CÁNH CHIM CÔ LẺ
DÒNG THƠ Dòng thơ tuôn chảy từ đâu? Từ tim lỗi nhịp nén lâu bao ngày. Dòng thơ thương xót dài dài Bởi đời bất hạnh sống vài mươi năm. Dòng thơ tỏa ánh nguyệt rằm Thiên thu sưởi ấp tấm lòng cô đơn. Dòng thơ bầu bạn tốt hơn Nên mùa hoa nở gọt trơn cõi lòng. Dòng thơ đượm nét hương nồng Tiếp thêm sức mạnh lượn dòng gió xuân. Ta giẫm bước mọi gian truân Mĩm cười thẳng tiến ung dung đường dài Bỏ sau bao nỗi chua cay Vươn lên cho xứng người trai Thành đồng. Quê hương ta rực ánh hồng Nghìn năm vẹn giữ thuộc dòng Phạm Văn! SĨ ĐOAN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.08.2008 20:44:23 bởi SĨ ĐOAN >
THỜI HỌC SINH Thời học sinh không bao giờ trở lại! Như mối tình vụng dại thuở thư sinh Như ánh bình minh tan lớp sương mờ Đừng ơ thờ xa lánh bạn bè xưa! Hoa Phượng vĩ muôn đời luôn rực rỡ Tuổi học trò sao vội vã trôi nhanh Nét xuân xanh nhuộm phủ tuyết phong trần Bởi đời gian khó ,đời là thế đó! Có bao giờ ta xoay ngược thời gian? Sống lang thang nơi xóm lá , mái trường Cùng xuôi ngược con đường sỏi, cát bay... Hay xơi cơm muối ớt, mắm, rau, cà... Và bao điều chôn kín tận lòng son! Thời học sinh êm đềm như giấc mộng Như mây trời thơ thẩn thẩn thơ trôi Thôi, ta về ôn lại kỉ niệm xưa Dẫu lưa thưa ba bốn mươi chúng bạn Dẫu một ngày ngắn hạn phải chia ly Dẫu ta đi còn bao điều mong đợi Ta vẫn về nơi chốn cũ bình yên. Thời học sinh không bao giờ trở lại Đừng nhạt nhoà ,thời gian không quay lại! Đã một thởi vụng dại để trôi qua... Nơi bến cũ bình yên ta sống mãi!!! SĨ ĐOAN
Mến tặng Thi Nang ( Người Thày-người bạn- người em) ANH HÀO LỠ VẬN Thân trai sãi cánh chim bằng Phỉ nguyền non nước nhọc nhằn nào lay! Lễ, nhân, hiếu, nghĩa cầm tay Đức tài trân trọng chuộng ngay anh hào! Chương 1: Sông nước hữu tình Củ Chi gió cuốn ào ào Mưa sình, nắng bụi. chông rào tứ giăng... Nông dân quần quật quanh năm Cơm ngày hai bữa, đêm nằm gối rơm, Áo quần rách nát như nôm* Nghĩa tình chan chứa sớm hôm không mờ. Chiều tà đèn đỏ dật dờ Côn trùng rỉ rã...ỡm ờ nỉ non... Màng đêm buông phủ đầy thôn Có gia đình ấy đốc đôn con khờ: " Thâm tâm cha mẹ mong chờ Con ngoan, chóng lớn ví tờ giấy son. Thành tài phụng sự nước non Xoá nghèo tăm tối, cháu con đề huề. Để cho én lượn tư bề Ngày ngày chăm chỉ đêm về học chăm- Học đi, học đứng, học nằm Học ăn, học nói- giỏi cầm trong tay. Hữu tài chưa hẳn trọng ngay Nghĩa nhân làm gốc - xưa nay chẳng dời!" Ngọc Tâm - con thứ uống lời Thưa rằng:" Nghèo khó dễ dời sang bên. Mẹ cha thuộc đấng bề trên Khuông vàng, thước ngọc tạo nền tương lai. Đức tài con nguyện từ nay Tu tâm dưỡng tính giỏi hay hơn người." Mẹ cha giấu kín nụ cười Hài lòng con trẻ xoá lười từ đây. Chiều chiều Tâm ngắm trời mây yêu đàn cò trắng ngất ngây trong lòng Yêu hương rạ mới thơm nồng yêu làn lam khói bềnh bồng loang quanh... Trăng lên đầu trúc xanh xanh Gió reo lá rụng... rụng nhành hoa xinh... Trời mây non nước hữu tình Gieo vào tâm khảm- giật mình canh hai. Đêm nằm rai rức, rức rai- Vì sao cò trắng biết bay lên trời? Vì đâu vật đổi sao dời? Hoa xinh tươi tốt bổng rời thân cây? Loay hoay chưa thể giãi bày Chìm sâu giấc ngủ -một ngày trôi qua. Ưu tư lứa tuổi mười ba Nhảy vào khám phá quả là khó khăn Bấy nhiêu câu hỏi gia tăng Xoắn vào thế bí- phải chăng học nhiều? Thế rồi cậu bé dùng chiêu: " Thời gian dồn nén- sáng chiều chỉ chăm" Những khi rạng tỏ nguyệt rằm Tránh xa lũ trẻ trốn nằm điều nghiên: " Kính cha, thảo mẹ trước tiên Yêu Thầy, mến bạn gắn liền đồng quê" Ra sức học, học say mê Cấp ba Tốt nghiệp chẳng chê điều gì Tài hiểu rộng khó ai bì Hiếu nhân tín lễ chẳng tì vết nhơ. Thanh xuân khoả lấp tuổi thơ Khiến bao mỹ nữ thật thò thẹn e Đợi chờ quân tử chở che Sóng tình uốn lượn duyên se thoả nguyền. Chương 2: Hòa mình non nước Quê hương ví một con thuyền Chống chèo bão tố, bình yên đong đầy Thân thương quá đổi vui vầy Tuổi thơ ấm áp đặc dầy mộng mơ Bây chừ nên những trang thơ Điểm tô non nước lẻ nào se duyên? Trai thời phụng sự canh niên Chăm lo quốc thái nên thiên sử vàng. Phớt lơ tình ái bao nàng Chọn ngành Sư Phạm - thăng đàng tiến thân. Tâm rằng:" Cha mẹ nghĩa nhân Suốt đời tận tuỵ chuyên cần vì con Thể thân vàng vọt héo hon Ngược xuôi, xuôi ngược tìm lon gạo chiều... Công sanh dưỡng dục bấy nhiêu Ví bằng bể cả- tình yêu dạt dào!" Rồi chàng xông xáo bổ nhào Làm thày giáo trẻ khơi mào tri ân Dạy trò trung hiếu nghĩa nhân Kính trên nhường dưới tình thân đậm đà... Bao nhiêu kiến thức kinh qua Giảng truyền đạo lý thiết tha thâm tình Giao lưu kết nối niềm tin Kết đoàn một khối lung linh sắc màu!. Thời gian như thác cuộc trào Học trò nho nhỏ ngày nào lớn khôn Kẻ thành đạt, kẻ thành hôn Kẻ ra hải đảo, kẻ đôn núi rừng... Trò trò rộn rã tưng bừng Góp phần kiến thiết chẳng ngừng vươn lên. Đâu ai phủ nhận điều trên Tâm thăng chức trọng vang rền tiếng tăm. Anh hào tài đức nguyệt rằm Tim son an giấc tuổi hăm sang lề Chăm lo bao trẻ vẹn bề Tự thân cầu tiến say mê nghiệp ngành Kinh qua lãnh đạo ươm nhành Trãi qua nhiều chỗ đạt thành tích cao. Chiều chiều xách nước hái rau Đêm đêm soạn thảo thức thao riêng mình Ngày ngày bầu bạn bóng hình Phút giây trống vắng- sóng tình gợn xô... Ngoảnh nhìn tóc đã điểm tô Chân chim hiện hữu nên lô đường mòn.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2008 16:54:05 bởi SĨ ĐOAN >
Nẩy người bao nỗi lo toan- Dựng xây mái ấm, sanh con nối dòng Tố Loan,Bích Thủy, Vân Hồng... Mỗi nàng mỗi vẽ cho lòng đê mê Nhân gian chẳng có lời chê- Tâm tư rạng tỏ, sao Khê rạng ngời! Vân Hồng mỹ nữ xuân thời Long lanh mắt biếc thốt lời đoan trang Cùng ngành cùng cấp ngang ngang Cầu duyên bắt nhịp nhựa tràn yêu đương. Thành công trên vạn nẻo đường Sau lưng ắt có bóng hường thâm giao. Thời gian thắm thoát qua mau Ông tơ, Bà nguyệt kết khâu chỉ hồng Sanh con bụ bẫm đầu lòng Tiếng cười con trẻ xuôi dòng ra khơi. Chương 3: Mây ngàn phủ lối Mọi trách nhiệm chẳng buông lơi Gìn lòng son sắt dẩu thời khó khăn Nặng vầng tên chữ Ngọc Tâm- Chí công làm trọng nên lâm họa sầu. Thanh bình nẩy nở từ lâu Lao động trí óc khó giàu về sau Số người chức trọng quyền cao Hất Tâm xuống vực đua nhau trèo ngồi(!) Vén vun, xén tỉa đắp bồi... Đặng thời đọat lấy, đặng thời xơi lâu. Tâm buồn nghỉ ngợi đâu đâu Biết ai san xẻ- sầu âu một mình. Giận thay bao kẻ bất minh Kém tài, kém đức ưa nhìn lợi danh Rõ ràng một lũ hôi tanh Hà nhơi,hắng giọng, nhe nanh nuốt mồi. Ngược xuôi che lấp nhụt tồi Hè nhau một mẻ đứng ngồi nhốn nhao Hét hò, rào trước đón sau Bọc dày mấy lớp mo cau quanh mình(!) Ngán thay nhân sự thiển nhìn Vòng vo che lấp sự tình ố hoen Thêm lãnh đạo vỗ lời khen(!) Biết đâu cũng đã nhá nhem ít nhiều(?) Nhởn nhơ trước cảnh tiêu điều Mặc ai uất hận sớm chiều héo hon Mặc ai treo lửng đầu non Gió gào, sóng dội xóay mòn thể thân. Thái dương ngự mút cao xanh Vân đen phủ kín khó nhìn đặng xa. Chương 4: Ánh hồng rực sáng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2008 16:54:51 bởi SĨ ĐOAN >
Thời gian lẳng lặng trôi qua Giập bầm quân tử trông ra não nùng! Thán ca thấu tận ngàn trùng Ngân vang bốn bể lẩn cùng thủy cung Diêm Vương cầu gió tin dùng Bay lên bể cả, chập chùng non xanh Mấy ngày rảo bước loang quanh Len vào chánh điện tâu nhanh sự tình... Ngọc Hoàng đại đế anh minh Thẩm tra cặn kẽ phát sinh thế nào? Vì đâu hãm hại anh hào Nhớt nhơ in ấn,ngăn rào khó tin!!!: ... "Rõ ràng xằng bậy bất minh Hại người quân tử dụng hình trớ trêu Thanh danh ảnh hưởng rất nhiều Ố ngành Giáo Dục phạm điều nghĩa nhân Thiên đình chẳng thể phân vân Đày đi cả lủ rẽ phân mọi lề Đắp bù quân tử chua ê Một đời sương gió say mê gieo mầm Trả thanh danh tựa nguyệt rằm Hạ chiếu chỉ - Sai lầm cấp trên" Từ đây vẹt cảnh lênh đênh Dâng nguồn tri thức vững bền thiên thu. Chương kết: Bên lũy tre làng Ngọc Tâm xóa đám sương mù Hiến dâng tài trí mặc dù yếu đau Ngày ngày bên bát canh rau Cuộc đời đạm bạc thanh cao an nhàn. Mười niên sau khỏi cần bàn Nghỉ hưu dưỡng sức chăn đàn cháu con Cầm thi bay bổng ngàn non Hòa theo kỉ niệm thuở còn ấu thơ Vầng trăng lơ lửng, lửng lơ Gợi lên câu hỏi- bây giờ hiểu ra: "Hoa xinh rơi rụng thuở xưa Bởi làn gió xoáy- đu đưa lìa cành. Lúa vàng trĩu nặng trên nhành Nhanh tay gặt hái mới đành hủy rơm. Gia đình nuôi sống nhờ cơm Nên làn lam khói chiều hôm bốc dần.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2008 08:26:09 bởi SĨ ĐOAN >
Thì ra mọi sự xoay vần Chính tà lẩn lộn khó lần phân đôi Sự đời tà mạnh lên ngôi Chính tô sắc mới quyết lôi sang lề. Chung qui hiểm họa tư bề Đấu tranh chính nghĩa còn về bên dân Qui tiên chẳng thẹn tiền nhân Lưu danh muôn thuở song thân thỏa nguyền. Quê hương ví một con thuyền Quê hương- trái ngọt, mẹ hiền thân thương. 14/05/2005 SĨ ĐOAN
*Nôm: đan bằng tre, mỗi thanh tre cách nhau 2cm,nông dân thương dùng nôm cá.
LẤP LÁNH MỘT VÌ SAO
( Mến tặng Thi Nang)
Nhân tình thế thái nay xưa
Lắm tiền,quyền thế- kẻ thưa người chào
Dẫu rằng gốc tích phương nao
Đức nhân kém cõi nhao nhao thỉnh cầu(!)
Chương 1: Vùng quê yên tỉnh
Củ Chi nắng dãi mưa dầu
Sương giăng gió tạt khắp bầu quê hương
Con người gần gũi yêu thương
Chở che đùm bọc tựa nương chan hoà...
Vải thô chẳng gấm lụa là
Chân tình mộc mạc thật thà đáng yêu!
Trưa hè gió thoảng hiu hiu
Ầu ơi... ấm áp bấy nhiêu ân tình!
Luỹ tre khóm trúc quanh đình
Cây đa, bến nước nghiêng mình non xanh...
Rộn ràng nhịp bước tăng nhanh
Nam thanh nữ tú long lanh rạng ngời!
Có chàng thi sĩ đương thời
Tuổi xuân hé mở gọi mời gió đông
Cầm thi suối chảy mênh mông
Hiếu nhân tín lễ rõ trông vẹn bề
Bốn mùa chăm chỉ chẳng nề
Dâng đời tiếng hát mang về mầm xanh.
Chương 2:Màu xanh trãi lối
Gõ đầu trẻ nghiệp tiến nhanh
Mở mang kiến thức đơm nhanh tương lai
Vén vun xén tỉa vì ai?
Vì đàn em nhỏ ngày mai dâng đời.
Vì quê hương ước rạng ngời!
Vì dân tộc quyết chẳng dời lòng son,
Vì cuộc sống, vì các con...
Đấu tranh thiện- ác mất còn nào lay!!!
Nền Giáo Dục ngày đổi thay
Vươn lên từng bước- tương lai trông chờ.
Thanh minh xoá áng sương mờ
Đàn em bé nhỏ dạy khờ lớn khôn
Nghèo nàn tự biết vùi chôn
Nghĩa nhân làm trọng suy tôn đức tài.
Toả đi khắp nẻo đường dài
Ví con én lượn báo ngày xuân sang.
Quê hương sông nước mênh mang
Màu xanh trãi lối dịu dàng đưa hương.
Chương 3: Sương mù khuất dạng
Mấy ai chẳng lúc nặng vương
Dòng đời ẩn khuất khôn lường hiểm nguy
Quỷ ma khoát áo từ bi
Hại người quân tử lấp tì vết nhơ(!)
Tiểu nhân ra vẻ ngu ngơ
Tâm tư tồn đọng chất dơ nhất trần.
Hại người bọc vỏ ân cần
Cái kim trong bọc dần dần hiện ra
Đâm nhiều nhát thủng thịt da
Đau như muối xát xót xa nặng quằn!
Xanh xao tiều tuỵ biến ăn
Bấy lâu lao lực- gia tăng bệnh tình.
Thương thay mái ấm gia đình
Chống chèo bão tố tròng trành bể khơi.
Sức mòn lực kiệt chẳng lơi
Đưa con thuyền nhỏ về nơi an toàn.
Chiến tranh giáp giặc sống còn
Thời bình thiện ác lối mòn phân đôi
Tiếc ai chẳng biết tanh hôi
Vứt đi lỗ mũi bôi vôi dễ nhìn(!)
Giận thay, bao kẻ ương sình
Dây dưa bít lối ân tình bạc đen(!)
Căm thay, lối sống bon chen
Yêu danh, yêu lợi- ố hoen giống nòi!
Khom lưng luồn cúi học đòi
Vào ra vâng dạ thụt lòi cái đuôi(!)
Chương kết: Nhật nguyệt sáng soi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.02.2008 10:47:10 bởi SĨ ĐOAN >
Cảm ơn anh SĨ ĐOAN đã tặng cho Thi Nang một bài thơ đầy cảm xúc.Thi Nang xin góp một bài với anh cho vui nhé!
TIẾNG LÒNG
Khoắc khỏai đêm trường nhớ...đợi... mong...
Vằng vặc canh thâu - nát cõi lòng!!!
Chung tình - cạn nghĩ- tình dang dở
Khóc hận nghìn thu- đứt chỉ hồng(!)
Cung đàn lỗi nhịp- sầu muôn thuở
Biết tỏ cùng ai nỗi đọan trường!
Bạn tình chung ơi! bạn tình chung!
Tình nghĩa Phu-Thê chỉ thế chăng???
SĨ ĐOAN
KHƠI LÒNG Tình đầu dang dở sá gì đâu! Khắc khoải chi cho bạc mái đầu! Thục nữ ra đi không nuối tiếc, Nam nhi ở lại mãi thương đau! Tơ lòng bối rối,hồn thơ thẩn, Khúc nhạc bi ai,lệ thảm sầu! Quên mối tình xưa mà vững bước, Cớ sao phải lụy hỡi mày râu? Thi Nang (18-10-2001)
(Tiếp theo )
chương kết: Nhật nguyệt sáng soi Dòng đời hết cản trôi xuôi Vầng dương nhả nắng đẩy lùi vân đen Vạch đường đưa gió, gió len Đưa hương sắc thắm, tắm em ấm nồng Khai thông sông rạch xuôi dòng Đò ngang lướt sóng thỏa lòng bể sâu Chim muôn cất tiếng bền lâu Bình minh báo thức vùi sâu sương mờ!!! Trời thanh nguyệt tỏa nên thơ Gió lay, lay nhẹ trang mơ tuyệt vời Vì Sao lấp lánh ánh ngời Tỏa hương ấm áp tỏa lời dịu êm Điểm tô sắc cảnh về đêm Kết tinh trái ngọt kết thêm ân tình Sóng yên, biển lặng,thanh minh Hòa mình non nước nghiêng mình sáng soi...! Mới hay tranh đấu lẻ loi Anh tài xuất chúng cũng coi rọi mình Dựa trên sách lược liên minh Đánh cùng diệt tận vững tin ánh hồng Mừng thay, nước chảy xuôi dòng Cuống phăng rác rưởi xuống lòng bể sâu Hoặc rằng ẩn khuất đâu đâu Khiếp cơn sóng dữ bấy lâu sục sùi! Mới hay hạnh phúc ngọt bùi Trả bằng sinh mệnh- giật lùi tự thiêu!!! SĨ ĐOAN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.02.2008 10:45:53 bởi SĨ ĐOAN >
MÙA XUÂN KHÔNG VỀ Mái nhà xưa bít lối quay về Sân cỏ dại tràn lan ngõ vắng Mất em rồi hoa lá tàn phai! Chẳng trách ai tại mình bất hạnh. Mối tơ duyên đã đứt dây hồng Sóng trong lòng cuồn cuộn khôn nguôi Hoa cỏ dại héo sầu năm tháng Nhật nguyệt buồn phủ dáng tim tôi! Suốt canh thâu nhớ bóng hôm nào Gió rì rào thỏ thẻ bên tai Xuân đã về hoa nở hương bay Nhưng tiếc thay, giận dỗi xa rời! Trời không ban mùa xuân cho tôi Em xa anh bít lối quay về Mái nhà xưa gai phủ tư bề Bất chợt lui về ánh mắt cay! SĨ ĐOAN
CHÁN CHƯỜNG Chán chường cuộc sống đơn côi Lăn qua trở lại mồ hôi nhạt nhòa! chán chường mắt biếc mù lòa Mênh mang nỗi nhớ nên tòa yêu thương. Chán chường bao nỗi vấn vương Ưu Tư khắc khỏai con đường duyên tơ! Chán chường ước vọng đơn sơ Rã tan mây khói dật dờ đó đây... Chán chường lan tỏa ngàn cây Ghét con én lượn, ghét thây béo tròn(!) Chán chường chất ngất nước non Thu mình khép lại chẳng còn phong lưu. Chán chường trăm mối phiền ưu Tiêu tan mộng ước tương tư mộng tình! Chán chường số kiếp riêng mình Sanh nhầm Sao xấu- gia đình rã tan. Chán chường thời khắc lang thang Đời người né tránh gian nan chực chờ! Chán chường sự thể bất ngờ Đổi thay, thay đổi hửng hờ thế nhân! Ôi thôi, mọi thứ bất cần Có sanh có diệt dương trần nhạt phai!!! SĨ ĐOAN
ÁNH MẮT Thuở mới quen thẹn thùng khép nép Mắt liếc chừng chẳng dám đổi trao Sóng xôn xao dạt dào nhung nhớ Thắc thỏm chờ gợn ánh trăng thu. Rồi yêu nhau mắt biếc đong tình Hay hờn dỗi mắt nhìn thăm thẳm Nhuộm trời mây vây thảm sương mờ Dạ thẫn thờ mắt biếc hương thu. Khi lấy nhau chao mày ủ dột Chẳng chịu nhìn đột ngột liếc ngang Vệt sáng sắc hơn làn gươm báu Trảm liên hồi hả giận huyết dâng. Rồi ly thân- chân trời xa tít Đã bao lần mắt híp hàng mi Và bao lần sóng đi đi mãi Men theo dòng ngược chảy tim son. Nàng héo hon- má hồng phận bạc Cố toạ lạc giữa chốn phồn hoa... Lời bướm ong ngân nga điệp khúc Ẩn sâu dần- bớt chút thương đau. Mãi ngày sau ai hiểu mắt nàng? Chợt sầu, chợt nhớ, chợt xa xăm... Chợt trầm ngâm lăn chảy đôi dòng Tận cõi lòng ốc đảo hoang vu! SĨ ĐOAN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.02.2009 12:40:11 bởi SĨ ĐOAN >
LẺ BẠN GHẾ VÔ TƯ QUÁ Ư VÔ TÌNH! BÀN VỮNG TIN SOI IN MỌI THỨ... KẺ VÔ TÂM ÂM THẦM DỜI ĐỔI ĐỂ BÀN CHỜ THẨN THỜ NHỚ MONG!!! THUỞ KHI XƯA MỚI VỪA SẮM SỬA THẬT XINH XINH AI TIN LẺ BẠN? GIỜ ĐÔI ĐÀNG NGỔN NGANG CHẮN LỐI HỎI THỬ RẰNG CÓ HẰNG ĐAU THƯƠNG??? SĨ ĐOAN
Xuân Mậu Tý đã về- Sĩ Đoan xin kính chúc "chư vị Lão tiền bối thi ca" trong VNThuquan cùng toàn thể các bậc tài hoa đang tham gia diễn đàn VNThuQuan một mùa Xuân An lành,Hạnh phúc và thịnh vượng.Xin chân thành cảm ơn hai Sư tỷ cùng họ( Hồng Sen Phạm thị,Phạm Thị Cúc Vàng) cảm ơn Thi Nang,Tâm Thơ cùng Đòan văn Nghiêu... SĨ ĐOAN
.............................................
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.02.2009 12:36:19 bởi SĨ ĐOAN >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: