 
    
  
    
    
    
        
        
     CÁNH CHIM CÔ LẺ
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              Cô Lẻ          Cảnh đêm nay âm u tăm tối   Ta nhìn lâu thêm rối tơ lòng   Thân cô lẻ-bóng hồng xa tít   Chỉ muỗi mồng quấn quýt đùa dai...   Hỏi rằng ai! chưa chạnh bao giờ?   Dạ thẩn thờ nuối tiếc xa xưa!   Còn riêng ta: xin thưa - nhung nhớ   Trọn cuộc đời chẳng cớ gì quên!!!      Sĩ Đoan     
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2009 08:38:08 bởi SĨ ĐOAN >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Nhớ Cố Nhân      Cố nhân ơi! Mênh mông nỗi nhớ 
  Tận cõi lòng nào chớ bờ môi 
  Ngày xưa ấy xa xôi khó với 
  Lúc định thần ngỡ mới hôm qua 
  Dạ xót xa đôi kẻ lỡ làng 
  Muôn nẻo đàng khó đặng hồi sinh 
  Xé tâm linh ai oán duyên tình 
  Đẩy chúng mình đôi ngả phân li. 
  Kể từ nay đường đi khúc khuỷu 
  Lắm kẻ cười chế giễu sau lưng 
  Nơi phương xa em mừng hay khóc? 
  Phút giận hờn- cơn lốc vây quanh. 
    
  Sĩ Đoan     
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2009 08:32:13 bởi SĨ ĐOAN >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              Cánh mỏi
Thuận: 
            Chiều sầu-dõi mắt tận xa xăm...
Ủ rũ canh tàn-giọt lệ rơi
             Mênh mông sông nước vơi đầy tủi
           Mỏi cánh, lông xù- lủi thủi bay!!!
Nghịch:
     Bay thủi lủi xù lông cánh mỏi
            Tủi đầy vơi nước sông mông mênh
Rơi lệ giọt tàn canh rũ ủ
          Xăm xa tận mắt dõi sầu chiều!
                                       SĨ ĐOAN
 
 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2008 10:07:24 bởi SĨ ĐOAN >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              VỀ LẠI CHỐN XƯA 
    
  Hôm nay, ta về lại chốn xưa 
  Vẫn vườn cau lưa thưa rụng trắng 
  Vẫn sáng chiều mưa nắng vần xoay 
  Vẫn cha già loay hoay bếp lửa... 
    
  Ta về đây một nửa xa rời 
  Mẹ già nua đứng ngồi chậm chạp 
  Em lớn phồng- trồi đạp tung bay 
  Nhìn nền xưa cay...cay khoé mắt! 
    
  Bao người thân kẻ mất người còn 
  Bao người thân sinh con thêm cháu 
  Bao người thân sắp đáo non bồng 
  Dạ bần thần bởi vòng sinh tử... 
    
  Ta về đây bởi ư máu mủ 
  Trằn trọc bâng khuâng ngủ chập chờn 
  Cảnh xa xưa bổng vờn kí ức 
  Suốt đêm dài thao thức vì đâu??? 
                            SĨ ĐOAN 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2009 08:37:26 bởi SĨ ĐOAN >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                         ĐƠN PHƯƠNG     
       Tôi yêu em- em yêu ai? 
  Để tôi chờ đợi đêm ngày nhớ thương 
       Nhớ từng sợi tóc tơ vương 
  Gót son em đệm trên đường thôn quê 
       Gọi thầm trước giấc say mê... 
  Đơn côi lẻ bóng tái tê cõi lòng 
       Nhớ em mắt biếc môi hồng 
  Hương xuân phản phất gợn dòng nước trong. 
       Tôi yêu ắp mãi tận lòng 
  Còn em lấp lửng tìm chồng tương lai (!) 
       Thẳng lưng sãi bước đường dài 
  Bỏ sau tâm tưởng khôi hài- đơn phương! 
                                          SĨ ĐOAN 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2009 08:31:26 bởi SĨ ĐOAN >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                               AI!!!            Thơ tình ai viết dở dang...?   Phương xa ai biết tim vàng sắt son?        Thơ ai buồn bã héo hon?   phương xa ai đó ngủ ngon không nào?        Thơ tình ai trút ào ào   Thành dòng suối nhỏ tưới vào tâm ai?         Ai ơi ! Rất muốn tỏ bày...   Xin ai đón nhận chỉ vài mươi năm!!!                                 SĨ ĐOAN 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2008 18:21:37 bởi SĨ ĐOAN >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                          CÒN ĐÂU... 
   
  Em ơi! Còn đâu nữa mái nhà xưa 
  Còn đâu nữa sáng chiều trưa đón rước??? 
  Còn vầng mây, ngọn gió lướt vội nhanh, 
  Còn kí ức tận thâu canh trỗi sóng, 
  Còn dỉ vảng một hình bóng thân thương, 
  Còn nhung nhớ dạ vấn vương mong đợi... 
  Còn nghĩ ngợi là còn cho em cả!!! 
                            SĨ ĐOAN 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2009 08:36:41 bởi SĨ ĐOAN >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                             VẪN GẦN EM
 
Anh nhớ nhất khi vầng dương vụt tắt 
  Mắt nhắm nghiền tư tưởng hướng về nhau 
  Lòng khát khao bắt gặp bước em về 
  Trong cơn mê gọi toàn tên em đó 
  Phương trời xa em có thấu anh chăng? 
  Nỗi bâng khuâng tìm em góc chợ đời!!! 
  Rời quê hương anh về miền xa lạ 
  Nhớ thật nhiều từ tạ lúc chia li 
  Dầu anh đi khỏi cảnh nước non trần 
  Anh mãi mãi vẫn xích gần bên em. 
                                SĨ ĐOAN 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2009 08:36:01 bởi SĨ ĐOAN >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                        CHUA CAY 
   
       Ngày xưa em thích ăn chua 
  Ổi xanh, chuối chát, me vừa chuyển giao 
       Dâu, chanh,khế ,dứa,cốc bào... 
  Em dầm muối ớt nhảy vào xơi no. 
   
        Anh nhìn thản thốt âu lo 
  Đêm nay an giấc hay cho theo hầu 
        Bâng khuâng mộng tưởng mang bầu 
  Mĩm cười kín đáo- canh thâu ngủ vùi! 
        Thiết tha xúc cảm bùi ngùi 
  chăn, màng giặt giũ, lau chùi xoong niêu; 
         Đón đưa sương sớm, mưa chiều 
  Đắm say hương vị tình yêu dạt dào... 
   
         Dòng đời ví thác cuộn trào 
  Vân đen phong , vũ chớ nào xanh trong 
        Tình ta chẳng toại ước mong 
  Đò ngang cách trở bởi sông sóng cồn... 
        Men chua hơi thở dập dồn 
  Len vào tâm khảm cho hồn anh ngơ! 
        Thường đêm bên những trang mơ 
  Dâu, me, dứa, ổi đợi chờ người xưa! 
   
       Giật mình nắng xỏ song thưa 
  Môi run,dạ xót mà chưa nguôi lòng 
       Chua đời chua cả mơ hồng 
  Trăm năm trọn kiếp trói vòng bể dâu!!! 
                                        SĨ ĐOAN 
    
    
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2009 08:35:17 bởi SĨ ĐOAN >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
               
   DÒNG THƠ TÔI GỞI THỜI GIAN  
     
  Tôi tặng em dòng thơ nho nhỏ  
  Chất đầy thuyền chẳng rõ về đâu?  
  Đêm canh thâu tôi thốt nên dòng  
  Dâng tặng bóng hồng của lòng tôi.  
     
  Tôi tặng em dòng thơ nho nhỏ  
  Suối lệ tràn càng rõ sắc trong  
  Bao ước mong cạn dần năm tháng  
  Trái tim vàng phủ dáng tuyết sương!  
     
  Tôi tặng em dòng thơ nho nhỏ  
  Quí nuông chiều vò võ đợi mong  
  Đem hong nắng khi trời trở lạnh  
  Nhốt tận lòng chạnh nhớ xa xưa!!!  
     
  Tôi tặng em dòng thơ nho nhỏ  
  Ngày mỗi ngày nhổ cỏ bón phân  
  Thêm ít nước ân cần xén tỉa  
  đóng vào thùng- đặt đĩa lên cân.  
     
  Tôi tặng em dòng thơ nho nhỏ  
  Bỏ ra ngoài mờ nhạt nét son  
  Đem cất kỉ sợ con mối gặm  
  Phải đành muôn dặm mang thơ theo!!!  
                               SĨ ĐOAN  
   
   
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2009 07:31:27 bởi SĨ ĐOAN >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ...................................    
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2009 07:32:05 bởi SĨ ĐOAN >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              ........................................................    
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2009 08:33:31 bởi SĨ ĐOAN >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                 XUÂN CỦA RIÊNG TÔI 
    
  Hai xuân đón Tết một mình 
  Ra vào ngơ ngẩn- bóng hình lẻ loi. 
  Ba xuân lặng lẻ đơn côi 
  Trăng sao bầu bạn - xa xôi gọi hồn! 
  Tứ xuân niên kỉ dập dồn 
  Tiền tài rỗng đáy-bồn chồn chốn xưa 
  Thoáng qua ví giấc ngủ trưa 
  Bốn mùa xoay trở trông vừa đêm qua 
  Mỗi xuân chồng chất xót xa!!! 
  Trãi bao xuân nữa thoát ra nỗi này??? 
                                 SĨ ĐOAN 
   
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2009 07:32:47 bởi SĨ ĐOAN >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              NỬA KIẾP ĐƠN CÔI 
   
  Xuân đến rồi xuân vội ra đi 
  Hạ lướt nhanh nắng đổ dập dồn 
  Thu bồn chồn sắc tím vàng rơi 
  Đông chơi vơi se thắt tim hồng!!! 
  Xuân hạ thu đông đồng xoay chuyển 
  Nửa cuộc đời diễn biến đau thương...!!! 
  Một chữ tình vấn vương muôn thuở 
  Một chữ tình chẳng nở sắc hương!!! 
                                    SĨ ĐOAN  
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.01.2008 11:20:12 bởi SĨ ĐOAN >
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
                    ...................................................................... 
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2009 08:34:14 bởi SĨ ĐOAN >
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  7 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: