Xuân của tôi
Ngô Thiên Tú 07.01.2008 08:19:55 (permalink)
Xuân của tôi

Ngô Thiên Tú

Tôi lang thang trên phố đêm Giáng sinh này muà xuân này cũng như những Giáng Sình và mùa Xuân trước đã qua

Với tôi đêm Giáng Sinh và mùa xuân không ấm cúng vui náo nhiệt mà là một đêm buồn ….chiếc bóng tôi chạy dài theo từng ngọn đèn đường trên phố thị, tôi cảm thấy bơ vơ , cô độc, lạc loài trong tâm hồn trong trái tim từ khi lìa Quê Hương . Ly hương sống nơi nầy với những nhớ thương ray rức….

Tôi kéo bâu chiếc áo khoác cho đứng lên che lấp những buốt giá mùa đông mà vẫn lạnh, cái lạnh phát ra từ trái tim từ tâm hồn chạy theo máu truyền vào cơ thể làm tôi
như băng giá…

Tim tôi run rẩy nghe tiếng chuông ngân từ một Giáo đường hồn tôi trôi dạt về một phương trời không biên giới. Tôi tự tìm tôi nhìn lên bầu trời nhìn ánh sao đêm lấp lánh….mây vẫn bay lơ đảng bầu trời vẫn tối mênh mang….cuộc đời là những bước chân lẻ loi trong đêm buồn hoang vắng

Tiếp tục bước, bâng khuâng tự hỏi mình đi đâu ? bàn chân như du mục lê thê theo bóng đêm tâm hồn như giẫy chết

Có những giọt nước mắt âm thầm lặng lẽ rơi không ngăn được…Nhìn vào khung cửa sổ bao mái ấm gia đình đang quay quần …cây Chirtmas tree với những ánh sáng màu đang làm tim tôi đau nhói….Đời là một bãi tha la hoang lạnh…

Khao khát một Giáng Sinh một mùa Xuân ấm cúng nhưng Noel và mùa Xuân vẫn tiếp tục đến với tôi với những buồn bã mênh mông xót xa đoạn trường

Từ chối những cuộc vui để cô độc , âm thầm tìm cho mình một sự trống trải bơ vơ chưa từng có. Đôi khi tôi cũng chẳng hiểu được mình. Như một định mệnh an bài sắp đặt …Tôi tưởng tượng đến những bước chân rumba ,slow foxtrot, sam ba, Waltz… giờ này đang du dương theo tiếng nhạc , có người đợi tôi làm partner mà tôi thì ở nơi nầy ….biệt lập đặc thù tôi vẫn là tôi ….

Từng mùa Giáng Sinh – Xuân đến tôi sợ hãi như con vi trùng xâm nhập cơ thể đang đụt khoét tâm hồn cuộc đời theo tháng ngày còn lại …

Tôi sợ trống vắng, sợ màn đêm đày đoạ tâm hồn suy nghĩ… mà vẫn không lối thoát…tôi tự tìm nhiều job để mệt lã để bận rộn về đến nhà trời tối khuya chỉ còn tìm một chút gì cho no bụng rồi lăn đùng ra ngủ vài tiếng rồi rạng sáng lại tiếp tục , như một khuôn khổ được dập đi dập lại trốn những suy nghĩ về cuộc đời về tình yêu….Một lần nhận diện tôi mang mặc cảm , Cha nàng , anh nàng đã đánh tôi, tôi xuôi tay chấp nhận . nghèo , phải rồi… tôi không có tội khi yêu mà, nghèo không có tình yêu ….người ta đã cướp mất mối tình đầu trong tim trong đời tôi rồi, tôi oán hận …tôi thù ghét sự giàu sang quyền quý không có lương tâm không tình cảm …ích kỷ, hẹp hòi, tham lam, man rợ, cũng may tôi không đánh lại chịu nhục chịu đau hy sinh cho người tình….

Viết để thỏa mãn những khuynh hướng dồn nén, để từ an ủi mình… càng viết nước mắt càng rơi như an ủi chính mình nhưng tôi lại có ít thì giờ…mỗi đêm tìm chút thời gian ngắn để làm thơ viết lại cảm xúc tôi thấy cũng đủ an ủi sau một ngày làm vất vã, mệt mõi thể xác mệt mõi tâm hồn… tôi là tôi đang ru tim vào những rung động thầm thì cho chính bản thân mình

Đút kết từ vẽ mặc cảm đời, từ cô đơn tôi sống với ý tưởng riêng lẽ dị biệt không sa ngã tôi vẫn bình thản với tháng ngày cho dù những ám ảnh ra khơi những đau đớn trong hồn vẫn bủa vây tù ngục….

Xuân Mậu tý lại sắp về tôi chuẩn bị mọi thứ cho ngày xuân…tâm hồn tôi chết lặng năm nay hai năm rồi tôi không còn nghe tiếng Mẹ hiền rưng tưng khi tôi phone về chúc thọ…tôi sẽ nguyện gì trước bàn thờ trước tấm ảnh Mẹ tôi ….nước mắt rơi dài với những món dồ chay tôi tự nấu để cúng Mẹ….thật đơn giản…Có lẽ Mẹ tôi cũng thông cảm thằng con không biết nấu…tình thương của Mẹ thật bao la thế mà vài món cúng Mẹ tôi không làm được….

Tôi Cũng đón Xuân về . ngày xuân với tôi là những giọt nước mắt cho Quê cho mẹ cho chính tôi ở chốn hiu quạnh này

#1
    Ct.Ly 17.01.2008 04:35:50 (permalink)
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9