TRuyện dài : It's hard to say but ... I love you ! ( tự sáng tác )
nhoc_loc_choc15 20.01.2008 16:00:39 (permalink)
Mong onà koan đọc xong cho ý kiến ạh ^^ !

--------------
Nó ngồi trong phòng , một mình  .
Căn phòng rộng thiết kế theo kiểu Pháp rất sang trọng nhưng lại rất dễ thương với biết bao nhiêu thứ mà một cô bé hằng mơ ước …. Một đống gấu bông rất dễ thương (ui ui ) , một cái nệm thệt êm màu hồng phấn ( dễ xương hết mức có thể , hix ) tường được vẽ nổi hình hoạt màu sắc sặc sỡ rất phong cách  and so many things ( hix ngồi thưởng tựơng ra thấy mà mê >< ). Thế mà ….
Mặt nó buồn xo nhìn ra cửa sổ , trời đang mưa …. Căn phòng rộng , nhưng chỉ có một mình nó , … một mình nó …. Từ bé nó đã yếu ớt , càng ngày lại càng yếu ớt hơn . Nó không được ra khỏi nhà , đi học thì được bảo vệ đặc biệt , thuốc luôn luôn mang theo bên mình …. Cái thế giới bên ngoài mà nó mong muốn được biết xa lạ quá , … nó chỉ có thể hướng về cái thế giới mơ ước ấy qua cửa sổ Cánh cửa sổ nó chẳng bao giờ được mở (mà lí do theo ba nó nói là sợ gió >< ) Cánh cửa sổ khóa chặt nó với bên ngoài ….
Mưa ….mưa …. Nó thèm như hạt mưa kia , nhảy nhót khắp nơi ,  bay bay nhẹ nhàng , không mảy may vướng bận , lo lắng ,….
-Mời cô chủ xuống ăn cơm – tiếng chị giúp việc thúc giục
Nó cười buồn . Bàn ăn bao giờ cũng chỉ có một mình nó . Mẹ nó mất sớm ( năm nó lên 10 tuổi ) Để cố quên , ba nó lao đầu vào việc kinh doanh , … Năm năm rồi , ông vẫn vậy . Nỗi đau trong lòng không hề vơi đi , nó dâng lên cuồn cuồn cuộn trong lòng ông như ngàn đợt sóng nối tiếp nhau , lớp sau lớn hơn lớp trước …..
Lại một mình . Nó quen rồi . Cái gì cũng một mình ! Một mình ăn , một mình học , một mình chơi , … Nó không có bạn bè chỉ vì một lí do lãng xẹt , nó yếu ớt quá : nó học giỏi , xinh đẹp , thông minh nhưng nó không thể theo đám bạn xuống căn tin ( nó có chế độ ăn đặc biệt ^^ ) , không thể bà tám ( sợ lây bệnh , ặc ) , không thê chạy giỡn ( yếu wá xá ) …. Bạn bè tưởng nó kiêu nên xa lánh nó . Và lại một mình !
Mấy ý nghĩ cứ luẩn quẩn quanh đầu nó khiến nó không ăn được và nó cũng muốn chờ bố về cùng ăn . Nó đứng dậy . Căn nhà rộng lớn & lạnh lẽo như nuốt chửng lấy hình dáng bé nhỏ của nó . Cô đơn quá ! Nó lại trở về phòng mà ngắm mưa một mình ….…mưa …
-Reeeeeeeeeeeennnnnnnnnnnggggggggggg !
 Là điện thoại , ba nó gọi , nó mừng quýnh chạy ra ! Nhưng cô giúp việc đã dập máy ! Ba nó chỉ nhắn hôm nay không về , ba nó không thèm nói chuỵên với nó sao ??  Nó ngồi sụp xuống , tấm tức khóc ! Đã một tuần rồi nó chưa được gặp bố , một tuần rồi ông chưa hề về nhà ……… Nó không thể chịu nổi nũa ! Nỗi cô đơn đè nén nó muốn ngộp thở ! Và nó lại nhìn ra cửa sổ ! Đã bao nhiêu lần nó ao ước được ra ngoài kia , bên ngoài …. Cái thế giới nó mang muốn được biết đang ở trước mặt nó …
Nó xếp một vài bộ quần áo vào một cái túi nhỏ , mấy tấm sec phòng thân ( Nhỏ này giàu ác đấy ạh ) , …. Nó cầm hộp thuốc lên và rồi ….bỏ xuống ! Nó không cần thuốc nữa ….. Bật tung cánh cửa sổ , trời vẫn mưa ,…….và nó cứ lầm lũi bước đi dù không biết là đi đâu ……
Mưa lạnh thấm ướt trên vai nó , chảy dài trên tóc , và chảy trong tim nó ! Mưa có vị mặn chát phải không nhỉ ….  ? Không phải mưa … mà là nước mắt ( hix sao mà ướt át >< ) .Đường vắng người , ai nấy đều vội vã trở vể nhà , còn nó thì …. Căn nhà đó sao đáng sợ quá … lạnh lẽo hơn cả những giọt mưa đang quấn quýt quanh nó . Bến xe buýt kia rồi … nó sẽ đi đâu nhỉ ? Nó đâu có nơi nào để đi ! Nó ngồi phịch xuống ghế , mắt lơ đãng mà không để ý rằng có một đám người đang nhìn nó …
Một đám thanh niên ! Bọn chúng khoảng 5 , 6  tên ! Thấy nó đi một mình , xinh đẹp lại có một vẻ rất chi là … giống con nhà giàu  ( hè hè , nhà nhỏ này giàu … không thể tả hix ) Bọn chúng cười với nhau … man rợ … tiến lại … từ từ … từ từ ….Con mồi trong tầm tay ! Chúng sẽ làm gì nhỉ ?? Một cô bé … đi một mình … yếu ớt …(oái oái , không dám tưởng tượng típ nũa )
-         Này cô bé đi đâu mà ngồi đây , hay là ………….. chờ bọn anh !
-         Trông cũng xinh đấy nhỉ , đi chơi không cưng , ….
-         Áo em ướt hết gòy này … Đi theo anh thay nhé …
-         Hay là bỏ nhà đi bụi , bọn anh có nhà , về ở với bọn anh không ? …
-         Haaaaaaaa…………..haahahaaaaaaaaaaaaaaaa……..
Nó giật mình , không hiểu ,… Trước đến giờ chuyện này chưa từng xảy ra với nó ( toàn đi xe hơi ^^ ) . Nó ngu ngơ … tưởng bọn này tốt thật (hix) , mà nó cũng chưa biết là sẽ đi đâu nên … thử đi theo mấy “anh” này xem sao >< .
-         Uhm … Cảm ơn các anh cho em đi chung àh ??
-         Haaa.aaa……..aaaahaha .. ! Uhm , đi không cô bé ( cá cắn câu gòy kazkaz )!
Nó … đi theo thật . Bon chúng mừng rơn ( sao con pé nài ngu vẹy ta ! ặc ặc ) dẫn nó đến một con hẻm nhỏ cạnh bến xe buýt , đi sâu vào trong … hun hút … Nó bắt đầu thấy sợ …. Con đường vắng không một bóng người , mấy căn nhà lụp xụp im ỉm … chắc là không có người ở đã lâu lắm rồi . Bọn chúng áp sát quanh nó không cho nó dừng lại và cũng không cho nó nhìn xung quanh . Lâu lâu nó hỏi , chỉ một lời đáp gọn lỏn
-         Sắp tới gòy nhóc , im đi !
Nó càng ngày càng sợ . Nó bắt đầu tìm cánh tách ra nhưng vô vọng , con hẻm quá nhỏ và chật chội . Nó kêu nhưng không thành tiếng … được một lúc sau , một tên ( chắc là tên cầm đầu ) lên tiếng :
-         Hà hà ! Đến nơi rồi nhóc !
Một cái gara cũ bỏ hoang hiện ra trước mắt nó , bên trong chứa đầy phế liệu . Bọn chúng đẩy nó xuống một cái ghế , vay quanh nó ….
-         Rồi ! Nhóc ! Có bao nhiêu tiền moi ra hết cho bọn anh đi ! Ngoan rồi bọn anh thương … Khà khà khà …
-         Em … em ….không có … các anh tha cho em ….
-         Nói láo là không tốt đâu nhóc … co bao nhiêu đưa hết ra đây !
-         Em … em …
-         Nhóc muốn tự xử hay muốn bọn anh xử hả ?
-         Em … không … em … các anh tha cho em …
-         Cái bông tai này cũng đáng giá chứ nhỉ ? – Nói rồi một tên thò tay lên giật phăng đôi bông ra khỏi tai nó !
Đau quá ! Máu nó chảy đỏ hai bên tai nhìn thật tội nghiệp ! Tưởng rằng nó vẫn sẽ ngồi im chịu trận , nhưng bọn chúng đâu ngờ , nó hét lên :
-         Dừng lại , tôi sẽ ……….. cho các anh tất cả tiền bạc tôi có  ….chỉ xin các anh hãy trả tôi đôi bông tai này …. Nó là kỉ vật của mẹ tôi …
-         Ô hô … thế lại càng hay ,….. nhóc mày cứ đưa hết tiền đây rồi bọn anh sẽ tính sau  !
Nó bán tín bán nghi . Tháo ba lô xuống , móc tiền ra . Cũng may là lần này nó “khôn” hơn một chút . Nó lấy hết tiền “lẻ” ( tiền lẻ của nó hơi bị …..) đưa cho bọn chúng chứ không đưa thẻ tín dụng ! Đám thanh niên xuýt xoa .. ..chưa bao giờ bọn  chúng thấy nhiều tiền như vậy . Bọn chúng họp nhau lai tính bàn xem nên làm gì tiếp theo :
-         Con này nó giàu quá , chắc chắn là nó còn nhiều tiền lắm , mình giất lấy cái ba lô của nó tìm xem còn tiền không …
-         Hay là xử nó trước rồi tính sau
-         Sao mà mày mê gái quá vậy – vừa nói tên cầm đầu vừa tống cho ten này một thụi vào bụng- Tiền là trên hết hỉu chưa ?
-         Dạ ….ạ ….
-         ……………..
Trong lúc bọn chúng đang quây quần tìm cách xử lí nó , nó mon men tiến lại gần cái tên giựt bông tai của nó hồi nẫy , từ từ rút nhẹ đôi bông ra khỏi túi của tên đó ( tên này ngu gớm ) rồi chạy thục mạng . Nó không biết đường ra ! Từng con hẻm ngoát ngoéo chạy dài , giống nhau y đúc , tối tăm đáng sợ …. Những con hẻm làm nó nhớ đến căn nhà lạnh lẽo …. Cái cảm giác đáng sợ chợt ập đến khiến nó cảm thấy mình như nghẹt thở , nó cứ chạy mãi ….
Bọn thanh niên vẫn đang tranh cãi … và chợt một tên nêu ra ý kiến
-         Không nên … con này chắc là con nhà giàu , bắt nó làm con tin còn được nhiều gấp vạn
Bọn chúng tán thưởng ý kiến này nhất và quay ra định tìm nó , nhưng ôi thôi …. Nó đã chạy mất rồi ! Bọn chúng đổ ra tìm khắp các ngóc ngách ….
-         Nó không thuộc đường nên không chạy xa được đâu ! Tìm mau ! Núi tiền đang chờ chúng ta !
Đúng như vậy ! Nó đã thấm mệt sau khi chạy lòng vòng mà không ra khỏi được ! Những con hẻm như cả một mê cung nuốt trọn hình dáng bé bỏng của nó ! .. Nhưng kìa , phía đằng kia có tiếng người … Nó mừng rỡ chạy lại phía có ánh sáng le lói cuối con hẻm mà nó nghĩ là lối ra bằng tất cả sức lực còn lại ! Đằng sau có tiếng la ó chắc là của bọn thanh niên đó ! Nó hoảng loạn chạy thục mạng ! Chỉ còn trăm mét nữa thôi … Nó chạy cuống cuồng , chân này đá chân kia ! Nó vấp ngã ! Ôi … chảy máu … đau nhưng nó vẫn đứng dậy và chạy ….. Và nó lại vấp ngã một lần nữa … Lần này rất đau … Nó cố gắng gượng dậy ! Bọn chúng sắp đuổi đến nơi rồi ….
Thật là tồi tệ , cái chân không nghe theo ý muốn của nó ! Nó đứng lên rồi lại khụy xuống mấy lần ! Bọn chúng đã đến nơi mất rồi , vây quanh nó với khôn mặt hả hê , nụ cười đắc chí đến kinh tởm !
-         Giỏi chạy nữa đi ! – tên cầm đầu đắc thắng
-         Tôi mà không ngã (máu me bê bết , thấy xương wó >< ) thế này  thì các người đừng có hòng …
-         Hehe ! Thế bây giờ về “nhà” với anh mày nhé ! Nói mau ! Mày là con nhà ai ? mày không phải là con nhà thường …
-         Các người đừng có hòng – Vừa nói nó vừa quay mặt đi , cố gắng gượng dậy để chạy
-         Ah ! Con này láo ! – một tên tát vào mặt nó , máu chảy đỏ lòm ( Hix thương wá tên này không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả !) – Dám trả lời như thế với đại ca àh !
Nó không nói gì , cố gáng đứng dậy như thách thức bọn chúng ! Trông nó bây giờ thật thảm ! Quần áo rách tươm ! Máu chảy đầy miệng và ướt hai đầu gối . Mặt nó tái mét vì mất máu . Có lẽ nó không còn đủ sức để chịu đựng nữa . Mắt nó bắt đầu mờ đi , chân tay bủn rủn , đầu nó ong ong …
Như nhận ra con mồi của mình sắp ngã quỵ , tên cầm đầu nói với bọn đàn em :
-         Tụi bay nhẹ tay thôi , không là hỏng hết chuyện ! Mang nó về rồi tính sau ! Ở đây gần đường chính lắm … ! ….. Nhẹ nhẹ thôi kẻo nó … là công toi !     
Bọn chúng nhấc nó lên , kéo nó đi nhưng nhẹ nhàng hơn một chút và có phần lỏng lèo . Chỉ chờ có thế , nó dồn hết sức lực cuối cùng  vùng ra khỏi tay tên đàn em và chay về phía đường chính , vừa chạy vừa hét lên :
-         Cứu tôi với !
Tên cầm đầu điên tiết lên , hét bọn đàn em :
-         Con này cứng đầu quá , không thể nhẹ tay với nó được , tụi bay , lên !
Bọn đàn em dạ ran rồi đuổi theo nó ! Với sức lục của nó hiện giờ thật khó để chạy thoát khỏi bọn chúng nhưng nó vẫn cố chạy , tiếng kêu cứu yếu ớt dần !.........




Bọn chúng tới nơi , giơ cánh tay bẩn thỉu định túm lấy nó thì ….
Thật là may mắn , có một cánh tay giơ ra chặn lại , đỡ thân hình nhỏ bé của nó vào lòng . Trong lúc mơ hồ nó cảm nhận được một mùi hương lan tỏa từ người ấy , thật nhẹ nhàng và dễ chịu . Tự dưng nó cảm thấy an tâm và ấm áp lạ ! Nó chỉ kịp nghe thấy tiếng bọn thanh niên kia la hét ( vì bị đánh ! hehe đáng đời) và hốt hoảng bò chạy  rồi …. Nó bất tỉnh !
……….. Trên trời đầy sao ! Những vì sao lấp lánh xung quanh nó như muôn ngàn viên ngọc lấp lánh ! Nó đang ở đâu thế nhỉ ?? Một thiên thần hiện ra trước mắt nó …. Lung linh lung linh …. Thiên thần cười với nó rồi vụt bay mất .Rồi mẹ nó hiện ra ! Nó muốn chạy lại òa khóc vào lòng mẹ nhưng không thể … mẹ nó ở xa quá , mờ nhạt… nó cố chạy theo mẹ nhưng không kịp - Ba nó hiện ra ! Nó mừng rỡ gọi :
- Ba ơi ! ba giữ mẹ lại đi ! con muốn gặp mẹ ! – thế nhưng ba nó chỉ cười và cuối cùng …. đi theo mẹ nó!
-Đừng đi ! – Nó gọi yếu ớt
Xung quanh nó , không gian yên lặng , chỉ có những vì sao cứ tỏa sáng không ngừng ….lấp lánh nhưng đơn điệu và cô độc ……….. Nó chạy giữa các vì sao , phía đằng xa có một bóng người …. Ai? Nó không nhận ra ! Hình bóng rất quen thuộc , rất gần gũi …. nhưng ai thế nhỉ …. Nó chạy lại gần , người đó dang tay ra , ôm nó vào lòng …….vẫn cái mùi hương dẽ chịu ấy , thật dễ chịu … thật yên bình gợi cho nó một cái gì đó rất quen thuộc nhưng nó không thể nhớ nổi ! Bỗng người ấy đẩy nó ra và bước đi thật nhanh ! Nó chỉ kịp nghe thấy ba từ :
-Tớ sẽ quay lại tìm cậu !
Thế rồi người ấy cũng biến mất như ba và mẹ nó …nó không thể níu giữ ai cã !
Chỉ là một giấc mơ ! Mồ hôi thấm ướt áo , nứơc mắt chảy dài ! Nó tỉnh giấc trong tâm trang tiếc nưối... phải chi cho nó thêm một chút thời gian , nó đã có thể đưổi theo ba mẹ nó và... người ấy ! Nhưng....nó đang ở đâu thế này ? Một căn phòng trắng xóa … bệnh viện sao …? Phải , la` bệnh viện , … người nó ê ẩm ! Các vết thương đã được băng lại hết ! Nó gượng dậy ! Ngoài cửa có tiếng bác sĩ và một giọng nói rất quen thuộc ! Thế rồi có tiếng mở cửa … có tiếng người bước vào ! Ai vậy?? Chẳng lẽ lại là người đó... cái người mà nó không rõ mặt...cái người mà nó không nhận ra....ai?
Nó hồi hộp chờ đợi và choáng váng khi nhận ra …. Đó chính la...............……….ba nó ! ( )
- Ba …. !-Nó gọi khẽ !
- Uhm ! con có sao không ? đã hết đau chưa ! …
- Ba …. ! – nó cười trong nước mắt !
Ba nó không nói gì , vuốt tóc nó , nhìn nó âu yếm . Ánh mắt ông thật ấm áp !
- Ba … ! Sao ba không hỏi con …
- Hỏi cái gì ?
- Hỏi … tại sao con lại đi khỏi nhà … tại sao con lại ở đó …
- Ba xin lỗi !-Ông trầm ngâm- Ba đã không để ý đến con , ba vô cùng có lỗi , … con đừng giận ba nha … ba hứa .. từ nay ba sẽ về nhà thường xuyên hơn …
- Thật hả ba ! – Nó cắt lời ba nó !
- ừh !
Nó cười tít mắt ! Sung sướng ! Ba nó ôm nó vào lòng ! Như chợt nhớ ra điều gì , nó đột ngột hòi ba nó :
- Ba ! Ba là người đã cứu con khỏi bọn côn đồ đó àh !
Im lặng vài giây ba nó ngập ngừng :
- ừh ! mà sao …con lại hỏi vậy ?
- Không phải ! –Nó giẫy nảy –Con nhớ là ….
- Chính ba đã cứu con , ba tình cờ đi ngang qua thấy nên mới cứu được con ! Con không nên nói nhiều … nghỉ ngơi đi ! ….
Nói rồi ông lẳng lặng đi ra khỏi phòng để mặc con bé ngồi ngơ ngác !
Càng nghĩ nó càng thấy vô lí ! Ba nó luôn đi xe hơi , luôn có tài xế chở và đặc biệt là không lo chuyện bao đồng ,…. Tại sao ba nó có thề nghe thấy tiếng kêu cứu của nó … trong căn hẻm nhỏ …tại sao ba nó lại biết là nó bỏ nhà đi … tại sao ba nó lại có thể đánh thắng được bọn côn đồ đó ! Và lí do chính đáng nhất là … nó cảm nhận được người cứu nó … không phải là ba nó (^^) ! Đó là một người rất quen thuộc đối với nó mà nó không thể nhớ ra được ! người đó là ai ?? Nó thiếp đi trong khi biết bao nhiêu câu hỏi luẩn quẩn trong đầu cứ vây quanh nó !
Ngày hôm sau , nó quyết định tìm hiểu cho bằng được người đã cứu nó là ai ! Nó đi hỏi chị y tá !
- Uhm ! Để xem nào , chị còn nhớ chứ ……….Hôm qua , một cậu thanh niên đã đưa em vào đây !... Đúng rồi …. Cậu ta cao lớn và rất đẹp trai ( nên mới nhớ ^^ ) Lúc đưa em vào đây , mặt cậu ta tái mét đến tội nghiệp ! ….
- Nhưng sao lúc em tỉnh dậy chả thấy cậu ấy đâu !
- Àh ! Khi ba em tới thì cậu ấy mới về ! … Lúc em bất tình cậu ấy ở bên em suốt đấy !
Đầu nó bắt đầu quay cuồng ! Đúng là đã có người khác cứu nó ! Nhưng tại sao ba nó lại phải giáu nó chứ ! Có chuyện gì đã xảy ra mà nó không biết ?? Nó tự nhủ vói lòng là sẽ tìm cho ra sự thật vè con người bí ẩn kia và về lí do tại sao mà ba nó lại có thái độ như vậy !
 Mấy ngày ở trong bệnh viện thật là chán ! Nó chả được đi đâu ! ( Thật ra nó pùn là vì nó không thể nào tìm hiểu được về người ấy nếu không ra khỏi bệnh viện , cái người đã cứu nó và bây giờ là gửi hoa cho nó mỗi ngày  ! ( đã wứa ) ) Ba nó đúng là cũng có vào thăm nó nhiều hơn … nhưng rồi đâu cũng vào đấy ! Tới lui thăm nó chỉ có mỗi chị giúp việc ! Mà bà chị này cũng hay lắm cơ ! Là giúp việc mà cứ như là mẹ nó ấy , tự cho mình cái quyền làm chủ ngôi nhà ( ngoài ba nó và nó ra nhà chẳng có ai , ba nó thì đi suốt ngày , nó thì ở trong phòng chả bao giờ chịu ra và cũng chẳng muốn ra ! ) . Làm việc cũng chẳng đến nơi đến chốn ( có hôm còn mang cơm vào bệnh viện muộn làm nó đói mờ cả mắt ! ) thế mà vẫn được làm chỉ bởi chị ta đã làm việc cho nhà nó khá lâu rồi …..
 Nó thở dài và nhìn lên đồng hồ , đã quá 12 giờ trưa ! Hay chị ta lại quên mang cơm cho nó nhỉ ? Chẳng lẽ lại ôm cái bụng đói mà ngủ ?? Nó chậm chạp “bò” xuống giường , bám vào các vật xung quanh mà đi ! Nó định gọi chị y tá , nhưng cũng đã trưa rồi , không nên làm phiền người khác , vả lại ….nó cũng quen làm mọi việc một mình rồi ! Ôi , một mình ….
Nó lần ra được đến cầu thang máy là cả một kì tích (mất khoảng 15’ đấy ạh (_ __”)! Chân nó bắt đầu buốt chỗ hai đầu gối (chỗ hôm nọ bị ngã , nhiễm trùng khá nặng ) ! Vừa lẩm nhẩm nguyền rủa cái chân , nó vừa nhấn nút thang máy … ! Cửa thang may mở ra ! Bên trong là một ngừơi con trai trạc tuổi nó , tay cầm một bó hoa …. Chắc là người thân của ai đó …. Nó bước vào thang máy , người đó lướt nhẹ qua nó để đi ra , nó chợt ngửi thấy một mùi hương …sao nhỉ ….quen quen ……ah ….nhớ ra rồi ….. ! Nó vội  vàng bước ra khỏi thang máy , hướng về phía tên con trai mới nãy gọi với theo :
-         Bạn gì đó ơi ! ………
Nhưng chậm mất rồi , tên con trai đã biến mất ! Nó vội vàng quay về phòng bệnh của mình ( hix cỡ 15’ nữa ) thì thấy trong phòng có một bó hoa và mấy cái hăm-bơ-gơ ( ^^ ) ! Nó ngồi phịch xuống giường :
-         Trời ơi ! Đáng lẽ , khi thấy “hắn” bó hoa , mình phải nhận ra sớm chứ ….ngốc ơi là ngốc …
Nó vội nhìn ra của sổ ! Bóng tên con trai khi nẫy đang nhanh nhen bước đi ! Biết là không thể đuổi theo trong tình trạng chân tay như thế này , nó đành ngậm ngùi ngồi gặm hăm-bơ-gơ nhìn theo bóng “hắn” cho đến khi khuất hẳn !
-         Ba ơi ! Con muốn xuất viện ! –Nó năn nỉ ba nó
-         Không được , con chưa khòi hẳn mà !
-         Ứ ừ …. Con muốn xuất viện cơ , ở đây chán lắm , lại không có cơm ăn – nó liếc xéo chị giúp việc – con muốn vè nhà !
-         Nhưng con phải chữa cho khỏi đã , con xem , vùa bị nhiễm trùng nặng , vừa bị cảm , lại …
-         Nhưng mà con vẫn khỏe đấy thôi ! ^^ ! Cho con về đi mà …. Baaaaaaaaa ! –Nó nhõng nhẽo
-         Ôi ! Chịu hết nổi con nhóc này ! Thôi được rồi ….về thì về ! Nhưng con phải hứa ở trong nhà nghe chưa !
-         Tại sao phải ở trong nhà hả ba ! bây giờ đang là hè mà ! Con muốn đi chơi !
-         Nếu không đồng ý thì con không được về đâu ! (=.=”)
Nó đành chấp nhân , đằng nào thì về nhà rồi nó mới có cơ hội trốn đi , …chứ ở bệnh viện mà trốn đi thế nào cũng lại um xùm lên cho xem !
Chà ! Về nhà rồi ! Lần  đầu tiên trong suốt 5 năm nó cảm thấy muốn về nhà ! Nhà nó cũng đẹp chứ nhỉ ^^ ( chuyện , nhà tỉ phú mừ ) Căn nhà cũng không đến nỗi tăm tối như nó tưởng ! Nó chạy khắp mọi ngóc ngách của ngôi nhà , lục tung lên như mới đến đây lần đầu … Nó sao thế nhỉ ? Sau những chuyện vùa qua tự dưng nó cảm thấy mình khang khác …. Nó không biết ……
Ngồi một mình (hix lại một mình) ngoài vườn , nó suy nghĩ linh tinh ! Người cứu nó là ai ? Tên con trai hôm nọ là ai ? 2 người có phải là một không ( <= nhỏ này … >”< ) ! Tại sao ba nó lại không cho nó biết ? làm cách nào để tìm được người đó ? ….
Vắt óc cả nửa ngày mà vẫn chưa ra , nó tự nhủ :
- Thôi ! Kệ ! Chuyện gì tới sẽ tới ! Nếu có duyên sẽ có một ngày mình gặp lại người đó … sẽ có một ngày mình sẽ làm rõ chuyện này ……….
Một tháng sau ! Kì nghỉ hè đã kết thúc ! Năm nay , nó chính thức bước vào lớp 10 ! Một ngôi trường danh giá của con những nhà tỉ phú ! Nó rất thông minh nên tất nhiên được vào lớp chọn ! ^^ ! Ngày khai giảng đầu năm thật vui ! Không hiểu sao nó thấy dạo này … nó thay đổi ! Nó không muốn một mình nữa … nó muốn có nhiều bạn bè hơn ! Trường mới , lớp mới , bạn mới khiến nó cảm thấy bỡ ngỡ nhưng cũng dễ hơn để nó hòa nhập ( vì không ai biết quá khứ của nó ) !
-         Chà …. Không biết ai sẽ ngồi kế mình nhỉ ?
Câu hỏi lần đâu tiên xuất hiện trong đầu nó ! Nó không biết mình như thế có đúng không chỉ biết là hiện giờ nó thấy rất nhẹ nhõm ! Nó vào lớp . Lớp đã có người đến rồi ! Cái tật nó hay đến sớm vậy mà vẫn có người đến sớm hơn nó mà lại còn chọn đúng chỗ mà nó yêu thích nhất nửa chứ : ngay sát của sổ bên tay trái ! Hơi bực nhưng nó khong muốn đầu năm xui xèo nên nó đành chọn chõ khác …là chỗ ngồi kế bên tên này !
-         Chào bạn ! Mình tên Linh , …. Mình có thể ngồi kế ………….
Chưa dứt câu , tên con trai đã quay lại và nở một nụ cười ………….hơi bị Kool ! Nó chợt cảm thấy quen quen …. Rồi tự dưng nó hét lên :
-         Áaaaaaaaaaáaaaaaaaaaá!Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Nó hét lên một cách kinh hoàng và chỉ không đầy một giay sau tên kia cũng …. hét lên theo nó >< ! Mọi người ở đâu chạy bổ lại và đờ người ra khi thấy hai đúa đứng nhìn nhau chằm chằm … chả hiểu chuỵên gì đã xảy ra ! Con nhỏ là người tỉnh mộng trước tiên , thoát ra khỏi trạng thái đông cứng toàn tập ! Nó xoay lưng bước nhanh theo hướng phòng … hiệu trưởng ! Tên kia gọi với theo :
-         Này nhóc ! Đi đâu ?
-         Tố cáo ! –Nó trả lời gọn lỏn
-         Tin tôi đi ! Cô sẽ không làm được cái quái gì đâu  ! Đi làm gì cho mệt sức !
-         Anh im đi !
Không đi làm sao được khi nó nhận ra tên này chính là tên …. cầm đầu bọn côn đồ hôm trước vây bắt nó ! Tại sao tên này lại có thể học chung với mình được chứ ! Tại sao ….  Nó không thể nào hiểu nổi ! Tên kia vẫn im lạng đi theo nó , cười nửa miệng ..cái kiểu cười đáng ghét đó …. nó không thể nào quên được , tên đã tát nó …
Cô hiệu trưởng đang ngồi trong phòng :
-         Có việc gì không hai em ? – Nó và tên kia cùng bước vào phòng
-         Dạ tên này ……………….. – Nó chợt khựng lại , nó sẽ nói gì nhỉ ? Tên này hôm bữa đã đánh em sao? Tên này hôm bữa đã cướp tiền em sao ? Không được , lấy gì làm bằng chứng ?? Thật là …………..
-         Có việc gì không ? – Cô lập lại
-         Dạ ….,……………… – Nó lúng túng
Nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của nó , tên kia khoái chí ra mặt , lại nở cái điệu cười nửa miệng ..thấy ghét ! Rồi hắn lên tiềng :
-         Da thưa cô ! Bạn ấy chỉ muốn chào cô thôi ạh ! Em và bạn ấy mới vào trường năm nay !
-         Uhm …nào cô bé , em tên gì nhỉ ?
-         Dạ thưa cô ….em …..em là Lê Xuân Linh ạh !
-         Àh …cô biết rồi , cô đã nói chuyện với ba em ….. còn cậu kia ?
-         Dạ em là Hoàng Văn Tuấn !
-         Ah ! Em có phải là con một của chủ tịch tập đoàn kinh tế lớn nhất chau Á không ? Cô nghe nói năm nay em sẽ chuyển về đây , nhưng không biết là khi nào ! Không ngờ lại là đầu năm học ! Như thế cũng hay , để quá trình học tập của em không bị xáo trộn .
-         Dạ ….. mong cô giữ bí mật dùm em ….
Nó ….shock nặng ! Tên này mà là …con chủ tịch tập đoàn kinh tế sao ….có nghĩa là cấp trên của ba nó ( Ba nó quản lí khu vực Đông Nam Á) ….. Tên cướp cạn này …. Không thể nào ! Chẳng lẽ lại là hắn ……chẳng lẽ hắn lại nghèo đến mức phải đi làm cướp ở cái đất Việt Nam này ??
Thấy nó nhìn mình một cách ngờ nghệch , mặt ngu ngu  , tên Tuấn mới xin phép cô và kéo nó ra khỏi phòng hiệu trưởng một cách êm thắm và trót lọt ( tên này hơi bị ghê gớm ) . Ra đến cửa , tên này bỏ đi để mặc con bé với những ý nghĩ luẩn quẩn không thể giải thích nổi … Tại sao và tại sao ! ( Đến tác giả cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra ! hehe ! :D )
----------------
 
Ngay buổi học đầu tiên đã gặp xui xẻo ! Con bé lầm bầm chạy theo hắn ! Phải hỏi cho rõ sự tình mới được , ít ra …..cũng phải hỏi xem hắn có ……….biết người hôm nọ đã cứu nó không ^^ !
-         Tên kia đứng lại !
-         Lại gì nữa đây , hay muốn đi nốt đồn công an mới chịu !
-         Không phải , tôi chỉ muốn biết , chuyện hôm trước là như thế nào , tôi thật sự không hiểu !
-         Hờ hờ ! Thì tôi tính “kill người cướp của” đấy , được không ? Chỉ tức là …..
-         Bị tôi phá rối chứ gì ! – Một giọng con trai trầm ấm vang lên sau lưng nó
Nó chợt thấy xôn xao khó tả khi cảm thấy mùi hương nhẹ nhàng từ người ấy tỏa ra , vây quanh nó ! Người nó tìm , người cứu nó , cái người mà nó không rõ mặt ,….bay giờ hiện ra trước mắt nó khiến nó không kìm nén nổi cảm xúc ! Tự nhiên , nó khóc như một con ngốc ! Thấy vậy , tên Tuấn lạnh lùng :
-         Hừ ! Đấy , giao lại cái của nợ này ( ặc , dám kêu nó là cái của nợ , >< ) cho anh ….lần sau đừng có mà phá tôi nữa …- hắn nói rồi quay lưng bỏ đi một mạch !
Người đó không nói gì , chỉ cười , lau nước mắt cho nó , rồi cùng nó về lớp ! Không nói tiếng nào nhưng sao lòng nó thấy ấm áp lạ , người này hình như nó đã quen …lâu lắm rồi .
-         Cho hỏi –Tiếng nó ngập ngừng – Anh là ai vậy , có phải là người hôm trước đã cứu tôi không ?
Nó hỏi một câu lãng xẹt ( just a security check ^^ ) nhưng người kia vẫn dịu dàng trả lời nó :
-         Uhm …Xin lỗi vì hôm đó tôi đến hơi muộn nên không cứu được Linh sớm hơn …
-         Anh biết tên tôi ?
-         Uh ! Tôi biết rất rõ về Linh ….
Hành lang dần đông người lên , hình như sắp đến giờ vào học . Nãy giờ nó lo cãi nhau nên không để ý  ! Mọi người đều ngoái nhìn nó và người ấy . Người ấy có một sức hút lạ kì , như tỏa sáng ra xung quanh ! … Người đó rất đẹp trai ! Sống mũi cao , đôi mắt hai mí với hàng lông mi cong vút khiến ai nhìn vào cũng như bị hút hồn ! Mắt người ấy màu xanh da trời nhạt , xa xăm ! Nhìn vào đấy có thể thấy cả một thế giới , yên bình … Tóc thả nhẹ nhàng mềm mại trên khuôn mặt rất hài hòa ! Dáng người cao (dẽ đến 1m8 , nhưng hình như không tới ^^ ) đôi vai rộng …. Nói chung là một người vô cùng lí tưởng ! Và đó cũng là lí do bọn con gái nhìn nó ganh tị  !
-         Ôi , cái con bé xấu xí đó ( ặc , con nhỏ này không có mắt ) sao lại đi bên cạnh một anh chàng đẹp trai thế nhỉ …
-         Anh ta học lớp nào , có ai biết không ?
-         Mới đầu năm …ai mà biết ! Xíu nữa phải đi điều tra mới được !
-         …..
Đúng rồi ! Nó vẫn chưa biết anh ta là ai , tên gì, học lớp nào , và nó cũng cần hỏi về chuyện hôm trước (nãy giờ nó lo ngắm …nên wên mất :D) ! Chắc anh ta cũng biết được phần nào ! Nó ngập ngừng :
-         Anh …tên gì thế ?
Người đó đứng khựng lại , quay mặt nhìn thẳng vào mắt nó :
-         Linh ! Chẳng lẽ … Linh không nhớ ra mình thật sao ….-Đôi mắt xanh sâu thẳm lại bắt gạp ánh mắt nó đang bối rối !
-         Mình thấy quen lắm …nhưng ………..mình không thể nhớ nổi ….….
Như không thể kìm nén nổi nữa , anh ta buột miệng :
-         Mình là ………..
Nhưng chưa kịp nói thì một tiếng hắng giọng lớn đằng sau làm nó và người đó cùng giật mình quay lại……
Lại là tên Tuấn chết tiệt đó ! Sao hán thích chọc tức người khác thế nhỉ !
Không thèm để ý tới cái nhìn sắc lẻm của nó , tên Tuấn nhìn người ấy lên tiếng :
-         Anh Tú ! Anh nên nhớ những gì anh đã hưa với bác Luân ! Tôi không chắc ….sẽ có chuyện gì xảy ra khi anh không giữ lời hứa ….
-         Anh hiểu ! Anh sẽ không đi quá xa ….
Bác Luân ư ? …. Bố mình (shock)…….…. Có liên quan gì ở đây??? …. “anh” …..chẳng lẽ hai người này là anh em ? Như hiểu được thắc mắc của nó , Tú cười buồn :
-         Phải nó là em Tú , … “em” ….- Vừa nói Tú vừa nhìn nó……..chữ “em”mang một vị đắng xót xa …
Thật sự , nó không thể hiểu nổi cái quái gì nữa ! Tại sao người đánh nó và người cứu nó lại là hai anh em ? Tại sao ba nó phải giấu nó , và tại sao hai người đó bây giờ lại học chung trường với nó …. Tất cả mọi chuyện diễn ra như đã được sắp đặt từ trước …vậy đó là chuyện gì ??
Nó đưa ánh mắt “ngây thơ con nai tơ” nhìn Tú ! Bắt gặp ánh mắt nó Tú quay đi , có vẻ như anh không muốn nó thấy vẻ lúng túng của anh lúc này ! Nó định gặng hỏi  … nhưng thôi ! Dù gì thì Tú cũng đã hứa với ………...ba nó , vậy cứ về hỏi ba nó cho xong (mặc dù nó biết chắc là ba nó sẽ không nói nhưng nó không muốn gây khó dễ cho Tú) .
RREEEEEEEEEEEEEEENNNNNNNNNNGGGGGGGGGGGGGGG
Vào học rồi ! Nó kéo tay Tú vào lớp nhung Tú nhẹ nhàng rụt tay lai :
-         Mình học lớp khác cơ ….
-         Lớp nào ? Chứ không phải hai người là anh em sao ? Tại sao lại không học chung một lớp ??
-         Thì là anh em ….. nên mới không thể học chung một lớp được !
-         ???.......................
-         Mình học lớp 12 rồi !
Chòy oy ! Học 12 mà cứ xưng mình mình bạn bạn với nó , làm nó cứ tưởng ….. ! Mà thôi …12 cũng không sao …..cách nhau có 2 tuổi  chứ bao nhiêu….. ^^ ! Tú quay lưng đi về phía lớp 12 , nó lại thấy chạnh lòng khi nhìn theo hình bóng Tú , àh không …anh Tú ! Hình dáng ấy rất quen thuộc khiến nó nhớ về những kỉ niệm thủa ấu thơ lúc mẹ nó còn sống ….
------
Nắng nhẹ nhàng thả trên vai nó , gió khẽ vuốt tóc nó  ,…. Trông nó như một thiên thàn xinh đẹp trong nắng … Đôi mắt trong sáng long lanh , đôi môi hồng đỏ .... Nó bước lại gần Tú . Tú đang nhìn nó ,ngây ngất như người mất hồn ! Nó cười ..
Tú giật mình , anh tiến lại phía nó :
-         Giờ mới để ý , em … àh không … Linh đẹp thật !
Nó ngượng chín cả mặt :
-         Đâu có ! …
Nhưng tại sao Tú lại không kêu nó là em nhỉ ! Chắc tại lời hứa với ba nó ! Nó thix Tú kêu nó bằng em hơn …
Có một tình cảm khác lạ đang len lỏi trong đầu nó chạy xuống tim nó và cuối cùng chạy lên khuôn mặt làm mặt nó đỏ như gấc (dễ thương wá >< ) Nó tự hỏi mình bị gì rồi sao >< ! Nó không biết rằng , có một ngừơi con tim cũng đang thổn thức như nó , ……….
Cuộc đời có những chuyện xảy ra mà không ai đoán trước được ! Con người thật ra cũng chỉ là con cờ trong tay Số Phận mà thôi ! Vì vậy mà có những chuyện trái ngang xảy ra , vì vậy mà có vui buyồn hờn giận ! Số Phận không thiên vị ai bao giờ , … nó cho người này cái gì thì sẽ lấy đi của người đó cái khác , …
Nó cũng không thể nằm ngoài cái vòng Số Phận  , cũng như không thể cưỡng lại tình cảm của nó dành cho ………… Tú ! Biết nói thế nào nhỉ , nớ nhớ tới Tú từng giây từng phút . Nó thấy Tú hàng đêm , trong giấc mơ ,… Nó muốn được gặp Tú , được nói chuyện với Tú , được nhìn hình bóng của Tú , được Tú chăm sóc ( mặc dù lần nào cũng bị tên Tuấn phá đám , tên này đầu óc bị …  rồi ><) , … Nó chưa như thế với ai bao giờ ! Ở bên Tú , nó thấy cuộc đời đẹp hơn , yên tâm hơn , cảm giác cô đơn biến mất !
--------------
Tú luôn luôn chăm sóc cho nó , lo cho nó từng thứ nhỏ nhặt . Anh hay vuốt tóc nó , anh hay nhìn nó với một ánh mắt xa xăm đượm buồn . Ngày mới đến Việt Nam , anh chỉ có một mục tiêu là tìm ra nó , nhưng thằng em cùng cha khác mẹ - Tuấn – đã tìm ra nó trước anh và đã làm nhiều chuyện không hay đối với nó ! Anh thật sự hối hận khi đã không là người đầu tiên tìm ra nó ! Nhớ lại lúc nó nằm trong vòng tay anh , máu chảy ướt áo anh, đôi mắt nhắm nghiền , mặt tái mét ,… anh không khỏi xót xa ! Cô bé này kiên cường hơn anh tưởng , … Mỗi lần nhìn nó cười anh có cảm giác như trái tim mình ấm lại ….và những lúc như thế anh lại nghĩ tới một gia đình đầm ấm hạnh phúc có ba , có mẹ, có anh , …. và có nó ! Một gia đình hạnh phúc mà anh chỉ dám nghĩ tới trong mơ …………….đứa em gái và bà mẹ khốn khổ của anh ………..
----------
Một quá khứ xa xăm và đau khổ dần dần hiện lên trong đầu anh , một quá khứ mà không ai muốn nhớ ! Anh về đây tìm nó , anh muốn chăm sóc nó , anh muốn làm tất cả cho nó , nhưng anh không muốn để nó biết quá khứ , anh không muốn làm con tim bé nhỏ trong sáng đã chịu quá nhiều tổn thương của nó bị tổn thương thêm một lần nữa và cũng vì lẽ đó trước khi đi anh đã hứa với ba của anh và “ba” của nó ……..
Quá khứ xa xăm đượm buồn ….
------
Năm 1973 , …
Mĩ vẫn còn ở miền Nam Việt Nam , đánh phá , đốt làng xóm , … Mĩ điên cuồng tàn phá tất cả những gì có trên đất nước này  ….. Vào thời điểm đó có một người Anh ghé thăm đất nước Việt Nam một cách thầm lặng . Người đó là Dale Matthew , một thành viên trong hoàng gia Anh …… Ông đã đi khắp miền Nam , tìm hiểu về cuộc chiến …. Và hình ảnh người con gái Việt Nam , người đã không ngần ngại cứu ông khi ông bị mảnh bom bi văng vào người , in hằn trong trái tim ông ….
-         Tại sao cô lại cứu tôi ?
Cô gái chỉ mỉm cười vì … không hiểu tiếng Anh :D ! Cô lặng lẽ chữa khỏi cho ông ! Chỉ thế thôi … tình cảm nhen lên trong những đêm trăng sáng, hai người ngồi cạnh nhau ..….ánh trăng làm cho tâm hồn người ta xích lại gần nhau hơn ……rào cản dân tộc cũng vì thế mà biến mất ….
1 tháng sau ….
- Đừng khóc nữa em ! – Vừa nói ông vừa làm dấu ra hiệu . Cô gái khẽ lau nứơc mắt ,  cắt một lọn tóc trao cho ông . Ông đã khỏi và giờ ông phải trở về nước . Ông yêu cô ấy , và hình như cô ấy cũng vậy , một tháng để yêu …có quá nhanh không ??
Không ! Một tình yêu đích thực không có thời gian …….Ông ra đi mà không hỏi tên cô ấy , ông chỉ biết , mọi người hay gọi cô ấy là Vy ………..
Không một lời hẹn ước ... nhưng cả hai người đều thấy trong ánh mắt của nhau một niềm tin sắt đá ………
Hơn hai năm sau ! Việt Nam đã được giải phóng ! Ông trở về Việt Nam với hy vọng tìm laị người con gái năm xưa ! Nỗi nhớ đã giày vò ông trong suốt hai năm trời , ông nhớ cô ấy , nhớ đến mất ăn mất ngủ , nhớ đến quằn quại ….
Căn nhà xưa … không một bóng người …chẳng còn ai …..Thế là hết ! Có lẽ vì bom đạn chiến tranh ….ông không dám nghĩ nữa ! Nước mắt rơi , ông không thể tin, không dám tin và cũng không muốn tin , ………
-         Không …………..-Ông hét lên ! Nỗi đau khổ dồn nén trong trái tim nhỏ bé như muốn nổ tung !
Ông ngồi đó trong căn nhà , một mình , trống không …. Ngày này , vào ngày này hai năm trước , tại đây ông đã gặp con người định mệnh của đời ông …
Ông thiếp đi khi nước mắt đang chảy dài trên má , trong tay ông lọn tóc khô đen nhánh ….!
------
-         Vy , con lại đến đó àh ? Đã hai năm rồi , người đàn ông ấy không quay trở lại đâu , …
Vy chỉ cười , cô tin Dale , và cô tin bản thân mình ! Cô nhìn đứa bé đang ngủ ngoan trên tay , mỉn  cười . Gương mặt nó thanh tú như Dale vậy  , cô nhẹ nhàng hôn lên má con , khẽ thì thào :
-         Ba con sẽ về !
------
Ông tỉnh dậy khi nắng sớm xuyên qua khẻ cửa , chiếu vào mắt ông . Nước mắt đã can, những lọn tóc trên tay theo gió , bay bay ………. Tất cả đã hết ………không còn Vy , và cũng không còn tình yêu …
Ông bước ra ngoài , ngoái nhìn ngôi nàh lần cuối , ………….
-------------
Ngôi nhà hoang … Vy đứng nhìn từ xa , nước mắt cô bất giác rơi …Dáng một người đàn ông cao lớn đang đứng đó , … không phải mơ ……Lấy hết sức bình sinh giữ cho mình đứng vững , cô bước lại gần . Phải , chính là ông , chính là người mà cô hằng mong nhớ , ….
Hạnh phúc như vỡ òa khi hai người nhìn thấy nhau . Dale ôm Vy , rất chặt , ôm cho cả những ngày xa cách . Vy chỉ tựa vào người Dale mà khóc , nước mắt ấm nóng … Hơi thở họ như hòa quyện vào nhau .….. 
Dale đưa Vy và đứa con trai đầu lòng về Anh . Ông vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp cho cả hai người và đứa bé !
HẠNH PHÚC là một thứ mong manh …….
----------------
Sáng nay trời mưa …..Dale nhìn qua cửa sổ …. Đứa con trai bé bỏng và người vợ yêu dấu của ông vẫn còn ngủ . Ông khẽ hôn nhẹ lên mắt vi cùng với đứa bé , lòng ông tràn ngập hạnh phúc … Đứa bé là kết tinh của tình yêu giữa Vy và ông , thằng bé đẹp như thiên thần ….. Vy cũng đã tỉnh , cô mỉn cười với Dale thay cho lời chào buổi sáng , cô không biết nói tiếng Anh , nhưng cô biết , Dale luôn hiểu cô muốn gì cũng như cô luôn hiểu điều Dale nói qua ánh mắt . Tình yêu là vậy , sự nối kết bền chặt giữa hai tâm hồn …..
Ông nhìn đúa bé , rồi lại nhìn Vy ,  ông muốn biết tên con , ánh mắt ông tha thiết , ấm nóng .
-         Tú ! Nó tên Tú ! – Vy nhò nhẹ
Đôi lông mày Dale giãn ra , ông mỉn cười ! Cái tên thật đẹp !
Thật ra trong hai năm , ông đã tìm cách học tiếng Việt . Ông có thể nói và hiểu những từ tiếng Việt thông thường nhưng ……… ông thích nói chuyện bằng tâm hồn với người ông yêu hơn ! Tú Matthew !
---------
-         Anh Tú đang nghĩ gì thế ! – Nó mỉn cười nhìn nó tinh nghịch , nãy giờ Tú vẫn ngồi trầm tư !
-         Àh ! Anh đang …. Àh không , không có gì cả !-Anh lúng túng !
Nó thấy thái độ lạ lùng của anh , nhưng không muốn hỏi .
Nó cười ! Nó thích nhìn anh như thế , trong lúc suy tư trông anh thật đẹp ! Khuôn mặt thanh tú , dáng trầm lặng và đặc biệt là đôi mắt nhìn xa xăm …. Trong đó như chứa cả thế giới bao la xanh thẳm ……..!
Mấy ngày nay , anh đòi nó dẫn đi chơi ! Nói là thế nhưng thật ra chỉ thấy nó chơi , còn anh ngồi nhìn nó cười ! Nó thầm biết ơn anh , đã từ lau lắm rồi nó không được đi chơi như vậy kể từ khi mẹ nó mất . Tú luôn luôn cười với nó , nụ cười cute không chịu được ! >< !
-         Anh Tú ! Kem , kem , kem ,…………..>< ! – Nó nhảy lên , vùng vằng nũng nịu như đứa trẻ với anh khi thấy xe kem đi qua …
-         Uhm được rồi cô bé ! Chú ơi cho cháu một cây kem !
Ông bán kem cười hiền với anh và nó !
-         Hai anh chị vui nhỉ , ….. xứng đôi lắm đấy !
Nó ngượng chín mặt , cúi gằm xuống chạy đi mà không nghe thấy câu nói đầy ngụ ý của Tú
-         Chúng cháu chỉ là anh em thôi !
Nó và anh …đẹp đôi ư ! Mặt nó đỏ như gấc ! Ôi …………….. :D Sao mà bác bán kem ấy đẹp ….lão thế :D ! Chả biết từ lúc nào nó bắt đầu vui sướng vì nững câu nói nhỏ nhặt ấy của mọi người ! Đôi khi nó lén nhìn anh và bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn nó ! Ôi …. Nó “iu” nất rồi ! Con tim nó loạn nhịp , thổn thức mỗi khi nghĩ về anh . Chỉ cần anh cười với nó thôi , chỉ cần anh nói với nó một câu là nó đã sướng chết rồi ! Nó hay ngắm anh lúc làm việc , và mỗi lần anh dừng công việc để ngẩng lên nhìn nó thì nó lại thấy lâng lâng ….. Vậy là đủ cho 1 tình yêu  !
……………………Tình yêu luôn là màu hồng , nhưng màu hồng với nhiều sắc độ……………………… ………
-------
Anh đưa nó về nhà sau một ngày đi nhong nhong khắp thành phố ! Anh vui lắm , mỗi lần nhìn nó cười anh có cảm giác cái thế giới đã chết trong tim anh bừng sống dậy , đôi mắt xanh không còn buồn xa xăm ! Anh chỉ có một năm ở đây , anh muốn đưa nó về Anh nhưng nếu sang đó nó sẽ biết hết sự thật , sẽ đau khổ sẽ không thể cười được như nó hiện giờ , anh không muốn nó trở thành Tú thứ hai , anh cũng không muốn nó như Tuấn ………. Anh chỉ luôn muốn nó hạnh phúc ! Nhiều đêm anh mơ thấy nó , thấy mẹ , nhưng cả ba người không bao giờ gặp nhau, chỉ đứng nhìn từ xa … Anh lại buồn … Nhà nó đây rồi ! ………Thôi chết , anh quên mất , anh đã hứa với ba nó …..Vội vàng dừng lại anh bào nó :
-         Em vào nhà đi nhé ! Anh về đây !
-         Anh vào nhà chơi ………….-Nói đến đây nó chợt nhớ tới ba nó .
Nó hiểu điều làm anh lúng túng . Nó không nói gì thêm mỉm cười và bước vào nhà . Anh củng mỉm cười với nó ( ui đẹp giai wó ().() ) làm nó mài nhìn mà vấp ngã cái oạch (hix mê giai ) Xoa xoa đầu gối , nó chào anh lần nữa rồi chạt tít vào nhà , quê quá >< !
Lao vào giường với tốc độ khủng khiếp , nó ôm chăm rúc đầu vào , cừơi khúc khích ! Chẳng hiểu sao nó vui đến vậy , nó vui vì những việc “không đâu”  . Nhớ lại gương mặt anh lcú nó vấp ngã , ôi …. Sao nó vô ý thế chứ , làm hỏng mất hình tượng …nó lại cười !
Ki….iiiiiiiiiiii………nnnnnnnnnnnnnngggggggggggg Koooo……..ooooooooonnnnnnnnnnnnggggggg
Tiếng chuông cửa , ………Anh quay lại tìm nó sao ?? Nó vùng dậy chạy ra cửa ( hết 2 tầng lầu + 1 cái sân => nhỏ này khỏe khiếp >< hok bjk nó ốm kiểu gì nữa !!!! ) Thấp thoáng xa xa là một dáng cao ráo , tay dút vào túi quần , trông rất Kool …….
-         Anh Tú tìm em hả ……………………-5s sau khi người đó quay đầu lại , nó hét toáng lên – Aaaa.aaaaaaaaaaaaaaaa………………..aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa !
-         Cái cô này im đi không ! Người ta tưởng cô điện kìa , …..sao lần nào gặp tôi cô cũng hét thế nhỉ , ….. con gái gì mà …….
Nó đứng ngớ ra . Tên Tuấn chết tiệt , sao lại hay hù nó thế cơ chư . ( hix oan cho Tuấn wá , nó đâu có làm gì ….)
-         Thế cô tính cho tôi …đứng đường àh , … Tránh ra cho tôi vào nào
Tuấn đẩy nó ra , bước vào tự nhiên như đây chính là nhà của mình vậy .
-         Ey! Tên kia , đây là đâu mà ngươi dám vào hả ……….
-         Thì nhà cô , hỏi lạ ….đúng là đầu óc có vấn đề ….
-         Anh….Anh….
-         Tôi vào thám thính rồi còn lập kế hoạch ám sát cô nữa chứ , …………..để cô suốt ngày chạy rông với ông anh trai của tôi đâu có được ………
-         Anh ………. Anh muốn làm gì tôi ….?
-         Tiễn cô về tây thiên – Tuấn đáp gọn lỏn
-         Tôi với anh không có thù oán gì , cũng mới quen biết nhau , tại sao anh lại ……
-         Rồi cô sẽ biết ! Tôi cảnh cáo cô , đừng có lại gần anh trai tôi , …, anh ta không tốt đẹp như cô nghĩ đâu ……..… cũng đừng yêu anh ta , nếu không  , cô sẽ hối hận đấy !
Nó tức điên lên ! Từ nãy đến giờ nó đã nhịn tên này lắm rồi , bây giờ hắn còn dám nói thế về anh Tú ……..tên này chán sống rồi ……
-         Tôi không biết bao giờ anh giết tôi và vì lí do gì , tôi chỉ biết là bây giờ tôi sẽ giết anh , néu anh còn dám nói như thế nữa …….
-         Nếu cô làm được thì xin mời – Lại cái điệu cười ngạo nghễ đó
Nó tức điên lên nhưng không làm gì được , dù gì nó cũng là em anh Tú  ( với lại nó cũng đẹp chai , đập chết uổng >< )
-         Sao không đánh àh !?? Thế thì tại hạ về nhé ! hahaha…………….hahahaaaaaaaa
Nó đành ngậm ngùi đứng nhìn tên chết tiệt đó ngông ngênh đi ra , hậm hực , nó thề nhất quyết sẽ trả thù ….
-         Gruuuuuuuuuuuuuuưu ! Ngươi cứ đợi đấy , ngày mai đi học sẽ bít tay bà >< !
--------------
Sáng hum sau !
Có một con nhỏ đi học rất sớm , trên tay cầm 1 nắm ….cỏ ngứa , bộ mặt đắc chí kinh khủng ,….. Lâu lâu nó lại cười một cách rất ….dã man , khiến mấy con chim bay lởn vởn ở đó lăn đùng ra ….xỉu ! Hix ! Lớp đây rồi …khà khà ! Hình như nó là đứa đến sớm nhất thì phải …Mắt nó đảo nhanh đến chỗ ngồi của nó và ten Tuấn chết tiệt ấy ….hờ hờ ….
Sau một hồi loạt xoạt chà chà cái nắm cỏ chết tiệt ( nó phải đeo cả bao tay vào ^^ ) lên cái ghế . Nó đứng dậy ngắm nhìn cái công trình vĩ đại của mình ( mà thật ra là …không có thấy một cái gì khác bình thường cả ) .
-         Xong rồi , bây giờ thì chuồn thôi ….
-         Cái jì mà xong rồi với chuồn thôi ??
-         AaaaaaaaaaAAAAAAAAAAAAAaaaaaaaaaaaa- Nó hét lên , hix , muốn bể cửa kiếng !
-         Lại hét , giọng cô tốt thế này đi khóc mướn được đấy !
-         Lúc nào cũng hù tôi , anh là ma đấy àh …
-         Sao hôm nay co mặc đẹp thế , cứ như định đi …… chùi cầu tiêu ! Hehehe
Nó ngó xuống bộ đồ đang mặc ! Hix ! Hình như là hơi nổi …… Một cái nón bơi , bịt mặt , bao tay , ủng ….. và cả một cái tạp dề hình trái tim …. Hix ! Tại nó sợ ngứa chứ bộ …Mém nữa mặc thế này mà chuồn ………lên khối 12 thì khổ .
-         À ờ - Nó lấp lửng – Hôm nay tôi…. Đi lao động …..Mà sao anh nhiều chuyện thế …
-         Vậy thì thôi , làm jì kệ cô , tránh ra cho tôi vào chỗ , ngáng đường quá ,….
-         ( Hờ hờ , ngồi đi “con” , cho biết thế nào là chọc “bà” ….)
-         CÔ làm gì mà cười như điên thế ! Mặt tôi đâu có dính lọ nghẹ !
Nó cừơi nham nhở 1 cái nữa rồi xách cặp bước thẳng , không quên tháo mấy cái phụ kiện lằng nhằng ra ! Ôi đời đẹp làm sao ! Tung tăng tung tăng , nó nhảy chân sáo ra ngoài mà không để ý là tên Tuấn vẫn chưa ngồi vào ghế …
Sau một hồi lánh nạn trên khối 12 , phải nói là bay bổng trên ấy mới đúng , nó bò về lớp . KHông biết cái tên chết tiệt ấy đã gãi rách da chưa , hehe ! Cho chừa !
Bước vào lớp , nó thấy thật kì lạ . Tên Tuấn vẫn ngồi điềm nhin nhìn ra cửa sổ không có vẻ gì là ngứa như nó tưởng tượng . KHông thể , người bán cho nó đã khặng định cỏ này rất hữu hiệu cơ mà . KHó hiểu quá .
KHông có nhiều thời gian cho nó nghĩ vì đã vào tiết rồi . Tiết này là tiết của bà cô Hóa ! Ôi sao mà khô khan ! Bà cô này cực khó , cứ vào tiết là y như rằng nó không thể nào chịu nổi ! Hên là có cái trò đá chân đập tay với tên Tuấn không thì nó gục từ đời nào rồi  .
-         Học sinh đứng !
-         ( hix ! lớp 10 rồi mà còn chơi cái trò này )
Ngồi xuống ghế nó bỗng đứng bật dậy ! Chết ! Lỡ tên Tuấn đó đổi ghế với nó thì sao ?? Tên này ranh ma lắm ! Hix ! Nó không biết rằng bà cô đang nhìn nó chằm chằm …
-         Em Lê Xuân Linh !
-         …..
-         Em Lê Xuân Linh ! Em có nghe tôi gọi không đấy !
Đến lúc này nó mới nghệt mặt ra ! Chết thật , bị bà cô này chú ý là tiêu rồi >< TT_TT ><
-         Dạ thưa cô ….
-         Em làm gì  mà đứng như trời trồng giữa lớp thế hả …
-         Dạ em ….- Hàng loạt lí do chạy xẹt qua đầu nó – em …..
-         Bạn ấy muốn chào Bác Hồ thôi mà cô – Tên Tuấn cừơi nửa miệng xen vào -  Ngày nào không chào tấm ảnh ấy một lát là bạn ấy không chịu được !
Lớp nó cười rần rần lên ! Tên Tuấn đáng ghét ….
-         Thôi được rồi ,  cô ngồi xuống đi ,…. Tốn hết thời gian , ….Thôi hôm nay tôi không trả bài , vào học thôi .
Lớp nó hú lên như một bọn khùng . Hừ …. Nhưng nó vẫn không ngồi xuống được , lỡ ……..
-         Sao em vẫn chưa chịu ngồi xuống ….
-         Dạ em ….em ….
Trời ơi , nó biết nói thế nào bay giờ , chẳng lẽ …..
-         Sao ?- Bà co bắt đầu bực , chết thật !
-         Dạ ….. dạ ….. Hôm qua em bị ba ….đánh ! Hôm nay bàn tọa …đau quá nên không ngồi được ạ !
Lớp nó lại cừơi một cách man rợ ! Hix , hối hận không kịp nữa rồi ….. Thần khẩu hại xác phàm ! Phen này thì nó chết thật ….hix . Lời nói ra không thu lại được nữa …. Bà  cô giận tím mặt .
-         Cả lớp im lặng . Em Linh , em đang đùa với tôi đấy àh ?? Ngồi xuống ngay cho tôi !
Đến lúc này thì có cho vàng nó cũng không dám làm trái . NÓ từ từ ngồi xuống , trông cái mặt tội nghiệp đến khổ . Thôi xong đời nó rồi , hixhix ! Hôm nay là cái ngày gì thế …. Nó ngồi xuống , …..Sao không có chuyện gì xảy ra nhỉ ?? Không ngứa ngáy gì cả … Há há ! Nó cười thầm ! Chắc tại nó nghĩ linh tinh thôi ….Phen này về phải xử ông bán hàng đó mới được , dám lùa nó …. Nhưng cũng hên , chứ nếu không thì ….
Nhưng nó không biết rằng , tên ngồi cạnh nó đang cừơi rất dã man còn một người khác nữa thì bắt đầu gãi …..
-----------------------------------
Những cơn ngứa càng ngày càng kinh khủng hơn khiến nạn nhân tội nghiệp bật ra khỏi ghế . Gãi ….gãi ….. Ôi sao mãi khôg hết ngứa . Nạn nhân bắt đầu nhảy tưng tưng như con CĂng-gu-ru ! ^^ !
Lớp này hôm nay hên thiệt ! Có biết bao nhiêu trò hề để xem ! Hết vụ cái mông ….cái mông …. Giờ lại đến vụ Căng-gu-ru của ………..bà cô dạy hóa ! Tụi học trò cười như chưa bao giờ được cừoi , cười muốn nổ tung cả cái trường này luôn ….như chợ vỡ !
Bà cô thì khỏi phải nói . Nhăn bên này nhó bên kia , cái thân hình béo nục nịch trong chiếc áo dài cứ núng nính …. Gãi bên này gãi bên kia …
Còn nó thì khỏi phải nói , nó nhìn tên Tuấn bằng ánh mắt rực lửa ….Tên này cứ cười miết ………cái điệu cười nửa miệng ……….
Thầy giám thị bứơc vào ! Lớp nó ồn quá mà , kiểu gì giám thị chả nghe ! Sau khi nhìn cái đệu bộ tức cười lộn ruột của bà cô Hóa , ông giám thị ráng nín nhịn để không bật ra âm thanh gì “lạ” ^^ e hèm một tiếng . Lớp im lặng lại một chút , đâu đó vẫn còn tiếng rúc rích vì nhịn cười không nổi.
Trấn an cô hóa bằng một nụ cười , ông giám thị từ từ tiến tới cái ghế …
Hix ! Nó bắt đầu chột dạ , chết rồi trời ơi …………. Sao trời không thương con thế hả trời !
-         Ai trét cỏ mắt mèo lên ghế của cô thế này ??
-         …………..( Cả lớp im lặng )
-         Ai ?? Khai mau ! Đừng để thầy điều tra ra được tội sẽ nặng lắm đấy ………….
-         …………( lớp vẫn im lặng còn nó vì sợ quá nên đờ người ra ! )
-         ……..Mà hình như ghế này không phải ghế của giáo viên ! – Ông giám thị lật ghế lên xem ( Trên ghế có ghi vị trí để học sinh ngồi đó có ý thức “bảo vệ của công”)– Đây là ghế trong cùng của hàng thứ ba , dãy bên trái ! Em nào ngồi chỗ này đứng lên !
Tên Tuấn lúc bây giờ lo ra mặt còn nó thì thở phào nhẹ nhõm ….Nhưng mà lỡ hắn đổ tội cho mình thì sao – Nó lo lắng ! Tên này gớm lắm >< !
-         Tại sao ghế em lại ở đây – Ông giám thị bắt đầu chất vấn hắn , tim nó gần như ngừng đập vì sợ ....Tên Tuấn khẽ liếc xuống nhìn nó
-         ( Tuấn ơi , ta xin mi , đừng nói , hixhix , ta không muốn bị chiếu tướng đâu ……) – Ánh mắt nó như van xin , long lanh long lanh :o3 ^^ !
Tên Tuấn chợt đỏ mặt quay đi !
-         Tại sao ghế em lại ở đây ! –Ông thầy giám thị nhắc lại lần hai !
-         Anh khỏi phải hỏi ! Anh cứ bắt nó lên phòng giám thị cho tôi . Phải kỉ luật thì tụi học sinh này mới biết sợ là gì ………….- Không khí như chùng xuống khi bà cô nói xong câu này . Cả lớp chìm trong im lặng đáng sợ.
Nó chợt thấy cắn rứt lương tâm wá ! NÓ cũng chỉ muôn chọc cho tên Tuấn biết lợi hại thôi , ai ngờ sự việc lại ra thế này …………… KHông thể để hắn bị phạt được , dù gì thì cũng chính là nó chét . Lỡ mà anh Tú biết chuyện thì nó nói sao với anh đây ?? Nghĩ đến đấy nó chợt bật dậy nói dõng dạc :
-         Thưa thầy , người làm việc đó chính là ……..
-         Là em – Nó chưa kịp nói thì tên Tuấn đã cướp lời nó – Thưa thầy , chính em đã làm , đó cũng là ghế của em , em sẽ lên phòng giám thị củng thầy .
Nói rồi tên Tuấn đẩy nhẹ nó ra , bước ra khỏi lớp .  
-------------------------------
Nó lặng ngắt nhìn Tuấn bước đi …vào cõi chết …thay nó ! Hix !Lên phòng giám thị không phải là chuyện chơi ! Ít nhất cũng bị banh ta lông với mấy ông thầy , … tiếp theo là hạ hạnh kiểm , kí biên bản rồi phạt quỳ hay chùi nhà vệ sinh một tuần ……. Tên này …làm nó động lòng trắc ẩn quá ! Sao hắn lại nhận nhỉ …Sao hôm nay hắn hiền thế … Sao …… Ôi , ……….Nó phải làm cái gì đó đi chứ không thể để như thế này được ! Nó làm nó chịu , quân tử mà ! ^^ !
Bà cô liếc nó mấy cái sắc lẻm :
-         Em Linh ! Sao còn chưa ngồi xuống học ? – Giọng bả đay nghiến – Hay em cũng muốn lên phòng giám thị ??
Như chỉ chờ có thế , nó đáp một tiếng gọn lỏn :
-         Dạ - Rồi phóng ra khỏi lớp
Ba cô ngơ ngác , cái mặt mỡ chảy dài ra , chả hiểu lũ học sinh này bị cái quái gì , con đám dưới lớp cứ cười khúc khích , hôm nay vui quá mà ! :D !
-         Im lặng nào , … rồi các cô cậu xem …tôi sẽ không để hai anh chị đó yên đâu ! Bây giờ thì học thôi , đúa nào còn cười nữa tôi cho lên phòng giám thị hết !
Lớp chả đứa nào dám cười nữa  ! Giọng bà cô lại đều đều phát ra như cuốn băng Cat-set ….
 ----------------------
Nó phóng ra khỏi lớp và hướng thẳng tới phòng ….hiệu trưởng ! Chỉ có cô hiệu trưởng “iu” dấu mới có thể cứu nó va tên Tuấn “chết tiệt” ấy được ! Cô ơi ! Làm ơn cho cô ở trong phòng đi …..Lầu ba , …một hai ba bốn …Lầu hai …một hai ba bốn ….Lầu một …. Một hai ba bốn ….Hixhix ! Băng qua một cái sân rộng ….Lại lầu một ….một hai ba bốn ….Hix , tên kia , đừng nói năng tầm bậy gì trước khi ta và cô hiệu trưởng đến nhé …. Lầu ba …hộc hộc … Nó thở không khác gì con “ấy” , sao nó lại vì tên chết tiệt ấy mà chạy thế nhỉ …..Ôi đến điên mất thôi !
Phòng hiệu trưởng đây rồi ! Nó đẩy cửa cái rầm :
-         Cô ơi , mau cứu bạn Tuấn không bạn ấy “toi” dưới phòng giám thị mất …lỡ bị hạ hạnh kiểm thì chết ….Tất cả là do em làm , không phải bạn ấy làm đâu ạ , cô ơi  , cô …….- Nói đến đây nó á khẩu vì cảnh tượng trước mắt , mắt mở tròn ngac nhiên
-         Tôi tưởng cô sẽ hét nữa chứ …
-         Anh …Sao anh lại ở đây ??
-         Cô tưởng tôi ngốc như cô sao , biết chắc là không sao tôi mới nhận dùm cô chứ nếu không ….Chả biết ai dở hơi chạy hồng học lên đây …
-         Anh có im đi không , nếu không phải vì …..…. 
-         Thôi được rồi hai đứa – Cô hiệu trưởng mỉn cười hiền hậu ! – Hai đứa về lớp được rồi , chuyện này cô sẽ làm việc với thầy giám thị . Nhưng mà ….- Cô lấp lửng …
-         Sao hả cô ! - 2 đứa đồng thanh
-         Cô Vân dạy hóa rất khó , cô sợ cô Vân sẽ không bỏ qua cho hai em đâu !
-         Cô khỏi lo- Tên Tuấn nói- Tụi em biết cách xử sự mà !
-         Em nói vậy thì cô yên tâm rồi ! Thôi , hai đứa đi đi !
Đây là lần thứ hai nó vào phòng hiệu trưởng , mà lần nào cũng liên quan đến Tuấn ! Tên này chắc là oan gia của nó quá ! Lết từng bước nặng nhọc xuống cầu thang , nó mệt mỏi ! Xem ra ước mơ đi học không bị chú ý của nó tan thành mây khói rồi ,….Chỉ tại cái tên này chơi ác …
-         Sao anh chơi ngu thế , sao lại đổi ghế cho bà cô “giết ng` không dao” ấy ?? Phen này thì tôi với anh không yên thân với bả rồi …
-         Ai bảo cô chét lên ghế tôi , làm thế cho cô chừa …
-         Anh còn nói thế được nữa ….
Nó tức nổ cổ ra . Sao nó lại có thể lo lắng cho tên này chứ nhỉ , đúng là phí hoài công sức mà …
------------------
Nhìn mặt nó ấm ức phụng phịu , tên Tuấn chợt thấy nó dễ thương lạ . Không hiểu sao , từ lúc gặp nhỏ ngốc này , Tuấn không rời mắt khỏi nó được ! Tại nó xinh ?? KHông phải , chỉ là có một cái gì đó rất đặc biệt , rất thu hút , …Nó làm Tuấn quên đi những ngày tháng đã qua ……..Tuấn thích cãi nhau với nó , mỗi lần như thế , Tuấn thấy thanh thản hơn rất nhiều ….Chỉ tức mỗi cái , nó chỉ quan tâm đến Tú mà chả quan tâm đến Tuấn , coi Tuấn như kẻ thù . HÔm nay thấy nó lo cho Tuấn , Tuấn vui lắm , ít ra nó cũng không ghét Tuấn , ít ra , vẫn còn có người quan tâm đến Tuấn ……
 
Năm tiết học thật là mệt mỏi ! Nếu không ngồi chí chóe với nó chắc Tuấn gục rồi ! Hôm nay Tú không đi chơi với nó mà về nhà ! Thế là tối nay Tuấn được ăn cơm nhà rồi , khỏi phải ra tiệm , …. Tú nấu ăn ngon lắm ^^ ! Tuấn rất yêu Tú nhưng không dám nói ra , ….Chắc Tú cũng biết thế nên chả bao giờ trách mắng Tuấn mỗi khi Tuấn hỗn láo hay làm gì có hại với Tú . Sống trong ngôi nhà ngột ngạt bên Anh , ai cũng có nỗi khổ riêng !
RrreeeeeeeeeeeeeeeeeeeEENNNNNNNgggggggg
Điện thoại , Tú vẫn còn trong bếp , một cuộc gọi từ Anh quốc …. Tuấn chạy vào phòng ….
-         Hello ! Tuấn Matthew here …who is speaking ? ( Tuấn đây , ai đang gọi thế ?? )
-         It’s me !  ( Là tôi đây ! )
-         Oh ! …Mother Elly ….. ( Ơ , mẹ Elly …)
-         Yes ! U remember me , so luckly .. ( Cậu cũng còn nhớ tôi là mẹ cậu nữa hả , may nhỉ …)
-         Of course I remember U , my mother …… ( Tất nhiên là con phải nhớ rồi , mẹ  của con mà  …)
-         So you remember your mission ? ( Thế thì chắc cậu cũng nhớ nhiệm vụ của cậu chứ  …?)
-         My mission ? Ah yes … ( Nhiệm vụ ư , àh ..)
-         Hurry up ! I don’t want to wait ! If you can’t do , I’ll do it ! ( Hãy nhanh lên ! Tôi không muốn chờ đợi thêm nữa , Nếu cậu không làm được , tôi sẽ làm ! )
-         Don’t worry , I’ll finish soon . I’m here ‘cause of this mission . Good bye . ( Me khỏi cần lo lắng , con sẽ làm xong sớm thôi , con ở đây là vì nhiệm vụ đó mà , …. Tạm biệt mẹ ! )
Tuấn chợt nhớ lại lí do mà mình có mặt ở đây ! Tuấn đã quên mất việc mình phải làm !Ở đây yên bình quá …. ở đây Tuấn mới biết thế nào là một con người thật sự , một học sinh thật sự ………….
-         Ai gọi thế Tuấn ?- Tú đã đứng sau lưng Tuấn từ lúc nào
-         Mẹ Elly ! Không có chuyện gì liên quan đến anh ! Anh đi ra cho !
Tú nheo mày ! Mẹ Elly ư ! Phen này có chuyện rồi , mẹ Elly gọi tức là có chuyện chẳng lành , nó sẽ gặp nguy hiểm mất !
-----------------------
Tuấn nằm trong phòng . Hình ảnh con nhóc chạy hộc tốc lên phòng hiệu trưởng hiện lên trước mắt Tuấn ! Tuấn sẽ phải làm gì đây ?? Thời gian qua Tuấn đã quên mất , thật sự đã quên mất tất cả những việc mà mẹ Elly dặn , bây giờ Tuấn phải làm sao ?? ………….
---------------------
-         Mẹ Elly ư ? – Tú lẩm bẩm - …………Mẹ Elly ………Sao quá khứ cứ mãi đeo đuổi người ta thế ….Quá khứ , ………….
--------------------
Một tuần kể từ ngày Vy sang Anh . Ngày nào Dale cũng đưa Vy đi khắp nơi , không thì ở nhà chăm sóc mẹ con Vy . Dale không quan tâm đến công việc hằng ngày của ông nữa ! Công việc ở công ti bị đình trệ vì Dale biến mất không dấu vết …..Điện thoại tại nhà bị cắt đường dây , diện thoại di đông thì tắt máy , Dale không muốn bất cứ ai làm phiền trong lúc này .
RrrrrrrrrrrrrrrrEEEEEEEEEEEEEEEEEEnnnnnnnnggggggggggggggggg
Tút …………………tút tút …………….
-         Hừ ! Nó đi đâu thế nhỉ  ! Sao cả tuần rồi không nhấc máy ………….Ta phải đến nhà nó mới được !
-         Vâng thưa chủ tịch !
Chiếc xe màu đen đỗ xịch trước ngôi biệt thự ngoại ô London . Một người phụ nữ đứng tuổi , ăn mặc rất sang trọng bước ra . Bà nhìn ngôi nhà mang phong cách phương Đông , khẽ nhíu mày - một quý tộc Anh không thể sống trong ngôi nhà thế này được – bà thầm nghĩ . Không biết thằng con bà bị cái gì , từ lần đầu tiên từ Việt Nam trở về , nó như người mất hồn . Nó xây ngôi biệt thự này rồi ở riết tại đây mất mấy tháng . Khi trở lại công ti , nó mở rộng kinh doanh sang châu Á , nó làm cái việc mà bà chả nghĩ tới bao giờ . Lần này từ Việt Nam trở về , nó lại trở chứng biến mất . Cái gì đã khiến nó như thế ?? Bà không biết , ý nghĩ đó khiến bà khó chịu , có chuỵên gì mà Dale không nói cho bà biết , chuyện gì , ………….
----------------------
 Chuông cửa reo , Dale nhìn ra ngoài , chiếc xe màu đen , màu yêu thích và cũng là màu đặc trưng của mẹ ông :
-         Có lẽ không trốn được nữa , phải đối mặt thôi ! – Ông nhìn Vy và đứa con nhỏ , nói bẳng tiấng Việt – Mẹ anh đã đến , em chuẩn bị chào mẹ đi nhé – Anh mắt ông nhuốm màu lo lắng
Vy ngac nhiên đôi chút khi ông nói chuyện với cô bằng tiếng mẹ đẻ , nhưng rồi cô mỉn cười gật đầu . Cô biết ngày này rồi cũng sẽ đến và cô đã chuẩn bị từ lâu lắm rồi .
Cả ba người ra đón mẹ Dale ở cổn ngôi biệt thự . Bà có vẻ hơi ngạc nhiên khi thẩy Dale đi cùng một cô gái lạ hoắc cúng một thằng bé , nhưng rồi bà đi thẳng vào nhà bằng dáng vẻ của một quý tộc . Trông bà sang trọng đến mức không ai có thể phủ nhận nguồn gốc cao quý của bà .
Dale nhận thấy trong mắt bà vẻ không hài lòng , ông nắm chặt tay Vy .
----------------------
-         Cái gì ??
-         Đây là vợ con  – Dale lặp lại một lần nữa .
Có vẻ như mẹ Dale không tin hoặc cố tình không muốn tin . Cô gái này ư , vợ Dale , một đứa con gái bé xíu , nhà quê làm sao có thể xứng với con bà …Cái dân An-Nam-mít , cái giống ngừơi hạ đẳng ấy sao ??
-         Con đang đùa đấy àh ??
-         Con không đùa mẹ àh ! Mẹ nhìn thấy chứ , đây là vợ con và đây là con của con ! Mấy ngày nữa con và Vy sẽ đi dăng kí kết hôn …
-         Không được ! – Mẹ Dale đập bàn giận giữ hét lên – Không thể được ! Thế này thì còn gì là danh dự của dòng họ nữa ! Không thể được !
-         Mẹ , đây là vợ con, không phải là vợ của cả dòng họ !
-         Ta không cần biết , …. Vợ con là Elly , Elly con nhớ chưa !
-         Con không yêu cô ấy .
-         Elly là người cả dòng họ chọn cho con . Con không thể làm trái ý cả dòng họ được ! HƠn nữa ta không cho phép dòng máu tạp chủng  này có mặt trong gia tộc của ta !
Nói rồi bà đứng dậy bước ra , không quên ban tặng cho Vy một cái nhìn khủng khiếp .
----
Không xong rồi ! Mẹ ông là người vô cùng kiên định . Một khi ba đã không chấp nhận ai thì sẽ không bào giờ ! Dale tiễn mẹ ra đến cổng :
-         Nếu con không sớm thu xếp thì con đừng trách mẹ đấy !
-         Mẹ …….
-         Mẹ không đe dọa suông bao giờ đâu !
Cánh cửa xe hơi đập mạnh một cái  biểu thị cho sự tức giận của bà , tiếng xe hơi xa dần …
Dale thật sự mệt mỏi . Đủ lắm rồi . Cói dòng họ này áp đặt lên ông như thế là quá đủ , suốt 30 năm trong cuộc đời ông , thế là quá đủ , ông sẽ không bao giờ chịu khuất phục nữa .
Vy bước đến cạnh ông . Nãy giờ Vy không hiểu họ nói gì nhưng qua thái độ , cô cũng đoán được phần nào . Cô chính là nguyên nhân gây ra cuộc nội chiến này ! Vy nhẹ nhàng nhìn Dale
-         Nếu như e là nguyên nhân thì xin a hãy cho 2 mẹ con e về VN . E ko muốn vì e mà gia đình a bất hòa với nhau .
-         E ko phải đi đâu hết – Dale nheo mắt cười buồn – Mà chúng ta sẽ cùng đi (^^) !
-         Còn Elly ??
-         Elly ư ??-Dale ngạc nhiên khi thấy Vy hỏi như vậy , cô hiểu cuộc đối thoại giữa ông và mẹ ông sao ?? – Cô ấy là bạn thân từ thủa nhỏ của anh, anh chỉ coi cô ấy như em gái , …Chắc cô ấy sẽ hiểu cho chúng ta ….em yên tâm đi !
Vy lại mỉn cười khiến Dale thấy vững tâm hơn . Vy đúng là một nửa còn lại mà Chúa đã ban cho ông – Tạ ơn chuá ! Con sẽ bảo vệ cô ấy !
Dale không muốn chạy trốn , nhưng ông muốn được yên với người ông yêu ! Ông và Vy sẽ đến đó , nơi mà mẹ ông không biết , nơi mà tâm hồn của ông tìm được những ngày tháng yên bình !
 
---
Khuôn mặt đầy lo lắng của anh thám tử kiêm ………….. giúp việc (:D) chạm phải ánh mắt sác lạnh của mẹ Dale :
-         Thưa bà chủ , cậu Dale đã mất tích rồi ạh . Không có ở công ti , không ở nhà , tất cả các căn hộ riêng đều không thấy . Người đàn bà bé nhỏ ấy cũng mất tăm …
-         Hừ ! Nó ăn gan hùm rồi hay sao mà dám …. Tìm bằng được nó cho ta , bằng mọi giá !! – Mẹ Dale gắt lên , lửa giận phừng phừng trong mắt bà ….
-         Có chuyện gì mà “mẹ” giận quá vậy ??- Một giọng nữ  vang lên , phá tan bầu không khí nặng nề trong căn phòng !
-         Ah ….Elly – Bà nhẹ giọng lại -…Con đây rồi , cả tuần nay mẹ tìm con không thấy , con đi đâu vậy  ??
-         Con có việc với đối tác bên Mĩ , giờ mới về được ạh ! Mẹ có khỏe không , …..mà có chuyện gì đã xảy ra ư ??
-         Phải ! Chuyện lớn đây ! ….-  Nói rồi bà kể lại câu chuyện cho Elly nghe và chờ đợi phản ứng  
 
-         ................... Có thật là như thế không ?? Mẹ ??
-         Thật con àh ……..Nó đã biến mất năm ngày nay rồi , mẹ không thể nào nghĩ ra được bây giờ nó đang ở đâu nữa , …
-         Con sẽ không để yên cho con  nhỏ đó đâu , …. KHông có chuyện gì của anh ấy là con không biết , mẹ đã tìm hết ở đây chưa ??
-         Mẹ tìm hết rồi con ạh ! Nhưng nó cứ  như  tan biến vào không khí vậy !
-         Vậy thì chỉ còn hai khả năng , một là anh ấy trở về Việt Nam , hai là đi đến nơi đó ………Không , anh ấy sẽ không trở về Việt Nam , anh ấy sẽ đến nơi đó ! Mẹ đi cùng với con chứ ??
-         Nhưng đi đâu cơ ??



-----------------

Thảo nguyên xanh mướt một màu . Cánh đồng cỏ trải dài ngút mắt , ánh sáng chiều dịu dịu làm cho cảnh vật lại càng thêm êm đềm .
Cậu nhóc nhỏ nghịch ngợm , chạy quấn quanh chân ba mẹ rồi lăn dừng ra cỏ . Gió mơn man trên khuôn mặt tuấn tú . Được một lúc, cậu bé đã chìm vào trong những giấc mơ đẹp, miệng mỉm cười nhẹ tựa như một thiên thần …
Những áng mây lơ đãng trôi lâu lâu lại giật mình bởi tiếng cười khúc khích nhỏ nhẹ của một cô gái … tiếng cười hạnh phúc ngập tràn …
Dale nhìn Vy mãi làm cô đỏ mặt, cô cúi xuống hôn lên gương mặt thiên thần của đứa con. Cô lại mỉm cười, hạnh phúc là thế đấy, và cô biết mình đang rất hạnh phúc. Dale cũng vậy, ông ôm Vy vào lòng, nhẹ đặt một nụ hôn lên đôi môi chúm chím đỏ mọng của cô gái mà ông yêu … Bây giờ tất cả đối với ông đều không có giá trị, trong mắt ông chỉ có Vy và đứa con. Ông mù quáng ư? Không! Chỉ là ông đã làm Vy mất mát quá nhiều, và bây giờ ông muốn đền bù lại bằng tất cả tình cảm của ông , tất cả những gì mà ông có thể làm …
Trời chiều trong vắt không gợn mây nhưng lòng người thì đang gợn sóng . Tình cảm của hai con người yêu nhau như ngàn đợt sóng dâng trào, lớp này tiếp theo lớp khác, ngày một lớn hơn, mạnh hơn, tròng trùng điệp điệp nhưng cũng có tình cảm của hai con người khác, một người thì tức tối còn một người thì ghen ghét cũng đang bừng lên như ngọn lửa ngút trời không thể nào dập tắt. Người ta hay bảo như thế là “có sát khí” nhưng dù sát khí mạnh đến mấy thì cũng không thể xâm phạm vào cái khoảng trời riêng của Dale và Vy! Nhưng những con người có dã tâm thì không chỉ có sát khí mà họ còn có gan để hành động nữa, dù những hành động ấy có tàn nhấn, vô lương tâm, …. Người ta thường nói con người khi yêu thường mù quáng mà! Ai mà chả như vậy cơ chứ!
Elly nắm chặt tay, dường như cô ta không thể chịu nổi khi hấy Dale cười hạnh phúc bên một cô gái khác mà lại chính ở nơi này! Nơi đây là nơi chứa đầy ắp những kỉ niệm của Dale với Elly. Hai đứa quen nhau từ khi còn bé xíu, khi hai gia đình đưa con cái của họ đi du lịch tại đất Alaska này.

Em mới viết đến đây thui ạh >< ! bí gòy :D !


#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9