THUYỀN VỀ BẾN CŨ  
  
* Tặng huynh SD  
  
 
   
      Ai nhớ hôm nào giọt lệ cay  
  Của người thiếu nữ lặng trời mây  
  Sầu đau phận bạc, tình duyên lỡ  
  Cho kẻ chung tình hận mộng say!  
   
  Tơ hồng ai ngỡ đã xa vời  
  Sóng lặng biển yên, mộng sáng ngời  
  Người xưa hằng mong giờ thoả ước  
  Thuyền về bến cũ, nắng thêm tươi  
   
  Chúc phúc cho người mãi mãi xuân  
  Chúc cho lối mộng ánh trăng ngần  
  Chúc cho duyên thắm ngàn lần nữa  
  Nối những lời yêu với Chiêu Quân  
   
  Từ đây người ở lại mùa yêu  
  Chắp những lời thơ, sải cách diều  
  Réo rắt cung đàn không lỗi nhịp  
  Cùng nhau sánh bước chẳng cô liêu!  
  venus4t.vns_hnu
 
 
NHỚ DÒNG SÔNG XƯA
 
Thuyền về bến cũ nhớ sông xưa
Sóng biếc lăn tăn sớm chiều trưa
Lấp lánh trăng treo ngời nước bạc
Ru hồn lữ thứ dưới sao thưa.
 
Hữu phận vô duyên định số trời
Bên dòng sông ấy tuyệt trong đời!
Bâng khuâng, nuối tiếc khung trời mộng
Bẻ lái, trông theo dạ rối bời!
 
Nàng về xứ lạ có thương bi?
Một vết tim lòng mãi khắc ghi
Nợ nước , ơn nhà ôm giữ lấy
Từ đây mất hẳn dáng Tây Thi.
 
Bùi ngùi ngọc lệ tiễn chân xa
Đất Bắc trùng khơi đấy món quà.
Nhìn lại bến yêu còn đứng đợi
Thuyền khua mái nhịp giữa chiều tà.
-sd- 
         
    
  Cám ơn em đã chiếu cố như một mốc son chấm dứt trào lưu xướng họa. 
  Những lúc chông chênh trước thềm vực thẳm cũng như tần ngần trước ngã ba đường cái anh luôn luôn nhận được ánh mắt, nụ cười...thân thương của bao người trong đó có em. Tình em như một liều thuốc an thần, một kim chỉ nam...Anh xin trân trọng gìn giữ và khắc nhớ. 
  Một lần nữa SD chân thành cảm kích MD. 
  sd- 
   
  
 
  
  
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.03.2010 20:35:09 bởi SĨ ĐOAN >