉ vẽ, bảo Marcel đem thư đến văn phòng chuyển qua Pháp ngữ và đóng dấu đàng hoàng để có bằng chứng mà dễ dàng ly dị. Vì Loan quyết bắt sống Marcel.
Những ngày tháng ấy, gia đình của Lệ và Marcel càng ngày càng căn thẳng. Thỉnh thoảng Loan vẫn điện thoại than thở với Lệ, nói là nàng đang buồn chán, cô đơn... Lệ nghe tưởng thật nên thấy tội nghiệp Loan. Lệ thường nhờ chồng đi rước Loan đến nhà ăn cơm, và đưa Loan về. Vì Lệ xem Loan như người chị bạn tri kỷ để tâm sự bao chuyện lòng mình. Nhưng Lệ lầm to !
Trong khi đó, Marcel và Loan, họ đã cặp bồ với nhau mà Lệ không hề hay biết hoặc nghi ngờ gì cả. Mải đến một đêm Lệ đi tập tuồng cải lương về, nàng thấy trên bàn ngủ có một lá thư. Lệ mở ra đọc... Marcel đòi ly dị. Sự việc chợt đến quá bất ngờ, Lệ hết hồn, lo lắng. Nàng chờ Marcel về hỏi lý do. Đêm ấy, Marcel không về nhà. Qua hôm sau Marcel về, Lệ hỏi :
- Tại vì sao anh đòi ly dị ?
Marcel nhìn Lệ bằng ánh mắt thù ghét, chàng trả lời cộc lóc :
- Em có người khác rồi !
- Hả ! Anh nói sao ?
Marcel lập lại. Lệ đứng lên hỏi gằn từ tiếng :
- Bộ con Loan nói gì với anh phải không ?
- Nè, em đừng có hồ đồ nói bậy cho bạn của anh nhé !
- Bạn của anh, chớ không phải bạn của em à ?
Marcel lặng im, mắt nhìn xuống đất. Lệ hỏi tiếp :
- Có phải anh cặp bồ với nó không ?
Marcel đứng lên nói lớn tiếng :
- Em đừng có nghi bậy !
- Xin lỗi anh ! Mình nói chuyện, chứ không phải gây lộn nha !
Marcel đi xuống bếp lấy chai bia trở lên salon ngồi uống. Lệ nói tiếp :
- Nếu anh nói em nghi bậy. Được rồi. Anh muốn ly dị tùy anh. Nhưng sau nầy, anh lấy bất cứ ai cũng được, chỉ ngoại trừ con Loan. Nếu sự thật con Loan và anh lấy nhau thì em sẽ bằm xác nó ra từng mảnh vụn.
Marcel bưng ly bia uống ực ực đứng lên bỏ đi vô nhà tắm...
Thời gian trôi mấy tháng sau, Marcel thường đi làm về trễ, đôi khi bỏ nhà đi đêm luôn. Việc chăn gối giữa Lệ và Marcel bắt đầu lạnh nhạt từ đó. Bấy giờ, Lệ cứ mải mê lo văn nghệ, tổ chức hát cải lương để giúp vui cho đồng bào Tị-Nạn tại Paris. Nàng chẳng màng sự vắng mặt của Marcel những ngày cuối tuần và đôi khi cả trong tuần nữa.
* * *
Marcel cưới Lệ mười ba năm qua. Họ có hai đứa con, một trai mười một tuổi, và một gái chín tuổi. Bây giờ Marcel muốn quay lưng xa lìa vợ con, vì chàng đang bị Loan gài bẫy cho lọt vô vòng. Thuở trước, Marcel là người đàn ông rất đứng đắn và mực thước. Ngày nay thì con ma tình nó đã bắt chàng rồi.
Cuộc ly dị tiến hành. Trong khi đó Marcel đề nghị với Lệ là hai bên đồng ý ly dị cho đỡ tốn tiền Luật Sư. Lệ nghe lời. Nhưng khi Cảnh-Sát đem trác tòa đến tận nhà. Lệ mở ra đọc, bên trong Marcel tố và đổ tất cả lỗi lầm do Lệ gây ra. Sau khi đọc trác tòa xong, Lệ tức điên người lên. Nàng gào thét khóc than qua điện thoại gần hết với bạn bè quen thuộc khắp năm Châu. Lệ cứ đập tay, gục đầu vô tường tự hỏi : ‘’Tại sao ? Tại sao mà Marcel trở cờ như thế này...?’’. Lệ khóc suốt buổi sáng, mãi đến trưa, bỗng dưng từ trong đầu nàng nở ra, sực nhớ lý do, Lệ la lên một mình : ‘’€ ! Thì ra Marcel không muốn cấp dưỡng tiền bạc cho mình ! Đúng rồi ! Đúng rồi ! Đồ hèn ! Tao không cần...’’. Lệ lấy lại bình tĩnh liền sau đó, rồi nàng để mặc tình cho Marcel làm gì thì làm.
Ngày ra tòa Dự Thẩm Paris, Lệ và Marcel gặp mặt, Marcel giới thiệu ông Luật Sư :
- Thưa, Luật Sư, đây là vợ của tôi !
Ông Luật Sư bắt tay chào và hỏi Lệ :
- Luật Sư của bà là ai ?
Lệ nhìn ông Luật Sư với ánh mắt khinh thường, và nhếch môi mỉm cười một cách rất kiêu ngạo, nàng nói :
- Tôi không cần có Luật Sư !
Marcel và ông Luật Sư đều lặng câm. Khoảng mười phút sau, Marcel cùng Lệ và ông Luật Sư vào phòng số... của Tòa. Một bà Tòa trạc tuổi năm mươi, bước vô mọi người đứng dậy. Bà mời mọi người ngồi xuống. Bà lật lật hồ sơ và hỏi Lệ :
- Bà có muốn tôi đọc lại những gì mà chồng bà tố bà không ?
Ánh mắt của Lệ buồn, nhìn bà Tòa như van xin cầu cứu, nàng lắc đầu nói :
- Không cần. Vì những gì chồng tôi nói đều đúng tất cả.
Bà Tòa trố mắt nhìn Lệ và hỏi :
- Tại sao bà không có Luật Sư ?
Bằng một giọng nói đầy uất hận :
- Dạ, thưa bà, vì tôi không có tiền !
- Không có tiền, không hề gì hết. Chúng tôi sẽ cho bà Luật Sư không tốn tiền.
- Dạ, thưa bà, theo tôi thấy không cần thiết.
- Không được. Bà phải lấy Luật Sư.
Bà Tòa đứng lên đi đến nói nhỏ với ông Luật Sư của Marcel gì đó không biết... ? Rồi ông Luật Sư mời Marcel ra khỏi phòng. Trong nầy chỉ còn lại bà Tòa và Lệ, bà bảo Lệ :
- Bà phải lấy Luật Sư để biện hộ cho bà chứ !
Lệ cảm thấy được bà Tòa bênh vực, nước mắt của nàng ươm ướm quanh tròng. Lệ cố nén nuốt đau thương bằng một giọng nghẹn ngào :
- Không. Tôi không muốn chống cự với chồng tôi. Hơn nữa tiếng Pháp, tôi không nói được nhiều.
- Chúng tôi sẽ cho bà một người thông dịch viên.
- Cám ơn bà, tôi không cần.
Bà Tòa nhìn Lệ bằng ánh mắt thương hại, bà hỏi :
- Vậy là bà bị áp lực nào, hay có ai hâm dọa bà không ?
- Dạ, không. Không có áp lực và cũng chẳng ai hâm dọa tôi cả thưa bà !
- Thôi, được.
Bà Tòa đứng lên ra ngoài mời Marcel và ông Luật Sư trở vô. Phiên Tòa đầu tiên họ chính thức ly thân và sau đó xử ly dị. Nhưng ông Luật Sư và Marcel không ai nói được một lời nào. Vì có gì đâu mà phải nói ! Bởi Lệ đã nhận lỗi hết rồi. Vài phút sau bà Tòa nhìn Lệ, bà nói tiếp :
- Chồng bà sẽ cấp dưỡng cho hai con của bà một ngàn năm trăm quan mỗi tháng. Và tất cả mọi chi phí giấy tờ và tiền Luật Sư bà là người phải trả.
Lệ quắc mắt nhìn Marcel, và quay sang lấy tay chỉ ông Luật Sư, nàng nói hơi mạnh :
- Xin lỗi ! Tôi đâu có mướn ông Luật Sư này !
Marcel vội vàng lấy tay chỉ vô ngực :
- Của tôi. Của tôi. Tôi sẽ trả tiền Luật Sư.
Lệ chẳng thèm nhìn Marcel, nàng nói tiếp với bà Tòa :
- Còn tiền bạc, thì chồng tôi muốn cấp dưỡng cho các con tôi bao nhiêu cũng được, vì tôi vẫn còn khối óc và tay chân mạnh khỏe mà.
Bà Tòa nhìn cử chỉ và giọng nói của Lệ, bà nghĩ Lệ bị bệnh tâm thần, bà hỏi Lệ :
- Bà có muốn gặp Bác Sĩ tâm-thần (psychiatre) không ?
Lệ nghe bà Tòa hỏi thế, nàng chưa điên, mà muốn phát điên lên, mắt nàng nhìn chăm chú bà Tòa trả lời từ tiếng :
- Dạ, thưa bà ! Tôi đâu có phải là... người điên. Nếu tôi điên ... thì... chắc chồng tôi không còn ngồi ở đây đâu !
Bà Tòa nghe Lệ nói vậy, bà đổi giọng nhẹ nhàng :
- Hôm nay kể như bà với chồng bà chánh thức ly thân. Nhưng ba tháng sau sẽ trở lại Tòa-Hòa-Giải.
Lệ lắc đầu nhìn bà Tòa và nói :
- Tôi đến đây lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Tôi sẽ không đến dự một phiên tòa nào nữa cả. Tất cả mọi sự tôi giao cho chồng tôi, để ông ấy muốn làm gì tùy ông.
Phiên tòa chấm dứt, Lệ đứng lên gật đầu chào ra về. Sau khi tòa tuyên bố, Lệ và Marcel chánh thức ly thân. Marcel về nhà dọn quần áo và những vật dụng cá nhân ra ở riêng. Nhưng không dám cho Lệ biết địa chỉ. Nếu Lệ muốn liên lạc việc gì với Marcel, thì nàng gọi đến sở làm. Còn Lệ thì bắt đầu lo tìm việc làm và mướn nhà ra riêng cùng hai con. Vì căn nhà hiện tại họ đang ở, sẽ đăng báo rao bán. Lệ xem như đã dứt khoát với Marcel, nàng không còn nghĩ gì ngoài chuyện là ráng đi làm lo nuôi cho con và lo cho gia đình bên nhà. Có vài người bạn gái xúi Lệ đi đánh ghen với Loan. Nhưng Lệ cố đè nén lòng không tin rằng Marcel cặp bồ với Loan. Cũng có vài người bạn khác khuyên can, an ủi. Và, một số bạn-xấu a-tòng theo Loan.
Mải đến hơn ba năm sau. Marcel không chịu nổi cảnh phải trốn tránh Lệ. Vì chàng đã vào ở hẳn trong nhà của Loan từ lâu rồi. Nhưng Marcel không dám dắt các con đến nhà Loan, vì sợ các con về mét lại với Lệ. Marcel cảm thấy mình hèn yếu. Chàng bực bội, suy nghĩ nát óc. Cuối cùng, chàng quyết liều mạng viết thư thú thật với Lệ. Buổi sáng thứ Bảy, giữa mùa đông, bầu trời Paris sương giăng, tuyết phủ, lạnh tái tê. Lệ nhận được thư của Marcel, đọc xong, tâm hồn nổi lên cơn ghen tức và phẩn nộ dữ dội, nàng nhớ lại lời nguyền khi xưa : ‘’Anh lấy ai cũng được, chỉ ngoại trừ con Loan. Nếu sự thật anh và nó lấy nhau thì em sẽ bằm xác nó ra từng mảnh vụn...’’. Vì sáng thứ Bảy, nên Lệ phải chờ đến thứ hai Loan vô sở làm, Lệ gọi điện thoại :
...
- A-lô ! Chị Loan đó hả ? Khỏe hôn ?
Loan vẫn giữ cái giọng bình thường :
- Ừ, khỏe ! Còn Lệ, có khỏe không cưng...?
Lệ nghe tiếng ‘cưng’’, nàng nghiến răng trả lời :
- Khỏe lắm ! Mầy hãy lo thu xếp công việc và để lại di chúc cho các con mầy đi. Vì mầy là tên tử tội !
Lệ nói xong cúp ngay điện thoại. Loan vừa nghe qua những lời ấy liền té xỉu, tâm thần bị giao động mạnh. Nàng sợ Lệ giết nên xin nghỉ việc ở nhà trốn. Nếu có chuyện gì phải ra khỏi nhà, nàng luôn luôn kêu các con hộ vệ hoặc có Marcel đi theo.
Một sự mưu mô, phản phúc thật quá phũ phàng kia. Lệ như người điên loạn, trong đầu nàng chỉ muốn đi giết Loan. Nhưng Lệ tự trấn an để thu xếp và tìm kế hoạch thanh toán Loan. Tất cả bạn bè đôi bên ai ai cũng đều nghĩ rằng, Lệ sẽ giết Loan. Còn Marcel thì sợ hơn ai hết, vì chàng thừa biết tánh của Lệ nói là làm. Marcel đi cầu cứu vài người bạn thân của Lệ. Nhờ họ khuyên Lệ đừng làm bậy. Nhưng giây phút phẩn nộ ấy ai mà có thể ngăn cản Lệ được bây giờ ?
Trong cơn giận dữ, làm tâm hồn của Lệ như bão giông, sấm sét. Đôi mắt của nàng lúc nào cũng trừng trừng như đang bốc cháy phừng phừng lửa căm thù. Nàng viết cho Marcel nhiều lá thư, cố ý khiêu khích cho họ đi thưa Lệ về tội dám nói là sẽ giết Loan. Nhưng họ tự biết họ có lỗi, nên im lặng mà chỉ đề phòng, thủ thế. Họ rất lo sợ Lệ rình để tấn công Loan bất thình lình. Còn phần Lệ, nàng tìm cách chạy chọt mua được cây súng sáu nhỏ. Nàng cương quyết đi giết Loan. Lệ viết di chúc cho hai con và một lá thư cho Cảnh-sát Pháp, nàng đem cất trong tủ sắt ở nhà băng BNP. Mọi việc Lệ đã chuẩn bị sắp xếp xong. Nàng xách khẩu súng theo mình và chui vô xe rồ máy nhứt quyết chạy thẳng lên nhà của Loan. Chiếc xe vừa ra khỏi Paris, vô xa lộ, thì nghe tiếng xe như có gì trục trặc, tự nhiên xe chạy chậm lại và cà giựt, cà giựt, Lệ cứ ráng cho chạy... Nhưng... mắt của Lệ như bị hóa lòa nhìn thấy lờ mờ hình dáng mẹ và hai con của nàng đang đứng trước đầu xe. Lệ sực nhớ nghĩ đến mẹ và các con, nàng chùn bước và tìm cách cho xe quay đầu trở về. Sau khi Lệ cho chiếc xe chạy tới ngã ra xa-lộ quay đầu lại, thì chiếc xe chạy rất bình thường. Về đến nhà tâm trí của Lệ bị quay cuồng, chấn động mạnh kinh khủng. Nàng lật đật tìm số điện thoại của ‘’S.O.S. Amitié’’. Lệ run cả người và run cả giọng nói :
- A...lô ! A...lô !
Đầu giây bên kia, người ta liền hiểu ngay một giọng nói của người mất bình tĩnh, tiếng nói một bà trong điện thoại nhẹ nhàng đầy tình cảm :
- Xin bà bình tĩnh, có tôi đây !
- Nhờ bà cứu tôi ! Cứu tôi !
- Bà ra sao đó ?
- Tôi...vì...vì tôi đang muốn giết người !
Bằng một giọng dịu dàng :
- Được ! Được ! Bà hãy từ từ kể cho tôi nghe đi. Vì sao mà bà muốn giết người ?
Tiếng nói của Lệ lặp cặp, nàng kể lể đầu đuôi lộn xộn hơn cả tiếng đồng hồ. Đầu giây bên kia xem như bà nọ đang châm chú lắng tai nghe. Sau đó, Lệ mệt lã người và mệt luôn cả thần trí. Bà kia nhẹ giọng giảng giải :
- Theo tôi thấy, bà là người có một tâm hồn rất vị tha, mà sao hôm nay bà lại muốn làm một việc không lành ? Bà nên nhớ, nếu bà thực hiện theo lòng của bà. Bà có biết là bao nhiêu người sẽ khổ sỡ vì bà không ?
Lệ nghe câu hỏi trên, tự nhiên thấy lòng vơi nhẹ đi phần nào. Bà bên đầu giây kia vẫn nói tiếp :
- Nếu tôi đứng vào địa vị của bà, chắc chắn tôi cũng làm như bà... Nhưng... nếu suy nghĩ kỹ thì tôi sẽ nghĩ đến mẹ và các con của tôi trước hơn hết, sau đó đến bà con giòng họ, bạn bè xung quanh. Bà nên suy nghĩ lại đi. Nếu bà ra tay thì sau này các con, các cháu của bà, chúng nó sẽ mang cái mặc cảm từ đời này sang tới đời khác. Vì người đời sẽ nói mãi với chúng nó, là có bà nội hay bà ngoại là một kẻ đã giết người ! ...A-lô ! Bà còn đó không ?
- Dạ ! Dạ tôi còn đây và đang lắng nghe những lời của bà khuyên ! Thôi, tôi cám ơn bà nhiều lắm ! Chào bà !
- Tôi cũng vậy ! Chào bà ! Chúc bà sẽ được bình yên !
Sau khi Lệ trút hết nỗi niềm tâm sự với bà ‘’S.O.S. Amitié’’. Nàng nhức đầu kinh khủng, nàng liền quay điện thoại gọi Bác Sĩ Récand (bác sĩ gia đình) :
- A...lô ! Tôi là bà Marcel ! Xin Bác Sĩ đến nhà tôi gấp !
- Bà Marcel đó hả ? Bà đau gì mà khẩn cấp vậy ? Xin bà chờ sáng mai, tôi sẽ lại khám bệnh cho bà.
- Không. Tôi muốn Bác Sĩ đến ngay bây giờ.
- Bà đau gì mà tôi nghe giọng nói của bà run quá vậy ?
- Tôi... tôi muốn giết người !
Ông Bác Sĩ vừa nghe Lệ nói mấy lời trên, ông kinh ngạc hết hồn, ông lật đật nói :
- Tôi đến liền ! Tôi đến liền !
Bác Sĩ đến, Lệ cũng kể lể chuyện trên vừa xẩy ra, vì ông Bác Sĩ ấy biết chồng của Lệ và cả Loan nữa. Ông cho Lệ hai viên thuốc ngủ cực mạnh. Ông bảo :
- Bà uống liền một viên, chút nữa bà sẽ ngủ hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Chừng nào bà thức dậy, bà nhớ uống tiếp viên này là bà ngủ tiếp, sau đó bà thức dậy sẽ được bình tĩnh tâm thần.
- Dạ, cám ơn Bác Sĩ.
- Xin chào bà tôi về. Bà nhớ uống thuốc nha ! Nếu có chuyện gì cần thiết, bà cứ tự nhiên gọi tôi. Chào bà, tôi về.
- Dạ, chào Bác Sĩ.
Lệ nghe lời Bác Sĩ uống thuốc, nàng ngủ mê mang trong bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Đến khi Lệ thực sự tỉnh dậy, nàng cảm thấy như đã giết Loan rồi. Lệ chợt nhớ đến khẩu súng mà nàng dấu dưới gầm cầu tiêu, Nàng đứng dậy liền chạy nhanh vô cầu tiêu móc khẩu súng và đếm xem, sáu viên đạn còn nguyên. Lòng Lệ nghe nhẹ nhổm, nhưng rồi liền sau đó lòng thấy thắp thỏm nghĩ :‘’Chết rồi ! Mình làm gì với cây súng nầy ? Để trong nhà nguy hiểm quá ! Cũng may, trong lúc này các con mình đi trượt tuyết do nhà trường tổ chức...’’.
Qua mấy ngày, Lệ tỉnh táo trở lại, nàng lén đem cây súng liệng dưới mé sông Seine. Sau khi Lệ đã thủ tiêu được cây súng, nàng chợt nhớ đến Thầy mình, là Thượng Tọa Thích M. T., nàng liền điện thoại để thú tội với Thầy. Bằng một giọng đầy hối hận :
- A-lô ! Kính bạch Thầy ! Con là Lệ đây !
Thầy nghe giọng nói của Lệ như chất chứa buồn đau vô tận, Thầy hỏi :
- Có chuyện gì đó Lệ ?
Giọng nói của Lệ nghẹn ngào :
- Thầy ơi ! Con có tội nặng lắm !
Giọng của Thầy nhẹ nhàng hỏi tiếp :
- Lệ đã làm gì bậy vậy ?
Lời nức nỡ của Lệ :
- Dạ bạch Thầy ! ... Vì con có ý nghĩ muốn giết người !
Giọng nói của Thầy vẫn nhẹ nhàng :
- Lệ đã làm chưa ?
- Dạ chưa. Nhưng xém thôi !
- Vì sao mà đến nông nổi vậy ?
Lệ kể lể lê thê về câu chuyện trên. Thầy Thích M. T. đem lý thuyết Đạo Phật ra giảng...(...). Lệ nhận mình có tội nặng, dù chỉ có ý nghĩ muốn giết người đã là có tội rồi, huống hồ là chuẩn bị sẵn sàng suýt xém thực hành... Thầy dùng lời lẽ dịu êm khuyên giải tiếp...
Một tuần lễ sau, Thầy Thích M. T. gởi đến cho Lệ rất nhiều Kinh sách Phật để cho Lệ đọc mà tự mình sửa-chữa, ăn-năn, sám-hối. Nhận được những Kinh sách do chính tay Thầy gởi. Lệ ôm những quyển Kinh vào lòng mà vô cùng cảm kích đội ơn Thầy. Từ đó nàng cố gắng đọc, học, sám-hối thật tâm. Xem như Lệ không còn có ý nghĩ giết Loan nữa. Nhưng trong lòng nàng cứ nặng trĩu mối hận thù với Loan.
* * *
Thời gian trôi qua nhanh. Lệ không biết làm sao mà gở mối thâm thù trong lòng của nàng được. Nhân dịp Rằm tháng bảy Đại-Lễ Vu-Lan Báo-Hiếu, Lệ đi mua hoa trái về cúng Phật và dâng hoa lên bàn thờ Đức Mẹ Lộ-Đức. Suốt mấy ngày đêm Lệ cố gắng lắng nghe băng tụng Kinh ‘’Bát-Nhã-Tâm-Kinh’’, Cầu-an và Sám-hối để cầu xin Trời, Phật giúp nàng xóa mối thù trong lòng đang quằn nặng.
Một sự linh ứng huyền diệu !
Vào ba giờ rưởi khuya, trong đầu của Lệ bừng nở ra... : ‘’Chỉ có một cách là mình phải thụt lùi, hạ mình với chị Loan... Ha ! Chuyện này hay quá !’’. Lẩm nhẩm xong, trong người Lệ nghe như có một con quái vật vừa vụt bay ra khỏi lòng nàng, tâm hồn cảm thấy nhẹ nhàng kỳ diệu. Lệ ngồi ngay bàn Phật tiếp tục nghe Kinh, và chờ đến tám giờ rưởi sáng để gọi điện thoại vô hãng của Loan. Nhưng Lệ nghĩ :‘’Không biết chị Loan có chịu nói chuyện với mình không đây ?’’.
Mặc dầu Lệ hơi bi quan nghĩ vậy. Nhưng nàng vẫn gọi Loan :
...
A-Lô ! Loan, tôi nghe.
Lệ nghe tiếng Loan, nàng nói một giọng bình thản, vui vẻ :
- A-lô ! Chị Loan ! Chị Loan ơi ! Cho em nhờ chị cái này ! Em nhờ thiệt đó nha chị !
Loan nín thinh vài giây, sau đó nàng hỏi :
- ž, được ! Mà chuyện gì vậy Lệ ?
Lệ nghe nhẹ người, nàng nhanh nhẹn nói :
- Em nhờ chị viết thơ xin dùm em ba bổn khai sanh của Marcel, vì em rất cần !
Loan lặng im nghĩ : ‘’Ha ! Lệ nhờ mình xin dùm khai sanh của Marcel, nghe giọng nói của Lệ không còn giận mình nữa. Thôi, mình cũng ráng làm dùm’’. Sau một phút suy nghĩ, Loan trả lời :
- Được, được ! Để... mình xin dùm cho.
- Cám ơn chị Loan. Chào chị nhé !
Nói chuyện được với Loan, Lệ nghe lòng nhẹ nhàng như vừa trút đi một cái gì nặng ngàn cân. Qua mười ngày sau, Lệ nhận được thư từ tỉnh Angers gởi lên. Lệ mở ra thấy ba bổn khai sanh của Marcel. Lệ định quay điện thoại nói cám ơn Loan liền. Và đồng thời nhã ý mời Loan hôm nào rảnh đến nhà Lệ ăn cơm. Nhưng Lệ nghĩ : ‘’Cha ! Chắc chị Loan không dám đến nhà mình đâu ! Vì có thể chị ấy nghĩ mình gài bẫy để đánh chỉ quá ! € ! Nhưng... chắc là sẽ có Phật, Trời hộ độ ! Vậy mình gọi và mời chỉ thử coi !’’. Lệ nghe lòng nhẹ phơi phới. Nàng liền điện thoại cho Loan, và nói chuyện với Loan bằng một giọng vui tươi :
- A-lô ! Chị Loan ơi ! Em nhận được khai sanh của anh Marcel rồi. Em cám ơn chị nhiều nha !... À, này ! Cuối tuần chị có rảnh không ?
- ... Chi vậy Lệ ?
- Em muốn mời chị đến nhà em ăn cơm chiều thứ Bảy này !
Loan suy nghĩ vài giây, nàng nói :
- Ừ, chị sẽ trả lời ngày mai được không Lệ ?
- Dạ, được !
Sau khi tan sở, Loan về nhà, ăn cơm tối xong, Loan đến salon ngồi bên cạnh Marcel, nàng kể lại cho Marcel nghe, và hỏi ý kiến chồng :
- Anh thấy em nên đến nhà Lệ ăn cơm được không ? Có bề gì không ?
Bởi Loan cũng hơi ớn ớn, sợ Lệ gài bẫy. Nhưng Marcel trấn an và bảo đảm nói với Loan :
- Theo anh biết, tâm tánh của Lệ rất dễ nóng giận, nhưng cũng mau nguội và hay tha thứ. Có đôi khi Lệ cương quyết việc gì thì khó ai cản nổi. Nhưng Lệ cũng hay suy nghĩ và biết nhận xét điều phải, điều quấy. Anh nghĩ, hiện tại chắc Lệ không còn thù hận gì mình nữa đâu. Lệ không phải là loại người tráo trở. Em cứ nhận lời mời ăn cơm nhà Lệ đi. Nếu em muốn yên tâm, thì em rủ cô Ánh đi theo. Vì Lệ vẫn còn chơi với cô Ánh, bạn của em. Lệ không có tánh ghét ai, ghét luôn giòng họ, bạn bè người ấy đâu. Mà cũng khó ai bảo Lệ hùa theo họ được.
- Em nghe anh nói, em cũng yên lòng. Vậy ngày mai em hỏi Ánh và điện thoại trả lời cho Lệ biết là em sẽ đến cùng với Ánh.
Marcel choàng tay qua vai Loan và âu yếm, chàng từ tốn nói :
- Rồi đây, em sẽ thấy Lệ vui vẻ bằng lòng ngay !
Hôm sau, Loan điện thoại cho Lệ, nói là nàng nhận lời và có cả Ánh đi cùng.
*
Chiều thứ Bảy, mùa hè, ánh nắng vàng tỏa khắp nơi nơi. Đến giờ hẹn, Lệ hơi hồi họp, nàng chấp tay khấn vái trước bàn Phật :‘’Xin Phật, Trời hộ độ cho con bình tĩnh để tiếp đãi Loan’’. Vừa khấn xong, Ánh và Loan đến nhận chuông, Lệ ra mở cửa. Sau bao năm Loan và Lệ không gặp nhau. Hôm nay gặp lại, họ cùng chào hỏi, hun hít như thuở xa xưa. Trong lòng Lệ không còn một chút gì giao động. Lệ rất vui vẻ tiếp đãi Loan và Ánh.
Tất cả ngồi vào bàn ăn cùng với hai con của Lệ. Bữa cơm Việt thuần túy, đạm bạc, với những món canh khoai mỡ, cá trê vàng khô tiêu, sà-lách và dưa-chuột. Họ cùng nhau ăn uống, chuyện trò vui vẻ. Ánh và Loan ở lại chơi đến gần nửa khuya mới từ giã ra về. Trong lòng Lệ không còn gợn một chút hận thù. Xem như không có chuyện gì đã xẩy ra trước kia.
Thế là, Lệ xóa được mối hận thù rất nặng nề đã nằm trong lòng nàng bấy lâu nay. Nhân dịp lễ Đức Mẹ lên trời ‘’Thánh-Mẫu-Thăng-Thiên’’, vào ngày 15 tháng 8 năm 198... Lệ liền lấy xe lửa xuống Lourdes để tạ ơn Đức Mẹ Lộ-Đức và đứng sắp hàng nối đuôi vào bồn tắm. Lệ được tắm nước suối dưới chân Đức Mẹ. Tắm xong, nhìn vào gương thấy mặt của Lệ thật thanh thản và bình tĩnh, đôi mắt trở lại hồn nhiên, hiền hòa. Lệ khấn thầm : ‘’Con tạ ơn Đức Mẹ đã gỡ dùm con mối thù hận to lớn nhứt cuộc đời’’.
Từ Lourdes trở về, qua hôm sau, Lệ lái xe chạy thẳng vô chùa Khánh-Anh, ở Bagneux đốt nhang lạy Đức Phật Thích-Ca-Mâu-Ni và lạy Phật Bà Quan-Thế-Âm-Bồ-Tát. Sau khi lạy Phật xong, Lệ lái chiếc xe hơi hiệu Peugeot 304 màu đen chạy thẳng về nhà. Vô nhà, hai đứa con của nàng đang chờ mẹ về ăn cơm. Vừa thấy mẹ, chúng reo mừng và cả hai liền nhào vô vòng tay của mẹ. Lệ ôm hai con vào lòng mà nghe tâm hồn tràn đầy hạnh phúc !
Kể từ đó, Lệ cảm thấy nhẹ nhàng thân tâm, nàng nghĩ : ‘’Sự việc vừa qua, mình đã xóa bỏ được, thì sau này có chuyện gì đối với mình là quan trọng đâu !’’. Chiều về, Lệ thường đưa mắt hướng về phía trời Tây, nhìn những tia nắng hoàng hôn chói sáng của ánh tà dương phực lên một góc trời đầy màu hồng rực rỡ, Lệ nhủ thầm : ‘’Con rất đội ơn Trời, Phật và Chúa, Mẹ đã giúp con được xóa hận thù riêng’’.
Ngoài trời bắt đầu vào thu, ánh nắng hanh hanh, thời tiết lành lạnh, muôn ngàn chiếc lá chớm vàng lay bay trong gió nhè nhẹ đẩy đưa và thỉnh thoảng vài chiếc lá rơi rơi trông tuyệt đẹp...
*
Từ đây thù hận xóa tan
Tâm hồn nhẹ nhổm, sáng chang cõi lòng
Bây giờ, Lệ chỉ ước mong :
Mong sao nhân loại thoát vòng thù căm. (Ivry-sur-Siene, Bạch-Am đêm xuân 2000)
Vầng Trăng Khuyết Quốc tìm chỗ đậu xe xong, châm điếu thuốc phì phà khói tỏa đầy trong xe. Cậu mở cửa cho khói bay ra. Hút hết điếu thuốc thò tay lấy chiếc áo Blouson khoát lên vai, chui ra khỏi xe và khóa lại, đi vòng ra sau cốp lấy bịt gạo 5 ký-lô và một mớ rau cải lên nhà người cô kết nghĩa. Quốc bấm chuông. Bà Nguyệt ra mở cửa, miệng tươi cười vui vẻ, bà nói :
- Giờ này, cô biết ngay là Quốc lại chớ không ngoài ai ra.
- Chào cô ! Sẵn đi chợ, Quốc đem cho cô mấy thứ nầy !
- Mua chi hoài vậy ! Vô nhà đi, chút nữa ở lại ăn cơm với cô !
- Chắc chắn rồi ! Bữa nay cô nấu món gì ?
- Canh chua tôm và cá dorade chiên dằm nước mắm được hông ?
- Nhứt rồi !
- Quốc uống chút Martini đỏ khai vị với cô hén !
- Dạ ! Để Quốc đi lấy cho. Sao hỗm rày có gì mới lạ không cô ?
- Có chớ ! Vui lắm Quốc ơi !
- Kể cho Quốc nghe đi !
Bà Nguyệt tay lo nấu cơm, còn miệng thì nói cười sang sảng :
- Mấy đêm trước, thiệt là khuya, cô ngủ mà như có ngọn đèn pin soi thẳng vô mặt. Cô cứ lấy tay quơ qua, quơ lại. Bỗng giựt mình mỡ mắt thì thấy vầng trăng to tròn như một cái bóng đèn khổng lồ ai treo giữa lưng trời rọi ngay giường cô. Cô xem đồng hồ trên table-de-nuit thì đúng năm giờ rưởi khuya. Bốn bề im lặng không một tiếng động. Cô nằm trở lại mà ngắm vầng trăng và thầm nói : Trăng tròn như thế này, chắc chắn là trăng mười sáu rồi !
Nửa tiếng đồng sau, vầng trăng xê dịch bị căn nhà đàng trước che khuất. Cô ngủ lại... Tiếng điện thoại reo vang cô chồm tay lấy nghe. Quốc biết không ? Cái anh chàng tên Serge mà cô đã quen hai mươi năm về trước. Bây giờ nhắc lại làm cô nhớ và nghe vui trong lòng ghê đi. Nhưng cậu ta nhỏ hơn cô đến bảy tám tuổi gì đó. Hồi xưa Serge đẹp trai lắm. Tóc màu nâu đậm, mắt xanh ve-chai, tầm vốc vừa vừa. Năm nay cỡ bốn mươi hai, bốn mươi ba tuổi rồi, ra vẻ đàn ông chắc là còn đẹp ác ôn hơn xưa nữa đó.
Quốc ngồi im nhìn bà cô trân trân, mà nghĩ : Cha ! Chắc là cô Nguyệt bị tiếng xét ái tình của tuổi vào thu rồi ?
Quốc hỏi :
- Ông ấy ở đâu ?
- Ở Le Have !
- Gần đây mà ! Cô có định đi gặp ông ta không ?
- Ý ! Đâu có được !
- Tại sao vậy ?
- Đã hai mươi năm không hề gặp lại và chẳng liên lạc với nhau. Nay cô già, mập xấu quá, tóc bạc hết rồi Quốc ơi !
- Thì cô ráng nhịn ăn cho ốm lại, còn tóc nhuộm đen mấy hồi !
- Ối thôi mất công quá. Quốc biết hôn ? Lúc mới quen với chàng ta, cô ba chục tuổi. Còn Serge hai mươi hai, hai mươi ba gì đó. Dạo đó cô không thấy chênh lệch, mà còn ôm nhau dính xà nẹo đi trên bãi biển ở Trouville và Étretat. Thật là tình tự !
- Thì nay ông ấy bốn mươi mấy, cô mới năm mươi mà ! Hồi đó, Quốc biết cô trông cô trẻ hơn tuổi nhiều. Tại bây giờ cô không thiết sửa soạn. Rồi tự cô, cho cô là già !
- Đôi khi cô cũng muốn có một người bạn để hủ hỉ. Nhưng ngán cái cảnh sống chung một thời gian thì gây lộn, cãi vã phiền lắm Quốc ơi ! Tính tới, tính lui gì cũng không qua duyên nợ hay số mệnh !.
Quốc đứng dậy đi ra cửa sổ nhìn xung quanh sân nhà hàng xóm thấy mấy cây Lilas đang trỗ bông màu tím và màu trắng, cậu nói vói :
- Ở xung quanh đây vườn người ta hoa Lilas đẹp quá.
- Ừ ! Tới khuya khuya là tỏa mùi thơm dễ chịu lắm !
- Cô thích ở đây lắm hả ?
- Thích ! Yên tịnh lắm Quốc ơi !
- Cô sống một mình đơn chiếc, rủi đêm hôm có chuyện gì ai mà hay ! Quốc thiết nghĩ cô nên đi gặp ông ấy, biết đâu cô sẽ lấy chồng trẻ để cho đời cô được lên hương.
- Lên hương cái con khỉ mốc... Quốc nói làm cô cũng nghe rạo rực trong lòng, muốn đi gặp Serge liền.
- Sao cô không đi ?
- Thôi Quốc ơi ! Hỗm rày Serge năn nỉ cô cho chàng ta gặp mặt, mấy bữa nay ngày nào cũng gọi điện thoại hai ba lần.
- Cô trả lời ra sao ?
- Cô đang từ chối ! Bởi vì Serge nghe chị bạn của cô, chị ấy nói là cô đang sống khổ lắm. Nên Serge nói là sẽ cho cô hưởng một hạnh phúc tuyệt vời trong vòng tay của hắn. Bởi bây giờ Serge có công ăn việc làm khá lắm. Cô nghe thế, cô càng sợ hơn. Vì nếu Serge gặp cô lại thấy cô thay đổi 100% mặt mày đến vóc dáng như vầy. Serge sẽ thất vọng, lúc đó chắc cô cũng buồn. Nên cô từ chối và gài chàng một câu xanh rì.
- Cô gài như thế nào ?
- Cô nói : Nếu anh còn yêu thương tôi, thì anh đừng điện thoại nữa. Vì tôi đâu có khổ ! Hỗm rày anh đang làm tôi khổ đây nè. Nói đến đây chàng ta nín thinh. Rồi một chập sau, chàng hứa sẽ không làm phiền cô nữa. Nhưng yêu cầu cô gởi cho chàng ta một tấm hình mới nhứt.
- Cô có gởi chưa ?
- Chưa ! Bữa nay sao không thấy hắn gọi. Chắc là bị chạm tự ái rồi.
- Cô nghĩ như vậy. Nếu ông ấy yêu cô thiệt thì tự ái lớn cách mấy cũng cho qua hết. Gặp Quốc, thì Quốc không tha cô đâu. Nhưng tại sao cô không gởi hình cho ổng ?
- Cô đang lưỡng lự đó ! Thôi ăn cơm Quốc ơi !
Quốc ngồi ăn cơm mà nhìn bà cô, chàng nghĩ : Mình kẹt gọi bằng cô, vì bạn mình là cháu ruột của bả. Hồi hai mươi năm trước, mình cũng thích bả lắm. Đến bây giờ mình vẫn còn thích. Nếu mình nói ra rủi bả không chịu là kể như bả cho mình đi luôn. Bả cứ bảo mình lấy vợ hoài. Mình cũng cặp bồ qua bốn năm cô rồi, sống chung chỉ có một thời gian ngắn là tan rả. Nay nghe bà cô nầy nói cũng có lý. Cứ sống độc thân cho yên. Nhưng cu-ki hoài đôi khi cũng buồn thấy mồ !
Bà Nguyệt nhìn Quốc, và hỏi :
- Sao, canh chua cô nấu có vừa miệng không ?
- Ngon lắm ! Cô kể tiếp chuyện tình của cô đi !
- Thì nãy giờ, cô nói cũng nhiều rồi. Không thấy cô vui lắm sao ?
- Nếu có người muốn cưới cô làm vợ. Cô có chịu không ?
- Trời ơi ! Cái thằng quỷ ! Cưới hỏi cái gì giờ này !
Quốc nhìn thấy gương mặt bà Nguyệt tươi hẳn lên. Hai gò má ửng ửng hồng, đôi mắt đầy sóng tình long lanh. Quốc thừa cơ hội nói thử, và đùa đùa :
- Phải Quốc không gọi cô bằng cô, thì Quốc cũng dê cô đó !
Ánh mắt của bà Nguyệt sáng quắt lên, bà lấy tay đập trên vai của Quốc, bà nói :
- Đã gọi bằng cô thì phải nể cô nghe hôn ! Đừng cà giỡn là... là tao hổng cho lại nhà à !
Quốc cười khà khà và nói :
- Đổi cách xưng hô lại mấy hồi ! Mà nếu cô không cho Quốc lại đây là cô sẽ buồn... !
- Thôi, đừng có giễu nữa thằng quỷ ! Bằng tuổi thằng Dương, mà nó cưới vợ đã được ba đứa con. Còn Quốc kén quá nên cứ lông bông hết cô này đến cô kia, đến nay cũng vẫn chưa có vợ. Gần bốn mươi tuổi rồi đó nghe. Nếu không có vợ, thì thành trai già đó !
- Tại Quốc bắt chước cô.
- Nay cô đã thành gáí già rồi, chồng con gì nữa đây ! Mà Quốc được bốn mươi chưa hén ?
- Bốn mươi lăm rồi cô ơi !
- Trời đất ơi ! Gì mà đữ vậy ! Tưởng đâu cao lắm là cỡ bốn chục chớ ! Thằng Dương chắc nó lớn hơn Quốc chứ ?
- Dương, nó nhỏ hơn Quốc một tuổi !
- Vậy cô Nguyệt lớn hơn Quốc có năm tuổi hà !
- Thời gian bay nhanh quá hả cô ? Nhớ hồi Quốc mới gặp cô. Cô mướt mượt và hấp dẫn lắm.
- Ừ ! Lúc đó thì hoa đang nở mà ! Hai mươi năm qua thật nhanh hén ! Đôi khi cô thấy như ngày hôm qua thôi ! Tuổi trẻ ai mà không mướt. Nay thì đành hẹn lại kiếp sau !
- Thôi cô ơi ! Đừng có nhắc tuổi tác nữa. Bây giờ Quốc hỏi thiệt cô nhé !
- Hỏi cái gì ?
- Cô định cho ông Serge gì đó... gặp cô không ?
Chắc không quá Quốc à ! Hồi đó, cô với Serge cũng có yêu nhau chút chút. Nhưng lúc ấy Serge vừa đi làm, vừa đi học. Còn cô thì làm cho khách sạn La-Tour ở gần Tour-Eiffel. Hồi trước có một lần cô đi xuống Le Have nhà của chị bạn chơi, rồi gặp Serge. Vì Serge quen với gia đình chị ấy. Sau đó, hai đứa cô cua nhau, rồi bồ
với nhau được mấy tháng. Cô là người chán trước. Vì thấy Serge còn nhỏ, vã lại không có tương lai gì cả. Thời gian đã qua chắc chắn là xa mặt cách lòng. Hơn nữa đâu có yêu thương đậm đà hay tình nghĩa gì nặng đâu !
Quốc đứng lên phụ dọn chén bát đem vô bếp, và nói :
- Chắc hồi còn trẻ, cô lãng mạn dữ lắm hén ?
- Khỏi nói. Hồi còn tuổi xuân, cô yêu hoài, yêu triền miên, yêu bốn mùa... Cuối cùng chẳng đậu với ai được lâu dài. Bởi vậy mới ở giá tới giờ nầy đó ! Chắc tại chưa tới số !
- Cô có tiếc tuổi xuân hồng của cô không ?
Tiếc cái gì ? Cô hưởng thụ và sống quá xá với đời. Bây giờ cô thấy ngán ngược mấy thứ đó rồi.
- Hai cô cháu mình giống nhau quá hén !
Bà Nguyệt nghe Quốc nói câu vừa rồi. Bà nhìn ngắm Quốc, bà nghĩ : Cậu này coi cũng được trai, tướng tá bảnh bao, cao ráo chắc tại bay bướm quá cho nên các cô chịu hết nỗi mà bỏ đi. Coi bộ nó ưa mình lắm, tuần nào cũng ghé thăm và mua nầy, mua nọ hoài. Mình xem nó như cháu. Không biết nó xem mình như thế nào đây ?
Bà Nguyệt đi nấu nước để pha trà và tiếp lời của Quốc :
- Giống nhau tại vì không ở gần nhau, nên mới còn quý thương nhau. Thử ở gần coi thì biết !
Quốc nghe thế, cậu ta buông miệng nói :
- Thì cô với Quốc ở chung thử coi.
- Đâu mà được ! Hơn nữa nhà này có một phòng hà !
- Quốc ngủ dưới thảm... Còn không, thì cô trả nhà này lại cho người ta, rồi đến nhà Quốc ở cho đỡ tốn tiền.
Bà Nguyệt đứng dậy pha trà và mỡ hộp bánh hạnh nhân, bà nói :
- Thôi. Ăn bánh, uống trà đi, rồi còn đi về., đừng có ở đây nói xàm hoài.
- Quốc nói thiệt đó cô... Nguyệt à !
Quốc nhìn đồng hồ, giựt mình, nói tiếp :
- Ý cha ! Gần mười hai giờ khuya rồi, Quốc về nhe cô ! Cô có cần gì thì cứ gọi Quốc nha và merci bữa cơm ngon quá.
- Ừ ! Thôi về đi. Nè, có gì tuần tới, nếu Quốc muốn ăn món gì thì nói cho cô biết, cô nấu cho mà ăn. Nhớ chạy xe cẩn thận !
- Cô đừng lo. Bisou cô một cái nè !
- Thằng quỷ ! Phá tao hoài !
*
Sau khi Quốc rời khỏi nhà bà Nguyệt. Còn một mình, bà nghĩ : Cái cậu này bữa nay sao nói cà giởn với mình, mà còn cái giọng hơi dê dữ đa nhen ! Tướng tá coi cũng được trai, lại có chút trình độ học vấn. Mà sao không chịu lấy vợ ?
Đêm nay, vầng trăng đã khuyết gần phần nửa và hơi mờ vì trời có mây. Nhưng vẫn nằm cheo leo giữa không trung phía sau nhà bà Nguyệt. Đang giữa mùa xuân mà cả tuần nay cứ mưa nắng thay đổi li bì như trời mùa thu. Làm cái bệnh nhứt mỏi bà Nguyệt tái phát.
Bà Nguyệt là gái già, chưa hề có chồng. Bà cũng đã trải qua mấy mối tình nồng ấm lắm. Nhưng kết cuộc chẳng đi tới đâu. Mấy bữa rày, Serge làm bà suy nghĩ và nghe lòng rạo rực. Có phải chăng là trời đang vào mùa xuân không đây ? Bà leo lên giường nằm nhớ lại hồi hai mươi năm trước bà gặp Serge. Và họ cua nhau. Rồi nhớ sang chuyện gặp Quốc cùng về nhà với Dương. Dương là con trai người anh cả của bà Nguyệt. Vào năm 1980 hai cô cháu rời Sàigòn sang Pháp kiểu bán chính thức, tính ra đến nay đã hai mươi năm rồi !
Bà Nguyệt lên giường nghĩ đủ thứ chuyện đã qua. Những hình ảnh xưa trở về như cuốn phim quay chầm chậm. Bà nằm lăn lộn không sao ngủ được. Trong hai mươi năm qua biết bao dâu bể đổi dời mà bà chẳng có một tấm chồng. Mấy bữa rày Serge làm lòng bà xao xuyến. Nay thì đến Quốc cũng làm bà suy nghĩ : Lấy ai ? Ai lấy ? Đó là câu hỏi thường xuyên mà bà tự hỏi những lúc thấy lòng cô đơn trống vắng. Bà muốn đi Le Have gặp Serge hoặc cho chàng ta lên Paris gặp bà. Bà ngồi dậy lục soạn trong mấy cuốn album, lòi ra tấm ảnh xưa bà chụp chung với Serge trên bãi biển Trouville. Tấm ảnh, lúc ấy Nguyệt mặc bộ bikini màu đen hai mảnh nhỏ xíu, tóc dài, cặp đùi thon thẳng, eo nhỏ, bụng sát, miệng cười tươi như hoa hướng dương. Đứng kề bên Serge như đôi nhân tình trẻ tương xứng. Rồi bà đến soi gương nhìn ngắm lại, và tự than : Trời ơi ! Bây giờ nhìn mình, rồi nhìn lại ảnh xưa, mình thay đổi một trời, một vực, thấy ghê quá, giống như mẹ của Serge rồi ! Làm sao mà có thể để cho Serge gặp được. Còn ở đây, gần đây thì có Quốc. Nhưng Quốc là bạn của cháu mình, từ bấy lâu nay mình tưởng nó quý thương mình như một người cô của nó. Rồi hôm nay nó ướm lời muốn tỏ tình với mình. Hai người đàn ông đều nhỏ tuổi hơn mình. Thật là khó xử...Mặc dù hiện tại tim mình chẳng có hình bóng ai cả... Bà Nguyệt đang nghĩ ngợi miên man, bất chợt chuông điện thoại reo... Bà chần chờ để cho reo đến năm sáu tiếng. Bà ngồi dậy mạnh dạn đưa tay rút điện thoại ra... Rồi vói tay lấy chiếc gối ôm nằm lăn trên giường, bà nói một mình : Không biết điện thoại của ai đây ? Của Serge hay của Quốc hoặc của... Ối, của ai cũng thây kệ... Bây giờ mình phải ngủ để chút nữa cho vầng trăng khuya rọi vào ngay cửa trước mà ngắm. Mấy thằng cha đàn ông ‘’trẻ’’ này lộn xộn làm lòng mình giao động bối rối mấy bữa nay quá. Thôi dẹp bỏ hết mấy chuyện tình muộn màn ấy. Bây giờ xem đời mình như cánh hoa tàn hay là một vầng trăng khuyết !
(Ivry s/Seine, Bạch-Am xuân 4/2000)
Lá Vàng Lóng Lánh Tiếng gõ cửa...đập cửa thật mạnh...gọi :
- Hương ơi ! Hương ! Tao nè mầy !
Hương xoay mình qua ôm chiếc gối ngủ tiếp. Hương nghĩ là đang nằm chiêm bao ! Lại nghe thêm :
- Hương ! Con quỷ, ngủ gì mê dữ vậy !
Tiếng đập cửa ầm ầm và gọi tiếp :
- Hương ơi ! Hương !
Hương nhổm mình ngồi dậy :
- Ai đó ?
- Tao ! Phấn đây !
- Hả ! Con quỷ ! Về sao không cho tao hay ?
Hương đứng dậy ra mở cửa :
- Mầy mà không nói tên là tao chẳng thèm mở cửa ! Sáng, thường có mấy cha nội phát-thơ đập cửa rầm rầm. Đôi khi tao đâu có thèm mở. Nên họ để giấy lại dưới hộp thơ. Trưa trưa tao phải đến nhà bưu điện lãnh thơ !
- Tại tao muốn làm ngạt nhiên cho mầy !
- Ừ ! Có ngày mầy đứng ngoài đường !
- Tao biết tánh mầy ít đi đâu. Hơn nữa, mầy có vắng nhà lâu, là mầy cho tao hay rồi.
- Thôi ! Đừng nói nhiều cô Nương ! Để valise đó đi. Chờ tao sửa soạn sơ là mình ra quận mười ba ăn phở.
- Không. Tao không muốn ăn phở !
- Chớ mầy muốn ăn cái gì ?
- Giờ này mới có mười giờ rưởi sáng. Chút nữa tụi mình ra Mai-Lâm ăn mì khô.
- Ừ ! Cũng được !
Phấn để valise xuống, Nàng nhìn dáo dác, nói với Hương :
- Ê ! Nhà mầy nhỏ, mà tao thấy sáng sủa quá há ! Mấy chậu kiểng đem về đây xanh tươi tốt quá xá !
- Ừ ! Tao lựa bảy tám căn. Mới được căn này đó. Tao lo cho thân tao, và cho các con tao nữa đó mầy à !
Phấn nghe Hương nói thế. Nàng cảm động. Nước mắt từ đâu ứa ra rớt lợt đợt. Hương nhìn Phấn với ánh mắt dịu dàng :
- Kìa ! Mầy lại xúc động ?
Phấn quẹt nước mắt cười gượng... :
- Tại tao nhớ lại lúc tao ủ-tờ mầy viết thơ mỗi ngày cho tao. Dạo ấy, tao sợ nhứt là ngày chủ nhựt !
- Chủ nhựt mà mầy sợ ?
- Ừ ! Vì chủ nhựt, đâu có ai phát thơ !
- Tao hiểu rồi ! Thôi. Dẹp qua chuyện dĩ vãng xa xưa đi má nó ơi !
- Nếu không có dĩ vãng. Sao được có ngày nay mậy ?
- Tao biết rồi ! Đời ai mà không có dĩ vãng.
- Nhưng có lắm người chối từ dĩ vãng đó mầy ơi !
- Ấy là chuyện của người ta, hơi đâu mà mầy để ý !
- Nhưng, đôi khi buồn lắm Hương à !
- Tao bất cần. Tánh tao hay lo chuyện bao đồng, gặp đâu làm đó. Chớ nào có tính trước, hẹn sau bao giờ. Mầy cứ nghĩ đến ơn nghĩa hoài, làm tao ái náy đó nghe mậy !
- Không phải vậy đâu Hương ơi !
- Nín ! Nói nữa, tao đi ngủ lại à !
- Bây giờ mầy ở căn nhà nhỏ hẹp này. Tao muốn về đây ở luôn với mầy !
- Đồ điên ! Mầy còn nhớ lời tao nói khi xưa không ?
- Dạ ! Nhớ má à !
- Ừ ! Nhớ thì đừng nói thêm nữa nghe hôn !
- Mầy có vui ở đây không ?
- Không vui, thì tao đã đến quận mười sáu rồi !
- Mầy còn nhậu nhẹt nữa không ?
Hương cười ngất ngưỡng :
- Tao mà bỏ rượu, bỏ hút thuốc, thì kể như tao chết toi rồi !
- Thú vui của mầy há ?
- Chớ sao !
- Còn cái vụ ‘’đen đỏ’’ ?
- Thỉnh thoảng vẫn còn lai rai em à !
- Sao mầy không ‘’cai’’ đi ?
- ‘’Cai’’ ! Giỡn hoài ! Cái đó là như người tình chung thủy của tao. Hơi sức nào mầy lo cho tao !
- Lo chớ !
- Mầy ưa thích mua sắm quần áo thật đắc tiền. Tao có cản mầy không ?
- Không !
- À ! Thì mầy cũng đừng cản khuyên mấy chuyện ăn chơi của tao. Tao nghe theo lời của Đại Thi Hào Victor Hugo, là : Sống như ăn mày với thật nhiều tiền. Nhưng tao thì không có tiền nhiều, chỉ có rủng rỉnh thôi !
Phấn lắc đầu :
- Rồi ! Tới rồi ! Triết lý nữa ! Tâm hồn mầy thật là mơ mộng, ảo huyền !
- Mơ mộng ! Không đâu Phấn à ! Ngày nào tao đã cho tặng rất dễ dàng. Nay, thì tao ở không ăn thất nghiệp nên cách cho tặng của tao rất khiêm tốn. Vì tao thấy sự đời hơi nhiều rồi. Ngày nay, nếu phát tâm Bồ-Đề để bố thí thì phải có căn, có cơ mới được và rất cẩn thận, chớ đụng đâu làm đó thì dễ bị chúng chửi, chúng ghét. Theo thuyết của Phật, nếu muốn bố thí nên dùng Vô-Úy-Thí là thượng sách.
- Vô-Úy-Thí là gì ?
- Theo tao hiểu, là : Kẻ cho không biết người nhận. Kẻ nhận không biết ai cho... Nghĩa là mình gởi tiền hay vật dụng qua các cơ quan Từ-Thiện, chùa hoặc nhà thờ. Nơi đó sẽ phân phát, cho tặng thay mình. Làm nhân đạo không phải dễ đâu mầy ơi ! Cuộc đời ngắn ngủi lắm. Hễ có đồng nào là tao xào cha nó hết cho rồi.
- Tao ở bễn mà nghe tiếng đồn. Nói mầy tiêu rồi ! Vì họ nói, tối ngày mầy cứ cờ bạc, nhậu nhẹt...
Hương cắt ngang lời của Phấn :
- Còn nữa chớ...tật hư, tánh xấu của tao thì tràn trề. Thây kệ ! Ai nói gì mặc ai. Miễn sao tao không lừa gạt, hại ai thôi. À, này, lát nữa mình ăn gì nhẹ nhẹ. Tối nay hai đứa mình ra ngoài Place-Concorde ăn đồ Tây hén !
- Nhà hàng nào ?
- Trong khách sạn Crillon.
- Nữa. Lại thích làm sang !
- Sang chớ ! Đã mấy năm rồi mầy không về Paris mà ! Lâu lâu làm sang một lần. Chớ bộ mỗi ngày sao ! Hai đứa mình diện cho ‘’kẽng’’, ra ngoài đó làm bà lớn. Biết đâu sẽ gặp ông lớn !
- Được ! Mà chia hai hén ?
- Con khỉ ! Mầy muốn tao chửi hả con quỷ ?
- Dạ ! Con không dám má à !
- Vậy thì im miệng lại O.K. ?
*
Paris, xuân-hạ đang giao mùa, cây cỏ xanh tươi, muôn hoa đua nở. Nhứt là hoa hồng đủ loại trong vườn nhà ai đều cũng có trồng. Thời tiết ấm nóng dể chịu, mây trong xanh biếc, nắng vàng tỏa khắp bốn phương. Làm hai tâm hồn của Phấn và Hương như trẻ lại. Mặc dù tuổi họ sắp bước vào ngũ tuần. Nhưng khi hai nàng chưng diện lên thì coi cũng còn sáng mướt chớ không đến đỗi tệ...
Phấn và Hương, hai nàng mặc quần áo mùa hè. Xuống đường, Hương lái xe chở Phấn ra nhà hàng Mai-Lâm ăn mì. Sau đó họ kéo nhau đi làm tóc trong khu thương mại Oslo-Olympiades. Vừa làm tóc xong. Hai nàng đi lơn tơn, có tiếng gọi :
- Hương ! Hương !
Phấn đập vai Hương :
- Ai kêu mầy kìa !
Hương nhìn nhìn, vì nàng bị nhớp mắt không thấy rõ :
- Ai đâu ?
- Kìa, hai ông đang đứng đàng kia đó !
Hai ông trạc tuổi với Phấn và Hương. Họ cười cười đi tới :
- Khỏe hôn ?
Hương vui cười la lên :
- Trời ơi ! Anh Hải ! Ha ! Anh Hồ nữa ! Em không đeo kiếng nên không nhận ra được hai anh. Xin lỗi nha ! Đây là Phấn, bạn gái, mà cũng là bồ của em đó !
Hải và Hồ cười chào xả giao, Hải nói :
- Lâu quá không gặp Hương. Trông Hương cũng vậy, không có gì thay đổi !
Hồ vọt miệng hỏi trỏng :
- Cho phép mời...đi uống nước được không ?
Hương nhìn Phấn :
- Ê ! Mầy có hẹn ai không ?
- Tao mới về mà hẹn ai !
Hải quay sang nói với Hồ :
- Tụi mình mời cả hai... đi lên Tour-Montparnasse ăn kem, uống càfé.
- Hồ nhìn đồng hồ nói :
- Hơn bốn giờ chiều rồi. Có gì mời...ăn cơm tối luôn.
Hương nhìn Phấn :
- Sao mậy ! Có nhận lời mời của hai anh không ?
- Mầy sao, tao vậy !
- O.K. ! Vậy thì không gì vui bằng !
Bốn người xuống đường, Hải hỏi :
- Hương có xe không ?
- Có ! Còn các anh ?
- Thôi, Hương để xe ở đây. Lấy xe của tôi đi cho tiện !
- Đắc-co mít-xừ !
Đến chiếc xe hiệu Mercedès-500 màu đen còn mới toanh. Hải lấy chìa khóa mở cửa. Hải lưỡng lự chẳng biết cho ai ngồi trước, ai ngồi sau. Hương sắp ngay :
- Phấn, mầy ngồi đàng trước đi, còn anh Hồ ngồi sau với Hương được không ?
- O.K. ! Madame Hương !
*
Lên Tour-Montparnasse, từng thứ năm mươi sáu. Họ vào càfé. Mỗi người gọi mỗi thứ kem khác nhau. Họ vừa ăn vừa trò chuyện. Ăn xong. Hồ đứng dậy đi đến caisse trả tiền. Sau đó họ cùng vô thang máy xuống lầu. Hương hỏi :
- Tối nay các anh muốn ăn đồ Tây hay Việt ?
Hồ ra vẽ lịch sự :
- Tụi nầy mời, Hương với Phấn thích ăn gì cứ tự nhiên.
Hương tiếp :
- Phấn, bạn em nó từ xa về Paris chơi. Nên em có ý mời nó đi ăn đồ Tây.
Phấn cười cười nói với Hương :
- Mầy sao kỳ quá. Được mời mà còn lựa chọn nữa !
Hải búng điếu thuốc xuống đường mỉm cười và nói :
- Biết Hương lâu nay. Hương rất thành thật và tự nhiên lắm đó Phấn à !
Hồ chêm vào :
- Xin Phấn đừng khách sáo mà tự nhiên như Hương đi.
Hương đã có ý đi ăn nhà hàng sang. Nhưng nàng nghĩ : Không biết mấy cha nầy có dám chịu chơi không đây. Thây kệ, mình hỏi đại thử coi.
Hương quay sang :
- Hương định mời Phấn đến Place-Concorde ăn. Các anh nghĩ sao ?
- Đi thì đi !
Hải, vài phút suy đoán, rồi hỏi :
- Phải trong khách sạn của vua chúa ngự đó không ?
Hương đáp ngay :
- Đúng rồi ! Anh biết hả anh Hải ?
- Tôi có đến đó hai lần chỉ dự Réception-cocktail thôi !
Hương vui lên nói :
- Vậy là không phải chỗ lạ của các anh. Ý ! Hơn sáu giờ rồi ! Hai anh đưa tụi này trở lại quận mười ba lấy xe, còn về nhà thay đổi xiêm-y nữa chớ !
- Tụi này cũng vậy !
- Các anh ở đâu ?
- Khách sạn Bá-Tước !
- Trời đất ! Anh không còn ở Paris à ?
- Tụi nầy có cơ sở ở Lyon lâu rồi !
- Vậy sao ! Thôi, đi lấy xe nhanh lên các anh ơi !
Trở lại lấy xe. Hương và Phấn về nhà, mạnh đứa nào sửa sọan theo ý thích, Phấn hỏi Hương :
- Hai khứa đó mầy quen làm sao vậy Hương ?
- Thì đi nhảy đầm quen vậy thôi. Mà mấy anh ấy kiến thức rộng, đầu óc theo lối Tây phương lắm !
- Vậy thì tốt quá ! Mà họ làm nghề gì mầy có biết không ?
- Thì hồi nãy anh Hải nói đó. Theo tao biết, anh Hải là kỹ sư điện tử, còn anh Hồ tao không rõ. Ối, làm gì thây kệ họ, hơi đâu mầy thắc mắc !
- Tao thấy hai anh ấy rất lịch sự, nên tao hỏi cho biết vậy thôi.
biết anh Hải lâu rồi. Có một dạo tao ngửi thấy ảnh thích tao, mà tao cũng thích ảnh lắm. Nhưng không ai dám tấn công ai. Nên bữa nay thấy là kêu liền, mời đi uống nước liền đó. Và tao cũng không từ chối...
- Hai cha có tướng mạo ngon à ! Mà vợ con gì chưa ?
- Con quỷ ! Bộ mầy đang kén chồng sao mầy hỏi gì dữ vậy ? Chút nữa, hay mai chiều hỏi các anh ấy có muộn màng gì đâu !
- Ê ! Có khi nào họ cho mình ăn thịt-thỏ không đây ?
- Chắc không có đâu ! Tao quen những người lịch sự mà mậy ! Nhưng ở đời chuyện gì mà không có thể xẩy ra. Nếu họ có cho mình lèo thì mình vẫn đến đó ăn như thường.
- Tao biết tánh mầy quá. Hỏi là hỏi vậy, chớ tụi mình đâu phải là dân chết đói đâu.
- O.K. xong chưa... Madame Phấn ?
- Rồi !
Phấn mặc bộ Âu phục màu trắng ngà, bóp, giày cùng màu, Hương mặc bộ đen có chấm mè trắng, bóp, giày đen, tóc tai vén khéo, son phấn rất tươm tất, xịt chút dầu thơm Chanel N.5.
Hương lấy điện thoại gọi đặt trước bốn chỗ ở nhà hàng Crillon xong. Nàng liền quay qua khách sạn Bá-Tước :
- A-lô ! Dạ cho tôi nói chuyện phòng 306...
- A-lô ! Anh Hải đó hả, xong chưa, qua rước tụi này ?
- Hương chỉ đường lại đi, tụi nầy đến liền.
- Anh cứ theo y địa chỉ em ghi hồi chiều mà tới. Tụi em xuống đợi dưới đường.
Chiếc xe Mercedès chạy chậm lại, Hải nhìn tìm số nhà. Đàng kia Hải thấy Hương và Phấn đang tươi cười. Hương vẫy tay làm như người đang đón xe stop để quá giang. Hải và Hồ cũng tươi cười. Hải cho xe ngừng lại, Hồ leo xuống mở cửa và nói :
- Mời... Hương ngồi đàng trước với tài xế nhé !
Phấn vọt miệng :
- Phải đó, con Hương cao giò. Nó ngồi đàng trước là đúng rồi.
Hương nguýt mắt nhẹ :
- Xí ! Tao cao hơn mầy chắc vài phân !
- Thì có cao còn hơn không. Phải hôn hai anh ?
Hồ và Hải cười xòa.
Hải cho xe trực chỉ ra Place-Concorde, quẹo vô sân khách sạn Crillon đậu lại. Cậu gác cửa chạy ra mở cửa, bốn người xuống xe xong. Hải đưa chìa khóa xe cho cậu voiturier đem xe đậu đàng hoàng.
Vào trong khách sạn, Hương nói :
- Để em vô nhà hàng cho họ biết là mình đến rồi. Mình đi dạo ngắm nhìn tranh ảnh cổ xưa ở trong này một chút.
Hồ trầm trồ :
- Khách sạn này thật là sang, họ chưng toàn là những bức tranh cổ xưa cả mấy trăm năm. Mà ở đây một đêm chắc mắc lắm !
Hương vọt miệng :
- Thì anh lại xem giá tiền có gắn trên bảng nhỏ đó.
Hải nói :
- Bộ điên sao ở đây !
Phấn cười :
- Có tiền cũng nên hưởng chớ anh !
- Đến đây ăn là hưởng quá rồi. Thôi, nghe đói bụng đó nha !
Bốn người đi một vòng trở lại vào nhà hàng. Mấy cậu bồi đến kéo ghế cho mỗi người ngồi. Một ông Maître-d’Hôtel đến chào và đưa mỗi người một tờ thực đơn và ông hỏi :
- Dạ, thưa, các ông bà có dùng khai vị trước không ?
Hải nhìn mọi người và hỏi :
- Có ai uống gì trước không ?
Hương đưa tay lên. Phấn lắc đầu. Hồ cũng lắc đầu. Hương nói :
- Không ai uống thì Hương cũng không uống đâu !
Phấn bảo Hương :
- Mầy uống với anh Hải đi.
Hải ngước lên hỏi :
- Hương uống gì ?
- Ricard !
- Ông cho tôi một Ricard, một Whisky-sec với vài cục nước đá và chai nước suối Vitel.
Phấn đọc tờ Thực Đơn, nàng làm bộ ngạc nhiên, hỏi Hương :
- Ê, Hương ! Ngộ quá mầy ơi ! Chắc ở đây ăn không tính tiền phải không ?
Hương cười và nói đùa đùa :
- Chắc là vậy ! ... Nói chơi, chớ nếu mầy muốn biết giá tiền thì mầy đổi tờ thực đơn với anh Hồ, ảnh đang cầm kìa. Bởi vì thường thường mấy cái nhà hàng sang trọng, quý phái cỡ loại này, đàn bà người ta đưa tờ thực đơn không có đề giá. Tây mà mậy ! Lịch sự lắm !... Nhưng trên bàn mà không có ông nào, thì... thì bắt buộc họ phải đưa ít nhứt một bà xem giá tiền...
Hồ cười :
- Hương rành dữ à !
Hải tiếp :
- Hương là thổ địa Paris mà ! ...A-lê ăn món gì nè ?
Cuối cùng mọi người đều chọn menu-royale với giá... một người. Hải lựa chai rượu vin Bordeaux 1er Grande Cru Château-Margaux năm 198... thật là ngon. Phấn không biết uống rượu, mà nàng chỉ nhắp môi thôi, sau đó là rót vào ly của Hương. Hải cũng uống chút chút. Chỉ có Hồ và Hương là mê rượu Bordeaux. Trong menu-Royale, có những món : Salade tôm hùm, cá hồng nướng ăn với sốt đặc biệt, thỏ rừng nấu rượu vin Château-Chinon. Sau cùng là phó-mát, món tráng miệng kem sorbet-citron và càfé.
Bữa cơm thịnh soạn và rất đắc tiền. Ăn vừa xong, Hải gọi tính tiền. Hồ vội đứng lên nói :
- Của tao nghe Hải !
- Bậy hoài ! Lâu quá tao không gặp lại Hương và hôm nay có Phấn, mầy để tao vui cho trọn đêm nay nghe Hồ !
- Nếu mầy muốn !
Hương và Phấn nhìn nhau mỉm cười, để yên cho hai ông dành nhau trả tiền.
Hồ tiếp :
- Tụi mình đi boîte-de-nuit thể thao cho tiêu và nghe nhạc nha !
Hải nói :
- Mầy hỏi Hương và Phấn đi !
- Sao ! Phấn - Hương có đồng ý đi với tụi này nữa không ?
Phấn nhìn Hương. Hương nhún vai nói :
- Tối nay đi lên trời cũng đi mà !
Hải hỏi :
- Hương biết boîte nào đẹp không ?
Trong lòng Hương sực nhớ đến cabaret, nàng cười cười và hỏi :
- Các anh có thích xem thoát y vũ 100% không ?
Hồ cười ngất ngưỡng :
- Thằng Hải khoái cái vụ đó lắm ! ...Ủa ! Sao Phấn ngồi êm rơ vậy ?
Phấn cười :
- Con Hương, nó nói thế hết rồi. Mà Hương nói cũng như Phấn nói vậy thôi !
Hải dụi điếu thuốc, và nói :
- Xong hết rồi, mình đi chơi cho tàn đêm nay nghe !
Bốn người vừa ra khỏi cửa khách sạn Crillon. Cậu voiturier thoáng thấy, cậu liền cho xe đến tận chân, rồi cậu xuống xe mở cửa sẵn, với những cử chỉ, cung cách của cậu thật là...giống Robot, rồi cậu đưa chìa khóa cho Hải. Hải lấy chìa khóa xe và nhét vô tay cậu giữ xe một trăm quan, Hải nói :
- Merci Monsieur, bonne nuit !
Cậu voiturier hơi khúm núm, chào lại :
- Merci ...seurs-dames ! Bonne soirée, ...seurs-dames !
Tất cả lên xe, rồi Hải hỏi Hương :
- Đi ngả nào đây ? Nhờ Hương chỉ đường nha !
- Anh cứ chạy thẳng đại lộ Champs-Élysée, lên tuốt trên, rồi quẹo qua đường Balzac tìm chỗ đậu là gần bên hà !
(... ...)
Bước vô cabaret La Rose-de-Nuit. Chẳng ai ngỡ ngàng, vì ai ai cũng biết nơi này. Nhưng mỗi người một cách hiểu khác nhau. Thật ra, Hương và Phấn hồi còn trẻ có một thời gian làm hôtesse nơi đây. Còn Hồ và Hải chỉ đến làm khách mà thôi ! Hải hỏi hai nàng :
- Chắc Phấn và Hương rành mấy boîte này lắm phải không ?
Phấn nhìn Hương, nàng thấy hơi ngại. Còn Hương tĩnh bơ trả lời :
- Hồi xưa, em có làm ở đây !
Hồ nhìn Hương, nhìn Phấn :
- Thật hôn ? Tôi không tin !
Hương mỉm cười rất tự tin, nàng nói tiếp :
- Ở đời nghĩ cũng tức cười ! Khi người ta nói thiệt, thì ít ai tin. Chớ nói dóc, nói xạo, nói bịa, thì tin rốp-rốp phải không các anh ?
Hải nghe Hương nói cái giọng hơi cộc. Chàng liền chen vào :
- Tánh Hương là thế đó. Có sao nói vậy. Mầy không tin thì để tao tin.
Hồ có vẽ suy nghĩ, rồi quay qua hỏi Phấn :
- Phấn đến nơi đây lần nào chưa ?
Phấn nhích người qua, mỉm cười, và nói chậm từ tiếng :
- Dạ, thưa ! Nơi đây là bureau cũ của tụi em.. hai mươi năm về trước !
Hồ vừa nghe Phấn trả lời như thế. Chàng hơi bị sượng. Phấn thấy vậy, nàng đứng lên rủ Hương đi toilette. Ngoài này, Hải nhăn mặt đưa tay khều Hồ :
- Sao mầy cứ thắc mắc mà hỏi hoài vậy ! Ai cũng già hết rồi...
- Ừ ! Thì tao muốn biết rõ hơn !
- Tìm tòi, moi móc dĩ vãng đời tư của người ta làm chi !
- Tao thích nàng Phấn lắm đó mầy ơi !
- Thích thì tới. Không thích thì lui. Đừng nên hỏi nhiều... Chơi hôm nay, và có thể đi tới ngày mai. Chớ đừng có đi thụt lùi về quá khứ !
- Ô-kê ! Ô-kê ! Thôi tao không có hỏi nữa đâu !
- Tánh Hương dễ thương, nhưng đôi khi hơi cọc vì thẳng thắn...
- Ô-kê ! Tao hiểu rồi !
Hương và Phấn, hai nàng hơi ngà ngà, nhứt là Phấn, vì nàng không biết uống rượu. Nhưng khi có Champagne nàng uống cạn một ly đầy. Vào toilette Phấn hỏi nhỏ Hương :
- Ê ! Tụi mình về nhà hay về....với mấy anh này ?
- Tùy ! ! !
Ngoài này Hồ cũng hỏi Hải :
- Sao ! Mầy có nhận thấy hai nàng ưa tụi mình không ?
- Tánh Hương mà không ưa ai là lòi ra liền.
- Mời hai nàng về.... chung với mình được hôn ?
- Thì mầy hỏi thử nàng Phấn coi ! Chớ tao thấy Hương sẽ không từ chối !
- Ừ để tao hỏi hén ! Hai nàng như lá mùa thu. Nhưng chưa rụng ! Màu mè còn lóng lánh, óng ánh vàng tươi...!
- Dạo này Hương hơi héo một chút rồi. Chớ năm, sáu năm về trước nàng tươi rói và rực rỡ lắm đó mầy !
- Tao rất ưa Phấn. Cái nghiêm nghiêm, im im ít nói là goủt của tao !
- Thì mấy cứ tấn công !
Cả hai đều cười rất đắc chí...
Hương, Phấn trở ra bàn, sau khi hai nàng dậm sơ son phấn lại. Chai Champagne đã cạn. Mấy màn thoát y vũ cũng dứt. Đã quá khuya. Bản nhạc Slow nổi lên. Sàn nhảy từ từ đông người. Hai cặp Hải-Hồ-Hương-Phấn cũng ra theo. Tình cảm đang dâng tràn của bốn tâm hồn vào tuổi mùa thu. Họ rất xứng đôi vừa lứa. Vừa dứt bản nhạc Slow. Hồ đi thẳng ra caisse trả tiền. Vì không muốn Hải dành trả hoặc chia đôi. Trả tiền xong. Họ cùng nhau đi tà tà ra đại lộ Champs-Élysée.
Trời về khuya của thủ đô Paris. Mùa hè thời tiết ấm áp, nên ngoài đường người bộ hành vẫn còn đông đảo, kẻ ngược, người xuôi, đi lên, đi xuống hai bên lề đường của một Đại Lộ đẹp nhứt thế giới !
Hương-Phấn-Hải-Hồ, cả bốn người thả bộ đi lòng vòng. Rồi sau đó, họ đến lấy xe trực chỉ chạy trở về quận mười ba... ? ? ?
(Ivry s/seine, Bạch-Am Xuân-Hạ giao mùa 6/2000)