CÁNH CHIM CÔ LẺ
quote:
Trích đoạn: lenthgo
Bà Mẹ Việt Nam Anh Hùng
Mẹ anh hùng muôn đời bất diệt
Bút nào viết được hết công lao:
Như biển biếc dạt dào tha thiết
Như trăng sao sáng giữa trời cao.
Thi Nang
MẸ VIỆT NAM Mẹ Việt Nam trùng trùng điệp điệp Vươn cánh tay tiệu diệt quân thù... Công đức Mẹ khó từ tả hết- Ví trời cao liên kết trăng sao! SĨ ĐOAN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2009 08:38:30 bởi SĨ ĐOAN >
Tri Kỷ Rượu rót đây rồi tri kỷ đâu? Đàn rung cung bậc lỗi tơ sầu. Rừng phong đo đỏ thu thăm thắm Lữ khách quên đường chếch bóng sâu. Du sáo xa xa hoa bất tận Kiếm vàng loáng loáng mộng công hầu. "Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu" Rượu rót đây rùi tri kỷ đâu? PTH Kính.
Cám ơn BaSa2902 đã viếng thăm và để lại khóm Lan hương thơm rực rỡ.Mong bạn thường xuyên ghé thăm.Chúc bạn năm mới an khang và hạnh phúc.
XAO ĐỘNG Tôi gặp em cuối mùa gió lộng Bên sân trường tràn mộng với mơ Em ngây thơ trong trắng hiền hòa Mang hương vị đậm đà duyên quê! SĨ ĐOAN
NHỊP CẦU DUYÊN Khải bao khúc nhịp trọn bài thơ? Trãi bao ước mơ đạt duyên tình Chim trời cá nước mênh mông quá Há dễ nương thân bắc nhịp cầu! Cầu xây bao nhịp kịp sang sông? Tim son gãy nhịp kíp trôi dòng Trống vắng cõi lòng ai thấu chăng? Sao nở ngăn sông phá nhịp cầu! Cầu treo lắc lẻo nhịp đong đưa Nước xiết , dòng sâu - đâu có nệ Chỉ sợ cầu an- tan nhịp bước Mộng ước từ đây rã nhịp cầu. Nhịp cầu ơi hởi! Nhịp cầu duyên! Hạnh phúc bình yên bởi nhịp cầu Ai nở se duyên mơ với mộng? Lỡ nhịp tim yêu-dạ cơ cầu!!! SĨ ĐOAN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2009 08:39:03 bởi SĨ ĐOAN >
LỐI CŨ
Con đường xưa bỗng giờ xa lạ
Cây bên đàng hoa lá kém xanh
Vội lướt nhanh chẳng dám liếc nhìn...
Những chân tình lùi bởi thời gian(!)
SĨ ĐOAN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2008 08:33:45 bởi SĨ ĐOAN >
TÌNH MÊNH MANG Dẫu biết rằng thời gian vội vã (!) Dạ mong chờ ôm cả trời mây... Tình vương mang ngàn cây ngọn cỏ... Hởi bạn lòng thấu tỏ cho chăng??? SĨ ĐOAN
KỈ NIỆM XANH Kỉ niệm xưa luôn mãi còn xanh Như chim Oanh ríu rít chuyền cành Như tấm mành đu đưa trước gió Như cỏ xuân nhuộm thắm da trời! Kỉ niệm xưa một thời thêu dệt Ấm áp nồng rực rỡ mộng mơ Thật nên thơ lứa tuổi dạy khờ Như sương mờ dưới ánh bình minh. Kỉ niệm xưa chân tình lưu giữ Trử trong trong chẳng chút nhạt phai Dầu dở hay- giàu sang, bần tiện... Hiện hửu vui mừng -kỉ niệm xưa! Trời xanh xanh, gió thoảng rì rào Nguyệt tỏ dâng trào kỉ niệm xưa Hay sấm chớm mưa suốt đêm ngày Lòng nặng u hoài - kỉ niệm xưa!!! SĨ ĐOAN
CON DỐC ĐỜI TÔI Con dốc quê tôi- dài và nhỏ Đêm xuống rồi chẳng tỏ lối đi Bao nhịp bước nặng nề lên dốc Không riêng mình cả ấp như nhau. Con dốc quê tôi -cao và trợt Ai hời hợt té ngã như chơi Từ dưới chân hút hơi lên đỉnh Ai trầm tỉnh hẳn đạt ước mơ. Con dốc quê tôi -thơ và mộng Giữa sườn đồi gió lộng non cao Trăm hoa nở sắc màu rực rỡ Cánh đồng vàng trụ ở dước chân. Con dốc quê tôi - thân và ghét Trườn lên rồi thét chẳng ra hơi Bao năm rồi chơi vơi muôn kẻ Đã định lường chẳng lẻ buông tay? Con dốc quê tôi - hay và dở Trên đỉnh đầu sặc sỡ bướm hoa vàng đá quí, ngựa xe, võng lộng Đã xuống rồi khó lộn trở lên!. Con dốc quê tôi- chênh chông đá Mỗi bước đi há dễ lắm đâu Lăn xuống đất chẳng cầu sức đẩy Cố gượng cười mình mẩy te tua... Tôi là người thua cuộc chiều qua Con dốc nhỏ lìa xa xóm vắng Cảnh sắc hồng tắt lịm từ lâu Và ngựa xe cũng đâu còn nữa... Con dốc theo tôi sầu tê tái Uốn lượn vòng gặt hái nắng mưa... Lời xa xưa lưu truyền mãi mãi Dốc đời tôi -kinh hãi khôn lường!!! SĨ ĐOAN
KHÓC VÌ AI ??? Anh hùng lở vận sa chân Ngủ bờ ngủ bụi tấm thân phong trần Nhân gian thế sự đổi dần Gieo vào quân tử muôn lần miệt khi!!! Tướng Trời một thuở uy nghi Anh hùng trung liệt nỡ đi sao đành??? Căm thay đức chúa bạo hành Mây mờ che phủ - đâm nhành hiểm sâu... Đêm ngày ngất ngưỡng ngôi cao Nhân tình thế thái làm sao tỏ tường? Óan than muôn vạn dân thương Chiến chinh thác loạn - tội vương nghìn đời. Xưa nay sự thể đổi dời Anh hùng uất hận bởi lời dệt thêu!!! Sơn hà gấm vóc thân yêu Khí thiêng muôn thuở nhuốm màu tuyết sương. Thờ vua trọn đạo tình chung Quân xử thần tử- bất trung vô nghì (!) Lệ trào cố nuốt ra đi Giữ tròn khí tiết sá gì thân trai!!! Cảm thương đương sự vì ai??? Vành tang chít trắng gió lay dật dờ...! Thôi rồi gặp gỡ trong mơ Hồn lìa khỏi xác thẩn thờ canh khuya... Vì đâu buộc phải chia lìa? Vì tình thế thái nên vìa bồng lai. Trăm năm nếu có đầu thai Nên cây tùng bách sống rày rừng thiêng!!! SĨ ĐOAN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.01.2008 15:33:52 bởi SĨ ĐOAN >
TIỀM THỨC Nhớ mơ hồ lên ba, bốn tuổi Hay khóc nhoè những bữa cơm trưa, Nhớ đòi cha khi vừa thức giấc Dẫn ra đồng bắt dế bắt chim, Nhớ chị Hai lim dim ngáy ngủ Ngày mỗi ngày giặt giũ áo dơ... Nhớ chiến tranh tuổi thơ đánh mất Mẹ một mình tất bật nuôi con Thân gầy yếu héo hon mong đợi Cánh thư nhàu đã gợi nhớ thương Khối tình thâm vấn vương khôn tả... Rồi chiến tranh vội vã qua mau Nhớ dòng lệ nhạt nhòa mắt biếc Bao mẹ già khóc tiếc thương con... Nhớ làng quê những buổi chiều tà Trúc, tre rừng là là chắn lối Dàn nhạc xướng họ hàng ếch nhái... Thật não nùng tận đáy tim son. Nhớ thiết tha cánh cò nho nhỏ Đàn, trâu bò gặm cỏ đồng quê Ánh trăng vàng đê mê lũ trẻ Ngọn gió lùa thỏ thẻ bên tai. Nhớ cánh đồng -thảm trãi chân mây Cô gái nhỏ hây hây đôi má Tuổi trăng tròn cắp rá hái rau Bên bờ suối sao mà da diết!!! Nhớ giọng cười mắt biếc thân thương Bao dân làng vấn vương kí ức Bao người thân ra sức vun trồng Tận cõi lòng mênh mông nỗi nhớ!!! Nhớ thiêng liêng mái lá quê nghèo Những trưa về kẽo cà... võng đưa. Ôi làng quê !Hiền hoà quê dấu Ắm áp nồng thuở tuổi ấu thơ Đã chấp cao ước mơ bay bổng Đã vun trồng ý chí kiên trung... Nhớ tấm lòng bao dung nhân hậu Đã xa rời về tận hư vô. Nhớ tất cả vui buồn lẩn lộn Của kiếp người bận rộn âu lo. Kể sao hết nỗi lòng viễn xứ Nặng u hoài từng dấu chân xưa! Cao xanh kia lúc mưa lúc nắng Chốn trần ai- cay đắng, ngọt bùi Thoáng bùi ngùi cũng đáng lắm thay Lòng rức rai nặng gánh u hoài!!! SĨ ĐOAN
ƯỚC AO VIẾNG LĂNG BÁC Tôi chưa lần viếng thăm lăng Bác Chỉ biết rằng tận tít Thủ đô Giữa Hà Nội hồn thiêng sông núi Giữa dân tộc bất khuất hào hùng! Bác ngủ yên vẫn cùng nhịp bước Bởi hương hồn hoà nhập núi sông! Bởi lửa hồng nhuốm giữa đêm đông Muôn sự sống nở trong trời đất! Tôi ao ước một lần viếng Bác Ngắm nhìn Người, hát khúc tình quê Ngắm say mê vĩ nhân bất diệt Bậc Thánh Thần bất diệt non sông!!! SĨ ĐOAN BÁC HỒ KÍNH YÊU Nghe vẻ nghe ve Nghe vè huyền thoại Toàn cầu nhân loại ai hơn Bác Hồ! Giữ vửng cơ đồ vua Hùng để lại Kiên trì nhẩn nại chẳng nề gian nan... Đập tan đập tan Thực dân đế quốc... Tinh thần bất khuất trên khắp năm châu Bất cứ đâu đâu Bác Hồ lui tới Tình thương rộng nới Công Nông kết đoàn Quyết tâm sống còn thoát đời nô lệ Cùng dân minh thệ giải phóng sơn hà Âu là âu là-Thánh nhân kiệt xuất! Vẹn toàn tài đức phụng sự nước non. Bác ơi ngủ ngon bình yên mộng điệp Chúng con theo nhịp đoàn quân cha anh Tiến nhanh tiến nhanh giữ vững thanh bình. Thế giới nhận nhìn-Bác Hồ Chí Minh: Ngọn lửa niềm tin sưởi tình nhân loại Trở thành huyền thoại bất hũ muôn đời! Dẫu nói bao lời khó hòng diễn tả Danh nhân cao cả trên hẳn tuyệt vời!!! SĨ ĐOAN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.03.2008 18:46:46 bởi SĨ ĐOAN >
TÌNH THẦY YÊU Đã trôi đi bao mùa Phượng nở Hoa vẫn hồng rực rỡ thuở xưa Tình Thầy yêu như vừa chớm nụ Ấm áp nồng hội tụ tim son! Tuy sức yếu bào mòn năm tháng Tóc bạc màu phủ dáng tuyết sương! Ôi Thầy yêu! Thân thương quá đổi Thắp lửa hồng soi mỗi bước chân Gieo hạt giống ân cần vun bón... Suốt cuộc đời nhiệt đón nồng đưa Ví con thuyền nắng mưa chẳng nệ Lướt sóng dài- thế hệ tương lai!!! SĨ ĐOAN
KỊCH THƠ VẦNG TRĂNG TOẢ SÁNG Gồm: Lược truyện. Hồi I: 3 cảnh. Hồi II: 2 cảnh Lược truyện Miền quê sông nước hữu tình Thiên nhiên khắc nghiệt, gia đình thiếu no Ngặt nghèo những lúc cảm ho Của tiền cạn kiệt, đèn dầu hắt hiu Đêm về rỉ rả ve... kêu... Không gian tĩnh mịch-tình yêu khó tìm. Đô thành rộn rã về đêm Dẹp tan nỗi khổ- làm chim sổ lồng. Chim sổ lồng bay tận về đâu, có tìm được cuộc sống an nhàn, hạnh phúc hay chăng? Xin xem những hồi sau sẽ rõ HỒI I: ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI Cảnh 1: Tìm mưu sinh Thắm: Một mình khăn gói lên đường Đô thành nhộn nhịp chẳng tường lối đi Nhà nhà san sát uy nghi Người người rực rỡ xiêm y tân thời Đêm đêm đèn toả rạng ngời Xe, người tấp nập nói cười hồn nhiên Thật là một cảnh thần tiên Tìm nơi toạ ngự ngoài hiên tạm thời. Cương: Cô ơi! Xin có lời mời Nơi tôi cư ngụ cách mười nhà thôi Trong nhà chỉ có con côi Mẹ già em gái với tôi ngụ cùng Tuy rằng chẳng đặng cao sang Giúp cô lỡ bước chẳng màng lộc chi Xin cô chớ có hoài nghi! Thắm ( Suy nghĩ): Phố phường xa lạ biết đi đàng nào? Đô thành huyên náo ồn ào Bất ngờ tương ngộ anh hào quí thay! Mặc dầu chẳng đẹp hơn ai Tâm hồn rộng mở thật may vô cùng Phải chăng gặp đấng anh hùng? Long lanh mắt biếc ung dung vẹn toàn Đường xa lưng gối mỏi mòn Thôi thì tạm nghỉ, mai còn tính sau. Cương: Xin cô cất bước mau mau Kẻo khuya mẹ đợi, con chờ- tội mang Mong rằng chớ có ngỡ ngàng Dần dần hợp cảnh an nhàn tấm thân. Thắm: Cảm ơn một đấng ân nhân Ngày sau đáp tạ ân cần chẳng quên. Cương: Xin cô cho biết tuổi tên? Thắm: Em là Ngọc Thắm, rất hên gặp chàng. Cương: Lời em mật ngọt dịu dàng Duyên Trời sắp đặt cùng nàng se tơ. Thắm: Phải chăng là giấc mộng mơ? Cương: Mong cô vời gót tôi chờ đã lâu Đằng kia có quán giải sầu(!) Thắm: Xin anh về sớm, nhức đầu lắm thay. Cương: Vậy tôi đề nghị thế này Mời cô thưởng thức một hai dĩa sườn. Cảnh 2: Sa vào địa ngục Thắm: Âm u chắng thấy đèn đường Mái nhà dột nát, chiếc giường mối ăn... Cương: Khôn hồn hãy ngậm hàm răng Bây giờ nhận biết ăn năn muộng màng. Thắm: Thật là một kẻ điếm đàng Giờ đây lộ tướng thuộc hàng sở khanh(!) Cương: Xung quanh tĩnh mịch vắng tanh Không ai cứu giúp một nhành hoa Lan. Thương thay suối lệ tuôn tràn Đã vào miệng cọp ngạnh ngang bằng thừa. ... Thắm: Không ngờ gặp phải thằng lừa Mất đời con gái ví vừa chiêm bao. Cương: Thôi cô đừng có làm cao Đêm đêm đón khách mau mau vâng lời. Nếu không roi vọt chẳng mời Tự dưng kết chặc chẳng rời thân đâu. Ngõ kia đắt khách giải sầu Cô nên đến đó lâu lâu hãy về Dẫu cho mưa gió não nề Có tôi canh gác chẳng hề chi đâu. Cảnh 3: Công an truy quét về đồn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.02.2008 11:13:58 bởi SĨ ĐOAN >
Cảnh 3: Công an truy quét về đồn
Thắm:
Con đây phạm tội lần đầu
Không nơi nương tựa- ngựa trâu dập vùi...
Con đây rất muốn rút lui
Mấy lần bỏ trốn- dùi cui mập mình
Xin ông hãy lượng chút tình
Quê con ở tận Thái Bình xa xôi.
Công an:
Một mình một bóng đơn côi
Tìm nơi thành thị- ôi thôi tiêu rồi!
Ghế kia tự tiện mà ngồi
Để xem có thể giúp gì được đây?
Nhìn cô đôi má hây hây
Nai tơ lỡ bước- thân này đớn đau!
Quán kia nằm ở phía sau
Giúp cô đến đó- dọn lau sáng chiều
Kiếm tiền chút ít mà tiêu...
Thắm:
Con xin cảm tạ tình yêu nhân lòai
Thoát đời ô nhục tay sai
Vươn lên từng bước mặc ai chê cười.
Công an:
Đứng lên cho xứng con người
Đất trời rộng mở hoa tười vẫy chào
Trăng kia khi thấp khi cao
Mạch kia khi tắt khi trào ai hay.
Mây kia ai biết đang bay
Trong đời ai đặng giỏi hay toàn tài?
Ngẩng lên cuộc sống thường ngày
Sáng chiều quét dọn, mai này lập thân
Siêng năng chăm chỉ chuyên cần
Phụ lòng cao cả sẽ ân hận nhiều.
Tôi đây chẳng có bao nhiêu
Tặng cô cầm giữ chi tiêu tạm thời
Nếu mai cuộc sống rạng ngời
Tâm tôi cũng được thảnh thơi trong lòng.
Đấy là ý nguyện ước mong
Sống cho hữu ích- môi hồng thêm xinh
Mong cô củng cố niềm tin.
Thắm:
Cảm ơn đức độ ân tình ông trao
Lòng con như sóng cuộn trào
Đạp bằng trở lực vượt rào chông gai
Con xin quyết chí từ nay.
Công an:
Vậy thì cất bước đi ngay bây giờ
Siêng năng chớ có ơ thờ
Tận tâm tận lực đừng chờ bảo sai.
Quê nhà trông đợi điều hay
Mong con lập nghiệp mai này đời tươi.
HỒI II: LÀM LẠI CUỘC ĐỜI
Cảnh 1: Phụ bồi bàn,lau dọn
Thắm:
Đêm khuya gió tạt run người
Lại thêm mắng chửi- đồ lười hư thân...
Sống sao vẹn nghĩa ân nhân
Đa đoan chẳng nệ, gian truân chẳng màng
Mặc cho suối lệ tuôn tràn
Đem thân ở mướn đòi sang nỗi gì!
Xót xa ta khắc ta ghi
Chu tròn trách nhiệm khỏi chì nghiến đay.
Đượm:
Cô em hãy đến bàn này
Cùng ta tâm sự giãi khuây cuộc đời.
Thắm:
Xin anh chớ có nhiều lời
Vô tình chủ nói lã lơi đánh đòn
Đượm:
Bây chừ chủ đã ngủ ngon
Đến đây tâm sự có còn ai đâu.
Thắm:
Phật Trời ngự ở trên đầu
Xin anh về sớm canh thâu dậy rồi
Suốt ngày tất bật đứng ngồi
Xin anh thông cảm phận tôi tớ này.
Đượm:
Nhiều lần ta đến nơi đây
Thấy cô chăm chỉ, loay hoay miệt mài
Cãm thương số kiếp đọa đày
Hồng nhan bạc phận sống rày phương xa.
Thắm:
Đành rằng đau xót diết da
Ngậm sầu nuốt thảm thán ca được gì?
Tự vươn chẳng dám so bì
Mặc cho phỉ báng khinh khi người đời.
Đượm:
Phục thay sức sống tuyệt vời
Mẹ già cần tuyển - trông coi tiệm nhà
Thấy cô xinh đep, thiệt thà
Chăm ngoan cần mẫn nết na dịu hiền
Tin rằng kiếp trước là Tiên
Giáng trần kết nối nhân duyên chúng mình.
Thắm:
Anh ơi, tôi chẳng dám tin!
Điêu ngoa giã dối luôn rình đuổi đeo...
Hồng nhan lận đận đói nghèo
Tấm thân vướn bụi bợn nhơ lâu rồi.
Đượm:
Thương cô đâu phải nhất thời
Từ trong sâu thẳm- cuộc đời tặng cô.
Thắm:
Hiếm gì gái đẹp thành đô
Học cao, hiểu rộng ô tô đi về...
Riêng tôi chẳng có một nghề
Đĩa đâu dám bám dám mê Hạc vàng.
Đượm:
Từ ngày gặp gỡ dung nhan
Thương thương nhớ nhớ rộn ràng chẳng hay
Đem lòng tơ tưởng đến ai?
Thật tình ta muốn giãi bày cùng cô...
Thắm:
Thôi anh, chén, bát, đĩa tô...
Đượm:
Ta xin đến giúp cùng cô- thế nào?
Thắm:
Bây chừ rất sợ ngọt ngào
Mất đi phương hướng nao nao cõi lòng!
Đượm:
Đời người như nước đôi dòng
Ngược xuôi , xuôi ngược, dục trong đâu ngờ
Xin cô chớ có hững hờ.
Thắm:
Tình yêu ắt phải đợi chờ thời gian.
Cảnh 2: Viếng thăm ân nhân
Thắm,:
Ân nhân - sức khẻo bình an?
Công an:
Cảm ơn,tôi vẫn thảnh than trong lòng.
Thắm:
Từ lâu cầu nguyện ước mong
Sống sao hữu ích quyết không phụ Người.
Công an:
Nhìn cô đôi mắt rạng ngời
Hình như tôi đã gặp nơi... nơi...à!
Nhớ rồi,một buổi chiều tà...
Nhưng thôi nhắc lại lòng ta bùi ngùi!
Thắm:
Bây giờ cuộc sống tươi vui
Qua rồi giây phút ngậm ngùi xót xa.
Thắm giới thiệu Đượm:
Tình yêu chàng tặng thiết tha
Tên là Thanh Đượm - thật thà thẳng ngay.
Công an bắt tay Đượm:
Rất mong có được ngày này
Hai người sánh bước dở, hay- chan hòa...
Thắm :
Xin ông hãy nhận mình cha
Không sanh không dưỡng cũng là ân nhân.
Công an:
Được rồi, xa lạ mà gần
Các con vui vẽ, khi cần có ta.
Thắm rưng rưng:
Cảm ơn Trời Phật, ông bà
Cho con hạnh phúc đều là đức cha!!!
SĨ ĐOAN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.02.2009 15:00:48 bởi SĨ ĐOAN >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: