Chiều thứ bảy
Sầu câm
Hy vọng lúc sầu câm,
Lá cành trút khóc thầm.
Thôi vô vàn mưa gió,
Nhẹ bờ môi bao năm!
Mùa xuân trong cung đàn,
Bát ngát ùa tâm can,
La đà như dâng hiến,
Tình thơm vẫn tuôn tràn!
Những hôm qua ngọc ngà,
Cùng đất trời nguyệt hoa,
Đâu chân thành trang trọng,
Em hôm nào trong ta?
Khi cơn mơ cô đơn,
Lúc thèm khát chập chờn,
Ấm cõi lòng bồng đảo,
Hão huyền hôn tay trơn...
Biết bao giờ chuông ngân?
Vuốt lứa đôi mây ngàn,
Ôi trần hoàn tiếc ngọc!
Lại thẫn thờ hợp tan...
Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 12:49:34 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Lá đổi màu
Đương buổi chiều xuân, lá đổi màu
Nắng còn đùa ngất tận trên cao,
Gió còn hờ hững buồn quanh quẩn
Ta có bao giờ hỏi tại sao?
Chiếc lá xanh gắng sống một đời,
Dốc lòng xây một ước mơ thôi
Gió bay màu lá mong manh quá!
Tay trắng hình như vẫn trắng đôi
Ròng rã con tim mấy cuộc tình
Ta mơ như bão, giấc mơ xinh
Bão tan, thế là tình tan nốt
Chiếc lá chiều xuân, bạc bóng hình
Lá đổi màu chưa hẳn đã lâu
Ngẩn ngơ không hiểu tại vì đâu?
Ta mông lung quá, hư không mãi!
Mơ mãi hồn nhiên của buổi đầu!
Ta cứ âm thầm hỏi tại sao?
Làn mây trắng vẫn trôi trên cao,
Người người vẫn bạn bên đường phố,
Chẳng ngoảnh nhìn ta một cái nào…
Hô Bảo Nghĩa
:: Bài thơ đưa vào TV ::
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 12:51:17 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Tóc và hương
Tôi yêu em, yêu mái tóc buông
Yêu những ngày thu nắng đẫm sương
Gió đưa mây tới mây màu tóc
Tóc đợi hương về hương với hương
Tôi yêu em tôi tìm nhung nhớ
Đôi mắt nhung huyền của em thương
Vì đâu mắt lỡ chìm trong tóc
Hai chiếc thuyền đơn đắm sóng hương
Đôi chiếc thuyền đơn đã đổ đầy
Giọt buồn châu lệ của đời nay
Lệ lăn theo tóc thành nước mắt
Xẻ dọc màu sương mái tóc mây
Cứ để dành ai cái nét cười
Cái lần gặp gỡ với bờ môi
Xa em tôi chỉ còn mơ tóc
Như kẻ yêu thầm sau lưng thôi
Tóc em khi sáng trong trong nắng
Tóc buổi trưa nào ngợp ngón tay
Xào xạc chiều bay làn tóc lá
Âm thầm đêm lẫn tóc_hương_mây
Rồi một ngày say quên được tóc
Thì trời ơi lại thứ mùi hương
Của ngày thu ấy em đành khóc
Đốt mộ lòng tôi một nén nhang
Hôm nay tôi gặp ở trên đường
Một người con gái tóc và hương
Tôi đứng nhìn theo, nhìn theo mãi
Chẳng biết trên đầu tóc đã sương… Hô Bảo Nghĩa R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 12:53:12 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Tình không
Có một dòng thư, lén gửi em,
Cho em e ấp, giở ra xem,
Ừ thôi, chẳng đoán là anh gửi,
Thì ví như trăng gió tạt thềm.
Anh đã hoài hơi mở ngỏ lòng,
Để rồi còn lại với tình không,
Em ơi, trong vóc ngoài gai góc,
Có biết tình anh đẹp lắm không!
Trăng đã vàng lên, gió ngợp rồi,
Vì chờ em đấy, nhớ em thôi,
Ngàn sao sáng mãi mà trông ngóng,
Ngõ nhỏ im hơi, đợi một người.
Hô bảo nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 12:54:07 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Em của anh
Anh nghĩ em như một ngôi chùa,
Có vườn sâu đá, có mơ chua,
Có hang, có suối, quanh co lắm,
Phong phú hồn thơ, khó kẻ đùa…
Em đã quên đi những sự đời,
Đem lòng băng giá ủ hoa tươi,
Thí đời, những đứa con cầu tự…
Thí mơ chua cho kẻ không mời!
Anh cũng như một kẻ không mời,
Đạp chân lên chiếc lá vàng rơi,
Đến viếng chùa em vào một buổi,
Nào ngờ chỉ thấy có mơ thôi!
Lững thững quay ra, anh biết đâu!
Kể từ dạo ấy, em đã đau,
Nỗi đau êm ái, cay mà ngọt,
Hương vị thân quen của buổi đầu.
Từ ấy, mơ chua chợt hóa lành,
Lá vàng xiêu gió, lại màu xanh,
Kìa, ngôi chùa vắng còn đâu nữa?
Chùa hóa ra là em của anh!
Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 12:55:17 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Đồng quê
Một ngày qua, nắng đỏ sau nhà,
Cố nán lại cùng mấy khóm hoa,
Mây ở chân trời loang lổ quá,
Như cầm bút gió vẽ ra hoa.
Một ngày qua, vừa mới đây thôi,
Đồng rộng mênh mông, rạ rã rời,
Có một con sâu, sầu ứa lá,
Mải tìm gốc cũ, ngã chơi vơi.
Một ngày qua, em đã xa tôi,
Tôi đã xa em, một khoảng trời,
Ai cố đưa gần xa cách ấy,
Để chiều xuống thẫm cả màu môi?
Thiên hà kia, chút mặt trời,
Kể cũng như chiều sao quê thôi.
Xa quê, sao về thăm quê đó,
Cứ lặng mà trông, đất với tôi.
Tình ta ơi! Ở đồng nhà,
Trời cứ như là xa tít xa,
Đất cứ như là nguyên đất ấy,
Sâu gày ngã suốt một ngày qua…
Và hôm nay, những say sưa,
Là để tròn thêm những hạt mưa,
Thôi, hẹn đến ngày về đất cũ,
Nằm nghe sâu kể, ngày xa xưa…
…Ngày xa xưa, một người Tôi,
Yêu một người Em, hẹn một lời…
Tay nắm tay này, bay tới bến.
Chức Nữ đâu rồi? Ngưu Lang ơi!
Hô bảo Nghĩa R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 12:56:24 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Mưa
Ta thường gặp cuối chiều, mưa thành phố,
Mưa lá rơi, mưa trên mái nhà xuôi.
Ta kéo mưa, chạy qua từng phố vắng,
Đi trốn mưa, khi đã ướt mưa rồi!
Ta thường gặp những vì sao chi chít,
Lấp lánh trong đáy mắt trăng non.
Là buổi tối, ta ngồi ghế đá,
Nhặt từng ngôi, thả nổi xuống hồ trong.
Ai tình tứ bên bờ hồ thành phố?
Ai đam mê cùng ghế đá, hàng cây?
Ghì chặt nhau trong tay gày,
Nghe giọt mưa vỡ giữa hai lần áo…
Ta cúi xuống âm thầm, nóng hổi,
Đặt một vòng hôn lên mộ môi.
Thong thả quá, vì suốt đời ta vội.
Suốt đời ta, đủ ngấm mưa rồi!
Mưa bao dung, trắng màu ghế đá,
Phố nhỏ bao dung, ngập trũng mưa.
Ta được bao dung sau ngàn mắt lá,
Thương buổi chiều nay thảng thốt mưa!
Hô bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 12:57:57 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Chung đôi
Hoàng hôn nôn nao trên hồ Tây,
Anh cô đơn quá, ở bên này,
Buồn cứ rơi ra ngoài túi áo,
Từng đợt trào dâng lên trên mây.
Hương bay theo bơi thuyền, thuyền, thuyền,…
Gió ăn dè từng nụ cười duyên,
Người ta dành cho người ta đấy!
Em lặng nhìn anh, mắt nhẫu huyền.
Thuyền chuyền vào bờ, tràn tình yêu,
Hoàng hôn chìm chìm, hồ dâng nhiều,
Buồn theo buồn lạ, vừa rơi cả.
Sao nở từng ngôi, giữa trời chiều.
Nhưng buồn theo đầy làn mây êm,
Trìu trĩu môi non, lả tay mềm,
Thương cứ tuột ra ngoài sóng tóc.
Thoảng nơi anh, lời nhạc xanh êm.
Đòi em, đòi em, nửa buồn thôi!
Mình chung đôi làn mây cuộc đời!
Và tình yêu thần kỳ thế đấy,
Buồn cô đơn, thành vui chung đôi!
Hô bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 12:59:11 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Nhớ em nhiều
Lang thang đâu, cả buổi chiều giữa phố,
Anh tìm ai, bằng mắt quạnh hiu?
Trong quán vắng, cô bé nào nho nhỏ?
Không em ơi, vì anh nhớ em nhiều!
Ngày em đi, đang mùa hè vui
Ngày em đi, trời xanh nắng gió
Em đưa anh tấm ảnh màu, trong đó,
Có hình em, anh càng nhớ em nhiều!
Thành phố này, từ tinh mơ sôi động,
Cho tim anh khắc khoải, sống qua ngày,
Có mắt nào vương trong ngõ nắng,
Có môi cười, có tóc em bay…
Anh tìm quên ngoài thành phố vài ngày,
Miền quê lạ, lại càng say kỷ niệm,
Khi đêm xuống, thêm một loài đom đóm,
Là sao trời, nhấp nháy mãi không thôi.
Lang thang chiều, lang thang những đâu,
Người yêu ơi, anh nhớ em nhiều!
Bánh xe nhớ, nghiến trên đường phố nhớ,
Đi hết hè, nắng nhớ vẫn như thiêu!
Ở phương ấy, có lúc nào máy mắt?
Là lúc phương này, anh sao nhãng nhớ em!
Chứ chẳng phải, như người ta thường mách,
Rằng là lúc, có người yêu nhắc!...
Ở phương ấy, em đang làm gì, đang bận gì?
Em có tin là anh đều thấy rõ,
Dường như em cùng anh, cũng trong thành phố đó,
Như một giấc mơ, trong lúc nhớ em nhiều!
Hôm nay gặp lại em,
Gặp lại em, sau những ngày nắng cháy,
Gặp lại em, anh mừng biết mấy!
Gặp lại em, vẫn còn nhớ em nhiều!...
Hô bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 13:00:14 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Tình đợi
Tặng cho em một ngày dài
Tặng cho em suốt đời trai dãi dầu
Trong xanh là nước biển sâu
Giản đơn là vẻ áo nâu nhà chùa
Chờ em, dù biết em đùa
Bằng lòng với phút giây thừa của em
Vì chân đi bộ đã quen
Vì con ngươi đã đủ đen để tìm
Vì không giận nổi trái tim
Vì thương, vì nhớ khó dìm được đi
Đợi chờ đã biết từ khi
Nụ hôn trên má thầm thì lời yêu…
Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 13:02:58 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Phố nhớ
Còn gì nữa, đừng làm anh nhớ
Những cây bàng phố lá lên xanh
Vì sao số nhà anh lại lẻ?
Bên kia đường, nhà em chẵn thế!
Cửa hiệu giờ như rực rỡ hơn
Đứng trên hè, không còn tiện nữa
Những chiều mình hẹn nhau trước cửa
Chuyện vui rồi lặng lẽ - buồn ơi!...
...Chào em, buổi tối ấy người đông
Phố sáng nghẹn, đỏ hồng đám cưới
Em trắng toát, bên này anh đắm đuối Dáng hình quen ngày ấy xa xôi…
Đã cùng anh mỗi sáng tới trường
Trưa tan học, về nhà đến muộn
Những cây bàng nhìn thấy mà thương
Lá đỏ chin thẹn lời người hẹn
Em xa rồi lá bàng xanh quá
Cây đứng im, buổi sáng hôm nay
Anh qua đường, người giăng như lưới
Phố cô đơn quẫy nhớ cả ngày Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 13:06:57 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Di chúc
Tôi đi tìm và chưa tìm thấy được
Em và em hiền dịu - dịu hiền
Đây những bước chân về bóng lẻ
Chiều cô đơn là chiều thần tiên!
Hay là sóng đang dồn trên biển?
Không và không còn gặp em rồi
Nhưng có lẽ tôi bằng lòng nằm xuống
Đời đã cho duyên phước được làm người!
Ngẩng đầu lên, tôi viết dòng di chúc
Em thân yêu, đừng trách tôi nhiều!
Tôi đã sống để đạt điều mơ ước
Tôi chết đi để sung sướng rằng yêu!
Tôi đi tìm dù chưa tìm thấy được!
Sống dại khờ mà chết cũng dại luôn
Nhưng tôi biết em bằng lòng tha thứ
Đôi môi buồn còn thiếu một lần hôn! Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 13:09:54 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Hoa hồng nở Ba năm qua, anh thành bao nhiêu tuổi? Em đã xinh rồi, cô bé mười lăm! Ba năm qua, cái nhìn ai theo đuổi? Mà sững sờ chưa, em đó: trăng rằm! Dẫu chỉ mỗi lần anh ghé nhà thăm, Là em lớn thêm dáng hình nho nhỏ, Cánh mũi xinh, vương nét cười thoảng gió, Vầng trán thơ, thông minh lắm dịu hiền. Thiên thần nào, theo tia nắng bình yên, Mà đến đậu vào mắt em rồi đó! Thương cái tuổi quá nhiều cơn bão tố, Thương nao lòng, màu mắt tuổi mười lăm… Và sáng nay, hoa hồng tim bỗng nở! Anh cất trong lòng giọt nắng mai Vì đời em sẽ còn rộng mở! Vì đời anh lầm lỡ ở đâu rồi! Hô Bảo Nghĩa
Kiếp Mây
Đã bao năm dài, anh mơ mộng sống,
Trọn vẹn đời thường, dưới túp nhà riêng.
Tìm hơi ấm, sưởi tâm hồn lạnh cóng,
Bị Mặt trời trấn lột tuổi thanh niên.
Anh đã đi như lãng đãng Mây ngàn.
Ngơ ngẩn quá, giữa trùng trùng nắng mới.
Chân trời ấy, Mây đang khao khát tới,
Chợt dừng, vì, nặng quá, hóa Mưa rơi!
Miền sa mạc, Mưa thấm sâu vào cát,
Ngán làm Mây, Mưa muốn ở mãi đây,
Thì Nắng khô đâu để cho Mưa thoát!
Cứ phũ phàng bắt trở lại làm Mây.
Mây lại trôi đến một Rừng già,
Trĩu nặng quá, lại thành Mưa rơi xuống.
Tưởng là Nắng chịu thua cành lá vướng,
Mưa yên lành, ẩn náu giữa Rừng hoang…
Nhưng Rừng hoang sai Suối rừng làm lũ,
Tống Mưa ra khơi cho Nắng vờn mồi.
Ôi, mưa vẫn là một Kiếp Mây thôi!
Trôi lãng đãng, Chân trời không thấy tới.
Anh gặp em, như Mây vờn Đỉnh núi.
Vương vấn rồi, ở mãi với Núi thôi.
Nhưng hồn anh sao lạnh quá em ơi!
Anh lại muốn là Mây, trôi lãng đãng…
Bao năm dài, anh vẫn một Kiếp Mây!
Dù là Mây ở quanh Đỉnh núi.
Bao năm dài, ở chân trời vời vợi,
Có gì đâu, vẫy gọi cuộc đời Mây…
Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 13:13:34 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Giấc mơ đền
Thưa, không phải là tôi đang ngủ
Giữa ban ngày đẹp đẽ, bướm vàng bay…
Vừa sáng nay, khi mơ còn chưa đủ
Chợt thấy em, tôi vội đuổi theo ngay…
Vươn tay mãi, vươn hoài mà không tới
Tình xa xôi gần gũi nữa làm gì!
Tim đau đớn chắc vì thương nhớ đấy
Ở nụ cười, ánh mắt mê si!
Nơi nào đây, em đang dắt tôi
Dẫm lạc giữa vườn hoang, hoa thắm
Dòng suối mát thế mà tôi bị đắm.
Đỉnh núi cao em vẫy mấy ngàn lần…
Kỳ diệu chưa, tôi bay vượt đỉnh ngàn
Cao xa thế, để rồi em mất hút…
Thung lũng mờ sương, hơi ngùn ngụt
Vực thẳm nhào tôi xuống với em
Vòng vèo mãi, cuối cùng em đưa tới
Chỗ nào đây? Sao vừa lạ, vừa quen ?
Say sưa thế, giật mình, ô, có phải?
Chỗ ngày xưa, tôi gần gũi cùng em?
Để bây giờ dù trong mơ, em…
Thưa, không phải là tôi đang ngủ
Giữa ban ngày đẹp đẽ, bướm vàng chen… Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 13:15:53 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: