ONLAI... BALÔ (Nguyễn Đình Chính )
meocon_thongminh93 23.01.2008 12:17:22 (permalink)
 
 
 
(Nguyên do viết quyển tiểu thuyết này:
Tôi thấy cần phải ép mình vào một cuộc chạy ma ra tông để tự đánh bóng lại tên tuổi nhà văn của mình. )
 
 
1.
 
Hôm nay đọc Mác Kẹt. Không thể nhớ nổi. Cái gì buồn buồn với cô gái điếm nhỉ. Chính xác. Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi. Tiểu thuyết in hàng triệu bản. Một con đĩ non 15 tuổi và một ông già hơn 80 tuổi. Đạo đức giả. Mượn thái độ nhân văn để che giấu con nõn hết đát của lão già dâm đãng. (Con nõn là con gì? Mấy anh chị ông bà con đen dân đỏ tiếng Tây tiếng Mỹ như gió có chuyển ngữ được không?).
Thủ dâm bằng đạo đức.
Kinh tởm.
Buồn nôn.
Đích thực văn học giả. Nản quá. Ma két tinh. Chuyển ngữ ngay hàng chục sinh ngữ. Bán như tôm tươi. Cái đám đông người đọc trên khắp hoàn cầu này bây giờ như lũ trẻ nít. Mấy gã đầu nậu bán sách chẳng giỏi giang gì văn học. Chúng siêu giỏi tiền. Xui trẻ con ăn cứt gà. Cũng vồ lấy và... ăn liền.
Nhưng biết đâu 6,3 tỉ người cũng đang lộn tiết như Zê. (Zê là ai?) Mua phải hàng nhái, hàng dổm. Càng lộn tiết.
(6,3 trên 6,4 tỉ người. Như vậy là chỉ có 0,1 tỉ người tụng ca Mác Kẹt thôi mà. Yên tâm đi. (Tại sao lại phải yên tâm?).
 
*
 
“Em có thấy cánh đồng hoa Hồng mênh mông đỏ rực kia giống như...”
“Như là...”
“Như là máu tháng của các em đang từ trên trời tuôn xuống.”
“Khiếp.”
“Sao lại khiếp.”
“Tởm.”
“Không tởm đâu.”
“Bệnh hoạn.”
“Vậy thì vì sao em lại nhận lời đi ngủ với một kẻ bệnh hoạn?”
Em không nói gì. Em thở phì phò đằng sau lưng. Xe máy chạy vi vu.
Hãy thử đoán xem em gái đang nghĩ gì. Một cú véo nhẹ vào sống lưng. Cái hành vi giả dối cũ mèm của bọn gái điếm khi đang làm tình. Em đang nghĩ gì.
Dễ ợt.
Ngu thế.
Không đoán ra à.
 
*
 
Đây là nhà của anh. Vườn cây. Đủ loại quả chín. Võng gai đu đưa.
“Thích quá. Cà phê vườn thì hết ý.”
“Chúng ta vào nhà.”
“Em trẩy hồng xiêm nhé.”
“Bé mồm.”
“Làm... sao?”
“Ông hàng xóm.”
Zê đưa em vào buồng. Ô kìa. Tranh đẹp thế. Không tranh đẹp. Đi tắm. Em vừa tắm buổi sáng rồi. Vậy thì lại đây. Nhanh lên. Lột quần áo ra. Không thể tin được. Đẹp đến loá mắt. Một thân thể chưa bị tình dục mua bán tàn phá. Hay là không thể tàn phá nổi. Đó là mùa xuân. Là tuổi trẻ. Trắng phớ nhé. Mùa xuân không hoa. Tuổi trẻ không tiền.
 
*
 
Zê bắt đầu nghi ngờ khi thấy mấy giọt nước mắt của em rỏ xuống gối trước khi giạng hai chân ra.
 
*
 
Không tả lại cuộc làm tình với em như thế nào. Chưa phải mượn đến văn học tả thực nhầy nhụa.
Chưa.
Zê giải quyết vụ này với em theo kiểu õng ẹo và... sang trọng như bọn quý tộc hầu tước tử tước da trắng thế kỉ 18 (nhại theo phim của Pháp). 12 phút. Những năm tháng này tình dục với ta (Zê) không còn là số một nữa. 60 tuổi. Cháy nhà rồi. Trước mắt là nấm mộ và công việc. Quẳng được cái gì ra thì quẳng ngay. Không cần giải thích. Đang ham vẽ. Tranh của Zê màu đẹp. Ai cũng khen như vậy. Ấy vậy mà Zê là kẻ mù màu. Đặt em trần truồng trên giường và tự nhiên đầu óc lại vẩn vơ chủ nghĩa hiện thực huyền ảo. (Gần đây có nhà phê bình nửa mùa đổi tên gọi là chủ nghĩa hiện thực thần thánh - cho nó mơi mới một chút.) Đồ viết văn nhà quê. Thực tâm nhé. Không thể tìm thấy một hồi ức nào giống như những hồi ức của Mác Kẹt trong thông điệp ông ta gửi cho những cô gái điếm buồn của tôi (của ông ta). Ông ta còn thiếu cái gì nữa. Quá đủ. Giải Nô Ben văn chương. Núi tiền và khối u trong bụng. Hãy mua một hòn đảo nhỏ giữa Thái bình dương uống nước dừa và đợi chết có tuyệt không.
 
*
 
Em hái một rổ hồng xiêm bày trên bàn. Đun nước. Và hình như chuẩn bị bữa ăn tối.
Zê đã chuẩn bị cho cuộc làm tình này khá chu đáo (chuẩn bị thực phẩm). Thịt bò nửa cân. Hành tây 4 củ. Trứng vịt 20 quả. Không có trứng gà. Và một bao ba số dẹt. Toi đứt 2/3 số tiền bán bức tranh Hoa hướng dương (tất nhiên là của Zê chứ không phải của Van Gốc). Tranh chép thuê.
Em diện thật kì cục. Quần đùi và may ô ba lỗ cũng của Zê. Lạ hoắc. Chỉ sau một giờ trần truồng đú đởn trên giường em đã như quen biết thân thiết với Zê từ lâu lắm rồi. Từ kiếp trước. Phụ nữ lạ nhỉ. Đáng kính nể.
Thỉnh thoảng em lại nhìn trộm mấy bức tranh trên tường.
Ôi thiếu nữ sinh viên văn khoa. Ăn uống như trẻ con. Tham lam. Ngon lành kinh khủng. Chỉ có tuổi trẻ đói ăn mới có cái kiểu ăn đáng yêu như thế. Em không còn sờ sợ nữa. Hình như khi đã nghịch ngợm vuốt ve con nõn của thằng đàn ông là các em đã có thể nhâng nháo câng câng cá mè một lứa rồi (tất nhiên là chỉ trong giao tiếp thôi). Ăn xong. Không cho em rửa bát đũa. Zê hút thuốc và không biết làm gì. Còn em thì nhảy phóc lên giường thọc tay vào túi thổ cẩm sành điệu móc ra quyển sách và đọc mê mải. Sáng mai em mới được rời khỏi đây. Hợp đồng vô hình. Thoả thuận rồi. Qua đêm 500 ngàn tiền đồng. Zê hỏi đọc quyển gì. Em nhoẻn cười vung vẩy quyển sách.
“Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi.”
Thật kinh hoàng. Một ngẫu nhiên.
“Quyển truyện này rất nhảm.”
“Anh đọc rồi ư?”
“Tất nhiên.”
“Hay chứ.”
“Hay như thế nào?”
“Rất hay.”
“Khỉ gió.”
“Tại sao lại khỉ gió?”
“Lão già này chơi gái vị thành niên. Rũ tù.”
 
*
 
Zê cũng muốn hội luận với em quanh cái Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi. Em đấy. Cô bé hư cấu trong tiểu thuyết 15 tuổi. Còn em. Một sinh viên văn khoa có thực ngoài đời 22 tuổi. Khác gì nhau. Hai con điếm. Nhớ một câu thơ của Trần Nhật Thu viết năm 1974. Quảng Bình. Nắng cháy mặt. Hai mươi tuổi đời em còn trẻ lắm. Em nghe chi khúc hát đớn đau này. Thằng bạn hoạ sĩ đích thực (chứ không hoạ sĩ dổm như Zê) trợn mắt. Tao giới thiệu cho mày em Hoa. Sinh viên văn khoa. Tất nhiên Hoa là tên bố láo. Không phải gái chuyên nghiệp. Thỉnh thoảng cải thiện kiếm thêm. Gái gọi nghiệp dư. Nghiêm chỉnh. Cho em năm trăm nhé. Đừng có bớt xén ăn lường ăn quỵt. Tội nghiệp. Được rồi. Nói ít thôi. Tao đồng ý.
 
*
 
Ba giờ chiều. Đúng hẹn tại quán nước “Bông hồng vàng” ngay cạnh trạm bưu điện. Ngồi uống nước nhìn thấy thằng bạn cùng với một cô bé khá xinh đi ra từ kí túc xá nữ sinh viên. Tuổi tác. Hai bố con. Chào nhau. Em uống một cốc chanh leo. Và nhảy phóc lên xe. Thản nhiên lắm. Và cũng thản nhiên lắm như lúc này đang nằm tênh hênh trên giường đọc Mác Kẹt.
 
[còn 22 chương]
 
#1
    meocon_thongminh93 23.01.2008 12:19:26 (permalink)
    2.
     
    Một cái chum lừng lững nứt đôi. Nửa chum trắng. Nửa kia ngả vàng. Cô gái trần truồng vú thõng thượt, hai tay chống đất, quỳ gối, dịn cặp mông to bự vào thành chum. Vài tháng trước. Tình cờ gặp một ông hoạ sĩ trẻ đang ngùn ngụt... thăng hoa. Loại hoạ sĩ cậu ấm. Tự dưng Zê cũng nổi cơn điên kéo lên nhà vườn. Hì hụi cùng vẽ. Anh em tâm đắc lắm. Âm mưu cuối năm sẽ bày chung một triển lãm. Đang hỉ hả. Bỗng nhiên cậu ấm lặn mất tăm. Không một lời. Cậu ấm ơi là cậu ấm ơi. Gõ di động thì tắt phụt máy. Quái dị. Bánh đúc nát. Hắn vứt lại bức tranh tổ bố vẽ ba cái chum cũng to tổ bố xấu như ma. Tiếc tấm toan to. Zê biến hoá hai cái chum thành cô gái bự (vẻ đẹp cổ điển). Một cái chum thì bổ làm đôi. Tranh đẹp dễ sợ.
    Nửa đêm.
    Zê vẫn ngồi hút thuốc và chẳng biết làm gì. Ngắm bức tranh.
    Em gái sinh viên — gái gọi nghiệp dư ngáy rừ rừ trong màn. Trần truồng. Chân giạng tè he. Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi chọn bãi đậu trên mảnh sân phập phồng ngay dưới cái lỗ rốn nhỏ xíu sâu hoắm. Bãi đáp tuyệt vời (nhưng hơi láo). Dính líu đến tên tuổi một ông kễnh!
    Văn học giả dối khôn thế.
    Đồ ranh ma.
     
    *
     
    Tưởng tượng ra một cái lí lịch của em sinh viên gái gọi người tình một đêm.
    Cô bé học sinh trường cấp ba một thị trấn nhỏ (chứ không đến nỗi nhà quê làng thôn xóm heo hút nào đó). Ngay từ lớp 9 đã anh ún lãng mạn. Học cũng không đến nỗi nào. Thi vào đại học văn khoa. Đỗ sát sàn sạt. Sướng ngất người. Đời sinh viên năm đầu tiên bơi trong mơ. Vẫy cánh rối rít. Bụp. Ngã nhào xuống đất. Bố đột tử vì bạo bệnh. Mẹ chạy chợ thị trấn è cổ nuôi bốn đứa em lít nhít. Đói rồi. Túng rồi. Kinh phí ăn học tối thiểu 600 ngàn một tháng đứt. Cuống.
    "Tao kiếm việc cho.”
    "Việc gì?”
    "Gội đầu máy lạnh. Ca gãy.”
    "Thật nhé.”
    "Nhưng nói trước. Sòng phẳng.”
    "Nói đi.”
    "Phải chiều khách.”
    "Chiều như thế nào?”
    "Vớ vẩn thôi. Công đoạn đưa khách vào xả nước. Nếu khách yêu cầu thì phải chiều.”
    "Chiều thế nào. Lên giường hả.”
    "Chưa đến cầu đó. Chỉ cần làm cho khách xoọc ty. Dùng tay thôi mà.”
    "Hơi tởm.”
    "Đúng quá. Tởm. Thế thì thôi.”
    "Cám ơn mày. Cho tao nghĩ đến sáng mai trả lời.”
    Nhưng không cần đến sáng mai. Chiều hôm đó. Va mặt nhau ở quán cơm sinh viên một ngàn rưỡi một suất. Tao đồng ý. Chỉ dùng tay thôi thì sợ... sợ đéo gì.
    Hai tháng.
    Ba tháng.
    Tháng thứ tư.
    Buổi trưa oi ả. Một ông khách lịch lãm. Hình như là văn nghệ sĩ trí thức. Tặng cháu 300 ngàn. Quà nhỏ (pớ ti ka đô thôi). Chú chỉ muốn thỉnh thoảng gặp nhau trò chuyện. Rồi một cái hẹn. Bỏ qua. Rồi cái hẹn thứ hai. Cũng bỏ qua. Tới cái hẹn thứ ba. Nhận lời. Uống chanh leo và tán láo trong quán thịt trâu nổi tiếng cách trường không xa. Quả là ông văn nghệ sĩ trí thức không sàm sỡ. Thỉnh thoảng lại pớ ti ka đô. Rồi thường xuyên pớ ti ka đô. (Có lần pớ ti mà... tới 700 trăm ngàn.) Nhiều quá. Đừng ngại. Nhuận bút một bài ca khúc công ty ca (chứ không phải Quốc ca) đấy mà. Chia đôi. Lộc bất tận hưởng. Tới lúc này mới biết chú là nhạc sĩ. Cũng đề phòng. Nhưng quả thực không phải là một cái bẫy kiểu mưa dầm thấm lâu. Giao lưu dễ chịu. Bạn bè bắt đầu hơi ghen. Cái Huyền thế mà hên. Chuyển dịch dần xưng hô. Chú và em. Rồi chú tụt xuống anh... Rồi một hôm cứ thế là lên giường. Hình như là sau một ngày chủ nhật pích ních Suối Ngọc tít trong rừng. Nhà nghỉ Chồn Hôi ven bờ suối một lần ghé vào không bao giờ quay lại nữa.
    Kéo dài gần một năm.
    Bao nhiêu là chuyện xảy ra. Không thèm nhớ vì cũng không nhớ nổi.
    Kinh hoàng nhất là vụ bà vợ nhạc sĩ kéo một lũ tới tận trường gào thét. Phải trốn biệt hơn tuần lễ. Bạn bè làm con chim xanh. Ông nhạc sĩ có lén tìm hai lần. Lần trước đi một mình. Mặt méo xệch. Lần sau đi hai mình. Có anh bạn thạc sĩ kinh tế đèo xe Suzuki. Lần này mặt ông nhạc sĩ còn méo hơn lần trước. Méo thảm hại. Rồi lặn mất tăm. Tám nốt nhạc rủ nhau bay vèo theo gió rồi. Đồ rê mi pha son la si đố.
    Hơn một tháng sau. Tình cờ (hay là không tình cờ) đụng phải anh thạc sĩ kinh tế Suzuki ngay trước cổng quán thịt trâu. Lại quán thịt trâu. Mời uống nước. Vâng. Em... chanh leo ạ. Lại chanh leo. Thạc sĩ kinh tế trẻ hơn, đẹp trai hơn và cũng đơn giản hơn. Hẹn lần gặp thứ hai. Không vòng vo. Thuê ngay nhà nghỉ. Lên giường rất rành mạch. Xuống giường cũng rất rành mạch. 500 ngàn đút trong phong bì nhét vào túi thổ cẩm sành điệu chứ không đưa tận tay. Lần sau cũng vậy. Lần sau nữa cũng vậy. Ổn định. Không lên xuống. Không phá giá thị trường.
    Thế rồi...
    "Anh viết cái gì thế.”
    "Viết văn.”
    "Anh là hoạ sĩ lại còn viết văn nữa cơ à?”
    "Anh không phải là hoạ sĩ. Anh là một nhà văn chuyên nghiệp rất nổi tiếng.”
    "Ra vậy.”
    “Làm sao?”
    “Hoan hô.”
    “Em và anh là đồng nghiệp.”
    “Thầy chủ nhiệm khoa của em cũng viết truyện ngắn vừa đăng trên báo Văn học.”
    “Anh không quan tâm “
    “Hay quá.”
    “Cái gì vậy?”
    “Không.”
    “Chúng ta lại lên giường nhé.”
    “Vâng ạ.”
    Nhưng lần này thì không õng ẹo như kiểu công tước tử tước quý tộc châu Âu thế kỉ 18 nữa. Thời gian kéo dài gấp năm lần 12 phút. Em gái sinh viên gái gọi không chuyên mắt trợn ngược dẫy đành đạch rú lên từng hồi như sói cái động đực. Thế mà em cứ tưởng. Tưởng gì. Quá đát. Còn lâu nhé. Sướng thật anh nhỉ. Tất nhiên rồi. Không còn mặc cảm nữa. Không tự làm dáng thầm con người văn nghệ lịch lãm có văn hoá. Yêu cũng phải có văn hoá. Làm tình cũng phải có văn hoá. Hai cái xác trần truồng cứ trồng cứng trên lên nhau mãi. Trồng nụ trồng hoa.
    “Tại sao mặt anh thộn ra thế.”
    “Đáng cố đợi một chút mặc cảm đạo đức.”
    “Chẳng hiểu nhà văn nói gì.”
    “Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi.”
    “Ông Mác Kẹt í ạ?”
    “Chẹc.”
    “Gì cơ ạ?”
    “Chết tiệt.”
    “Em hỏi chẹc cơ mà.”
    “Không xem phim Mỹ à? Chó chết.”
    “Buồn cười quá.”
    “Tại sao lại buồn cười quá?”
    “Em không biết.”
    “!!!”
    “Chiều nay có phải lên giảng đường không?”
    “Không mà.”
    Nghỉ.
    “Chiều nay phải đi lao động công ích lấy tiền đõng quỹ lớp.”
    “Không đi thì sao?”
    “Không đi thì phải nộp tiền.”
    “Bao nhiêu?”
    “Năm mươi ngàn.”
    “Nhà văn nộp hộ một trăm ngàn.”
    “Vâng.”
    “Ngoan lắm.”
    “Bao giờ anh cho em về?”
    “Cơm chiều xong anh lấy xe đưa em về tận cổng trường.”
    “Vâng.”
    “Tốt lắm.”
    “Sao ạ.”
    “Không có gì. Bây giờ em lại giạng hai chân ra nhé.”
    “Vâng ạ.”
    “???”
     
    [còn 21 chương]
     
     
    -----------
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9