CÁNH CHIM CÔ LẺ
SÓNG... TÌNH!
Con sóng nào gọi là sóng con? Sóng con bao giờ sinh con sóng? Sóng rì rào thuộc vào sóng nhỏ! Sóng ầm ầm tỏ rõ sóng to! Sóng ái tình mạnh hơn tất cả Vượt trùng khơi vượt khắp địa cầu. Lúc âu sầu sóng lọan tâm cang Sóng lây lan vô bến vô bờ Sóng ơ thờ vạn cảnh xung quanh... Chung qui sóng vỗ li bì Không có gì cản trở sóng đi Hoặc hiếm khi ngăn chăn sóng vồ Kẻ hồ đồ làm sao hiểu sóng!!! SĨ ĐOAN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2008 10:46:17 bởi SĨ ĐOAN >
BIỂN ĐỜI Biển đời muôn sóng nhỏ to Rằng ai đếm hết, ai đo định lường? Đá ghềnh ai thấu tận tường? Cát vàng bao hạt nhúng nhường nơi nao? Biển sâu in suốt trời cao Chỉ con cá nhỏ hứng bao nhọc nhằn! Trăm ngàn cá dữ nhe răng Chờ cơ hội tốt hung hăng giựt giành... Làm thân cá nhỏ đã đành Bao la bể cả- yên lành khó khăn!!! SĨ ĐOAN
KHÓC ĐỜI Đời là bão tố cuồng phong Sẩy chân lớ bước cho lòng đớn đau! Đời là vách đá trợt cao... Kém tài, yếu thế lộn nhào nát thây... Đời là một áng mây bay Trắng hồng, xám xịt đổi thay bất ngờ Đời là sóng vỗ vô bờ Chơi vơi lạc lỏng hững hờ thế nhân! SĨ ĐOAN
TIỀN!!!
Chữ tiền liền với chữ tiên Những ai thiếu thốn như điên khù khờ Chẳng tiền- hụt hẩng, mịt mờ... Kẻ khinh người lánh thờ ơ gọi mời. Lắm tiền- cuộc sống rạng ngời Kẻ nâng người hót ngớt lời ngợi khen(!) Có tiền từa tựa vị tiên Chữ tiền liền với chữ tiên một vần. Những ai nhờ vả lúc cần Đến khi rủng rỉnh chẳng gần bên nhau Chuyện đời sau trước, trước sau Đã thành luật lệ tiền đâu- đầu tiên!!! SĨ ĐOAN
ĐỨNG LÊN Ngã một lần vết nhơ muôn thuở Ngậm sầu đau- lở dở tơ duyên! Nuốt đắng cay- bình yên xáo trộn Sống dật dờ đảo lộn tâm tư Hòai thanh xuân bỗng như tiếc rẽ Về thực tại nhạt tẻ khôn cùng!!! Hướng tương lai ắt dùng diệu kế Tự đứng lên thay thế cuộc đời Tô sắc mới dẫu trời u ám Bước thẳng lưng ai dám khinh nhờn Ngẩng đầu cao chẳng sờn gian khó Vì tương lai nên đóa Hương Dương!!! SĨ ĐOAN
DÒNG ĐỜI Dòng đời nước chảy như sông Tung tăng sóng lượn, xanh trong nền trời... Sánh đôi cạn tỏ bao lời Hương nồng bát ngát một thời nên duyên. Thái bình non nước bình yên Ngờ đâu con nước triều lên ngược dòng Cho ta tách biệt bóng hồng Đò ngang chọi sóng vượt dòng phong ba. Bây chừ hai kẻ cách xa Đông xuân thu hạ không qua núi sầu! Biệt ly ai biết từ đầu? Nhỏ dòng suối lệ canh thâu ngập tràn! Lòng sông in dấu chân chàng Thấy con cá quẫy nỡ nàng là đây. Trăm năm một áng mây bay Nghìn năm xót dạ giãi bày cùng ai??? SĨ ĐOAN
ĐÒ NGANG TÁCH BẾN ( Nhớ THI NANG) Trăng treo đầu mái no tròn Nàng thơ thao thức vẫn còn đói meo Gót son thơ thẩn cầu treo Hướng về phương ấy đò neo giữa dòng. Bao giờ đò chuyển sang đông? Cho nàng thơ ngự nhuốm hồng bếp xưa. Đò ngang xuôi ngược sớm trưa Vượt qua ghềnh thác nắng mưa chẳng sờn Đò xoay trút giận căm hờn Đạp tan sóng dữ- bào mòm dát sơn... Trường Giang cồn cát trợt trơn Bám chèo khéo léo có hơn không nào! Rừng xanh đã vắng bóng cao Đò ngang hữu dụng biết bao nhọc nhằn! Mong sao đò bớt dọc ngang Cho con cá nhỏ xuôi đàng nước trong Cho thân nguyên vẹn bên dòng Cho nàng thơ ngủ trong lòng đò ngang! SĨ ĐOAN
...
HOÀI NIỆM... ... Nhớ dỉ vãng- máu tuôi rơi Lòng băng giá, khắp mọi nơi chai sần Nén u uất, cách xa dần Mang tâm sự nhốt lần lần vực sâu Quên quá khứ tự thuở đầu Quên hiện tại cũng bất cầu nhân duyên Quên tất cả đổi bình yên Quên tủi hận nén niềm riêng tận lòng... Tập quen ánh nắng mai hồng Ngắm hoa thưởng nguyệt đón dòng hương quê Cho lòng thanh thản đê mê Hướng về nhân loại, hướng về thiên thai. Thời gian chẳng nệ cùng ai Chửa lành thương tích giãi bày tâm tư Thời gian chẳng biết phân ưu Vô tình vô tính vô cư định lường. Nói bao nhiêu cũng tơ vương Phó thời gian mọi nẻo đường trôi qua Sinh thời gặp phải phong ba Biết yêu, biết tủi suy ra hữu tình! Biết đau khổ, biết nhận nhìn... Biết thương nhớ,biết phận mình trớ trêu(!) Biết cay đắng, biết quạnh hiu Thì ta còn tỉnh chẳng kêu đất trời. Ta chóng mắt để nhìn đời Nhân tình thế thái đổi dời ra sao? Ta thẳng bước ngẩng cao đầu Xin chúc phúc bước nhịp cầu em đi. Sầu muôn thuở bởi chia ly Không gì lẻ đó khắc ghi hận thù. Mong sao gió vẹt mây mù Nắng tan sương phủ- đắp bù thuở xưa! Tự thâm tâm chẳng dối lừa Con tim nhân hậu thốt thưa lấy lời: Dưới có đất, trên có trời Đôi vai Thánh Phật chứng lời chúng sinh Tiên nữ đóng ấn nhận nhìn Quỷ thần giám sát nghĩa tình đôi bên... Mươi năm son sắt vững bền Trăm năm yêu mãi cái nền nhà xưa Ngàn năm chẳng thể thốt thưa Vạn năm nhã nắng, phun mưa nghĩa tình Muôn năm ôm ắp giữ gìn Tỉ năm ngao ngán gia đình phân ly... Biết nói gì em đi đi Tương lai hạnh phúc rầm rì bên tai Nắng hồng trãi lối hương bay Hoa hồng nhảy múa theo ai lối về Mây hồng thất sắc tư bề Má hồng nắm bắt đề huề vui tươi.. Mẹ, cha nẩy nở môi cươi Chị ,anh, em út người người hân hoan... Mới là xứng đáng con ngoan Kịp thời đốn ngã- trung cang kì tài(!)(!)(!) Bảy năm, bảy tháng, bảy ngày Chớ dăm ba bữa nuốt hoài khó trôi Đấy là hoài niệm đời tôi!!! SĨ ĐOAN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2008 14:13:25 bởi SĨ ĐOAN >
quote:
SÁNG XUÂN
Dưới nắng xuân vàng vạn đóa mai
Lung linh lộc biếc bóng xuân dài
Hương thơm ngan ngát chờ ong lượn
Cánh mỏng mịn màng đợi gió lay
Đón khách giai nhân nơi thế cuộc
Chào người quân tử chốn trần ai
Mai vàng nở rộ mừng xuân tới
ý đẹp lời hay góp đức tài.
Thi Nang
CHIỀU XUÂN Nắng buông nhẹ Mai vàng lác đác Nhụy hương tàn-gió mát đi qua Cánh rơi rụng, đài hoa héo hắt Thân trơ cành khó bắt bướm ong. Còn đâu nữa ước mong hoài bão... Chỉ còn trơ gốc lão cành già Kí ức đẹp âu là dỉ vãng!!! Nửa dòng đời- duyên cản, tình suy! SĨ ĐOAN
< Sửa đổi bởi: SĨ ĐOAN -- 9.2.2008 15:50:04 >
Trích...HÒAI NIỆM ...ĐẠO TÀO KHANG Có chồng học lấy chữ Ân Chữ Chung vẹn giữ chữ Nhân dụm dành Chữ Yêu chữ Kính rành rành Chữ Tùng chữ Nghĩa phận đành noi theo Chữ Lễ bao bọc chữ Nghèo Chữ Ngôn chữ Tín cột kèo chữ Trung Chữ Cần chữ Kiệm kíp dùng Chữ Tài chữ Đức phải cùng song song Chữ Liêm gìn giữ sạch trong Chữ Hiếu làm trọng- ước mong mọi nhà. Chữ Tình chẳng thể tách xa Hiếu, Tình trọn vẹn quả là khó khăn Chữ nào nhẹ cũng ăn năn Có chồng phải biết cân phân rõ ràng Có chồng đi đứng thẳng đàng Then gài cửa đóng thiếp chàng nhỏ to Phu thê chia sớt âu lo Mặn nồng hương lửa đói no mặc dầu... SĨ ĐOAN
SẮC MÀU TÌNH YÊU ( Gởi tặng em Hiền) Thư em nhào nát hết rồi Chữ tan chữ biến rã rời hết trơn Chữ luồn chui rúc tim son Chữ theo giấc ngủ thơm ngon say nồng Chữ bay, bay biến mọi dòng Hóa thành màu sắc hồng hồng tình yêu! Mỗi ngày mấy lượt nuông chìu Lướt qua lướt lại thiếu điều thạo thông. Em ơi ! Em nhớ anh không? Cùng chung cãm giác trông mong đợi chờ? Cùng chung điệp khúc mộng mơ Đoàn viên hội ngộ nên thơ ngọt ngào? Yêu em tự thuở kiếp nào Muốn bay muốn nhảy muốn vào thăm em!!! Tiếc rằng quần áo lấm lem Ngày mai sạch sẽ nhá nhem cũng tìm!!! SĨ ĐOAN
NGÀY XUÂN VẮNG BẠN TRI ÂM Nàng xa khuất núi mây ngàn... Lòng xuân ấm áp lướt tràn gió xuân Hoa xuân rạng rỡ ánh hồng Nụ xuân hé nhụy tựa dòng suối mơ Tóc xanh sương phủ mờ mờ Nhạt nhòa mắt biếc tuổi thơ xa dần... Nàng ơi! Nàng hởi xích gần Trăm năm sắp hết ta cần bên nhau! Nàng ơi, tâm sự đổi trao Thỏa lòng đôi kẻ khát khao duyên nồng! Nàng ơi,cách trở non sông Vẫn nghe ấp áp cõi lòng canh khuya!!! SĨ ĐOAN
SÁNG XUÂN
Dưới nắng xuân vàng vạn đóa mai
Lung linh lộc biếc bóng xuân dài
Hương thơm ngan ngát chờ ong lượn
Cánh mỏng mịn màng đợi gió lay
Đón khách giai nhân nơi thế cuộc
Chào người quân tử chốn trần ai
Mai vàng nở rộ mừng xuân tới
ý đẹp lời hay góp đức tài.
Thi Nang
CHIỀU XUÂN
Nắng buông nhẹ Mai vàng lác đác
Nhụy hương tàn-gió mát đi qua
Cánh rơi rụng, đài hoa héo hắt
Thân trơ cành khó bắt bướm ong.
Còn đâu nữa ước mong hoài bão...
Chỉ còn trơ gốc lão cành già
Kí ức đẹp âu là dỉ vãng!!!
Nửa dòng đời- duyên cản, tình suy!
SĨ ĐOAN
HOA RƠI Ngùi ngùi nuối tiếc đóa hoa rơi Gió thổi sương sa lạnh lẽo đời Bướm lượn hương phai đài nhợt nhạt Ong vờn cánh rã nhụy tơi bời Ngày nao nụ biếc xanh tươi thắm Mấy chốc hoa vàng úa tả tơi Khoảnh khắc huy hoàng rồi chợt tắt Ngùi ngúi nuối tiếc đóa hoa rơi. Thi Nang
HOA RƠI
Ngùi ngùi nuối tiếc đóa hoa rơi
Gió thổi sương sa lạnh lẽo đời
Bướm lượn hương phai đài nhợt nhạt
Ong vờn cánh rã nhụy tơi bời
Ngày nao nụ biếc xanh tươi thắm
Mấy chốc hoa vàng úa tả tơi
Khoảnh khắc huy hoàng rồi chợt tắt
Ngùi ngúi nuối tiếc đóa hoa rơi.
Thi Nang
HƯƠNG HOA
Bùi ngùi nuối tiếc đóa hoa rơi
Sương sa gió tạt đời lạnh lẻo!!!
Bướm lượn vụt bay kẻo ưu phiền...
Ong vờn vội rút triền mương nhỏ...
Thương thay cái thuở cỏ, cây nhường...!!!
Giờ đây cô lẻ dường quên lãng
Tồn đọng hương xưa- mảng không thừa!
Bùi ngùi nuối tiếc vừa rơi rụng!!!
SĨ ĐOAN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2009 08:49:32 bởi SĨ ĐOAN >
SAY MỘNG Mộng về ấp áp tim son- Nồng nàn ân ái nước non vẹn thề Đắm say âu yếm vỗ về Men tình trỗi sóng đê mê tấc lòng Sắc khoe tươi thắm môi hồng Tiêu tan thống khổ vượt vòng nan nguy Nhớ thương trãi mỗi bước đi Thoáng qua hơi thở khắc ghi hương nồng... Yêu thay trọn giấc mơ hồng! Nửa đời còn lại nhờ dòng suối mơ- Đoàn viên hội ngộ nên thơ Chấp thêm đôi cánh thẩn thờ bay xa... Giật mình gà gáy canh ba Phòng không gối chiếc diết da cõi lòng!!! SĨ ĐOAN
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: