Anh Yêu Dấu,
Nếu có thể nhặt hết những chiếc lá vàng óng ã của tình thu để gởi đến anh, và để diễn tả, nói lên nỗi nhớ khôn cùng của tình em, thì em cũng sẽ làm. Những chiếc lá thật lượt là, xinh xắn, như một tấm thảm đầy màu sắc lộng lẫy nằm ấp ủ những kỷ niệm của những tháng ngày qua, đang nằm phủ kín các lối đi và như đang chờ đợi bước anh về .
Những ngọn gió rít lên từng cơn, xé nát cõi lòng của lá, thầm trách, người đi sao chưa trở lại chốn xưạ Ðã mấy mùa thu bàng bạc trôi qua, thu sang, thu sầu, thu tàn, thu chết mà tình ta vẫn mãi chênh chếnh thu phong, có phải chăng tình ta như con thuyền đang lạc giữa biển trời mênh mông? Em muộn phiền, em cùng lá cây than thở, trong cơn đau chín mùi, trong niềm nhớ miên man, và nhân vật chính chỉ là "Anh " . Giận hờn vu vơ, em viết nên bài thơ, nhưng tình thơ lại quá ơ thờ, rồi em lại xé bỏ đi . Không biết nơi phương trời ấy, anh có bàng hàng, xôn xao theo màu lá, và có nhớ thật nhiều về em không ?
Nhớ chiều thu xưa, ôm em vào lòng, anh đã từng uống từng giọt lệ rơi trên mắt môi như uống từng nỗi đau dịu dàng, dỗ dành, rồi khẽ nói : " Thôi, con mèo ướt của anh ơi, đừng làm nũng như thế nữa, đừng rơi lệ, em đang có anh bên cạnh đây rồi, anh sẽ đền cho cô bé tất cả những gì cô bé muốn chịu không ? " Em khẽ nói : " Em không cần chi cả ngoài trái tim của anh thôi" Anh mỉm cười gật đầu " Sao em khôn thế, em giữ tim anh, thì làm sao anh thở, và anh sẽ chết từ từ trong tay em, thế thì em phải làm sao ? " Em đắc chí trả lời : " Thì muôn đời, mãi mãi anh sẽ thuộc về em, ở bên em mãi mãi và mãi mãi "
Thu vẫn đến, thu vẫn đi
Tình ta sao mãi phân ly hỡi người
Lá héo tàn, lá chẳng tươi
Tình mình như lá cũng lười biếng yêu
Lá rơi mau, lá rơi nhiều
Tình mình khô héo muôn chiều tương tư
Đâu tiếng yêu, tiếng tạ từ
Từ nơi em đã chừng như âu sầu Viết Cho Giao Mùa
November, 2004
DHH
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.11.2004 05:26:25 bởi ct.ly >