NGẨN NGƠ
Tìm ai chẳng biết tìm ai
Trời quang mây tạnh gió lay- hững hờ!
Tìm ai tìm đến bao giờ?
Tim ai thổn thức đợi chờ ai đây!
Rảo quanh mấy lượt nắng đầy
Trăng nghiêng mấy nẻo vẫn ngây trơ nhìn.
Tìm đâu sương đọng lung linh
Tiếng chim lảnh lót bình minh gợi lòng...!
Ta về nhớ mối tơ hồng...
-SD-
NHỚ NGƯỜI
Ta về nhớ mối tơ hồng...
Nhưng quên nỗi nhớ con sông xưa rồi..
Trời xanh buông nắng lả lơi.
Thả hương,thả sắc gọi mời dừng chân.
Ngắm trời... nhớ nước bần thần
Tiếc rằng không thể phân thân đôi đường
Sông trong mặt nước như gương
Ta muốn trao nhớ gửi thương cho người...
Ngước lên...xanh ngắt bầu trời...
Giật mình...thôi giữ lại lời yêu thương.
Khổ đau nỗi nhớ đêm trường...
Trời mây ,song nước tơ vương cõi lòng...
Trăng nghiêng soi bóng dòng sông,
Nhớ ai chất chứa...nói không thành lời...
Câu thơ nghẹn đắng làn môi..
Nhớ thương ,day dứt...mong người hiểu ta...?
Thương Giang
NHỚ MÃI
Lời nàng ta hiểu sâu xa
Dòng sông xanh biếc hay là trời thanh
Đều như lực đẩy lướt nhanh...
Đều như trống nhịp thâu canh liên hồi...
Đều như là những chiếc nôi
Cho ta hướng tới bến bờ yêu thương
Bao lời tồn đọng vấn vương
Giãi bày chẳng đặng ta dường ngu ngơ
Ngày ngày nhìn, ngắm vườn thơ
Đêm về thổn thức đợi chờ... ban mai
Trăng rằm đã khuất bóng rày
Còn đâu gặt hái... ngày ngày ước mong...
Sông Thương sóng biếc xanh trong
Mây ngàn soi bóng ru lòng say mê
Tần ngần đếm ánh sao thưa
Trời thanh, nước mát- chốn vừa thiên thai...!
Ta về ta nhớ cả hai...
-SD-