Người bèn làm lại một phen
Chưa xong thì thấy gót sen vào nhà:
"Tạ ơn Công Chúa thăm ta,
1270/Lão đang bận việc không ra tiếp người".
Dương dâng trà nước mời ngồi
Nhưng nàng không uống tìm lời bảo Dương:
"Ngươi ra phía trước ven đường
Bẻ cho ta một cành dương chọc trời"
Khi chàng cất bước đi rồi,
Ai ngờ Công Chúa vào nơi đang làm.
Phu nhân pha chế độc âm
Pha xong bỏ kiếm dò thăm thế nào?
Không ngờ khói độc bốc cao,
1280/Mịt mù lan tỏa thấm vào phu nhân
Vừa khi Công Chúa đến gần,
Cả hai nhiểm độc,khuỵu dần ngã lăn
Châu Dương với Thái Tử Đan
Chạy vào nhìn thấy,bàng hoàng hỡi ơi!
Hai người bị trúng độc rồi
Thái y chẩn mạch cho người bằng dây
Đan rằng: "Khẩn cấp thế này,
Vào phòng bắt mạch có hay không nào!"
Người rằng: 'Công Chúa không sao,
1290/Độc âm tính đó nếu vào nữ nhi
Làm cho ngất xỉu li bì
Vài hôm tỉnh lại không gì phải lo".
Nói xong lấy bút kê toa
Thuốc trừ giải độc để cho nàng dùng.
Kinh Kha vội vã vào cung,
Phu nhân hồi phục vui mừng gặp Kha:
"Lão ngồi nhớ lại hôm qua,
Tiên sinh vào đó thành ma mất rồi
Là do đơn thuốc đấy thôi
1300/Vì chưa hoàn chỉnh,vậy thời thiếu chi?"
Kha rằng: "Cho rước thái y
Để điều phối thuốc lo gì không xong".
Chàng liền tiến đến khuê phòng
Đứng ngoài than thở,chờ mong tin nàng.
Ở đây có Thái Tử Đan
Cùng nàng Quý Tử lo toan mọi bề.
Tiên sinh buồn bã quay về,
Hai ngày Công Chúa hôn mê trên giường
Kinh Kha tê tái can trường
1310/Ngồi thừ như bụt,vấn vương khối tình.
Chiêu Quỳ hối hả báo tin
Cho hay Công Chúa hồi sinh hẳn rồi
Chàng mừng nhẹ nhõm cả người
Lệnh truyền xe ngựa dạo chơi suốt ngày.
Thái y phân thuốc độc này:
"Dùng thêm mật sói chừng vài chục thôi,
Đực mười,cái cũng tròn mười
Pha nọc rắn độc vào thời mới an"
Phu nhân bàn với Yên Đan
1320/Cho Thành Phong bắn sài lang mang về
Hai mươi đực cái gớm ghê!
Người đem nộp đủ không hề thiếu chi.
Kinh Kha ngồi hỏi Chiêu Quỳ:
"Thành Phong là tướng có gì khả nghi?"
Quỳ rằng: " Phận thiếp nữ nhi,
Quốc gia đại sự biết chi mà bàn!"
"Sợ người nội gián của Tần,
Phái ngươi đến đó cho gần tướng quân
Hằng ngày hầu hạ ân cần
1330/Có gì nghi vấn nàng lần báo ta.
Yên Đan cất tặng tòa nhà,
Cho Thành Phong đó cũng là ngươi đây".
Từ khi trúng độc đến nay,
Bấm tay tính thử đã hai mươi ngày
Nên Công Chúa muốn ra ngoài,
Nhưng mà Quý Tử thở dài can ngăn:
"Người cần tỉnh dưỡng tâm thần,
Ra ngoài sương gió hại thân ích gí"
"Lần này mắc bệnh chết đi,
1340/May thay sống lại còn gì quý hơn.
Con người trong cõi càn khôn
Thịnh suy,thành bại,mất còn sá chi!"
Nàng hầu cho biết Chiêu Quỳ:
"Tiên sinh vừa phái nàng đi khỏi phòng
Đưa sang cho phủ Thành Phong
Để mà hầu hạ tướng công mới rồi"
Nghe tâu,Công Chúa bồi hồi
Truyền đòi xe ngựa để người thăm Kha.
"Chiêu Quỳ vừa mới đi ra,
1350/Mình vào Kinh quán,người ta chê cười.
Nô tì rất sợ miệng đời,
Mong người nghĩ lại,tránh lời thị phi!"
"Đem ta so sánh Chiêu Quỳ
Ta đây không sợ,mau đi thăm chàng".