Chiều thứ bảy
Xin thương Xin bạn một lời chào ngày mới! Xin em buổi tối tuyệt vời xưa Xin người giữ lòng thương cảm ấy Những ngày thời thế đổi thay vua!… Tôi nằm im một chỗ hoang vu Chờ đến cô đơn, nghĩ đến mù! Giữa cảnh thiên nhiên hoài nhớ lá Trong chốn mơ màng tiếc tự do! Còn lời xin vừa nãy của tôi Cũng chỉ loanh quanh với mặt trời Những lúc nhân tình thương thế thái Thơ buồn gợi hứng, bật lên môi Rồi một hôm nào đến thăm tôi Em nhé, đừng quên miệng mỉm cười! Lỡ thấy mắt tôi nhìn xa lạ Ngờ giọt thời gian vỡ đủ rồi! Ngày xưa tôi thường đứng bên đường Ngửa bàn tay trắng để xin thương Vườn nhà em có hai cây khế Trái ngọt và chua lẫn lộn hương Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 12:21:49 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Cám ơn H.B.N. nghé thăm và đã đồng cảm T.T.K xin mượn trích đoạn thơ của TẢN ĐÀ tặng vui lòng nhé
...Mấy lời cảm tạ tri âm
Đồng bang là nghĩa, đồng tâm là tình
Đường xa rau vẫn còn xanh
Tấm lòng thơm thảo ,bát canh ngọt ngào
Yêu nhau xa cách càng yêu
Dẫu rằng xuông nhạt ,càng nhiều chứa chan
Mèo và tình yêu
Con mèo nhung ngước đôi mắt xanh non
Dùi dụi ria vào chân chàng trai trẻ
Lưng cong nõn nà, miệng gù gù thật khẽ
Rồi lim dim bởi ve vuốt tay người
Một bữa kia, mèo mất vẻ xinh tươi
Da dính ệp vào gờ xương run rẩy
Chàng trai trẻ quên mất mèo từ ấy
Từ hôm chàng quen cô gái xinh tươi…
…Ánh mắt chàng trai giờ toàn những niềm vui
Có thấy đâu, mắt mèo buồn đói lả
Mà lũ chuột cũng chạy đâu hết cả?
Mèo tủi hờn, cay đắng kêu: Meo!...
Mèo nằm mơ tới ngày chàng trai trở lại
Chăm sóc mèo cho mắt sáng như sao…
Đang mơ thế, chợt mèo sững lại
Mắt chàng trai sao buồn bã, âu sầu…
Cô gái chàng yêu đã bỏ đi đâu?
Hôm nay gió nồm, nắng chiều sớm nhạt
Lòng chàng trai tê tái, ngậm ngùi
Chàng gọi hoài, mèo nhung đâu chẳng thấy?
Có biết không, mèo cũng bỏ đi rồi!
Con mèo ấy, là những người con gái
Đã dâng ta tình cảm thân thương
Cô gái ấy, là tình yêu chân chính
Ta tìm hoài cùng với lũ mèo hoang!
Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.03.2008 12:59:30 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Anh h òi em ,c ó yêu Hanội không Có ,Từ đáy lòng em ,yêu nhiều lắm Hà nội của em ,của thời thơ ấu Có những hàng cây sấu , quả chin vàng Không người hái, rụng tràn đường Bà triệu Trong triền đê, nơi cuối xóm Thanh nhàn Mùa ổi chin thơm lừng như sữa mẹ Thu sang ,có cốm xanh, nồng hương lúa Sen tàn, nhường chỗ cho gió mùa xuân Lớt phớt mưa bay, báo gần ngày hội Phủ dầy , Hương tích, Đống đa ,Chùa thầy Thoáng chốc ,đến ngày giỗ tổ Hùng vương Ngày hè đến lại thơm lừng ổi ch ín Lại sấu vàng với gió mùa thu… Yêu Hanội yêu bao nhiêu cho đủ Dù ở chân trời góc bể mù khơi Anh đừng hỏi làm em rơi nước mắt , .T.T.K. thân tặng
Hạ huyền Thành phố đông người vẫn có duyên Nắng dù không trắng vẫn tươi nguyên Người dù một bữa say ba chén Vẫn giữ trong tim được mắt huyền Như một người đi suốt cả đêm Sáng tìm chỗ trọ ngủ êm đềm Và buổi trưa nay người tỉnh dậy Nắng hè lặng lẽ gọi tên em ! Phố nào cong như phố nhà em Cả đến con ve giọng cũng mềm Đi trên phố ấy nhiều khi thấy Nắng hạ huyền trên những bậc thềm Những đêm mơ ngủ tay ấp má Em có khi nào nhớ nắng không ? Nắng hè thành phố thường oi ả Như cuộc đời người giữa phố đông Người chạy lên trăng ở tít cao Cho đêm huyền ảo một hôm nào Đường khuya và dấu chân người lạc Để lại đầy trời những vết sao Những vì sao đêm hè huyền diệu Chứa bao nhiêu là nắng hạ huyền Khi một ngày có em yểu điệu Giữa đường đi học đã mang duyên… Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 12:23:37 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Chiều trong mưa
Bất chợt mây kéo về xua nắng chiều đi hết
Chỉ phút giây trời đất tối xầm rồi
Sấm nổi ì ầm, gió cuồng lên.Chớp giật.
Sầm sập mưa rơi lũ lụt cả lòng tôi
Mưa có biết là em đã hẹn tôi?
Em có biết là tôi đang chờ mưa ngớt?
Mưa cứ rơi mà lòng tôi lửa đốt
Trái tim chừng như chết đuối trong mưa
Sao không đến gặp em dù giữa trời mưa gió?
Dù khắp người ướt hết có sao đâu!
Nhưng tôi biết người yêu tôi lắm chứ!
Nàng sẽ thêm kiêu hãnh ngẩng cao đầu
*
Chiều ấy trời quang chưa được bao lâu
Nắng rực rỡ hơn sau cơn mưa vừa ngớt
Chàng trai ướt như là chuôt lột
Lúng túng bên cô gái kiêu kỳ
*
Giọt mưa cuối cùng rơi trúng nụ hôn si!… Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 12:25:18 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Cầu vồng A lô
Cầu vồng nối cuộc đời với diễm
Ta và em điện thoại cầu kiều
Đỏ-da cam-vàng –lục –lam-chàm-tím…
Bảy số bảy màu bấm gọi tình yêu
Rạng rỡ niềm vui sáng ngời hơi thở
Giọng nói lòng hoa nở đê mê
Cầu vồng reo một buổi đang trưa
Đỏ-da cam-vàng –lục –lam-chàm-tím…
Đẹp long lanh mà A lô tắt lịm
Mây đứng im nhàn nhạt chân trời
Lặng lẽ nghe khô khốc xa vời
Không reo nữa cầu vồng ơi hết tím Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.03.2008 12:44:47 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Vì sao anh ra đi ? Chiếc xe tải cồng kềnh Bần bật con đường gập ghềnh Vàng theo gió mông mênh… Mây từng tầng bồng bềnh Ngày dài hớ hênh Lộ mặt trời đỏ lựng Phát ngượng vì trăng? Anh đã nguyền rằng: Không bao giờ quay trở lại Như đêm! Hàng hóa chất lên lưng Ì ạch tiến Cuộc đời anh Con đường của kiến Chưa lúc nào là muộn! Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 12:30:23 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Mai
Hôm qua trên đường xa
Em bỗng hỏi:
- Bao giờ ta trở về nhà?
Anh trả lời:
- Mai!
Ngày mai mà em ao ước thế
Có ngôi nhà bình dị chút vườn hoa
Phủi sạch bụi đường trắng xóa của xuân qua
Ngày mai mà em ao ước thế
Có hai thiên thần rất bé sống chung đôi
Đêm trăng đầy sao trên trời
Anh xếp từng ngôi thật kỹ
Em-thời thơ giơ tay chỉ
Giữa võng trăng liềm đếm buông lơi…
Hôm nay trên đường dài
Em lại hỏi:
- Bao giờ ta sẽ tới?
Anh vẫn trả lời:
- Mai!
Có sao Hôm trên trời
Chiều chưa buông đã rơi
Có một ngôi sao trên trời
Rơi suốt đêm chưa tới…
…Là Mai!
Hô bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 12:31:41 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Trái tim thú Chiều buông nhức nhối Phủ xuống cuộc đời 24 giờ trong bóng tối Đơn côi! Mái nhà quạnh hiu Ghế_ giường quanh quẩn Khói thuốc dài đờ đẫn Tìm buồn con đường ra Thời gian qua không chóng Chốn đô thành phù hoa Bao nhiêu giờ cháy bỏng Bấy nhiêu giờ xót xa Giữa người ta vui vẻ Nhành hoa tẻ ngày xưa! Khi một con tim lẻ Ướt trong bàn tay mưa Gió suốt đời nhầm lẫn Thổi vào tâm hồn ai Hương lãng du mê mẩn Dỗ dành chân trời dài Lòng dạ Người tơi bời Chút sức tàn cố thủ Hôm nay Trái tim thú Chợt đòi về hoang vu Hô bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 12:33:30 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Lá ngón tay Kiếp trước làm gì? Mà kiếp này làm cây vẫn còn xấu hổ! Được sinh ra nhờ mẹ hiền từ Là em của lũ em ư? Là gương của các anh các chị? Là chi của bố nhỉ ? Có phải là người tập tễnh bước chân? Là tù nhân của nước cộng hòa? Xin bỏ qua! Những buồn phiền của điều xấu hổ Có phải sắc nào cũng là mầu lá Hay em thẹn thùng gỡ ngón tay?… Hô Bảo Nghia
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 12:35:50 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Vàng mơ Ta tưởng ta là kẻ đãi vàng Cheo leo đáy vực, tận cùng hang Bao nhiêu nhẫn nhục, coi thường sống Vẫn chẳng mang về được mẩu gang Ta tưởng ta là kẻ tu hành Từ bi cửa Phật mái đầu xanh Bao nhiêu kinh kệ chân tâm lắm Vẫn chẳng mang duyên gặp đức lành Ta tưởng ta - kẻ có gia đình Một bề yên ấm mắt môi xinh Vàng mơ! Một buổi tan hoang hết! Ta vẫn đơn côi đứng một mình Ta tưởng ta là kẻ nhân tình Của một nàng tiên áo trắng tinh Say đắm chưa từng trong tiểu thuyết Ta đã vàng mơ giữa cuộc tình… Chiều nay uống rượu say sưa quá Chợt tỉnh ra, ta - một bóng mờ Không là ai cả, mà ta chỉ Là vàng mơ! Vàng mơ! Vàng mơ!… Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 12:38:16 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Ngộ không
Ngộ không về đến không
Đường hồng đâu đó bến
Sông thương cuồn cuộn mến
Mưa câm tuồn tuột rơi
Danh chìm trong lũ nhớ
Tan hoang mơ vang môi
Lâm râm cầu Phật nhỏ
Thiên hà thu nơi nôi
Vô cùng vô cùng mở…
Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 12:40:54 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Những chiều uống rượu
Những chiều uống rượu say như chết
Xã hội kia, đầy những bóng ma!
Dưới lên đầu lưỡi men ha hả
Cốc ngập bàn tay, dứt chẳng ra…
Những chiều uống rượu đùa vui quá
Bạn và ta, hoa lá và… xương
Uống say cho đến mềm lục phủ
Ta sẽ dìu em khắp cõi hương …
Những chiều uống rượu ôi lặng lẽ!
Đời nhấp nhi từng giọt này đây
Rượu cạn cho lòng say sóng sánh
Một hòn lệ chát ứa ra tay
Những chiều uống rượu em phát hoảng!
Bốc khối mà không say, không say!…
Ta uống tràn men, phây phẩy tỉnh
Càng tỉnh, càng ưa vị đắng cay
Những chiều uống rượu em đừng cản!
Khoảnh khắc anh tìm đến bên kia
Ước mơ, chí khí miền biển cả
Và tình em của những ngày xưa!…
Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 12:39:54 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Cỏ đắng
Có phải em là dây cỏ đắng?
Một chiều kia quấn chặt tim anh
Cánh chim xé gió trong giông tố
Vỗ mỏi như chờn bãi cỏ xanh
Có phải vì anh coi nhẹ quá?
Cái duyên tình tứ của đôi ta
Có phải vì em coi nặng quá?
Một chút hào hoa giữa ngã ba
Mà sao cỏ đắng là em nhỉ?
Ta có ngờ đâu lúc gặp nhau
Mở hết lòng ra âu yếm nắng
Em chợt là em, đắng ngọt ngào!
Anh lại đi tìm chiều hạ ấy
Thanh bình mơ hạnh phúc mong manh
Trái tim yêu nát trong hương đắng
Còn biết nâng niu ngọn gió lành?
Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 12:42:52 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: