Anh vẫn nghe lời em vang vọng từ quá khứ...Từ âm vang trong lòng đất lạnh.... Cành hoa Thạch Thảo cũng vừa trụi lá, nhưng màu tím kia vẫn tồn tại trong anh..
Một giọt nước mắt đã trào dâng lên khoé mắt... không!.. đó không phải là giọt nước mắt mà là từng giọt máu đang rơi vào tận cùng sâu thẳm của trái tim...
Buổi sáng hôm nào chúng ta cùng dìu nhau trên con đường trải lá vàng của ngày cuối thu..Buổi chiều nào hai đứa cùng nhau khắc tên lên thân cây kỷ niệm..và cũng hôm nào đã trao nhau nụ hôn choáng ngợp trong tình yêu..
Em còn nhớ chăng!
Không!!!... Em đã quên rồi..em đã quên thật rồi; Những mặn nồng ta đã cho nhau. Em đã bỏ anh đi về miền miên viễn, em đã bước vào thế giới muôn màu đầy ảo mộng...Em thật xấu đã không cho anh được cùng em đi về miền bất biến...
Giờ đây chỉ còn lại mình anh trong nỗi cô đơn của giá lạnh mùa đông, với những chiếc lá cong queo trên cành đang chết dần như màn đêm vô tận.....
Lại một ngày mùa đông xa em.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.11.2004 19:42:26 bởi vienxu >