Duy Van
-
Số bài
:
27
- Điểm: 0
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 12.05.2004
- Nơi: mien nang chay
|
RE: THO DUY VAN HA DINH HUY
-
25.02.2008 15:35:34
PHẦN PHỤ TRANG VỚI MỘT SỐ BÀI THƠ VỀ: TÌNH YÊU, THÂN PHẬN VÀ CUỘC ĐỜI… CÕI RIÊNG TA Ngày nay dù tóc phai màu Nhưng xuân xanh vẫn quyện vào hồn thơ Thời gian bất tận vô bờ Tình thôi đã lỡ trông chờ thêm chi! Đưa tay kéo tuổi xuân thì Năm mươi năm lẽ đã đi vào đời Ta còn ngụp lặn chơi vơi! Giờ em “ Hoàng hậu” tuyệt vời của thơ Em đưa ta khỏi ngu ngơ Em cho ta những vần thơ tuyệt vời Thời gian dừng lại một nơi Nhường cho thơ của em tôi tung trời. San Jose, đông 2002 Duy Văn Hà Đình Huy R CÒN GÌ CHO NHAU Còn gì cho nhau ngày qua vội quá! Em đô thành anh băng giá rừng sâu Gởi cho nhau dòng thư nhỏ thương đau Gạt nước mắt, để tiễn chào quá khứ! Anh ra đi rồi mùa mưa còn chứ ? Thân lữ hành chân ướt đất bùn xa Xin giã từ vùng ánh sáng xa hoa Đêm lạnh buốt xa nhà mang nỗi nhớ Tuổi bốn mươi lăm, vẫn bàn tay trắng Không công danh, không sự nghiệp-lập thân Nơi phương xa, miền đất nước đang cần Đời phiêu bạt làm tha nhân xứ lạ Kiên giang đó, bầu trời không nắng hạ Có nghĩ gì về núi Điện yêu thương? Anh đi rồi lòng em có vấn vương? Chiều Tây Ninh hạt sương rơi trong nắng Thôi xin giã từ bao điều cay đắng Những chuyện tình yêu hờn giận trăm năm Anh thu hình vào bóng tối ăn năn Cho lương tâm đó, nhập nhằng thổn thức Sống thành đô, em có buồn ray rức? Mỗi khi chiều lên, lòng thấy cô đơn Còn gì cho nhau, biết nói gì hơn Xin chia sẻ nỗi buồn cách biệt. Duy Văn Hà Đình Huy R MƠ DÁNG EM An Thới chiều hôm mây trắng trôi Thương người tri kỷ chốn xa xôi Sai gon thơ quá em yêu nhỉ ? Lòng nghĩ về em dạ bồi hồi! Anh ở nơi đây rõ kiếp tù Sương mù vây khắp chốn hoang vu Biển xanh gió núi mưa ngàn thẳm Bão biển quanh năm thổi vụt vù Em giữa Sai gon có biết không? Anh đang khoắc khoải nỗi chờ mong Suốt đêm thao thức cùng thương nhớ Vằng vặc con tim nát cả lòng Mơ mãi Sai gon, mơ dáng em Mưa giăng gió lạnh thổi qua rèm Đơn côi thân lẽ trên hè phố Nhung nhớ ai mà lệ cứ hoen Mây trắng trôi rồi em thơ ơi! Hồn anh chết lặng giữa chơi vơi Bàng hoàng chợt tỉnh trong đơn lẽ Mới biết mình xa từ lâu rồi. ( Những ngày tháng trong trại tù Phú Quốc) Duy Văn Hà Đình Huy R DỰ TƯỞNG Thứ hai này, tới lượt ta vào ca mổ Tập thể người "đao phủ" đứng vây quanh Cậu mang kéo, cô mang dao ra áng (1) Ta giật mình, người rợn mất cơn đau Rồi lịm ngất vì thuốc mê cường bạo Chích vào gân, trời đất biết ra sao! Dẫu có khỏe thần kinh nào dám nổi Nằm ngủ rồi, mặc kệ lũ trăng sao. (1) cái bàn người bệnh nằm để mổ (Ca mổ Ngực ở Bệnh viện Trưng Vương 86) Duy Văn Hà Đình Huy HẠT MƯA Em là những hạt mưa nhỏ li ti không thắm đất Im lìm trong chùm lá của đời anh Anh đứng giữa buổi trưa hè nắng lửa Trong tay anh một chiếc lá chết khô Anh cần em cho cơn khát cả mùa Cho một ngọn nguồn nguyên sơ dòng sữa mẹ Em là giọt sương nhẹ rơi trên tóc Là những vành đai vây kín đời anh Anh lọc từng chút thương trong hạt nhỏ Rồi giăng giăng cho nỗi nhớ quanh mình Cho cơn mưa đổ xuống từ bờ mi trên môi mắt Còn mãi trong anh sự lạ bất ngờ Một hạt nước còn xót lại bơ vơ Để sau đó lòng bâng quơ tự hỏi Mưa từ đâu có phải từ trăm cõi Cõi nguyên sinh và một cõi đi về. Duy Văn Hà Đình Huy BÀI XƯỚNG: TIẾC Tiếc một trời xanh thuở đậm đà, Tiếc đời ta chẳng được là ta. Tiếc sông mây trắng con in bóng, Tiếc núi chim ngàn bặt tiếng ca. Tiếc kẻ mãi vui ngoài dặm khách, Tiếc người con khốn giữa quê cha. Tiếc thương đọng lại ngàn thương tiếc, Tiếc cõi đời hư tiếc mộng xa. ĐẶNG THIÊN (Saigon) BÀI HỌA: TIẾC Tiếc một thời trai thưở đậm đà, Tiếc người yêu nhỏ vội quên ta. Tiếc bao hạnh phúc ngày xưa cũ, Tiếc cảnh êm đềm vụt thoáng qua. Tiếc tuổi già chôn sâu đất khách, Tiếc không còn trẻ giúp quê cha. Tiếc cho sự học giờ như khói, Tiếc những ngày qua tủi phận ta. Duy Văn Hà Đình Huy HOA MẬN VƯỜN Mận ơi có tự thuở nào ? Mà hoa đươm trắng lối vào vườn em Cánh còn vươn ít sương đêm Ngập ngừng tia nắng vẽ lên chút hồng Chắt chiu từ lớp đất nồng Nên màu trắng ấy tự lòng thơm …xa Mùi hương rợp dấu chân ta Trốn tìm nhau dưới mùi hoa mận vườn Tinh khôi màu nắng, màu sương Soi vào ánh mắt vui, buồn, khát khao Mận ơi có tự thuở nào? Duy Văn Hà Đình Huy HƯƠNG NGÀY CŨ Giờ bỗng chiều nay vắng em rồi Một mình một bóng chợt đơn côi Nhớ nhung ngày cũ xa vời quá Một mảnh tình riêng một mẫu đời Em có bao giờ nghĩ đến tôi Có nghe lòng xúc động bồi hồi Để hồn vương vấn theo tôi mãi Hay chỉ thoáng qua một lát thôi Nhưng chuyện ngày xưa đã chết rồi Thuyền tình em ghé bến xa xôi Mộng vàng ngày đó tôi quên hết Đành cất bước đi trong mỗi người Duy văn Hà Đình huy KHÔNG NGỜ Không ngờ em đã đến Anh không còn lẽ loi Nhủ lòng đừng mừng vội Vì mai em đi rồi Sợi tơ tình đã mở Chỉ có một lần thôi Nửa đời người đã lỡ Buồn sao hởi người ơi! Tâm hồn như hoang đảo Trống vắng và cô đơn Cho em những ngày hờn Trải dài trên cát mỏng Không ngờ đời vẫn sống Êm ả theo thời gian Chỉ có ta vội vàng Buông xuôi vùng trần tục Duy Văn Hà Đình Huy LẮNG ĐỌNG Thôi em nhé duyên mình không trọn vẹn Thì anh đành ước hẹn kiếp lai sinh Giờ lang thang ôm mãi mối hận tình Anh gục mặt cho niềm đau lắng đọng Bao mộng mơ xưa nay đành tuyệt vọng Bao hẹn hò đã theo gió mây bay Cuộc tình mình sao lại lắm đắng cay! Nhiều buồn thương khổ đau và nước mắt Giờ xa nhau anh gục đầu cúi mặt Liệm linh hồn bằng chiếc áo quan đen Tiễn đưa em không trống, không kèn Chỉ lá đổ và mưa thu giăng lối Em nằm im dưới huyệt mờ u tối Bước vô tình anh dẫm nát tim ai ? Trên nấm mồ ngọn cỏ thiếu màu xanh Vẫn khô héo như tim anh - người đã chết Duy Văn Hà Đình Huy MIỀN ĐẤT LƯU ĐÀY Một sáng mùa Xuân Tôi đi qua rừng Một cánh hoa khô rơi bên ven đường Mùa Xuân đã qua! Mùa Xuân đã qua! Tôi còn ở lại, Với tháng ngày buồn, với ngàn nhớ thương. Một sáng mùa Xuân Em không đến hẹn Đường nắng tôi đi, da bỏng lửa trời. Người yêu hởi em! Người yêu hởi em! Tôi còn ở lại, Với lũ man di, mang hình ác quỷ. Mùa Xuân nhiệt đới Miền đất lưu đày, Em đến thoáng giây rồi xa tay với, Anh vào bóng tối nhớ mãi dư hương. Một sáng mùa Xuân Tôi đi qua rừng Đường nắng khô khan cô đơn mấy tầng Mùa Xuân đã qua! Mùa Xuân đã qua! Tôi còn ở lại Với tháng ngày buồn! (Mùa Xuân trong trại tù) Duy Văn Hà Đình Huy MIỀN ĐẤT TÔI YÊU Lâu quá rồi chưa dịp về thăm lại Tây Ninh ơi, miền đất thuở tuổi thơ Con suối năm xưa mẹ dẫn qua bờ Đàn cá nhỏ nhởn nhơ theo dòng nước Cũng nơi đây hơn ba mươi năm trước Giặc cộng tràn về suối chứa thây người (1) Xác chết phần nhiều dưới tuổi đôi mươi Họ đã chết khi tay còn bị trói Sau chiến tranh người dân đều trôi nổi Người thì vượt biên, kẻ lại vào tù Khổ vô cùng là các bậc chân tu Bị hành hạ còn phao vu phản động Núi Bà Đen đã một thời vang bóng Cảnh đẹp nên thơ, sự tích nàng Hương (2) Có trong sử của văn chương cận đại Sông Vàm Cỏ Đông lững lờ trôi chảy Góp phù sa đem lại sự phồn vinh Vùng Long Hoa đất Thánh hữu sinh Tòa Thánh đó "Bạch Ngọc Kinh" tại thế Đạo Cao Đài của Ngọc Hoàng Thượng Đế Mở tại Việt Nam Phổ Độ Kỳ Ba Tam Giáo Qui Nguyên Hiệp nhứt một nhà Toàn thế giới có một Cha kính trọng. Hiếu Thiện, Phú Khương, Trảng Bàng, Khiệm Hạnh Những địa danh lừng lẫy chiến công xưa Miền đất tôi yêu giáp dọc Thủ Thừa Qua Bến Kéo gà trưa xao xác gáy Quê hương tôi đo,ù một thời từng trải Giặc đến nhà đàn bà phải ra quân Tết Mậu Thân Việt Cộng chết đầy rừng Dưới họng súng Địa Phương Quân,Dân Vệ Người dân quê tôi oai hùng lắm thế! (1) Vườn Điều tên con suối,thuộc xã Ninh Thạnh Quận Phú Khương ,Tây Ninh. (2) Bà Đen tên thật là Lý Thị Thiên Hương,quê ở Trảng Bàng , Tây Ninh. Duy Văn Hà Đình Huy MƠ VỀ QUÊ HƯƠNG Qua đi ngày tháng muộn phiền Để cho giấc ngủ triền miên nghìn đời Qua đi nắng vội mưa rơi Để cho chỗ đứng em tôi trong lòng Đưa tay xua đuổi mênh mông Đêm trôi giấc mộng, chìm trong giữa vời Ta lang thang giữa núi đồi Xứ người như đã một đời đắng cay Quê hương xa khỏi tầm tay Nửavòng trái đất đêm ngày nhớ thương Sẽ về tìm lại cố hương Giấc mơ của kẻ viễn phương xa nhà Duy Văn Hà Đình Huy SỢ LỜI GIÓ ĐƯA Có một chiều- chiều mưa Bỗng trở thành kỷ niệm Làm sao quên nhau được Buổi ban đầu quen nhau Có một chiều –chiều mưa Nhìn em anh bối rối Ngẩn ngơ anh thầm hỏi Tình yêu đến bao giờ? Có một chiều – chiều mưa Em về anh tiễn đưa Ngàn câu anh muốn nói Nhưng sợ lời gió đưa Rồi một chiều- chiều mưa Hàng thông chờ lặng lẽ Mắt nhìn em anh khẽ Tình yêu thật diệu kỳ. Duy Văn Hà Đình Huy MỘT CHÚT SUY TƯ Xa xôi quá ít trở về thăm lại Saigon bây giờ có còn đẹp như xưa? Bến Bạch Đằng êm sóng những chiều mưa Con phà nhỏ vẫn sớm trưa đưa khách? Đường Lê Lợi ngày đêm còn tấp nập? Khách tìm vui rảo bước mỗi cuối tuần Chợ Bến Thành đầy ắp khách du xuân Thương xá Tax tưởng chừng nơi tiên cảnh Chợ Lớn đó một góc đời tranh cạnh Tiền của, bạc vàng, vững mạnh giàu sang Nhớ ngày xưa Bảy Viễn ngang tàn Mở sòng bạc, điếm đàng một cõi Người Saigon quá nhiều trôi nổi Biến cố nhiều phen, còm cõi chiến tranh! Giặc Pháp, giặc Anh, Cộng sản hoành hành Nhưng thành phố vẫn mang danh hòn ngọc Saigon đó vẫn vươn lên tầm vóc Hòn ngọc viễn đông danh tiếng một vùng Nhớ ngày xưa người dân sống ung dung Dù đất nước không cùng chung ý thức Xa xôi quá ít trở về thăm lại Saigon hôm nay chắc hoang dại hơn xưa Chắc nhiều ổ gà lủng nước trời mưa Và phố cũ Hàm Nghi thưa người bán? Có một lần đến hỏi thăm người bạn Rằng: Saigon nhiều nạn cướp giựt đường Nạn mãi dâm trổi dậy khắp muôn phương Trong ngõ hẻm, trên những đường tên tuổi Saigon bây giờ ít may, nhiều rủi Dân Saigon buồn tủi triền miên Cán bộ, công an tham nhũng nhiễu nhương Cướp sạch của thường dân, còn bắt bớ. Duy Văn Hà Đình Huy MỘT GÓC ĐỜI Mùa Đông về, tiết trời sang trở lạnh Buốt vào hồn người lữ khách mồ côi Mười năm xa quê, chết nửa cuộc đời Thân xứ lạ nổi trôi buồn vận nước! Em có biết chiều về anh đếm bước Khoảng xa nào một thuở đã yêu em? Hoàng hôn buông hoa lá ngủ trong đêm Anh lặng lẽ cố quên niềm hận tủi Đôi chúng ta chung mảnh đời trôi nổi Bị thời gian nhốt trọn một kiếp người Đời lạc loài, chưa được một niềm vui Thương biết mấy một góc đời hiu quạnh. Mùa Đông về, tiết trời sang trở lạnh Hơi ấm nào đem hạnh phúc em tôi? Để môi thơm luôn nở những nụ cười Tình bát ngát như hoa lòng mong đợi… ( Lập Đông 2002) Duy Văn Hà Đình Huy MƯA CHIỀU Cuối chiều giữa phố chợt mưa Xuyên qua kẽ lá hạt thưa hạt dày Phố phường nhòa với màu mây Giờ đây mái ngói bỗng đầy âm thanh Hạt mưa như sợi tơ mành Mang bao nỗi nhớ duyên lành xa xưa Em đi mờ lẫn trong mưa Bỗng da diết nhớ những trưa thơ nồng Đưa hồn vào cõi mênh mông Đôi môi quyện lấy hương nồng tình yêu Mưa chiều phố vắng đìu hiu Bay bay bụi nước mang nhiều ý thơ. Duy Văn Hà Đình Huy NHỊP SỐNG MÙA XUÂN Vũ trụ xoay vòng đã đến Xuân Cuối đông khí lạnh cũng vơi dần Trên đồi cao vút thông xanh biếc Dưới núi Đào Mai nở trắng ngần Chim hót mừng xuân trong nắng đẹp Giọng ca lãnh lót tợ chuông ngân Tò mò lũ trẻ tìm nghe ngóng Quên cả thời gian gõ nhịp chân Ai vẽ hoa Lan trên giá bút Phụ đề tuyệt trác mấy đường văn Vườn hoa đôi bướm đang âu yếm Nắng ấm tụ về một góc sân Tết đến ngàn hoa như lộng sắc Lã lơi mời gọi khách thi nhân Thả thuyền thơ hội về muôn hướng Trao đổi văn chương họa mấy vần Hòa với ngàn mây thay sắc mới Chan hòa nhịp sống giữa mùa Xuân… Duy Văn Hà Đình Huy NIỀM ĐAU Xin trả tôi về niềm đau thương vô tận Những tế bào rời rạc níu thịt da Cho tôi quên vùng ánh sáng xa hoa Đêm trụy lạc xót xa hồn hoang thú Xin trả tôi về vùng cay sâu buồn tủi Chôn tình yêu gào thét tấm băng trinh Cho đêm đen sâu xé gọi bình minh Và đất chết đem hồn về địa ngục Xin trả tôi về với niềm tin cội phúc Để cho hồn chợt tỉnh cõi ăn năn Trong trầm luân tìm nẻo thoát vĩnh hằng Cửa Phật- Pháp giải oan đời khiên nghiệt. Duy Văn Hà Đình huy NỖI LÒNG Anh ngu dại để rơi vào sa ngã Anh mềm lòng để tự hủy chí trai Anh nương tay để tự giết ngày mai Để bóng tối xua ngay vào đất lạnh Một phút lỡ lầm ngàn năm ôm hận Sống muôn đời trong hờn tủi tối tăm Hởi người yêu! Người cùng sống trăm năm Sao cứ để lỗi lầm vào truyền kiếp? Em có thấy mặt trời đang rên xiết Em có đau từ từng thớ thịt rung Sao em còn tư tưởng ung dung? Trong cuộc sống thủy chung ương nghịch Đã đến lúc em cần nên thanh lịch Cần văn hoa trong xử thế hằng ngày Sống với nhau mà không có ngày mai Em đừng nhắc tương lai chi thêm nhục. Em phải biết: Trong cuộc đời, anh là người vô phúc Đã sinh nhầm trong thời đai chiến chinh Được sinh ra, nhưng chẳng thấy bình minh Có tình cảm, mà nghĩa-tình xa vắng Trong tình yêu anh còn đang vươn nặng Tình quê hương, tình bạn với tình em Ôm suy tư về rũ gọi đêm đen Anh khoắc khoải mong em về chân lý (Những tháng năm dài bên cuộc tình vụn vỡ) Duy Văn Hà Đình Huy QUÊ HƯƠNG TÔI (Trước năm 1975) Quê hương tôi Tây Ninh Nắng cháy da người Mùa Đông đốt đồng vui Xuân về vui với Tết Người người rộn rả cười Quê hương tôi Tây Ninh Tòa Thánh đất địa linh Núi Bà vang danh mãi Năm tháng chứa bao tình Dòng sông Vàm Cỏ Đông Quanh năm nước trôi dòng Đem niềm vui rưới khắp Nhà nông với ngư dân Quê hương tôi Tây Ninh Thôn xóm rất đẹp xinh Tre làng nghiêng cánh lá Chào đón buổi bình minh Trai gái dưới trăng vàng Đệm, chiếu trãi đôi đàng Cùng hòa ca xướng hát Niềm vui đầy chứa chan ( Sau năm 1975) Quê hương tôi Tây Ninh Giờ đây hết chiến chinh Nhưng giặc đói rập rình Hàng triệu người di tản Người dân sống điêu linh Trẻ thơ thiếu vắng cha Bán từng tấm vé số Thay cha nuôi cả nhà Quê hương tôi Tây Ninh Người,vật cũng chịu chung Một cuộc đời khốn khổ Cùng phương hết vẩy vùng Núi Điện buồn trên cao Du khách những năm nào Có thèm về thăm lại? Dù hứa sẽ chờ nhau! Quê hương tôi Tây Ninh Giờ đây hết đẹp xinh Người ở cùng với đất Khuôn mặt đầy rám nắng Mang nhiều nỗi bất bình Duy Văn Hà Đình Huy RỒI BAO GIỜ Rồi bao giờ em trở về thực tại Để cho rừng, và biển họp màu xanh Cho con người xa cuộc sống đấu tranh Quên hành động giựt giành ham chém giết Em có thấy mặt trời đang rên xiết Sao em mãi còn khuất diện u mê Bốn nghìn năm con nước dội vọng về Tổ quốc đó, ôi quê hương bất diệt Rồi bao giờ em nằm xuôi vĩnh biệt Đưa em vào tận nguyệt lạnh hư vô Tiễn chào em vài nắm đất trơ khô Và nước mắt bình yên trong lòng đất Em sẽ hiểu vì sao là cuộc sống Aáp ủ đầy từng thớ thịt quê hương Chừng ấy đó, em không còn mạch sống Đã chết bao giờ chẳng trọn yêu thương. Duy Văn Hà Đình Huy RU TÌNH Xin ru ai trọn cuộc tình Cho mây trên núi tụ hình đôi ta Môi ai muôn thuở nở hoa Nụ hôn tôi gởi đậm đà hương yêu Ru ai tôi đã ru nhiều Mùa thu lá đổ muôn chiều xót xa Mắt ai xanh thẳm ngọc ngà Cho tôi giấc ngủ mặn mà biển xanh ( San Jose, mùa Thu 2002) Duy Văn Hà Đình Huy SỢI TÓC Anh thấy sợi tóc trắng Trên đầu em còn xanh Một hai sợi - nhiều lắm! Nào ai nhổ cho em? Anh nâng niu đầu em Trong giấc mơ kiếp trước Hãy quên đi buồn bực Hãy ngủ trên vai anh Rồi những sợi tóc đen Sẽ thay cho sợi bạc Bàn tay anh dịu mát Tìm và cất dùm em Thời gian dù có cánh Sẽ không rũ đời ta Trong vô tận bao la Sợi tơ lòng vương vấn Mưa nắng không phai ánh Ngày cũng như đêm dài Thương lắm mái đầu ai Yêu suối tóc trang đài. Duy Văn Hà Đình Huy THẦM LẶNG Nhiều năm rồi anh thường nghe em nói Những địa danh anh chưa đến bao giờ Anh ngưỡng mộ đất nước mình xinh đẹp Cảnh sắc quê nhà em tả trong thơ Yêu biết mấy Vũng Tàu, nơi em lớn Có sóng rì rào thầm gọi yêu đương Bãi Tầm Dương hoàng hôn xuống phủ sương Và đồi cát che thân loài nhông biển Trong thơ em viết về thời chinh chiến Quê hương em ghi dấu cuộc hải trình Tìm tự do của hàng triệu dân- binh Trên những chiếc tàu hải quân vĩ đại Quê hương em đã một thời nếm trải Bao nỗi đau thương của những dân chài Suốt cả đời người chẳng biết tương lai Mong manh một chiếc thuyền chài trên biển Quê em đó có biết bao kỷ niệm Những tình nhân thề thốt trước Phật đài Nguyện trọn đời chung thủy chẳng hề phai Dù biển có đổi thay nhiều hình dạng Vũng Tàu đó quê em càng xứng đáng Một địa danh trong địa lý nước nhà Người xứ Vũng Tàu thầm lặng kiêu sa Có một xứ sở đậm đà hương sắc. Duy Văn Hà Đình Huy THIÊN ĐƯỜNG TÌNH YÊU Cái ngày hai đứa giận nhau Bầu trời tối xẩm đượm màu thê lương Nỗi buồn kéo đến muôn phương Bên nhau mà chẳng vấn vương ân tình Tại em hay bởi do mình Chắc tại trời đất thình lình nổi giông Để sương tuyết phũ chiều đông Đem bao giá lạnh vào lòng nguời thương Nhìn nhau bao nỗi chán chường Nhưng tình thơ mãi còn vương trong hồn Tuổi đời xấp xỉ hoàng hôn Thân thiện không được cũng đừng hờn nhau Đời ta nhiều nỗi đớn đau Đời em cũng đã đượm màu tuyết sương Chúng mình đã trót yêu thương Hãy nên giữ mãi thiên đường tình yêu. Duy Văn Hà Đình Huy THƯƠNG HOÀI QUÊ HƯƠNG Bạn đã đi thật xa Biết bao giờ trở lại Để cùng tôi hái trái Xoài đầu mùa chua ngon Cầm lá thư cỏn con Bạn viết lời từ biệt Những chữ nhòe mực viết Nét vội vàng không ngay Chẳng còn tay cầm tay Lối qua dòng nương nhỏ Bụi tre già đầu ngỏ Nơi hò hẹn chúng mình Tiếng chèo ngoài mé kinh Làm xao cành dừa nước Tiếng trẻ con bắt chước Ngồi đọc bài nghêu ngao Giờ này bạn nơi nao? Có nhớ về bè bạn! Nhớ đường qua mỗi sáng Để thương hoài quê hương. Duy Văn Hà Đình Huy TIN XA Tôi lén mở đài hải ngoại nghe Một làn sóng điện thấp thoảng xa Phát tin Đề Đốc Hoàng phục quốc Thông điệp đầu năm gởi nước nhà. Tôi vội mừng lên lấy viết ra Ghi nhanh tốc ký tin vừa qua Ông Hoàng vừa mới thành lập đảng "Thống Nhất Quốc Gia" bên xứ xa Mượn làn sóng điện tầng số xanh Thông điệp đầu năm ông chúc rành Trước thềm năm mớixin kính chúc: Dân tộc Việt Nam được phước lành Tiếp bài nói chuyện ở phương Tây Oâng hứa với dân có một ngày Kéo quân về phá tan xiềng xích Giải phóng quê hương khỏi độc tài Ông cũng còn hứa sẽ về Nam Cùng với đồng bào chia nỗi đau Mười năm cay đắng buồn cơn nước Thắm nghĩa keo sơn với đồng bào Mọi người cố gắng đợi chờ hơn Nhất chí, nhất tâm dạ chẳng sờn Kiên lòng ẩn nhẫn chờ tin thắng Bay khắp mọi nơi cả giang sơn Mong một ngày đất nước bình yên Tự do dân chủ khắp ba miền Quê hương sông núi đầy hoa mới Dân tộc cởi đi mọi ưu phiền. ( Saigon mùa thu 86) Duy Văn Hà Đình Huy VẤN TỘI Người chết rồi ư Hồ Chí minh? Sao không sống dậy để mà nhìn Bao nhiêu tội ác người gieo rắc Cho khắp nhân sinh, chết tội tình Chủ nghĩa người đem vô nước Nam Giết dân tộc Việt thật dã man Luân thường, đạo lý đều tan nát Kẻ sống còn thua thú trên ngàn Tội ác nhà ngươi trời chẳng tha Diêm vương móc họng, cắt lưỡi ra Dìm ngươi xuống hố hầm huyết phẩn Để thấy huyền vi vay, trả là. Ta biết nhà ngươi vốn chẳng tin Huyền vi mầu nhiệm của thần linh Tại sao khi chết ngươi còn trối? Gặp lũ Mác, Lê, dưới huyệt đình. Ngươi trả lời đi cái tội lừa? Lừa dân,lừa nước, lừa mọi người Ngươi lừa đảng phái đem tiêu diệt (1) Tôn giáo nhà ngươi cũng chẳng chừa! Ngươi giả bộ như trai chính chuyên Không con, không vợ, không nợ duyên Với người phàm tục nơi trần thế Che mắt nhân gian để độc quyền Thực tế nhà ngươi là Quỉ Vương Dâm ô, thú tính đáng khinh thường Bao nhiêu con gái Kinh hay Thượng Ngươi cũng tìm phương gây nhiễu nhương. Tội của nhà ngươi cao ngất trời Núi, sông, biển cả hận muôn đời Người dân nước Việt :Nam, Trung, Bắc Lôi xác ngươi lên để trả lời. (1) Các đảng phái quốc gia (VNQDĐ, ĐVQĐ…) Duy Văn Hà Đình Huy XUÂN THẦM Chợt nhìn nắng đổ trên cao Anh ơi có thấy má đào nơi em? Mùa xuân sắp bủa quanh rèm Ngoài sân lũ bướm vờn kèm hoa xuân Thẹn thùng môi khẽ ngập ngừng Cho em ánh mắt nửa chừng tuổi yêu Phập phồng lo sợ trăm chiều Con tim nhỏ bé ít nhiều đau thương Xuân sang tuổi mộng tình vương Em như hoa thắm trong vườn chờ ong Tuổi hồng phận gái ước mong Mơ cho cánh bướm kết vòng nhụy hoa Nhưng sao tình vẫn còn xa Bướm ong không ngỏ hoa đà ủ ê Nắng cao đổ xuống đường về Bao nhiêu thất vọng tái tê quanh người Xuân vui, người vật nhộn vui Nhưng lòng em vẫn ngậm ngùi xót xa Duy Văn Hà Đình Huy XUÂN VÀ NIỀM NHỚ Ước gì được chút mưa xuân Nơi quê hương mẹ ngàn trùng xa xôi Cho con tắm gội tuổi đời Gợi bao nỗi nhớ một thời hoa niên Xuân về xứ lạ cô miên Nỗi lòng viễn khách đảo điên tâm hồn Tuổi xuân ngấp nghé hoàng hôn Làm sao còn sức trả hờn quê hương? Đất mẹ rơm rạ còn vương Cánh đồng lúa chín,con đường vào thôn Đêm Xuân chuông mõ gõ vồn Câu kinh cầu nguyện chiêu hồn trận vong Xuân nay quê người long đong Kiếp con tầm gởi đợi mong ngày về Xốn xang một sớm nhớ quê Xuân trên xứ lạ tái tê lòng này! (Xuân đất lạ 2003) Duy Văn Hà Đình Huy TUỔI HỌC TRÒ Mắt nhìn vào tấm bảng đen Và viên phấn trắng thân quen vô cùng Bàn tay cô giáo bao dung Gieo mầm xanh trái tim rung nghìn lời Em ngồi ngoan ngoãn im hơi Nghe cô giáo giảng những lời văn thư Giọng cô giáo nói ngọt ru Chim nghe chim cũng gật gù "đọc" theo Mây vào cửa lớp trong veo Trống trường thanh thãn còn reo mỗi ngày Kìa em bụi phấn còn bay Tóc cô giáo trắng màu mây sân trường Mùa thu trời đất ướp hương Mùi thơm rợp cả con đường em qua Ai thấp lửa để cho hoa Gọi mùa hạ đến để mà tặng em? Tan trường bươm bướm bay lên Những tà áo mới hồn nhiên bước về Nhớ lời cô giảng say mê Mồ hôi ướt sợi tóc thề cô ơi! Giọng cô em uống từng lời Những năm trung học bầu trời rất xanh… ( Kỷ niệm những năm học lớp 9&10 với cô giáo Nguyễn dạy môn Sử Địa trường ĐĐHĐ) Duy Văn Hà Đình Huy MỘT KIẾP NGƯỜI Hết rồi chú út ơi! Một thời bay nhảy đôi nơi Giờ chỉ còn nắm xương tàn cốt rụi Dưới ba tấc đất – nghìn thu Nhớ thuở còn thơ Anh em mình bắt dế đá ngoài đồng Chú dùng tay đè con dế chết Anh giận vì nghĩ đến công đào Đánh chú một bốp tay Chú khóc lớn, anh sợ người dị nghị Nên năn nĩ, hứa tìm con dế khác Chú nín khóc, nhưng đòi về méc má Anh sợ bị đòn nên mua kẹo cho chú ăn Chú cười nói con dế than lớn quá Nó chết rồi uổng thật anh Một ơi (1) Nhớ những năm, tháng chú còn đi học Ở trường làng thầy giáo bắt quét sân Chú chống đối không thèm cầm chổi Thầy Hiệp rầy, chú bỏ chổi lìa sân (2) Chú lễ phép: "thưa thầy má em cho đi học" Vì cớ gì thầy lại bắt quét sân Rồi từ đó không thèm đi học nữa Còn lại mình anh, đèn sách một mình thôi Hai mươi mấy năm vận nước đôi nơi Khi kết họp anh em mình thay đổi Giờ xa quê nhớ một thời trôi nổi Chú không còn trên cõi trần gian Nén nhang đốt vái hồn em Phiêu diêu cực lạc niết bàn an ngôi. (1) Ngôi thứ gọi trong nhà (2) Thầy giáo Lê văn Hiệp Duy Văn Hà Đình Huy DÒ DẪM Chỉ còn mười hai giờ nưã thôi Là anh trở lại xóm em rồi Con đường đất nhỏ trơn trơn ướt Chân bước rung rung, tim bồi hồi. Sao nhà em ở quá xa xôi Ngõ vắng xôn xao cả cuộc đời Cho anh dò dẫm tình yêu đến Trăn trở một đời trai em ơi. Có phải nơi đây gởi cuộc đời? Tình người em nhỏ cuả lòng tôi Xin cho một phút tim ngừng nói Chết lịm hồn anh đúng nghĩa rồi. Duy Văn Hà Đình Huy KỶ NIỆM Rồi về Tây Ninh giữa trưa hè nung nắng Nghe rát bỏng đôi chân Hồi tưởng lại buổi thiếu thời Ngày hai buổi đến trường Học thêm giữa trưa hè nào ấy Tuổi mười lăm hồn nhiên lắm ai ơi Những lúc rong chơi dăm ba đứa ngoài trời Trần trục dưới mưa- ôi một thời trẻ nhỏ Rồi thắm thoát thời gian len vào ngõ Tuổi mười lăm- ai dễ biết thẹn thùng Chiều hạ về ai xoã tóc ung dung Giờ cúi mặt- đếm từng bao kỷ niệm Duy Văn Hà Đình Huy HỒN CHẾT Với niềm đau anh xin dâng người vợ Nỗi u hoài khoắc khoải gọi tình thơ Ba mươi năm hồn đã chết trong mơ Em có biết hình hài anh trơ trọi Trong ngục tù anh hằng mong gặp lại Để cùng chia niềm tủi nhục vương mang Những niềm đau lòng mãi lo toan Anh nuốt nhục đắng cay trong đời sống. Duy Văn Hà Đình Huy TRẢ LẠI NIỀM ĐAU Xin trả tôi về niềm đau thương vô tận Những tế bào rời rạc níu thịt da Cho tôi quên vùng ánh sáng xa hoa Đêm trụy lạc xót xa hồn hoang thú Xin trả tôi về vùng cay sâu buồn tủi Chôn tình yêu gào thét giữa hoang mông Thuở vào yêu cơn sóng biển ngập lòng Tim tan nát đợi trông ảo ảnh Duy Văn Hà Đình Huy GÓP LẠI VẦN THƠ Anh về góp lại thư em Sao trời giăng mắc bên rèm dậu thưa Em đi vào thuở còn mưa Ngoài sân bong bóng lưa thưa phập phồng Hôm nay em đã theo chồng Như chim vào lồng như cá mắc câu.(1) Cá mắc câu biết đâu mà gỡ Chim vào lồng biết thuở nào ra Năm năm tròn chẳng xa nhà Không gần cha mẹ ông bà người thân Bên chồng âu yếm ân cần Thương cho anh khổ một lần ra đi Biên cương rừng núi xanh rì Lằn tên mũi đạn xá gì thân trai Từ xưa cho đến hôm nay Ra đi chinh chiến mấy ai trở về Xin em em nhớ lời thề Vần thơ ngày trước trả về cho anh Đêm nay thổn thức thâu canh Con chim mất bạn trên cành kêu đêm (1) Ca dao Việt nam. Duy Văn Hà Đình Huy CA MỔ THỨ HAI Thứ hai rồi ta vừa lên bàn mổ Trên chiếc xe bàn bốn bánh nhựa nằm im Ta không còn biết thế nào là di động Máu loãng dần theo nhịp đập buồng tim Thứ hai ấy thần kinh ta bấn loạn Khi tai nghe từng loạt kéo kềm khua Âm thanh dài hơn tiếng sấm lúc trời mưa Buồng phổi nhỏ hấp thưa dần khí dưỡng Ta nằm đấy nghe cõi lòng hồi họp Vì một cánh tay vừa bị cột vào cây Xung quanh ta sáu bảy tám bàn tay Vừa rửa sạch chuẩn bị ngay vào việc Ta nằm đấy hồn như tiễn biệt Xác thân rồi muôn việc ngừng thôi Chỉ còn trơ một phách lạc chơi vơi Ru ta ngủ một đời bệnh hoạn. Duy Văn Hà Đình Huy TIỄN BIỆT Đưa tay chào tiễn biệt Hình ảnh một người thương Nước mắt bỗng rưng rưng Ôi sao đời ngang trái Xe nổ máy vẫn ngừng Hành khách chẳng bâng khuâng Chỉ riêng mình hồi họp Lòng đau từng cơn sót Như xé bức thịt da Vì tình yêu chúng ta Nên anh thành mất trí Tim hồi hộp rên rỉ Mắt dõi ngóng người đi Lòng ai có nghĩ gì? Cho tình người ở lại Một lần yêu hoang dại Chết cả nửa đời xuân Và nước mắt bỗng dưng Chảy dài lên đôi má Người ơi duyên xưa đã Chẳng được cùng với người Thì chỉ thế mà thôi Cúi đầu chào dĩ vãng Hiện tại đã mất rồi Người tình ơi tình ơi!. Duy Văn Hà Đình Huy ĐÀNH PHẬN Bây giờ ta xót thương em Mùa xuân chưa dứt lòng thêm não nề Ra đi ngàn dặm sơn khê Tình vươn còn đó ngày về nát tan Lòng đau nhiều nỗi đa đoan Vì ai lắm cảnh đoạn trường tình yêu Rằng em vì hiếu bao nhiêu Thì đời em phải trăm chiều khổ đau Tiễn chào nước mắt cho nhau Xót cho tình lỡ má đào héo hon Phải chăng duyên số vẫn còn Duyên tiền kiếp trước thề non cùng người Ta về ôn lại tình vui Dù thời gian đã không nguôi chuyện mình Ta thương phận gái lênh đênh Một lần quyết định trăm nghìn đắng cay Ta khuyên em nghĩ ngày mai Gia đình danh dự hôm nay họ hàng Tình chia dù khổ ta mang Ta mong em hãy sống an với chồng Rồi đây nghìn dặm ruỗi dong Ta mang hình ảnh vào lòng nhớ thương Ngày sau dù có thê lương Ta nguyền giữ mãi dư hương ân tình Duy Văn Hà Đình Huy THƯƠNG XÓT Nửa mảnh hồn xuân anh gởi em Cho lòng chinh phụ nặng niềm riêng Mùa Xuân đã đến quanh rồi đó Sao cuộc tình sầu chửa ấm êm. Anh biết đời em lắm đoạn trường Chữ tình chữ nghĩa quá thê lương Một ân một hiếu lòng chưa đoạn Trọn vẹn cho tình lỡ nghĩa thương. Em đã đi qua mấy cuộc sầu Nhịp cầu thứ nhứt chẳng về đâu Nhớ duyên mai, trúc tình không vẹn Thở vắn than dài một nỗi đau. Nhịp khoảng thứ hai mới bước vào Sầu thương lẫn lộn giữa ba đào Chữ yêu chưa định trong tâm tưởng Tình đã vội vàng trót gởi trao. Anh vẫn thương em chở cuộc đời Dù thuyền bị sóng giữa xa khơi Cho anh xin được làm phao nhỏ Vớt hộ thân em giữa sóng nhồi Dù biết ngày mai có đổi dời Thuyền em lạc lỏng giữa bến đời Anh xin làm một con chim báo Hướng dẫn cho thuyền đi đến nơi. Em có quyết tâm lái cuộc đời? Qua ghềnh qua thác khỏi ngàn khơi Tìm về nguồn sống cho mơ ước Thì hãy kiên gan chống chuyện đời. Đừng sợ cô đơn đừng nghĩ nhiều Vì rằng hai đứa đã cùng yêu Thì không mãnh lực nào ngăn nổi Sức mạnh tình yêu đến trăm chiều. Dù phải phơi thây trước đối thù Thì thân xác đó chỉ phù du Không ai tránh khỏi vòng quy luật Sanh, tử do trời chuyện ngàn thu. Duy Văn Hà Đình Huy TIÊM THUỐC Đừng nhấn nữa, cô ơi người y tá! Để tế bào hòa họp với xương da Cho thời gian đủ sức xóa nhòa Vết kim lục trên thịt da người bệnh(1) Đừng nhấn nữa, cô ơi – người bệnh! Hết hơi rồi tàn sức bởi đường kim Chân tê bại buồng tim như rỉ máu Nỗi đau nhoài cường bạo cắt làn da Cô ơi cô người y tá nước nhà Tiêm nhè nhẹ "tình ruột rà nhân loại". (1) Sau năm 75, không có kim chích thuốc người hành nghề thầy thuốc phải sử dụng. Duy văn Hà Đình Huy MƯỜI NĂM TRÔI DẠT Đã mười năm qua Sống xa nhà xa mẹ Trôi dạt phương trời Viễn xứ lênh đênh Đêm Tây ninh, rừng Dương Minh Châu buồn tủi Kiếp đọa đày lầm lủi đốt than Mượn tình thương qua thú đi hoang Xuân nhớ mẹ mang mang niềm quốc hận Rồi xuôi ngược miền trung nghĩa nặng Thuận Hải chiều buồn nhìn sóng bạc đầu dâng Như tóc mẹ trắng ngần trong chờ đợi Mười năm chẳng chân lê trên đất lạ Phú Quốc trời buồn từng đợt sóng đưa mây Sáng sớm Bình Tuy, chiều lại Dầu Giây Chuyến xe nhỏ bỏ lại đây bao niềm nhớ Minh Hải, Cần Thơ, Long Xuyên, Chợ Mới Đất hữu tình ươm ngọn lữa tình yêu Châu Đốc, kiên Giang vùng đất phì nhiêu Đang sừng sựng với trăm chiều sóng gió Ở nơi đây cùng ai nhiều gian khó Suốt một phần đời gắn bó kỷ niệm xưa Đêm ba mươi sáng mồng một tiễn đưa Đôi mắt ấy giữa Tết trưa hoen dòng lệ Lên xe đi ai bùi ngùi bảo thế? Chỉ giọt nước mắt buồn làm bằng chứng tình yêu Giã từ nhau xuôi về tận miền cao Đắc Lắc, Di Linh năm tháng sầu đất đỏ Con đường bụi đưa nhau vào trăm ngõ Trở lại Tây Ninh đời lắm phong trần Xin gởi nhau lời xúc động phân vân Những quá khứ hiến dâng cho hiện tại Mười năm qua, bỗng thành người điên dại Sự chờ trông khoắc khoải nỗi yêu đương Suốt mười năm năm, tủi nhục đau thương Xin chia sẽ kiếp tha phương lãng tử. Duy Văn Hà Đình Huy MẶC CẢM Tôi biết em là người hay mang nhiều mặc cảm Nên tôi đùa rồi để nhìn khuôn mặt làm vui Khi em khóc tôi lại cười thấm ý Cho nỗi buồn dâng hẳn trên làn mi Là lúc đó hồn tôi như mộng mị Đưa tình yêu tột đỉnh đến nghĩ suy Em khóc nhiều đi cho tôi vui trăm lối Tôi cười nhiều để mở nỗi yêu thương Càng giận anh, anh cảm thấy thích hơn Đôi má ướt đôi mi tròn sương gió Em buồn lên để trăng sầu đây đó Ngõ vào yêu anh vò vỏ đợi đây Quanh đôi ta là chăn gối bao vây Bắt ta phải rũ dài trên nhung lụa Và êm ấm kể từ đây muôn thuở Môi ấm nồng tràn trụa đưa hương Tỉnh giấc rồi ta vẫn mãi vấn vương Một lạc thú thiên đường trên trần thế Em mở ngõ đến vụng về ngôn ngữ Anh cỡi lòng không còn giữ bí truyền Bởi vì đâu ta lại phải trao duyên Vì mặc cảm triền miên em đó Thôi từ đấy, sanh mong em từ bỏ Nỗi buồn vui từ tận đáy lòng em Hãy nhìn đời bằng cuộc sống bình yên Cho giấc ngủ khỏi ưu phiền trằn trọc. Duy Văn Hà Đình Huy MỘT THOÁNG HƯƠNG YÊU Tôi viết bài thơ gởi cho em Một người con gái thoáng hương duyên Hôm nao bỗng gặp trên cùng tuyến Thành phố, Tây Ninh chứa vạn niềm Xe chiều đưa khách vội bâng khuâng Từøng cánh đồng xanh xa khuất dần Nẻo phố người quen đêm di bước Mà mãi chưa về với ước mong Ai hiểu tình ai trong phút giây Thoáng trong ký ức của hôm nay Tình em gái nhỏ vùng tỉnh lẻ Tây hạ chiều về bụi cát bay Nói chuyện cùng em trên chuyến xe Hồn tôi nghèn nghẹn bởi còn e Mùa thu sắp đến quanh rồi đó! Mà chửa làm sao hết vạn sầu Hởi người em gái đất Tây ninh Sông Vàm, núi Điện vẫn lặng thinh Để nghe tôi nói lên tình cảm Tình cảm yêu thương của chúng mình Rồi biết bao giờ tôi được nghe Tình yêu phúc đáp gọi trăng sao Ngày về Thành phố mang mơ ước Góp nhặt thương yêu ấp ủ vào Nếu một ngày mai trong phút giây Bình minh xua đuổi đêm tan mây Tôi xin làm một con tàu nhỏ Chở khách hữu duyên đến mọi miền. Duy Văn Hà Đình Huy TÌNH ANH EM Nghe chú bệnh anh bàng hoàng xúc động Ba mươi mấy tuổi rồi, mới nghĩ chuyện anh em Cha mất sớm chú hãy còn quá nhỏ(1) Anh mới vừa tròn cái tuổi thiếu niên Mẹ lặn lội nuôi chúng mình qua bom đạn Chị âm thầm dưới lớp áo nông dân Nhớ thuở xưa chú còn đi học Vừa đến trường thầy giáo bắt dọn sân Chú bướng bỉnh ngang nhiên đòi thôi học Vì cớ gì thầy lại bắt quét sân? Rồi lại ngày qua chú lớn dần trong tình mẹ Tình chị, tình anh với cơm gạo quê hương Hai mươi tuổi mới tập tềnh vào xã hội Bước vào đời chưa hiểu nổi thế tình Anh thời đó không nghĩ gì về cuộc sống Cứ con đường học vấn trường thi Rồi thời gian như cơn lốc cuốn đi Anh lại phải tham gia vào quân đội Chú vẫn còn ngược xuôi lặn lội Nuôi mẹ già cùng người chị cô đơn Mười năm qua với cuộc sống muôn phương Sớm Hà Nội, trưa Kon tum, chiều thành phố Qua xứ người Cao miên rừng rú Chí lập thân chú chọn một đường đi Thương anh em đồng bạn cố tri Chú thường giúp họ về kinh tế Nghe chú bệnh lòng anh buồn vô kể Góc núi chân rừng mệnh hệ ai hay? Sống cuộc đời nay đó rày đây Cầu sức khỏe chú mau bình phục. (1) chú: để chỉ người em trai Duy Văn Hà Đình Huy MỘT THOÁNG BÂNG KHUÂNG (*) Đôi phút ngỡ ngàng đến trong em Cho lòng vương vấn chữ tơ duyên Đó đây ai hẳn là hiểu thấu Ngơ ngẩn trong tim vạn nỗi sầu Chuyến xe hôm ấy chở bâng khuâng Một nỗi bâng khuâng lớn lớn dần Biết bao mộng tưởng thêm chín đỏ Ray rứt bao ngày một chữ ân!!! Ai nghĩ về ai trong phút giây Phút giây gặp gỡ giống sum vầy Như bao xa cách giờ tương ngộ Hạt cát reo mừng cũng chớm bay Làm sao quên được một chuyến xe Nhìn anh muốn nói nhưng còn e E anh chưa phải là tri kỷ Vì mấy khi “tri kỷ dễ tương phùng” Em là cô gái đất Tây Ninh Muốn nghe anh nói nên lặng thinh Vậy anh hãy nói lời chân thật Chỗ đứng của em, giữa ân tình Để đến hôm nào em được nghe Nghe anh kể chuyện một chuyến xe Chuyến xe duyên nợ mang hai đứa Đã trọn yêu thương giữa chiều hè Bên anh xao xuyến những phút giây Một thoáng hương thề nguyện đắp xây Em nghe hạnh phúc vây quanh lối Hoa bụi vui cười loáng thoáng bay. * NTHD ( Đáp lời bài" một thoáng hương yêu") Duy Văn Hà Đình Huy XUÂN SỚM (1) Phong tục Việt nam đã đổi rồi Thôn quê thành thị cố vui chơi Để mừng xuân sớm hơn thời tiết Ất Sửu năm nay “cách mạng đời” Con hãy nhìn Ba vui lên đi Cho tan tròn cái tuổi thiếu nhi Cho Ba không khỏi buồn suy tính Xuân sớm năm nay, họ ý chi? Họ muốn làm cho khác cổ truyền Khác Tàu ,khác lệ, khác thiên nhiên Chứng minh văn hóa hay của Mác Cùng với Lê Nin diệt tổ tiên Hàng mấy nghìn năm tục ông cha Vào xuân là phải theo tháng ta Nay ôi cái tục không còn nữa Còn nghĩ gì đâu chuyện Tết nhà (1) Tết Aát Sửu năm 1985 lần đầu tiên Cộng sản sửa lại không nhuần theo cổ truyền. Duy Văn Hà Đình Huy KHOẢNG VẮNG Anh hôn vầng trăng để nhớ em Đêm về nằm mộng thấy thương thêm Một tâm hồn lẻ nơi miền vắng Sóng, nước, trời, mây nhớ bạn hiền Em ngoài kia đó có vui không? Chắc cũng buồn như ai xé lòng! Gương không thèm gọi gương mặt ngọc Khoắc khoải cô phòng bởi ngóng trông Mai về phố nhỏ để tìm em Hạnh phúc thần tiên đến quanh thềm Đôi ta là cánh chim hoàng yến Đối diện kề môi nói chuyện yêu. Duy Văn Hà Đình Huy ANH MUỐN BẢO EM Anh muốn bảo em nói chuyện tình Tình yêu hai đứa thật trung trinh Như đôi Hoàng Yến bay trong nắng Kêu thật là hay chuyện chúng mình. Duy Văn Hà Đình Huy ĐÊM THU NHỚ LẠI Đêm thu về lòng bỗng nhiên se lạnh Giữa phố buồn hiu hắt ngọn đèn khuya Bước chân đi lòng những muốn nhớ về Nơi đất mẹ một khoảng trời hiu quạnh Quê xứ núi nhớ những ngày vạch lá Bắt ốc hương trong hốc đá chùa Hang Không nước uống cả đoàn người khô khát Trẻ em nằm dưới trời nắng chang chang Miệng há hốc phì phò hơi nóng rát Trong phổi khô hơi thở nhạt nhẹ nhàng Một đời người, một kiếp sống lang thang Với rừng núi bạt ngàn không tên tuổi Đêm thu về nơi xứ người buồn tủi Nhớ quê hương tàn rụi với thời gian Quê xứ núi trăng vàng soi rừng thẳm Chưa bao giờ ta một thuở về thăm Trưa thu đến ta nằm trên phiến đá Dưới gốc da gần phần mộ cha già Học thơ mới chuẩn bị ngày thi tới Mộng lãng du ta tung cánh chim trời Người xứ núi đổi dời theo cuộc chiến Ta cũng như người biền biệt xa quê Bao mùa thu, bao nỗi nhớ vọng về Đau lòng lắm! Tái tê thân viễn xứ. ( Đêm Thu 03) Duy Văn Hà Đình Huy
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.02.2008 07:54:37 bởi Viet duong nhan >
|