XÓA MỘNG HỒN VƯƠNG
Lại buồn rồi...sao thế hỡi chị tôi?
Trống vắng cô đơn hay lại sầu cằn cỗi
Hạnh phúc đã vương mà Chị sao chẳng vội
Nắm lấy cho mình cho nguyên vẹn tình duyên
Kiếp nhân sinh đâu vương nặng chữ nguyền
Sao lại vẫn đau vẫn oan lòng kí ức
Đã xa vắng thì bây giờ....chân thực
Chị trải lòng mình cho hy vọng tin yêu
Hãy quên đi những vò võ ban chiều
Đã cắt ruột gan cắt tâm hồn rỉ máu
Mảnh tình kia dù chị luôn đau đáu
Vẫn bị tơ trời phủi nhanh xuống...nhạt mau
Yêu một người rồi mộng ước mai sau
Nhưng có ngờ đâu mộng tan thành bọt biển
Đẩy đưa tình theo thói đời thô thiển
Nhớ làm gì, chị ạ nặng lòng thêm!
Hãy yên bình như em đấy, chị xem
Thắp nến trong thơ cùng trăng mờ diệu vợi
Để nỗi nhớ chẳng còn bừng sáng chói
Vì đã lâu rồi....quá khứ đã ngủ yên!
Xóa đau thương tâm chị lại triền miên
Hạnh phúc ru êm giấc hoan nồng luyến ái
Chị lại thấy mình như thêm trẻ lại
Như buổi ban đầu...cái thuở bắt đầu yêu!
HuongTuyet274 Mấy hôm ni em bị đau!Không ghé phá chị được, bữa ni ghé phá chút nè, chúc Chị luôn vui vẻ và hạnh phúc, đừng có buồn nữa Chị à!