Chiều thứ bảy
Hồng hoa
Qua lối vườn xưa, thảm lá mềm,
Người đã phương nào, vui ấm êm.
Còn đây một nụ hồng mọc dại.
Mọc daị hay là bị bỏ quên ?
Vườn hồng năm ấy, em vui quá.
Anh nhớ mình chung trái ổi thơm.
Em còn hái khế nài anh nữa,
Bảo ngọt chua rồi, cấm có quên!
Hôm nay lặng lẽ xanh đường mòn,
Hoa khế phơi màu, cánh ngấn son,
Cành hồng năm ấy anh trồng tặng,
Chẳng dám nhìn anh, đứng tủi thân.
Yêu em, anh hóa người mơ mộng,
Đợi cánh hồng hoa nở giữa đêm.
Thương em, anh ngắt cho vừa lá,
Chứ giận gì đâu, gai nỡ đâm.
Hồng ơi! Hoa ạ, anh còn nhớ,
Em đứng ngoài hiên, má đỏ au.
Ngờ đâu lần ấy là lần cuối,
Được biết tình yêu của buổi đầu!
Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 12:46:27 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Giá sách
Đêm lạnh dần, trang sách ấm dần lên,
Hồn xáo động phút tận cùng im ắng.
Bồng bềnh trôi trong lòng đêm ảo vọng,
Là bầu trời- Là trang sách- Là tôi…
Giá sách dài, mang màu bụi thời gian,
Quyển mới cố chen ngang vào quyển cũ
Bởi chỗ đứng dường như là không đủ,
Cho những gì chưa hoa lá, màu mè...
Tôi cúi đầu trước một nỗi đam mê,
Của côn trùng kêu, như là đọc sách!
Con bướm say đèn, làm đôi cánh rách,
Con người ơi! Say sóng cuộc đời chưa?
Tôi tìm hoài trên giá sách bao la,
Một chỗ đủ cho đời tôi_ Một quyển?
Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 12:47:40 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Trích đoạn: Hô Bảo Nghĩa
Tóc và hương
Tôi yêu em, yêu mái tóc buông,
Yêu những ngày thu, nắng đẫm sương,
Gió đưa mây tới, mây màu tóc,
Tóc đợi hương về, hương với hương...
Tôi yêu em, tôi tìm nhung nhớ,
Đôi mắt nhung huyền của em thương.
Vì đâu mắt lỡ chìm trong tóc?
Hai chiếc thuyền đơn, đắm sóng hương,
Đôi chiếc thuyền đơn, đã đổ đầy,
Giọt buồn châu lệ của đời nay.
Lệ lăn theo tóc, thành nước mắt
Xẻ dọc màu sương, mái tóc mây
Cứ để dành ai, cái nét cười,
Cái lần gặp gỡ với bờ môi.
Xa em, tôi chỉ còn mơ tóc,
Như kẻ yêu thầm sau lưng thôi!
Tóc em khi sáng, trong trong nắng
Tóc buổi trưa nào, ngợp ngón tay,
Xào xạc chiều bay, làn tóc lá,
Âm thầm đêm lẫn, tóc_hương_mây...
Rồi một ngày say, quên được tóc,
Thì trời ơi lại thứ mùi hương,
Của ngày thu ấy, em đành khóc,
Đốt mộ lòng tôi một nén nhang!
Hôm nay tôi gặp ở trên đường,
Một người con gái, tóc và hương,
Tôi đứng nhìn theo, nhìn theo mãi,
Chẳng biết trên đầu, tóc đã sương…
Hô Bảo Nghĩa R
Hương vẫn nồng
Nếu mãi em là hương trong tóc
Giọt buồn lắng đọng một thinh không
Nếu mãi em là hương trong anh
Xin mãi là hương giọt tình nồng
Nếu là giọt sầu đong đáy mắt
Đắm đuối trần ai đôi mắt anh
Vì anh chảy lệ buồn hiu hắt
Hương mãi là hương gió thoảng mành
Em se tóc nắng hương còn đẫm
Ngọt ngào sông nước gởi hồn trinh
Gởi gió bay hương tìm say đắm
Tay mân mê sợi tóc hương tình...
Em sẽ vì anh nở nụ cười
Như lần gặp gỡ ấm đôi tay
Ươm hoài tóc nắng thơm hương bưởi
Gói nhớ thầm trao suốt đêm ngày
Sợi tóc hôm nào vương áo anh
Còn quấn quít nhau giây phút lành
Yêu anh từ ấy và yêu mãi
Giọt nhớ giọt sầu giọt mong manh...
Xa nhau từ ấy phai hương tóc
Ngập một trần gian lệ hoài mong
Bàn tay lạnh buốt, hương lăn lóc
Vĩnh biệt nhau chưa ?... hương vẫn nồng..
Bài thơ của bạn làm Minh xao động quá, nên mạo muội để lại vài dòng, mong sẽ không làm phiền bạn nhé!
Lam Hồng Minh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.02.2008 01:13:30 bởi Lam Hồng Minh >
Cám ơn Lam Hồng Minh đã đồng cảm với HBN. Xin chúc có thêm nhiều thi hứng! Dạo này
Dạo này mơ những giấc mơ dài
Dạo này say những niềm vui
Dạo này thương những con kiến cánh
Mưa bão bay sầu, rơi mất thôi!
Dạo này đêm hẹn, sáng chập chờn,
Trưa khát khao, chiều mong nhớ thêm
Dạo này buông tiếng đàn nghe ngọt
Giọt nắng vàng lăn mấy bậc thềm
Dạo này tha thẩn con đường vắng
Ô lãng du! Cặp mắt phiêu diêu
Dạo này say đắm dồn lên não
Nghèn nghẹn hình như tại gió chiều
Và ngột như hôn ngọn gió bay
Từ khi hương ấy thoảng về đây
Từ khi mắt ấy, môi tươi ấy,
Đọng lại thành mơ của dạo này!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2008 21:18:41 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Cả nghĩ
Đã nghĩ, đa mang chốn bụi đời
Còn gì so được thú ăn chơi
Còn gì say được thân du đãng
Máu lạnh tim khô, sạn sẹo người
Đã nghĩ, mình bên này sông sâu
Người ta bờ bên kia sông sâu
Ở giữa sông sâu, đời chảy xiết
Ai bắc vu vơ một nhịp cầu?
Đã nghĩ, đường mình khác người ta
Người ta đường lớn, rộng bao la
Đường mình quanh quẩn trong rừng thẳm
Chắc chẳng bao giờ đến ngã ba!
Thì đây, một cảnh như phim đó
Là kẻ cao bồi đứng chọn hoa
Tay run đâu phải do cầm đạn,
Mắt rực không vì tiếng súng xa.
Yêu thương gửi hết vào hoa trọng
Nghĩa lớn thu rồi, lại bỏ ra
Sang bến đành thôi, vì cả nghĩ!
Quay về ngồi khóc ở rừng ma… Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2008 21:19:46 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Lá cỏ xanh
Hôm nay lá cỏ xanh nhiều
Em nghĩ về ai em yêu?
Ai thương em nhiều đến nỗi,
Chân không bước nổi qua chiều!
Như là anh ngập nắng thiêu
Gặp em một ngày mùa hạ
Giữa khoảnh khắc nhìn rất lạ
Đã thấy rõ ràng thân quen…
Bằng những ngày xưa anh quên
Bằng những gì em thấy nhớ
Dường như cuộc đời đã đủ
Để hoa và lá bay lên!
Có một ngày anh xa em
Nước hồ trong, lá cỏ mềm
In trong mắt huyền trong vắt
Rung mãi dưới làn mi êm…
Gió thổi và anh ra đi
Để một ngày quay trở lại
Thành công hay là thất bại
Cũng về với lá cỏ xanh!
Nếu một ngày không nhớ anh
Lẫn lộn tìm nhàu lá cỏ
Thì em ơi, quanh em đó,
Cỏ bằng lòng tha thứ cho... Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2008 21:20:29 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Tình khất
Qua tuần nắng,
Đến ngày mưa,
Hòa vào sáng tối,
Vẫn thưa nhân tình,
Lỡ tay xóa mảnh trời trinh,
Đường đời mòn quá, còn vinh, nhục gì! Song thân gửi gắm mà chi!
Tự hào dân tộc so bì với ai?
Hành tinh nào biết thở dài
Thiên hà cũng chẳng có hai địa cầu
Trông về quá khứ thẳm sâu,
Bây giờ hiện tại vẫn mầu xanh dương!
Thế nhưng, có cái bình thường,
Đã thành quan trọng, là thương nhớ này
Nhớ quay,
Nhớ quắt,
Nhớ say…
Dáng hình…
Thơm đọng, thơm đầy không gian…
Thôi thì, ghét giọng thở than,
Người ta kể lể lan tràn trong thơ
Tình yêu, nếu phải cuộc cờ?
Cũng xin thua trước, ngồi chờ mộng mơ
Con tằm sao lại nhả tơ?
Cho con người dệt dại khờ vào tim!
Bụi về với bụi lặng im
Trăm năm đã khất! Liệu tìm thấy nhau? Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2008 21:21:01 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Trích đoạn: Hô Bảo Nghĩa
Lá cỏ xanh
Hôm nay lá cỏ xanh nhiều,
Em nghĩ về ai em yêu?
Ai thương em nhiều đến nỗi,
Chân không bước nổi qua chiều!
Như là anh ngập nắng thiêu,
Gặp em một ngày mùa hạ,
Giữa khoảnh khắc nhìn rất lạ,
Đã thấy rõ ràng thân quen…
Bằng những ngày xưa anh quên.
Bằng những gì em thấy nhớ.
Dường như cuộc đời đã đủ,
Để hoa và lá bay lên!
Có một ngày anh xa em,
Nước hồ trong, lá cỏ mềm,
In trong mắt huyền trong vắt,
Rung mãi dưới làn mi êm…
Gió thổi và anh ra đi,
Để một ngày quay trở lại.
Thành công hay là thất bại,
Cũng về với lá cỏ xanh.
Nếu một ngày không nhớ anh,
Lẫn lộn tìm nhàu lá cỏ,
Thì em ơi, quanh em đó,
Cỏ bằng lòng tha thứ cho...
Hô Bảo Nghĩa
Anh là mưa, là nắng
Hôm nay mưa về tưới cỏ
Em nghĩ giọt mưa là anh
Thảo nguyên mấy ngày nắng ấm
Anh về nhuộm cỏ màu xanh
Mai này mưa tạnh trời thanh
Anh về bên em hạt nắng
Bao nhiêu ngọt bùi cay đắng
Thân quen như cả cuộc đời
Lá hoa xuân về phơi phới
Có mưa và nắng chan hòa
Tìm nhau trao nhau hạt nắng
Tìm nhau mưa rớt xa hoa...
Có một lần anh xa em
Không mưa không nắng, chỉ buồn...
Có một lần ta xa nhau
Trầm u sương khói lạc loài
Gió ơi xin giông đừng thổi
Đừng mang anh mãi rời xa
Nghèo giàu quản chi anh hởi
Thành công thất bại cũng nhà
Xin đừng giây phút chia xa
Vườn hoa cây nhà lá cỏ
Nắng xanh hoa vàng môi đỏ
Còn chỉ mình anh bên đời.
Lam Hồng Minh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.02.2008 01:42:18 bởi Lam Hồng Minh >
Hoa rụng
Hoa rụng suốt đời bướm mộng mơ
Hồn bướm mơ tiên đến thẫn thờ
Hoa thơm bướm lượn thì sao nhỉ?
Em có là hoa trong giấc mơ?…
Vừa mới hôm nào, hoa nở thắm
Một bầy bươm bướm lượn quanh hoa
Hoa đung đưa gió, hoa cười cợt…
Đã chắc hoa chờ cánh bướm sa?
Chiều ấy, thì ra con bướm lạ
Tình cờ chạm cánh dạt dào hương
Rung rinh cả buổi chiều yêu quá
Hoa hẹn, hoa chờ, hoa nhớ thương…
Nhưng sáng nay hoa đã rụng rồi
Chỉ vì tưng hửng bướm kia thôi
Bướm lạ còn mang dòng máu bướm
Nhởn nhơ, vơ vẩn suốt ngày thôi!
Thất vọng nhiều, hoa có biết không?
Bướm đã cô đơn một nỗi lòng
Từ lúc sinh ra là bướm trắng
Vẫn hằng ao ước được thành ong…
Ong chở phấn hoa làm mật ngọt
Ong thầm tính đến một ngày mai
Nhưng em có phải bông hoa ấy?
Và anh là bướm trắng mà thôi!
Có một bông hoa rụng giữa vườn
Cánh xòe như thể đẫm mùi hương
Một con bướm trắng vòng quanh mãi
Vườn nắng không ngừng lóng lánh sương…
Vì tình, bướm trắng khóc xa xôi…
Vì anh là bướm trắng, hoa ơi !...
Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2008 21:21:51 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Nụ cười của nắng
Em ơi, trên phố tưng bừng nắng
Sao có mây buồn trong mắt nai?
Em che đôi má ai hôn vắng,
Chẳng giấu được màu tươi sớm mai!
Tóc mềm buông xuống hờn vai liễu
Giận dỗi gì ai, giận ở môi
Còn duyên với gió đời con gái,
Còn nợ người ta một nụ cười
Nụ cười của nắng - hoa trên phố
Phố nắng, hoa cười - nụ của em
Sáng trong như tuổi em vừa có
Giữa giấc mơ là giọt nắng đêm.
Hỡi ai nợ nụ cười của nắng!
Nợ tình em, một giấc mơ trôi
Hỡi ai đã phũ phàng như gió
Xóa nụ cười xinh của nắng rồi! Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2008 21:22:46 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Thứ bảy xa xôi
Từ chỗ anh, hai mươi phút mỏi chân
Muốn gặp em sớm hơn thời gian có,
Anh nhớ em đầy đến đầu con phố,
Lẽ nào em nỡ chậm với anh?
Hôm nay gió, thổi đầy trời và nắng.
Em xinh như mơ mộng phủ đầy hoa.
Con đường rộng, anh và em trong trắng,
Không bao giờ muốn nghe lời chia xa!
Tình yêu ấy, đã làm anh bối rối,
Và anh thêm can đảm trước chân trời,
Can đảm sống những ngày thua cơm áo,
Yếu đuối thương em, đêm đơn côi!
Chiều nay thêm một thứ bảy xa xôi,
Anh và em ở “hai đầu nỗi nhớ”
Nghe thấy không, lòng anh đang gọi đó,
Có những chiều thứ bảy nghẹn nơi tim!
Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2008 21:23:24 bởi Hô Bảo Nghĩa >
KHÔNG THỂ... Có những điều em không làm được Chỉ sỏi đá mới làm nên Khi em viết một bài thơ Là anh xây xong cả một đời Khi bài thơ được anh đọc Đời anh đã có đôi Và thơ em xin lại Đem về cất giữ cho riêng Bài thứ 2 em viết tiếp Một nỗi nhớ sẽ đi qua Lướt qua vô vàng thành lối nhỏ Chữa cho xong một vết thương lòng Và rồi lại phân vân Sỏi đá có chữa được Hay cũng như em Vết thương lòng mãi bám . Chân Trời Tím.
Trích đoạn: Hô Bảo Nghĩa
Thứ bảy xa xôi
Từ chỗ anh, hai mươi phút mỏi chân
Muốn gặp em sớm hơn thời gian có,
Anh nhớ em đầy đến đầu con phố,
Lẽ nào em nỡ chậm với anh?
Hôm nay gió, thổi đầy trời và nắng.
Em xinh như mơ mộng phủ đầy hoa.
Con đường rộng, anh và em trong trắng,
Không bao giờ muốn nghe lời chia xa!
Tình yêu ấy, đã làm anh bối rối,
Và anh thêm can đảm trước chân trời,
Can đảm sống những ngày thua cơm áo,
Yếu đuối thương em, đêm đơn côi!
Chiều nay thêm một thứ bảy xa xôi,
Anh và em ở “hai đầu nỗi nhớ”
Nghe thấy không, lòng anh đang gọi đó,
Có những chiều thứ bảy nghẹn nơi tim!
Hô Bảo Nghĩa
Thứ bảy chia xa
Từ sáng sớm nghe xốn xang khơi động
Nghe bơ vơ bên góc phố đông người
Những thứ bảy bánh xe lăn ngày mới
Chia đôi nơi tất bật chuyện bên đời
Một chút xót xa mang theo trong dạ
Thầm nhớ nhung ai thứ bảy chờ hoài
Thầm gọi anh.. em gom nắng loay hoay
Về ấp ủ một ngày thương, xa vắng
Tình yêu ấy như ấm hoài hạt nắng
Nằm ẩn trong tim dưới góc địa đàng
Như sống lại sau những cơn mưa lũ
Đất uống mát tình vườn nở ngát hoa
Những thứ bảy ngày trôi đi mệt lã
Gánh oằn vai hai nỗi nhớ chia nhau
Phương trời xa ngày thứ bảy nhạt màu
Buồn trống vắng gọi tên nhau thương nhớ!
Lam Hồng Minh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.03.2008 02:37:17 bởi Lam Hồng Minh >
Chiều thứ bảy
Không buổi nào bằng những buổi chiều
Có đủ cả niềm tin và thất vọng
Có đủ cả nghi ngờ và hy vọng
Cho nên chiều! Và mê mải hoàng hôn...
Không chiều nào bằng những chiều buồn
Khao quá cho lòng hoang vu quá
Giữa tim rã của tận cùng buồn bã
Vẫn u hoài nhen nhúm một niềm vui
Không chiều buồn nào bằng chiều buồn thứ bảy
Có người yêu mà chắc được người yêu
Tay trong tay vui suốt cả buổi chiều
Chợt ngờ ngợ một chút buồn le lói
Vì vui buồn đã lẫn lộn tình em!
Không thứ bảy nào bằng thứ bảy xa em
Thời gian nhớ trôi êm mà chậm chạp
Trái tim ấy chiều nay thừa nhịp đập
Vì vui buồn đã lẫn lộn tình em!…
Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2008 21:24:03 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Mỗi mùa xuân!
Mỗi mùa xuân ta lại thiếu một người
Phần đời cho ta đang dần vơi…
Nắng về tươi quá, chim mừng hót
Bọn trẻ ra đời vẫn khóc thôi!
Mỗi mùa xuân là một cuộc hành quân
Một năm mới dấn thân về phía cuối…
Gió cứ thổi quả đất quay không mỏi
Lao như điên trong vũ trụ không tiền…
Mỗi mùa xuân ta lại gác ưu phiền
Lại đánh cược vào những mùa, những tháng
Xoay tám hướng, hướng nào cũng hoảng
Cũng đòi yêu - ham muốn - lợi - quyền…
Mỗi mùa xuân ta lại vái tứ phương
Lại chứng thực siêu nhiên còn thế lực
Lại ước nguyện cho hằng hà phước đức
Trẻ ra đời vuông vức tiếng cười tươi
Ôi mùa xuân!
Chẳng lẽ bắt đền ngươi?
Phần người trong ta đang dần vơi…
Mỗi mùa xuân ta lại ngỡ ngàng bôi
Một vết mới vào tâm hồn đã cũ!
Mỗi mùa xuân! Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2008 03:23:26 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: