Hồi 536
Bát đao chi ước
Dịch giả: lht
Biên tập: mpi
Khấu Trọng bỗng nhiên hoán khí, thân hình đang từ thế xông thẳng đến đột ngột lách chéo sang, tránh được trường thương đang đâm đến cổ họng, Tỉnh Trung Nguyệt vung lên chém đúng vào mũi thương, một ly không lệch. Điểm kỳ diệu nhất chính là gã nhằm đúng được sát na khí thế trong thương kình của đối phương từ thịnh chuyển sang suy khi biến chiêu do đâm trượt. Vì vậy, đao này của Khấu Trọng tuy chỉ có sáu, bảy thành công lực nhưng hiệu quả so với lúc công lực đầy đủ thì không có gì khác biệt.
Đây chính là chiêu “Kích kỳ” trong Tĩnh Trung Bát Pháp, dĩ kỳ chế thắng.
"Keng!“
Toàn thân Thâm Mạt Hoàn kịch chấn. Đao phong tuy chỉ chém trúng mũi thương nhưng kinh mạch, yếu huyệt toàn thân hắn mới là nơi chịu lực, tựa như bị một đại thiết chùy xoáy trôn ốc bay đến đập vào ngực vậy, khó chịu đến suýt chút nữa là thổ huyết. Song Thâm Mạt Hoàn đâu chỉ có hư danh, hắn vội vàng lùi lại, Xà Hình không ngừng rung động, tạo thành một màn thương ảnh, khiến Khấu Trọng không thể thừa cơ truy kích.
Bên ủng hộ Khấu Trọng tiếng hoan hô lập tức nổi lên, đám người phía bên kia ngược lại ngẩn ra như tượng gỗ.
Ai ngờ được Khấu Trọng bị thương mà đao pháp vẫn tinh diệu lăng lệ như vậy.
Thực ra gã cũng bị lực phản chấn của Thâm Mạt Hoàn làm cho huyết khí nhộn nhạo, không dễ chịu chút nào.
Đao này của Khấu Trọng đã phạm phải một đại kỵ trong tâm pháp mà Thiên Đao Tống Khuyết đã truyền cho, đó là không lưu lại dư lực. Nhưng gã không thể làm khác, đơn giản bởi gã căn bản không còn dư lực để lưu.
Đao vừa rồi, gã đã hiểu thấu pháp chỉ “thân ý” mà Tống Khuyết đã nói đến. Thuần bằng trạng thái siêu nhiên sau khi tâm thần hợp nhất, mặc cho thân thể tự nảy sinh ra những phản ứng tinh vi nhất.
Khấu Trọng lòng vẫn tĩnh lặng như bóng trăng soi trong giếng nước, không kinh không sợ, gạt hết thành bại được mất ra khỏi đầu.
“Xoẹt! xoẹt! Xoẹt!”, gã tiến lên liên tục ba bước. Trong mắt người của cả hai bên, ba bước này nhìn như không thể đuổi kịp Thâm Mạt Hoàn đang lùi nhanh, nhưng thực tế lại có thể kịp thời huy đao vào chỗ trống phía trái trong thương ảnh của Thâm Mạt Hoàn, vô thanh vô tức chém vào bên sườn trái hắn.
Bọn cao thủ như Cổ Nạp Thai huynh đệ, Bạt Phong Hàn, Khả Đạt Chí đều nhìn ra ba bước này đúng là hàm chứa nhiều đạo lý, không những cự ly không đồng nhất mà còn nhanh chậm khác nhau, lợi hại nhất là có tác dụng huyền ảo như “xúc địa thành thốn” (thu hẹp không gian), khiến Thâm Mạt Hoàn không thể kịp thời phản kích.
Thâm Mạt Hoàn hét lớn một tiếng, uốn mình một cái, Xà Hình thương trở nên huyền ảo, biến thành dị mang đầy trời chụp xuống Khấu Trọng. Nhưng ai cũng biết rằng hắn nhìn không ra đao thế của Khấu Trọng, lại khinh thường gã nội thương chưa khỏi, trong lúc không có cách nào chỉ còn cách xuất chiêu để bức Khấu Trọng phải ngạnh tiếp.
Khấu Trọng cười ha hả:
- Lão Thâm à! Chiêu này kêu bằng “Dụng mưu”, ngươi trúng kế rồi!
Trong lúc nói chuyện, gã xoay mình một cái, đao thế vẫn không đổi nhưng đã biến thành chém vào sau gáy Thâm Mạt Hoàn, quả là tinh diệu tựa di hình hoán ảnh. Tỉnh Trung Nguyệt từ vô thanh vô tức bỗng phát ra tiếng rít xé gió chém tới, hoàng mang đại thịnh. Đến lúc này toàn trường mới biết được đao thế vừa rồi Khấu Trọng phát ra chỉ là hư chiêu, tiềm lực thực sự tập trung vào một đao xoay người chém tới này.
Bọn Bạt Phong Hàn ai cũng phải khen thầm. Nên biết nếu một đao trước đó tập trung đủ công lực thì đao sau không thể lăng lệ kinh người thế này, nếu vội vàng biến chiêu chỉ là tạo thêm cơ hội kẻ địch đột kích. Nói đến cùng cũng là bộ pháp của Khấu Trọng đã phát sinh tác dụng, khiến cho hư chiêu trông giống như như một đao tất sát uy hiếp mạnh mẽ, do đó Thâm Mạt Hoàn không thể không toàn lực ứng phó. Cũng chính vì từ hư biến thành thực, mới khiến đối phương nhìn không ra.
"Keng!"
Thâm Mạt Hoàn thi triển hết bản lãnh mới miễn cưỡng dùng đuôi thương quét trúng được đao phong, đỡ được một đao này của Khấu Trọng. Nhưng bản thân phải trả cái giá không nhỏ, bị Loa Hoàn kình xâm nhập thân thể. Thâm Mạt Hoàn hét thảm một tiếng, loạng choạng ngã về phía trước. Khấu Trọng cười ha hả, đã nhanh chóng di chuyển ra phía sau của hắn.
Hai người đã hoán đổi vị trí, trừ phi giết được đối phương, nếu không thì đừng hòng trở về bản trận của mình.
Phía bên kia, Mộc Linh phóng từ trong trận ra, giọng ả the thé liên tục lớn tiếng từ xa chỉ điểm cho trượng phu, gương mặt vốn diễm lệ nay
nổi cả gân xanh trông thật dữ dằn đáng sợ. Khấu Trọng tự nhiên là không hiểu tiếng Thất Vi của ả.
Thâm Mạt Hoàn xoay người một cái, triển khai thương thế cố gắng phản công.
Khấu Trọng hô lớn:
- "Dịch Kỳ" tới đây!
Dứt lời bèn cứ như vậy một đao chém vào khoảng không, phát ra kình khí ào ào, cuốn cả một đám bụi bốc lên hình thành một trường khí kình tựa như Thiên Ma đại pháp.
Thâm Mạt Hoàn phát sinh cảm giác như bị cuốn về phía thanh đao vô cùng đáng sợ. Trước thực tế đao pháp của Khấu Trọng chiêu sau không những kỳ diệu hơn mà còn khó dự liệu hơn chiêu trước, Thâm Mạt Hoàn vốn tràn đầy tự tin, giờ đã cực kỳ hoang mang kinh sợ.
Hắn điên cuồng hét lớn, Xà Hình thương đâm xéo đến, nhắm vào thân trên của Khấu Trọng đã hở ra khi gã thi triển đao thế.
Khấu Trọng cười chế giễu:
- Đã nói là "Dịch kỳ" thì làm sao hạ cờ loạn lên thế được?
Đao quét lên phía trên.
"Keng!"
Khấu Trọng không hề lay động, Thâm Mạt Hoàn lảo đảo thối lui.
Cái này không phải là do Khấu Trọng sau khi bị thương công lực vẫn mạnh hơn Thâm Mạt Hoàn, mà là gã đã dùng kỳ pháp tá lực đả lực, Thâm Mạt Hoàn làm sao mà không bị thiệt. Hay nhất chính là Khấu Trọng vẫn còn bảo lưu được một phần kình lực đã mượn, chuẩn bị dùng trong những sát chiêu tiếp theo.
Đến lúc này Khấu Trọng tổng cộng đã xuất ra bốn chiêu, so với giao ước thì còn bốn đao nữa.
Khấu Trọng không hề chớp mắt chằm chằm nhìn địch thủ đang thối lui, đến khi đối phương rốt cuộc đứng vững lại, gã dùng Hán ngữ lớn tiếng nói:
- Không chắc trúng thì không đánh ra, không toàn thắng thì không xuất binh, bởi vì đánh trăm trận ngàn trận cũng chỉ là nhất chiến định thắng bại mà thôi.
Dứt lời một đao chém thẳng ra, mới đầu trông phức tạp nhưng lại có vẻ đơn giản.
Trong lúc mọi người ở đó đều đang trợn mắt há miệng, Khấu Trọng người theo đao mà tiến, như một đám mây vượt qua cự ly phân cách hai bên, chém thẳng vào đầu và mặt đối phương.
Thâm Mạt Hoàn vẫn mù mờ không biết kình khí đã bị Khấu Trọng mượn lấy một phần, chỉ thấy sau khi giao thủ mỗi chiêu thì bản thân hắn thêm khí hư lực yếu. Điểm trí mạng chính là ở chỗ từ lúc khởi đầu giao chiến, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay đối phương, muốn hắn tiến thì hắn phải tiến, muốn hắn lùi thì hắn phải lùi.
Một đao này của Khấu Trọng nhìn có vẻ giản đơn nhưng đao thế đã bao trùm cả người Thâm Mạt Hoàn, khiến hắn muốn tránh cũng không tránh được, chỉ còn nước liều mạng chống đỡ. Trước đó hắn bức Khấu Trọng ngạnh tiếp mà không được, hiện tại lại trong tình trạng không cam tâm tình nguyện thì lại bị người ta xỏ mũi, ép phải ngạnh chiến.
Đao thương giao kích.
Thân mình Thâm Mạt Hoàn kịch chấn, lại lùi thêm ba bước.
Khấu Trọng thầm kêu đáng tiếc. Nếu với công lực bình thường của gã, ít nhất cũng sẽ khiến Thâm Mạt Hoàn thổ huyết, nhưng lúc này chỉ có thể chấn lùi đối phương.
Khấu Trọng lại làm một tư thế như muốn chém vào mé trái của Thâm Mạt Hoàn như khi nãy. Động tác này của gã đầy sức thuyết phục, khiến cho mọi người kể cả Bạt Phong Hàn trong sát na đó đều nghĩ là gã bổn cũ soạn lại, đánh vào chỗ mà thương thế của Thâm Mạt Hoàn yếu nhất.
Thâm Mạt Hoàn cũng nhìn nhầm như vậy, song hắn khác với những người đứng xem, vì đây là vấn đề liên quan đến tính mạng nên hắn phải tranh thủ thời gian phản ứng nhanh hơn một bước. Thâm Mạt Hoàn lập tức nghiêng người vung thương lên, hy vọng có thể ra sức đánh phủ đầu Khấu Trọng.
Khấu Trọng thầm nghĩ có thể thành công hay không toàn nhờ vào chiêu này, bèn cười lớn:
- Trúng kế rồi! Sau chiêu “Chiến định” của tiểu đệ chính là chiêu “Binh trá”.
Động tác từ chém vào một bên biến thành hướng về phía trước, kình khí bao phủ cả đao phong, sả xuống cổ Thâm Mạt Hoàn.
Toàn trường yên ắng không một tiếng động.
Thâm Mạt Hoàn trong lúc vừa gấp gáp vừa tức giận vội vàng biến chiêu, không còn phong phạm cao thủ trầm ổn như núi lúc trước khi giao chiến nữa.
Khấu Trọng bỗng nhiên xông lên phía trước, như muốn đưa mình vào đầu thương của Thâm Mạt Hoàn tự tìm cái chết, song không hiểu sao thân hình của gã lại như không hề bị ngăn trở gì xuyên qua màn thương ảnh. Trong lúc vẫn chưa nghe tiếng đao thương giao kích, gã đã tiến ra phía sau Thâm Mạt Hoàn.
Toàn trường yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng nghe thấy.
"Keng!"
Khấu Trọng đút đao vào bao, đột nhiên hai gối nhũn ra ngã ngồi xuống đất, hụt hơi nói:
- Lão Bạt thắng rồi! Chỉ có sáu đao thôi!
"Bình!"
Thâm Mạt Hoàn tựa như cột đổ, người thẳng như khúc gỗ ngã xuống mặt đất, bụi cát bốc lên, máu bắt đầu loang ra.
Bên Khấu Trọng chợt nổi lên tiếng hoan hô như sấm, rền vang khắp trời. Hơn năm trăm kỵ sĩ đồng loạt xông lên tiến về phía địch trận chém giết.
Mộc Linh hét thảm một tiếng, muốn xông lên liều mạng nhưng bị thủ hạ giữ chặt lại, sau đó cả bọn bỏ chạy tứ tán.
Thảo nguyên bị các chiến sĩ đang truy đuổi và đào tẩu bao phủ lấy như châu chấu.
---oOo---
Đúng vào lúc đầu ngón tay của Chúc Ngọc Nghiên chạm trúng Tà Đế Xá Lợi vốn đã mất đi dị lực, tả thủ của Thạch Chi Hiên vốn phát ra sau cũng phất trúng tinh cầu.
“Bụp!” một tiếng, Xá Lợi trứ danh của Ma Môn đã vỡ nát. Thân hình Chúc Ngọc Nghiên khẽ run, đột nhiên phiêu hốt bay lên như một bóng ma, động tác như chậm nhưng thực ra rất nhanh, thoắt cái chân đã đứng trên mặt bàn, song cước liên hoàn hướng vào mặt Thạch Chi Hiên đá tới, chiêu số vừa nhanh vừa độc khiến người ta muốn phòng cũng không kịp.
Trái tim Từ Tử Lăng chợt chùng xuống, toàn thân trở nên lạnh ngắt. Gã từng giao thủ với Thạch Chi Hiên vài lần, đối với công lực của lão hiểu rõ hơn ai hết. Thạch Chi Hiên tại Trường An do bị tinh thần phân liệt quấy nhiễu, dù sao vẫn có sơ hở, hơn nữa khi động thủ lại như dây cung căng lên hết cỡ, chung quy cũng thiếu đi phong phạm của bậc cao thủ thuộc đẳng cấp như Tất Huyền. Song Thạch Chi Hiên trước mắt gã lại như đã thoát thai hoán cốt, biến thành một người khác, lúc lâm địch vô cùng ung dung, thần thái nhàn nhã, động tác tiêu sái hoàn mỹ. Lão đối mặt với thế tấn công nhanh như lôi điện của Chúc Ngọc Nghiên vẫn giữ được tư thế an nhàn như đang dạo chơi.
Chúc Ngọc Nghiên ngay từ đầu đã rơi vào thế hạ phong. Ý đồ của bà ta vốn là muốn tiên phát chế nhân, đánh tan tinh thạch thành mảnh vụn rồi dùng để tập kích Thạch Chi Hiên. Lý tưởng nhất đương nhiên là làm tổn thương hai mắt của lão, ít nhất cũng bức được lão phải rời bàn để né tránh, như vậy sẽ có thể thừa thắng truy kích, đánh cho lão trở tay không kịp. Nào hay Thạch Chi Hiên lại dễ dàng hóa giải, những mảnh vụn trên mặt bàn không hề có một mảnh nào rơi xuống. Rõ ràng là Thiên Ma chỉ kình của Chúc Ngọc Nghiên đã bị lão hoàn toàn phong tỏa và hóa giải hết. Chỉ một chiêu này đã biết Thạch Chi Hiên sau khi hấp thụ dị lực của Tà Đế Xá Lợi đã trở nên lợi hại đến mức nào.
Thạch Chi Hiên vẫn ngồi trên ghế, song chưởng múa lên, khóe miệng lộ nét cười, thấy chiêu chiết chiêu, nhất loạt đỡ hết các cước chiêu biến hóa vô cùng của Chúc Ngọc Nghiên.
Đoạn lão cười dài nói:
- Ngọc Nghiên sao lại phải khổ như vậy! Địch nhân chân chính của nàng không phải là Thạch Chi Hiên ta đang ngồi đây mà là người trên thế gian như hổ như sói ngoài kia. Nếu hai bên có thể bỏ đi thành kiến, thiên hạ chẳng phải đã là vật trong túi của nàng rồi sao.
Chúc Ngọc Nghiên phóng người bay lên cao đến ba trượng, lộn ngược biến thành đầu dưới chân trên, song chưởng nhắm vào đầu Thạch Chi Hiên nghiêm mặt quát:
- Ta từng tin lầm ngươi một lần, liên lụy sư tôn phải ôm hận mà chết, tuyệt sẽ không sai rồi lại sai. Hôm nay nếu ngươi không chết thì là ta vong.
Thạch Chi Hiên lộ ra vẻ không nhịn được muốn bật cười, rời bàn phóng lên cao, song quyền nghênh tiếp song chưởng của Chúc Ngọc Nghiên.
Cho dù là kẻ đang nấp ở xa như Từ Tử Lăng và Sư Phi Huyên cũng cảm nhận được sự cải biến trong khí lưu, biết rằng Chúc Ngọc Nghiên đang toàn lực thi triển Thiên Ma đại pháp, muốn dùng chiêu thức cuối cùng “Ngọc Thạch câu phần” để đồng quy ư tận với Thạch Chi Hiên.
Ngay đến kẻ vốn xem các cao thủ đương thế đều không ra gì là Thạch Chi Hiên cũng phải dốc toàn lực ứng phó.
Chưởng kình tưởng như đơn giản đó của Chúc Ngọc Nghiên thực ra đã tích tụ công lực cả đời, trông đơn giản nhưng hàm ẩn rất nhiều biến hóa, lăng lệ vô cùng. Từ Tử Lăng có thể tưởng tượng nếu đổi lại là mình phải tiếp chưởng đó, sẽ cảm thấy không gian như trũng xuống, bị Thiên Ma kình bao bọc trói chặt, có sức mà không dùng được. Thế nhưng Thạch Chi Hiên lại dường như không bị ảnh hưởng gì, vẫn xuất ra chiêu thức phản kích lăng lệ vô cùng đón đỡ chưởng thế của Chúc Ngọc Nghiên.
Giọng nói ngọt ngào của Sư Phi Huyên vang lên bên tai gã:
- Chưa đến lúc tối hậu quan đầu, huynh nhất thiết đừng xuất thủ.
"Bình!"
Quyền chưởng giao kích.
Chúc Ngọc Nghiên tiếp quyền bay lên, sau đó lại lật mình một cái bay chéo qua, hạ xuống đỉnh tòa đình tạ.
Thạch Chi Hiên cười nói:
- Ngọc Nghiên trúng kế rồi!
Sự việc nằm ngoài dự liệu của Từ Tử Lăng. Sau khi tiếp chưởng kình của Chúc Ngọc Nghiên, Thạch Chi Hiên không những không bị đẩy xuống mà còn có dư lực, trên không trung lộn một vòng, “xoẹt” một tiếng bay chếch lên trên, lướt qua bên trên Chúc Ngọc Nghiên lúc này đang đứng trên đỉnh đình, tựa như đang đứng lơ lửng trên không, tinh thần phấn chấn.
Sư Phi Huyên nhanh như thiểm điện phóng ra, trước hết đáp xuống ngọn một cây đại thụ khác cách đó bốn trượng rồi mượn lực bay tới, nhân kiếm hợp nhất hóa thành một luồng sáng dài. Sắc Không kiếm đâm tới Thạch Chi Hiên lúc này đang ở trên không lao xuống công kích Chúc Ngọc Nghiên, thời gian, góc độ, tốc độ đều tinh diệu tuyệt luân.
Từ trong hai ống tay áo của Chúc Ngọc Nghiên phân biệt bắn ra hai dải Thiên Ma đới. Dải bên trái nhắm thẳng đến song cước của Thạch Chi Hiên, dải bên phải uốn lượn như làn sóng, cong cong nhắm vào một bên đầu lão.
Nhất thời tiếng xé gió vang lên, Từ Tử Lăng đứng ở phía xa cũng cảm thấy tiếng rít chói tai tựa như tiếng quỷ khóc.
Gã nghĩ thầm nếu đặt mình vào hoàn cảnh của Thạch Chi Hiên, cho dù không bị thương mà bị hai đại cao thủ một già một trẻ, một tà một chánh này giáp công thì chỉ có nước bỏ chạy để giữ mạng, ngoài ra không còn biện pháp nào khác.
Sư Phi Huyên tuy không hiểu rõ về Bất Tử Ấn Pháp như Chúc Ngọc Nghiên song Thạch Chi Hiên chính là đại địch hàng đầu của Từ Hàng Tịnh Trai, nên nàng đã từng tốn nhiều công sức để nghiên cứu. Sư Phi Huyên cũng từng xem qua Bất Tử Ấn quyển và đã suy nghĩ nhiều cách công thủ. Thế nên Thạch Chi Hiên muốn đồng thời vừa ngăn chặn thế công của Chúc Ngọc Nghiên, vừa ứng phó Sắc Không kiếm của nàng quả là không dễ dàng.
Thạch Chi Hiên trong thế sinh tử quan đầu lại ung dung cười nói:
- Hiền điệt nữ nhịn không được đã xuất thủ rồi, Thanh Huệ dạo này thế nào?
Sắc Không kiếm tuy còn cách hơn nửa trượng nhưng kiếm khí kinh người và tập trung cao độ của Sư Phi Huyên đã bao trùm cả người Thạch Chi Hiên. Dẫu vậy, lão vẫn tỏ ra ung dung, tựa như không thèm để ý đến, nhẹ nhàng hạ xuống, đồng thời mũi chân điểm trúng vào dải Thiên Ma đới của Chúc Ngọc Nghiên.
Từ Tử Lăng lòng thầm kêu hỏng. Gã từ Loan Loan biết được Thiên Ma đới có thể cùng với Thiên Ma kình lực phối hợp như thiên y vô phùng (áo trời không thấy đường may). Phiêu đới chế địch trói địch, khiến đối phương không thể thoát khỏi, tựa như một cái mạng nhện, con mồi đã bị mắc vào thì chỉ có thể nằm chờ bị ăn thịt mà thôi. Phiêu đới của Chúc Ngọc Nghiên bề ngoài như muốn đánh vào song cước Thạch Chi Hiên nhưng thực ra dùng để buộc chặt hai chân lão, khiến cho Bất Tử Ấn Pháp của lão không phát huy được tác dụng. Sát chiêu tối hậu nằm ở dải đới đang phất đến ở phía trên.
Vậy nhưng hiện tại dải đới trói chân đã bị Thạch Chi Hiên điểm trúng, uy hiếp đối với lão tự nhiên giảm đi rất nhiều. Bất quá Từ Tử Lăng vẫn không nghĩ ra trong tình huống đó Thạch Chi Hiên làm sao đối phó với một kiếm từ trên không phóng ngang đến của Sư Phi Huyên.
Đáp án lập tức hiện ra trước mắt.
Thạch Chi Hiên đột nhiên nhờ vào lực sinh ra khi điểm trúng Thiên Ma đới, tựa như một con quay vừa xoay vừa bay lên không, tình huống vô cùng quái dị.
“Phụp” một tiếng, Sắc Không kiếm rõ ràng đã đâm trúng Thạch Chi Hiên lúc này đang như một cơn lốc xoáy bay lên, song không thể phá được kình khí hộ thể của lão, mũi kiếm lệch ra phía ngoài. Sư Phi Huyên chỉ có thể tiếp tục phóng qua, hướng về phía Kính Bạc hồ.
Dải Thiên Ma đới công đến đầu Thạch Chi Hiên cũng không làm gì được, bị lão chấn bay ra.
Công thế vô cùng lăng lệ của hai đại cao thủ đã hoàn toàn bị phá giải.
Thạch Chi Hiên phát ra một tràng cười dài:
- Ngọc Nghiên lại đi hợp tác với đồ đệ của Phạm Thanh Huệ để đối phó với Thạch mỗ, đó chính là khi sư diệt tổ.
Trong lúc nói chuyện, lão đã lướt mình về phía phải, hạ xuống khoảng trống bên cạnh đình.
Sư Phi Huyên hạ xuống cạnh bờ hồ, Chúc Ngọc Nghiên như bóng với hình từ phía trên đỉnh đình phóng xuống chỗ Thạch Chi Hiên. Thiên Ma đới phát ra vô số đới ảnh, cuộn xéo về phía kẻ đã khiến bà ta vừa yêu vừa hận này.
Bụi mù bốc lên, cây cỏ gãy nát.
Đới thế hoàn toàn bao trùm lấy Thạch Chi Hiên. Thanh âm khí kình giao kích không ngừng đập vào tai. Hai nhân vật hàng đầu của Ma Môn rốt cuộc đã triển khai trận chiến sinh tử.
Trong đới ảnh đầy trời, Thạch Chi Hiên tựa như quỷ mị hóa thành một đám mây nhẹ, di chuyển lúc trái lúc phải nhanh như cắt. Phạm vi hoạt động bị hạn chế nghiêm trọng do Chúc Ngọc Nghiên cuồng công, nhưng lão thủy chung vẫn thủ ổn trong phạm vi nửa trượng, dùng chỉ chưởng quyền cước ứng phó Thiên Ma đới từ bốn phương tám hướng công đến.
Chúc Ngọc Nghiên hiển thị công phu của cao thủ đứng đầu trong Ma Môn, chân khí tựa như vô cùng vô tận, phát ra công thế kinh người, chiêu chiêu đoạt mệnh, thoắt trái thoắt phải, thượng công hạ tập, biến hóa kỳ dị, không phải chính mắt nhìn thấy thật không thể tin được.
Sư Phi Huyên di chuyển đến gần vòng chiến song không hề tham gia, căn bản cũng không có chỗ mà xen vào. Nàng chỉ có thể phòng thủ nghiêm ngặt, đề phòng Thạch Chi Hiên thoát khỏi vòng chiến.
Cho đến lúc đó Từ Tử Lăng mới hiểu Chúc Ngọc Nghiên vì sao lại nói chỉ có bà ta mới có thể cùng chết với Thạch Chi Hiên.
Bất Tử Ấn Pháp của Thạch Chi Hiên chính là một kiệt tác võ học, dung hợp Phật môn và Ma đạo, đã đại thành đến mức cực điểm, khoáng cổ tuyệt kim. Đợt tấn công vừa rồi không hề tạo được uy hiếp gì với lão.
Cho dù đối diện với các bậc võ học đại sư như Ninh Đạo Kỳ, Tứ Đại Thánh Tăng, lão đánh không thắng thì cũng có thể an toàn rút lui.
Chỉ có Thiên Ma đại pháp do Phiêu đới phối hợp với kình lực của Chúc Ngọc Nghiên mới có thể trói giữ Thạch Chi Hiên cho đến chiêu cuối cùng là Ngọc Thạch câu phần. Chiêu này chỉ nghe tên đã biết, chính là chiêu thức của Chúc Ngọc Nghiên mà Thạch Chi Hiên sợ nhất. Người sử dụng tất phải hy sinh chính mình, chỉ cầu cùng địch nhân đồng quy ư tận, không cần nói cũng biết ngay cả Thạch Chi Hiên cũng không thể dự đoán được uy lực.
Cách duy nhất để Thạch Chi Hiên giết Chúc Ngọc Nghiên là vào thời điểm trước khi bà ta thi triển chiêu này, nhưng lão vẫn phải mạo hiểm đối diện với chiêu Ngọc Thạch câu phần này bất kỳ lúc nào.
Chiếu theo mục đích trước mắt, khi Thiên Ma phiêu đới của Chúc Ngọc Nghiên toàn diện khai triển, cường mạnh như Thạch Chi Hiên cũng chỉ có cách phòng thủ nghiêm ngặt, khó mà xoay chuyển cục diện này.
Giả như Thạch Chi Hiên chống đỡ được chiêu Ngọc Thạch câu phần của Chúc Ngọc Nghiên mà không chết, thì không còn nghi ngờ gì nữa, lão đương nhiên sẽ trở thành Ma Môn Đệ nhất nhân ở Trung Thổ, hơn nữa là một kẻ tà ma ngoại đạo không ai có khả năng chế ngự.
Trong khi Từ Tử Lăng nhìn đến mức kinh tâm động phách thì Thạch Chi Hiên cười ha hả nói:
- Bản lĩnh của Ngọc Nghiên chỉ đến mức này thôi sao!
Đột nhiên song chưởng trái phải phân biệt phất đến, kích trúng lưỡng đới.
Chúc Ngọc Nghiên thân hình run lên, đới ảnh chậm đi.
Sư Phi Huyên không phát ra âm thanh nào huy kiếm công đến. Sắc Không kiếm không ngừng rung động tựa như tròn mà vuông, thế đến lăng lệ vô bì, nhân kiếm hợp nhất tạo thành một chỉnh thể không thể phân chia, xuất chiêu hoàn toàn tự nhiên, tựa như muốn nhắm đến khoảng không phía sau Thạch Chi Hiên, nhưng lại khiến lão không thể không tập trung đối phó.
Mục quang Thạch Chi Hiên lộ ra tia nhìn ngạc nhiên, miệng hô:
- Được lắm!
Tay phải tự nhiên như không vạch thành một vòng tròn, bao lấy mũi kiếm. Tay kia nắm thành quyền công kích Chúc Ngọc Nghiên.
Từ Tử Lăng trong lòng biết Sư Phi Huyên đã tiến nhập cảnh giới Kiếm Tâm Thông Minh, nhìn ra được chiêu sau của Thạch Chi Hiên, nên mới có thể hậu phát chế nhân, phá đi cơ hội có thể đánh trọng thương Chúc Ngọc Nghiên để ung dung thoát thân của Thạch Chi Hiên.
Từ Tử Lăng cũng biết đã đến lúc rồi, bèn nhảy xuống mặt đất, đề tụ công lực, âm thầm tiến đến vòng chiến.
(Hết hồi 536).
Hồi 537
Ngọc thạch câu phần
Dịch giả : lht
Biên tập : binhbt
Khấu Trọng từ bên xác Thâm Mạt Hoàn lấy lại chiếc Phi Vân cung mà tên ác quán mãn doanh này đã đoạt từ Tiễn đại sư, trong lòng cảm thấy được an ủi một chút.
Sau khi đến Tái Ngoại, nhìn bề ngoài thì bọn họ có vẻ tung hoành đắc ý, uy phong bát diện, song xét từ góc độ nhiệm vụ thì có thể nói là một chuyện cũng không thành.
Bây giờ Thâm Mạt Hoàn đã đầu lìa khỏi cổ, cũng gọi là có cái để ăn nói với Tiễn đại sư.
Bạt Phong Hàn và Khả Đạt Chí xuống ngựa bên cạnh gã, họ Bạt cười nói:
- Vong Nguyệt cung của ta giờ có thể đổi thành nguyên danh Xạ Nguyệt, còn của ngươi là Thích Nhật, đúng không? Hắc! Hảo tiểu tử! Tĩnh Trung Bát Pháp thật hay!
Khả Đạt Chí vui vẻ nói:
- Đao pháp của Thiếu Soái thật khiến ta đại khai nhãn giới, người ngứa ngáy cả lên, đáng tiếc là không được nhìn thấy hai đao cuối cùng.
Khấu Trọng đem Phi Vân cung ra kéo thử, miệng thì than:
- Tốt nhất là không nên nhìn thấy. Ài! Tương lai nếu phải đối trận với lão ca ngươi thì phải làm sao đây?
Khả Đạt Chí cười khổ:
- Công là công, tư là tư! Có vài việc tốt nhất là đừng nghĩ tới.
Khấu Trọng thu lại chiếc cung rồi quay sang hỏi Bạt Phong Hàn:
- Ngươi mấy ngày nay rốt cuộc chui ở đâu?
Bạt Phong Hàn đưa mắt nhìn anh em Cổ Nạp Thai thống lĩnh thủ hạ truy sát bại quân của địch nhân đang đào tẩu tứ tán, đoạn trả lời không ăn nhập gì với câu hỏi:
- Nếu không phải thấy ngươi đã bị thương, thì ta dù phải đi ngàn dặm cũng nhất định sẽ đuổi theo Mộc Linh và thủ hạ, giết sạch không còn một mống để trừ hậu họa.
Khả Đạt Chí vỗ vỗ vào vai Khấu Trọng nói:
- Tiểu đệ lập tức đi gặp Đại Hãn, hy vọng trước hoàng hôn ngày mai có thể quay lại cùng uống rượu với ngươi.
Khấu Trọng hơi ngạc nhiên song chợt tỉnh ngộ đáp:
- Khả huynh thật đáng mặt bằng hữu, đại ân không thể cảm tạ bằng lời, mời!
Khả Đạt Chí cười ha hả nói:
- Nói với huynh đệ Cổ Nạp Thai, ta mượn con ngựa này của họ, ngày mai sẽ trả về nguyên chủ.
Đoạn phi thân lên ngựa, nhanh chóng chạy đi.
Bạt Phong Hàn nhìn theo bóng dáng hắn, một người một ngựa càng lúc càng xa, rồi hất hàm nhận xét:
- Đó quả là một bằng hữu khó gặp, cũng là một kẻ địch vô cùng đáng sợ!
Khấu Trọng gật đầu đồng tình. Khả Đạt Chí rất hiểu ý, nhận ra Bạt Phong Hàn không muốn tiết lộ hành tung mấy ngày vừa qua trước mặt hắn. Hắn cũng hiểu rõ mấy gã này muốn cướp số cung tiễn mà Mã Cát đã mua được từ Hiệt Lợi, biết rằng mình không nên vướng vào việc này, nên đã quyết định lập tức rời khỏi, sau này đối với Hiệt Lợi có thể giả như không biết gì cả, đồng thời cũng giúp bọn Khấu Trọng làm được một việc lớn.
Bạt Phong Hàn bước ra đằng sau Khấu Trọng, song chưởng ấn vào bối tâm gã, truyền chân khí vào giúp gã liệu thương. Hắn kể lại:
- Nói ngắn gọn nhé, hai ngày qua, ta phải thi triển hết các ngón nghề, bao gồm cả nghiêm hình bức cung, mới tìm ra nơi hạ lạc của cung tên. Vậy mà vẫn bị người của Bái Tử Đình đến trước một bước cướp đi mất. Ta đang muốn tìm các ngươi thì may mắn gặp được Cổ Nạp Thai huynh đệ. Cả bọn liền bày bố thiên la địa võng, nào ngờ cung tên chưa thấy đâu mà lại gặp được cái loại hồng phúc tề thiên là ngươi. Vì vậy ta càng lúc càng tin rằng trong chốn u minh đã định sẵn số kiếp rồi.
Khấu Trọng giật mình hỏi:
- Có khi nào vì chuyện này mà bỏ lỡ cơ hội cướp cung tên không?
Bạt Phong Hàn mỉm cười trả lời:
- Yên tâm, do số lượng cung tên rất lớn, nên tốc độ xa đội vận chuyển của địch nhân rất chậm, chắc là còn đang đâu đó trên đường. Xem như Mộc Linh gặp may, nếu không phải bọn ta có việc quan trọng cần làm thì anh em Cổ Nạp Thai nhất định không để mụ sống mà chạy mất đâu. Bọn họ về rồi kìa!
Cổ Nạp Thai huynh đệ thống lĩnh binh tướng chiến thắng quay về, người người sĩ khí dâng cao.
Khấu Trọng dùng tiếng Đột Quyết nói:
- Cung là của ta, đầu là của các người!
Biệt Lặc Cổ Nạp Thai tán thưởng:
- Đến lúc nãy ta mới tận mắt thấy được đao pháp danh chấn thiên hạ của Thiếu Soái, quả là tinh diệu vô cùng!
Bất Cổ Nạp Thai than:
- Đến giờ ta vẫn không tin là Thâm Mạt Hoàn không đỡ nổi tám đao.
Bạt Phong Hàn trầm giọng hỏi:
- Có phải Mộc Linh đã chạy thoát rồi?
Biệt Lặc Cổ Nạp Thai nhìn vào xác chết của Thâm Mạt Hoàn gật đầu:
- Chính sự quan trọng hơn, để ả chạy thì sao chứ? E là ả cũng chẳng sống được mấy ngày thoải mái nữa.
Khấu Trọng nghĩ đến Âm Hiển Hạc sinh tử còn chưa biết, liền nói:
- Đúng lắm, chính sự quan trọng hơn, bọn ta lập tức tiến hành thôi !
o0o[\center]
Sắc Không kiếm hoàng mang dày đặc trong không trung, kiếm quang chớp lên, Sư Phi Huyên tung ra mười mấy kiếm liên hoàn, mỗi kiếm đều khiến Thạch Chi Hiên phải toàn thần ứng phó, mỗi chiêu đều giản dị cổ sơ, nhưng lại có cảm giác như mưa bay lất phất, nhẹ nhàng phiêu dật. Chiêu nào chiêu ấy đều khắc chế những biến hóa trên thân hình của Thạch Chi Hiên, tựa như đã nhìn thấu suốt võ công của lão. Với khả năng của Thạch Chi Hiên mà vẫn phải cật lực ứng phó vô cùng vất vả, không được tiêu sái tự nhiên như lúc trước nữa.
Điều này không có nghĩa là Sư Phi Huyên cao minh hơn Chúc Ngọc Nghiên, mà là nàng nhìn rõ thời cơ, lại được nghỉ ngơi dưỡng sức đầy đủ, nên mới có thể vừa nhảy vào vòng chiến đã lập tức tung ra kiếm chiêu sắc bén, chiếm được tiên cơ, khống chế thế chủ động.
Ngọc dung xuất trần của nàng vẫn nhàn nhã, không như những người khác lúc dùng sức thì trợn mắt trợn mũi, nghiến răng nghiến lợi. Tiên tử lúc nào cũng là tiên tử!
Áp lực về phía Chúc Ngọc Nghiên đã đại giảm, mụ liền sử ra một bộ đới pháp khác. Phiêu đới nặng tựa ngàn cân, cử khinh nhược trọng (nhấc lên nhẹ nhàng nhưng thật ra rất nặng), trong tình huống của Thạch Chi Hiên tự nhiên tạo thành uy hiếp rất lớn.
Kiếm quang đới ảnh từ hai phía do hai người đánh ra hướng đến lão cường công mãnh kích, thế nhưng Thạch Chi Hiên vẫn đứng yên bất động, đơn thuần dựa vào thủ pháp huyền ảo, chiêu chiêu đều đỡ được, không hề lộ ra vẻ thất thế. Lão tựa như đá ngầm nằm sâu dưới biển, mặc cho sóng to gió lớn, vĩnh viễn vẫn có thể đứng vững không ngã.
Kình khí phát ra tiếng ù ù liên tục trong không trung.
Từ Tử Lăng từ phía sau Thạch Chi Hiên lặng lẽ tiến tới, đến khi chỉ còn cách ba trượng thì dừng lại, không ngừng đề tụ công lực, chuẩn bị dùng Bảo Bình Ấn Khí để tấn công Thạch Chi Hiên bằng một chiêu chí mệnh.
Tinh thần của gã tiến nhập cảnh giới Tỉnh Trung Nguyệt, huyệt linh đài trong sáng, không có sơ sót gì.
Thiên Ma kình trường của Chúc Ngọc Nghiên không ngừng thu hẹp, bao bọc lấy Thạch Chi Hiên trong phạm vi một trượng vuông. Công thế từ bốn phương tám hướng tới đối thủ chuyển thành đánh thẳng chính diện, bởi kiếm pháp tinh vi của Sư Phi Huyên đã thành công phong tỏa hậu chiêu của Thạch Chi Hiên, nên cho dù tà nhân này có Huyễn Ma thân pháp cũng không cách gì thi triển được.
Lộ số võ công của Chúc Ngọc Nghiên và Sư Phi Huyên theo những đường lối khác hẳn nhau, lộ tuyến vận khí trong kinh mạch lại càng trái ngược, nhưng khi liên thủ lại tạo ra một uy lực cực kỳ lớn, vừa đúng để khắc chế Bất Tử Ấn Pháp của Thạch Chi Hiên. Thêm vào đó hai người đều hiểu rõ Bất Tử Ấn Pháp nên đã thu giữ khí kình chặt chẽ, khiến lão không thể mượn lực cũng như phá lực, trừ khi lão chịu mạo hiểm tiếp một kiếm hoặc một đới của đối phương, nhưng như thế thì lại có phong hiểm rất lớn.
Có điều Thạch Chi Hiên vẫn là Thạch Chi Hiên, bị hai đại cao thủ hàng đầu phối hợp công kích vẫn có thể phòng thủ vững chắc không chút sơ hở.
Thiên Ma kình trường thu hẹp chỉ còn nửa trượng.
Từ Tử Lăng vận sẵn kình khí, từng bước từng bước tuy chậm nhưng ổn định hướng về phía Thạch Chi Hiên. Sự uy hiếp vô hình nhưng hữu chất của gã, đã khiến Thạch Chi Hiên phát sinh cảm ứng, hai tay lão sử ra các chiêu số đại khai đại hợp, tinh diệu khôn cùng ứng phó sự tấn công từ hai phía. Song cước của lão vẫn vững vàng, đạp lún xuống đất sâu đến ba thốn, tựa như đóng đinh xuống mặt cỏ bên bờ hồ Kính Bạc.
Sư Phi Huyên dựa vào Kiếm Tâm Thông Minh cùng với sự hợp lực của Chúc Ngọc Nghiên đã thành công phá được Huyễn Ma Thân Pháp của Thạch Chi Hiên.
Tuy vậy lão tựa như có tiềm lực vô biên và chân nguyên dùng mãi không cạn. Nếu Chúc Ngọc Nghiên không có tuyệt chiêu tối hậu Ngọc Thạch Câu Phần, e rằng bà ta và Sư Phi Huyên có đánh tới kiệt lực vẫn chưa giết được lão.
Lợi thế trước mắt đều nhờ vào trí tuệ vô thượng và kiếm pháp siêu phàm của Sư Phi Huyên giành được.
Với sức một mình Chúc Ngọc Nghiên, quả là không có cách gì kìm giữ Thạch Chi Hiên cho đến chiêu cuối cùng là Ngọc Thạch câu phần.
Trong thiên hạ căn bản không có ai có thể vây khốn nổi Thạch Chi Hiên, khiến cho Huyễn Ma Thân Pháp của lão mất tác dụng, Ninh Đạo Kỳ và Tứ Đại Thánh Tăng cũng không làm được.
Vậy mà Thiên Ma trường của Chúc Ngọc Nghiên và Sắc Không kiếm của Sư Phi Huyên đã phá được Huyễn Ma thân pháp cực kỳ thành công.
Chúc Ngọc Nghiên và Sư Phi Huyên di chuyển nhanh như thiểm điện, Thạch Chi Hiên thì tuy không ngừng lắc lư nhưng vẫn cố thủ vững như bàn thạch, hai động một tĩnh, tình cảnh quỷ dị phi thường.
Thiên Ma trường không ngừng thu hẹp.
Từ Tử Lăng từ từ tiếp cận, gã cẩn thận không xâm nhập vào khí trường của Chúc Ngọc Nghiên, tránh những biến cố ngoài ý muốn có thể làm giảm đi sự trói buộc của Thiên Ma trường với Thạch Chi Hiên.
Do nội thương chưa khỏi, gã chỉ có thể đánh ra một chiêu, vì vậy cần phải hành sự cẩn thận.
Bảo Bình khí dần dần được tích tụ đến trạng thái đỉnh điểm, đồng thời Từ Tử Lăng cũng cảm nhận chính xác được tình hình của Thạch Chi Hiên không sai một mảy may. Gã muốn dùng tập trung đối phó phân tán, kích phá và tước giảm hộ thể chân khí của Thạch Chi Hiên để Chúc Ngọc Nghiên có thể chớp lấy thời cơ.
Hai mắt Chúc Ngọc Nghiên xạ ra kỳ quang, đồng tử phát ra quầng sáng màu tím, Thiên Ma đới dần dần chậm lại nhưng kình phong nổi lên lại càng lúc càng cuồng bạo.
Nụ cười trên khóe miệng của Thạch Chi Hiên tắt lịm, khuôn mặt lão trở nên lạnh như băng, chiêu số trên song thủ vẫn chuẩn xác tinh kỳ, thâm trầm hiểm độc.
Sư Phi Huyên hoa dung tĩnh lặng như nước, tiến nhập cảnh giới vô nhân vô ngã Kiếm Tâm Thông Minh. Sắc Không kiếm tiến lui không vết tích, mỗi chiêu đều là một kiệt tác tinh diệu đến cực điểm. Kiếm chiêu nhìn có vẻ như tự nhiên tùy ý, song đều là những chiêu thức cao minh khắc chế địch thủ.
Đúng vào lúc kịch chiến vong tình này, Chúc Ngọc Nghiên đột nhiên huýt lên một tiếng lảnh lót. Thiên Ma âm đã được bà ta phát ra!
Bất luận địch nhân là Thạch Chi Hiên hay chiến hữu là Sư Phi Huyên và Từ Tử Lăng, bên tai tất cả đều vang lên âm thanh chói lói kinh thiên động địa. Tựa như những lữ khách đường xa mệt mỏi trên hoang mạc, đột nhiên gió cát nổi lên, từ bốn phương tám hướng giận dữ gào thét. Mới đầu chỉ là kình lực ngắn đập vào tai, sau đó Thiên Ma âm biến thành không chỗ nào là không công kích, tựa như những hạt cát hữu hình không biết từ đâu ập đến phủ kín cả trời đất.
Từ Tử Lăng có cảm giác khi ma âm xâm nhập ngay cả thị tuyến cũng biến thành mơ hồ không rõ, trời đất tựa như đảo lộn, ma âm tựa như sóng cao gió lớn ập đến nhấn chìm cả cơ thể gã.
Càng kinh người hơn là Thiên Ma kình trường đột nhiên lấy Thạch Chi Hiên làm trung tâm không ngừng thu hẹp lại, khi đến một điểm nhất định thì lại tựa như bùng nổ ra. Nếu tình thế cứ phát triển như vậy thì không những Thạch Chi Hiên mà ngay cả gã và Sư Phi Huyên cũng bị cuốn vào trong.
Ngọc dung Chúc Ngọc Nghiên xuất hiện một tia tiếu ý thê lương như chuyện này không thể làm khác được, đột nhiên Thiên Ma âm được nâng lên cao đến cực hạn.
Song mục Sư Phi Huyên xạ ra thần sắc kiên định, cương quyết vì nghĩa không chùn bước hướng đến Thạch Chi Hiên cuồng công.
Cả người Thạch Chi Hiên xoay tròn, từ chậm chuyển nhanh, khi quay về hướng đối diện với Từ Tử Lăng lão cứ như nhìn mà không thấy, song thủ vẫn đón đỡ Sắc Không kiếm và phiêu đới của lưỡng đại cao thủ.
Trong thời khắc quan trọng này, đúng lúc Thiên Ma trường từ một điểm trung tâm lan tỏa ra để thi triển chiêu Ngọc Thạch câu phần, Từ Tử Lăng đột nhiên tỉnh ngộ.
Chúc Ngọc Nghiên thực sự là dụng tâm hiểm độc.
Mụ sở dĩ yêu cầu Từ Tử Lăng và Khấu Trọng cũng như môn đồ của đại địch hợp tác đối phó Thạch Chi Hiên vốn không phải là có hảo tâm gì, mà là âm mưu một phát tên bắn rơi mấy con chim.
Mụ vừa có thể lợi dụng sức lực của bọn họ vây khốn Thạch Chi Hiên, để mình có thể thi triển Ngọc Thạch câu phần rồi cùng lão đồng quy ư tận, lại vừa có thể tiễn luôn cả bọn họ lên đường.
Nếu như có thể một lần giết hết Khấu Trọng, Từ Tử Lăng, Sư Phi Huyên, Thạch Chi Hiên và có thể là cả Bạt Phong Hàn, sau này Loan Loan lãnh đạo Âm Quý Phái đương nhiên là vô cùng có lợi. Có điều tình huống trước mắt lại là chuyện hoàn toàn khác.
Chúc Ngọc Nghiên tính tới tính lui nhưng vẫn không nghĩ ra là hiện tại đột nhiên thiếu mất Khấu Trọng, Từ Tử Lăng lại bị thương chỉ có thể đánh ra một đòn, đến lúc này vẫn ở ngoài vòng ảnh hưởng của Thiên Ma trường.
Từ Tử Lăng hiểu rằng gã phải lập tức lựa chọn giữa việc giữ mạng của mình và Sư Phi Huyên với việc giết chết Thạch Chi Hiên. Nếu không nàng và gã sẽ phải nằm xuống cùng với Chúc, Thạch hai người.
Sư Phi Huyên do luôn bị hãm thân trong Thiên Ma trường, tuy không phải là đối tượng chính bị Chúc Ngọc Nghiên công kích nhưng vẫn như bị rơi vào mạng nhện vô pháp thoát thân.
Thạch Chi Hiên vì bị Sư Phi Huyên kìm chân nên cũng không sao thoát ra được, chỉ có thể ngạnh tiếp Ngọc Thạch câu phần của mụ.
Từ Tử Lăng hạ quyết tâm, hô lớn một tiếng, đột nhiên lướt qua Thạch Chi Hiên, hướng về phía Sư Phi Huyên lúc này đang đâm lão một kiếm.
Chỉ có gã là không chịu ảnh hưởng của Thiên Ma trường.
Chúc Ngọc Nghiên quát lớn:
- Quá muộn rồi!
Chân kình khủng khiếp từ một điểm với tốc độ kinh người khuếch tán, lan tỏa trong phạm vi hai trượng vuông.
Cỏ và đất cát bắn lên tung tóe.
Chuyện Từ Tử Lăng làm được không nhiều, chỉ có thể thu hồi Bảo Bình khí, rồi tập trung ra sau lưng tạo thành một bức màn chân khí để chống đỡ.
Tiếng gió do khí kình phát ra tăng đến cực điểm, tựa như hình thành ngàn vạn mũi tên lao tới.
Trong mơ hồ Từ Tử Lăng cảm giác được Sư Phi Huyên thu hồi Sắc không kiếm lúc này đang biến thành đâm về phía mình. Gã vội ôm chầm lấy thân hình mềm mại của nàng.
Kình khí trí mạng bao trùm hết tất cả.
“Ầm!”
Thân xác Chúc Ngọc Nghiên bị nổ tung thành mảnh vụn, máu bay đầy trời, cơ thể biến mất không còn dấu vết.
Từ Tử Lăng không có thời gian nhìn xem Thạch Chi Hiên làm cách nào đón đỡ công phu tà môn tự hủy diệt của Chúc Ngọc Nghiên, chỉ biết cùng với Sư Phi Huyên song song rời khỏi mặt đất, lăng không tháo chạy. Một luồng khí kình cực mạnh như thiết chùy đập vào lưng gã, phá tan bức màn chân khí hộ thể.
Gã và Sư Phi Huyên bị sức ép bắn văng ra ngoài tựa như hai ngọn rơm mỏng manh vô lực bị cuồng phong thổi bay đi. Cả hai xoay tròn trên mặt đất, hoàn toàn mất đi phương hướng.
Tiếp đó gã phun ra một ngụm máu, rồi hôn mê bất tỉnh.
o0o
Không biết đã qua bao lâu, Từ Tử Lăng chợt tỉnh lại. Gã phát giác mình vẫn chưa chết, đang nằm trong lòng Sư Phi Huyên, toàn thân đau đớn vô lực.
Trên trời sao giăng đầy, mặt trăng như xa tít tận chân trời.
Gã chưa bao giờ thân cận với Sư Phi Huyên như thế này, chợt phát sinh ý nguyện muốn được nằm như vậy cho đến khi vũ trụ tận diệt.
Ngọc dung của Sư Phi Huyên nhìn từ góc gã đang nằm tựa như khảm vào bầu trời đêm đầy sao tráng lệ. Nét mặt nàng vô cùng bình tĩnh, đôi mắt đẹp âu yếm nhìn gã vẻ thâm tình như biển, ngữ khí lại vô cùng bình thường, êm giọng nói:
- Đã đi rồi!
Từ Tử Lăng hiểu lầm ý nàng, liền phấn chấn hỏi:
- Thu thập Thạch Chi Hiên rồi sao?
Sư Phi Huyên nhè nhẹ lắc đầu:
- Ta muốn nói đến Chúc Ngọc Nghiên. Bà ta định hại người lại thành ra hại mình, chỉ có thể làm Thạch Chi Hiên bị trọng thương. Theo ta thấy, không có thời gian nửa năm đến một năm, Thạch Chi Hiên khó mà phục nguyên lại!
Từ Tử Lăng gượng cười nói:
- Thật khiến người thất vọng!
Sư Phi Huyên mỉm cười:
- Trên thế gian mỗi ngày phát sinh vô số việc, làm sao mọi sự có thể như ý mình được chứ. Cũng may Trường Sinh Khí của huynh tương tự như Thiên Ma công, nếu không chắc chắn là đã chết rồi. Nào! Ngồi thẳng dậy để Phi Huyên giúp huynh trị nội thương.
Từ Tử Lăng được Sư Phi Huyên đỡ ngồi thẳng dậy, đôi ngọc chưởng của nàng nhẹ nhàng đặt vào bối tâm gã.
Được chân khí của nàng truyền vào thể nội, Từ Tử Lăng cảm thấy ấm áp dễ chịu, chỉ một lúc sau đã có thể vận hành khí huyết, lợi ích nói không hết.
Thanh âm Sư Phi Huyên nhẹ nhàng vang lên bên tai:
- Lúc Thạch Chi Hiên phục nguyên cũng là lúc Thanh Tuyền gặp kiếp nạn, Tử Lăng dừng bao giờ quên điều này nhé.
Từ Tử Lăng trong lòng chấn động, chợt hiểu rằng mọi việc của Sư Phi Huyên đã xong xuôi, sau khi trị thương cho gã sẽ cáo biệt giang hồ, trở về Tịnh Trai tu tiên đạo, thế nên mới đề tỉnh gã về trách nhiệm với Thạch Thanh Tuyền.
o0o
Ánh ban mai xuất hiện chỗ đường chân trời tiếp giáp với mặt nước của hồ Kính Bạc.
Một đêm dài rốt cuộc cũng qua đi.
Khấu Trọng và Bạt Phong Hàn nhập thành gần như ngay sau khi mở cổng.
Long Tuyền rõ ràng đã được tăng cường phòng thủ, trên đường đầy những người muốn rời thành. Quân lính giữ thành nhận được chỉ thị, vô cùng khách khí đối với hai người, còn lại đều bị tra xét nghiêm ngặt, nếu không phải người trong thành thì không được vào.
Khấu Trọng bỗng kinh hãi nói:
- Hỏng rồi! Lăng thiếu gia nhất định đã cảm ứng được Tà Đế Xá Lợi, hắn không màng thương thế đi tiếp viện rồi! Ài! Làm sao bây giờ?
Bạt Phong Hàn tỏ vẻ bình tĩnh:
- Sự tình đã xẩy ra, có vội vã cũng không giải quyết được gì. Bây giờ ta ra ngoài thành tìm hắn, ngươi nên đi gặp Bái Tử Đình, y kế hành sự.
Khấu Trọng nhớ đến ước hẹn với Thượng Tú Phương liền than:
- Ta bị Lăng thiếu gia làm cho lục thần vô chủ, Thạch Chi Hiên đâu phải hạng thường? Căn cứ vào tình trạng của Lăng thiếu gia đêm qua, chỉ sợ không chịu nổi một ngón tay của lão Thạch. Mẹ ơi! Phải làm sao đây?
Bạt Phong Hàn nói:
- Ngươi không cần nghĩ gì cả, cứ theo tình thế trước mắt mà làm thôi. Cũng phải cẩn thận một chút vì ngươi chưa hồi phục trạng thái bình thường đâu.
Khấu Trọng vận khí một vòng rồi gật đầu đáp:
- Nếu Lăng thiếu gia có bốn dài hai ngắn gì thì người đầu tiên ta giết là Phục Nan Đà. Con bà nó là con gấu, nếu không phải hắn làm cho Lăng thiếu gia thương thế thêm chồng chất thì dù gặp phải chuyện gì ít nhất gã cũng có thể giữ mạng.
Bạt Phong Hàn vỗ vai Khấu Trọng nói:
-Ngươi tốt nhất là ở đây điều tức một chút, đợi đầu óc bình tĩnh lại mới đi tìm Bái Tử Đình ngã bài, ta đi trước một bước đây.
Sau khi Bạt Phong Hàn đi, Khấu Trọng vì lo lắng chuyện sinh tử của Từ Tử Lăng, trong lòng không những không bình tĩnh lại mà càng lúc càng tâm phiền ý loạn, đành thở dài một hơi rồi rời khỏi chỗ đó.
Gã mơ hồ bước đi trên đường, bất tri bất giác đã đến cửa chính của Cung thành trên Chu Tước đại nhai.
Đường phố lúc này lại mang một dáng vẻ khác. Không còn những du khách đến xem nhiệt náo, thay vào đó là những con người đi lại vội vã, tựa như muốn đi về một nơi nào đó.
Trên làn đường dành cho ngựa xe không ngừng có các binh sĩ áp tải xe trâu xe lừa vận chuyển lương thực tiến về phía Cung thành.
Không khí trước trận đại chiến sắp xảy ra vô cùng khẩn trương.
Vừa bước tới Chu Tước đại môn, bất chợt ở phía sau gã có người gọi:
- Thiếu Soái! Thiếu Soái! Xin dừng bước!
(Hết hồi 537).