Tình người
mèo xương 10.01.2008 10:26:03 (permalink)
 ***
* Nơi nào cuộc sống khó khăn  cực nhọc ở đó sẽ sinh ra những con người mộc mạc chân chất cùng nhịp, sinh ra những chuyện tình buồn đau nhất là khi hai người con trai và gái không cùng một hoàn cảnh...
" Năm ấy Ba mới ngoài hai mươi bảy. Một lần bè anh từ nguồn về, qua bến cuối gặp lúc trời âm u, mây đen vân vu. Ba tính chống bè cho nhanh kẻo mưa tới nơi. Bỗng thình lình từ trên một dốc cao, một bóng người áo quần tung bay,lao vội xuống sông ngay trước mũi bè khiến anh hết hồn. Thoáng nghĩ, hay là ma quỷ đóng vai mỹ nữ nhảy vọt trên cây xuống ý dọa kẻ yêu bóng vía như người ta đồn? Không phải. Ba nom rã một người đàn bà. Thế rồi anh liền sào lao theo. Lặn một hơi anh túm được kẻ ấy. Vất vả lắm mới lôi được ả lên bờ, bởi đó là một kẻ quyết chết. Bốn bề trên dưới sông tịnh không một bóng người. Thả mặc chiếc bè nê nấp trong cơn mưa ào ào trút xuống, Ba dìu ả vô chòi, dốt cả lọ dầu nóng lên ngực, lên cổ ,lên lưng ả, trong khi mồm ả cứ ộc ra từng ngụm nước. Một lúc sau, ả hồi tỉnh nhưng vaaxnnhuw hú lạc rừng. Ba lấy áo quần trông bọc ra bảo ả mặc tạm, giục mấy lần,ả mới lúng túng cởi chiếc áo ướt mèm khỏi người, trong khi anh bỏ ra ngoài chống bè. Đẩy bè gỗ ra giữa dòng sông, Ba trở vào chòi, đã thấy ả ngồi dựa vách chải mớ tốc rối tung bằng mười đầu ngón tay. Mang tạm chiếc quần đùi, hai bắp vế của ả phơi ra tròn như cột chuối bóc nõn.Nhất định đã có lần, B đã từng ngắm ả tắm sông với cái khố lửng trễ rốn và cái ngực bề bộn. Nhưng trời cho cái này  lại đang tâm lấy đi cái  khác: Khuôn mặt ả đẹp thế mà lại nỡ đắp vào bên má phải một vệt nám đen sì to như cả bàn tay...

Mưa đã tạnh từ lúc nào. Chiếc bè cứ trôi. Ả tên là Nguyệt, câu hỏi đầu tiên Nguyệt hỏi Ba là vì sao cứu ả.
- Vì sao... không mặc kệ tôi? Giọng Nguyệt tức bực,hổn hển. Có ai khiến anh cứu tôi! Đ ời tôi... khổ hơn... con chó!Sống làm chi khiếp sống này!
  Chính Ba cũng thường hỏi điều đó:rất lâu về sau,cái câu hỏi ấy vẫn hiện về chất vấn anh. Tại sao lúc ấy ta không quẳng ả lên bờ, thậm chí bỏ mặc ả chết trương cho cá rỉa. Nhưng Ba vẫn yêu lòng, bởi đã chia nửa cuộc đời cho người họan nạn. Sợ hãi, Nguyệt nhắm nghiền mắt, rồi ngồi vào Ba người mềm rũ. Đợi Nguyệt khóc chán chê anh mới hỏi lý do vì sao không làm người nữa. Và người đàn bà đau đớn kể anh nghe tung tích của mình.
  Quê Nguyệt, một làng rừng ven sông Son, nơi nổi tiếng với nghề chăn tằm dệt tơ. Cả một vùng thượng Phong Nha là mảnh đất cất giữ nhiều phong tục và hũ tục. Mười lăm tuổi,con gái đã về nhà chồng. Ai để quá tuổi trăng tròn là ế câm ế chảy. Nhà Nguyệt nghèo, cha mẹ chết sớm, anh em ly tán người một xứ, lại bị vết nám trên mặt nên chả ai ngó ngàng tới, mãi tới năm hăm hai tuổi mới có chồng.Tưởng gặp may, nhưng mà rủi. Chồng Nguyệt đã có một đời vợ, tuổi cũn gần nửa đời người. Khốn nạn hơn kả là gã lấy vợ cốt để mà đánh chửi cho hạ hỏa những cơn say bò lê bò càng. Vừa đánh gã vừa chửi bới. Gã lôi ông bà ông vải của vợ ra mà chửi, rằng mười đời nhà mi ăn ở thất đức mới phải nặn ra mi với cái hình hài nửa người vượn ấy ! Gãchuyeen người lái chó. Nhiều lần gã dùng sợ dây dẫn chó buộc vào cổ Nguyệt  mà lôi, , rồi nào là có món cày bảy món cho không, nào cái giống chó chết khiến Nguyệt không còn dám cất mặt lên bởi mặc cảm xót xa, hèn kém!
Làng vùng ấy có một tập tục rất kỳ lạ truyền từ xa xưa. Nếu cặp vợ chồng nào sống không hợp sắptan vỡ thì cứ ra sông lựa hai bộ quần áo giặc sạch hy vọng nước sông Son chảy một chiều sẽ rửa sạch mọi rạn vỡ rồi mặc vào ngồi đấy. Khỏang thời gian ngồi là để hai người ấy tịnh tâm lại mà sống lại hạnh phúc bên nhau. Nhưng hắn và Nguyệt đã ba lần như vật mà đâu vẫn hòan đâu.Thế là Nguyệt quyết chí quyên sinh cho nước sông Son tẩy rửa đi kiếp đời cùng cực.

   Chạn vạng hôm đó, bè Ba vào bến chợ Kông. Anh đẩy bè vô một nơi khuất cố ý tránh xa chỗ đông người cho Nguyệt thổi cơm. Ba lên quán chợ kiếm chút rượu và gặp mấy ngườii bạn đang vô bến. Bữa cơm dọn ra đạm bạc để mặc nàng ăn anh nhâm nhi chén rượu, mắt hoa lên bởi ngọm lửa ấm áp từ con người nàng tóat ra...
 - Thích không?-Ba hỏi.
 - Đồ nỡm !-Nàng nhiết khéo chàng, cười nheo mắt lá lăm - Người ta thấy thì chết ai đời không dưng...
 - Sao lại không dưng? Trời xui đoa mà.
 - Hãi lắm ! -Nàng cạp nồi, cạp đũa má ửng hồng lên. Màn đêm buông xuống.Đầu núi trăng lên. Ba cầm theo chai rượu ra cuối bè gỗ ngồi trong tiếng sóng vỗ ì ọac. Một con thuyền xa xa đi tới cứ hò điệu hò da diết thăm thẳm,khắc khỏai. Trong chòi, Nguyệt cũng chả ngủ được vì tiếng hò ai óan đó. Sương lạnh khiến Ba khó bề chống chọi với đêm trường. Anh chui vô chòi. Mùi đàn bà sực lên thơm thơm dịu dàng nồng nàn đã khiến Ba không thể không ôm lấy tấm thân kia. Nàng để mặc anh lục lọi và đắm chiềm có lẽ đây là lần đầu tiên nàng hưởng thụ trọn vẹn cảm giác được yêu và dâng hiến cho nhau. Họ sống với nhau hạnh phúc đến ngày thứ tư thì Ba bỗng giật mình anh không biết phải sử sự thế nào. Bỏ Nguyệt mà đi khỏi đây ư? Đưa nhau đến một nơi thật xa mà sống ư?Tòan chuyện hão. Đôi lần Nguyệt hé ra ý muốn xin với vợ anh được làm thê thiếp. Nàng nói câu đó vào một đêm anh gối đầu lên tay nàng , nghe nàng thủ thỉ rằng nàng muốn sống chết với anh dù cơ cưu, bị đọa đày. Thật tội nghiệp! Ba cũng thật sự khó xử lắm bởi đàn bà mà có bao giờ chịu sớt chia chồng đâu. Ngày thứ bảy Ba đang dắt Nguyệt lên bờ đi chợ thì nghe trống chân rậm rịch ỏ sau lưng. Té ra là vợ của anh đã tới. Ả xông thẳng vô quánh rồi khóc....
  Các bạn muốn có một kết thúc như thế nào?Hãy giúp tôi viết tiếp đọan kết của câu chuyện này sao cho có tình có nghĩa nhé. Và hi vọng bạn sẽ thích thú khi đọc nó.
tác giả: Cao Xuân Tuấn
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.01.2008 14:30:25 bởi mèo xương >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9