VIẾT TÙY BÚT VẪN VƠ...TÙY BÚT SƯU TẦM .RIÊNG MÌNH ...
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 4 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 51 bài trong đề mục
CTT 28.01.2008 11:35:34 (permalink)
                       PHÚT GIÂY BẤT AN CHO NGƯỜI...
V thân mến,

     Từ lâu rồi, mình vẫn sợ, rất sợ tất cả những gì gọi là " điều bất an", bởi, đã là điều bất an thì dù nó xảy ra cho mình, cho V, hay bất kỳ ai, mình cũng không muốn. Nhưng, dù mình không muốn "nó" vẫn cứ xảy ra, và cuộc đời đã dạy mình cách đón lấy những điều không tốt đẹp bằng một cái nhìn... tốt đẹp để cái khó không bó cái khôn mà ngược lại cái khó sẽ làm những bậc thang cho mình vươn tới.

      Những khi mình buồn phiền hay thất vọng trong cuộc sống, ai sẳn sàng ở bên cạnh  để che chở, đở nâng. Khi mình té đau, suýt soa, ai suýt soa với mình để rồi cuối cùng với một nụ cười khuyến khích, xẻ chia,  nâng mình đứng dậy, dìu mình đi tiếp. Có hay không một tình bạn vững bền giữa hai người nam và nữ, giữa trai và gái? Có, mình tin là có. Và mình biết, V cũng tin như vậy. 

      Lắm khi mình rất ghét V ,nói chuyện dăm câu là mình cũng"mốc câu,hoặc kê tủ đứng" với V. Con đường nào cũng đi về tới... La Mã, người ta nói quả không sai. Mình GHÉT NHAU  cho lắm, cắn nhau thật đau để rồi cuối cùng tình bạn thiết vẫn còn đó bàng bạc như ánh trăng đêm, trong lành như làn gió mát. Mặc kệ dòng đời lắm khi "không như ước mơ lòng người", trong lòng mình có V, trong lòng V nghĩ đến mình là đủ.

      Viết cho v hôm nay, khi V đọc, có lẽ sẽ là một điều bất ngờ đối với V, nhưng mình là vậy, những lúc buồn lúc vui hay những lúc... "bất an" đều thích gởi lòng mình qua trang giấy.

      Viết cho V hôm nay vì mình sẽ có 01 thay đổi "lớn"  không hẳn đó là buồn, không hẳn đó là mất mát vì cái cũ không đi làm sao cái mới tốt đẹp có chỗ dừng chân, ghé lại. Nếu có khi nào nào V cần một sự cảm thông, chia xớt, V hãy nhớ đến mình. Không là hình, cũng không là bóng nhưng mình sẽ ở bên cạnh V, như mình đã từng ở bên cạnh V  bấy lâu nay.

     Có ai đó đã từng ví đời người tựa như một giòng sông. Giòng sông có lúc êm trôi cũng lắm khi có những thác ghềnh. Ai biết được nước cũng đau khi nước lỡ... va mình vào bờ đá. Ai biết nước cũng buồn khi nước rời xa những bến cũ êm ái thân thương để tiếp tục cuộc hành trình không ngơi nghỉ. V nhìn xem, bên cạnh giòng sông của cuộc đời V, có giòng sông của cuộc đời mình chảy song song như người bạn đường chung thủy. Dù mình không thể hoà vào nhau làm một nhưng những mưa nắng thế gian mình cùng chung hứng chịu. Bên V mưa, bên mình cũng mưa. Bên V nắng, bên mình cũng nắng. Những lúc V vui là những lúc mình cũng vui và ngược lại.

      Chiều tàn rồi, một ngày thứ bảy không như ý, không trọn vẹn nhưng trong đời mình còn có biết bao nhiêu ngày thứ bảy an nhiên, vui vẻ và hạnh phúc phải không V? Chúc V, chúc mình, chúc tất cả mọi người bao giờ cũng vượt qua những "điều bất an" một cách bình an, tự tại để cuộc sống ngày một thăng hoa. Và mình, mình đang mỉm cười vẩy tay chào V, chúc V hãy đi tiếp cuộc hành trình ra biển nhé, dòng sông bạn thiết của mình.!




Chân Trời Tím.




<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2008 13:49:35 bởi CTT >
#16
    CTT 28.01.2008 11:40:26 (permalink)
                   KHÓC CHO NGÀY ĐÃ QUA.
    .....Sao mình không khóc để cho nổi đau tan ra thành nước ,để rồi tái sinh lại để được yêu thương....
     
     
         Màn đêm dần buông ,không gian trở nên lạnh lẽo và cô đơn.Từ lâu rồi Tôi có thói quen ,hàng đêm ngồi hàng giờ bên Laptop thả hồn mình những thứ đã trở thành quá khứ xa xôi. 
         Đôi lúc Tôi tự hỏi sao mình không giống như những người con gái khác khi không có tình yêu bên cạnh.Sao Tôi không khóc để nổi đau tan ra thành nước và rồi tái sinh lại có thể yêu thương.Nhớ về kỷ niệm cũ Tôi thấy lòng nhói đau ,nhưng Tôi không khóc ,nhiều người bảo Tôi khô khan lạnh lùng với một trái tim loang lỗ ở vùng bắc cực.Đúng !người ta ai cũng phải khóc ,đơn giản thế thôi mà Tôi làm không được.
          Đôi khi nổi nhớ ,nổi cô đơn làm tim Tôi nhói buốt.Tôi sống lặng lẽ,và bình thản lao đầu vào công việc ,không cho mình có giây phút nghĩ ngơi ,Tôi tưởng như mình chỉ là người của công việc mà thôi.Bạn bè không ai thấy Tôi cặp đôi hay chung đường với tình nhân nào cả.Họ cũng dần quen với nổi cô đơn của Tôi.Chỉ có vêt thương ,vết day dứt đôi khi trổi lên giày vò Tôi mà thôi.
          Cuộc đời không như mình mơ,mình nghĩ ,giá như mình đừng quá nồng nàn ,tinh tế,thì có lẽ biết đâu mình sẽ thanh thản cùng một ai đi trên bước đường đời chồng gai này.
           Và một hôm đang cô đơn...người bạn của một thời đã xa tìm về ,và chỉ như thế thôi đã làm mình nhiều đêm không ngủ được.Một cái gì đó cồn cào sống dậy nơi mình.và tôi thật sự đã nhớ đến người ấy ,tôi thật sự đã khóc được ,khóc vì nổi nhớ người ấy.Và cứ thế Tôi lại được ánh mắt nồng nàn người ấy trao gởi.Lúc ấy cảm giác dịu dàng lan toả.Tôi thấy mình như không còn cô đơn ,cảm giác nguyện vẹn của sự dâng hiến ,đến cho nhau lại quay về.Tôi lại khóc thật nhiều nổi đau của Tôi đã tan được ra tàhnh nước ,gột rữa ánh mắt u buồn và chuổi ngày cô đơn từ lâu không còn biết đến yêu thương.
            Tôi khóc thật nhiều ,khóc cho Tôi cho người ấy ,CHO MỘT NGÀY ĐÃ QUA để tôi và người ấy đều tấhy mình thanh thản.


    CHÂN TRỜI TÍM  sg _18/10/2007

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2008 09:18:39 bởi Chân Trời Tím >
    #17
      CTT 28.01.2008 11:46:58 (permalink)
                     I HATE YOU -I LOVE YOU
       
      Ngày xưa có một cô bé vì mãi ham chơi đuổi bắt một  con bứơm, mà  đã lạc vào 1 chốn rừng núi hoang vu, thấy chung quanh mình mọi vật đều lạ lùng, hùng vỹ và ghê sợ quá. Bổng cô bé thấy 1 con nai già xuất hiện, không biết con vật này như  thế nào ,( bởi vì cô bé chưa từng thấy mà ) nên cô bé sợ quá và la to lên rằng " I HATE YOU, I HATE YOU "
      Thì cũng vừa lúc đó cô bé nghe vang vọng lại những tiếng " I HATE YOU, I ....HATE.....YOU " vọng lại từ mọi phía của núi rừng. Cô bé sợ quá nên vội vàng ba chân bốn cẳng chạy 1 mạch về nhà. Về tới nhà cô bé khóc lóc và kể lại cho mẹ nghe là tại sao mọi người đều ghét con như vậy, con có làm gì đâu.

       Lúc này người mẹ mới hiểu được mọi chuyện và bảo với cô bé rằng : 
                  " Bây giờ con hãy trở lại chổ đó mà hét to lên rằng " I LOVE YOU " thử coi.
              Thế là cô bé nghe lời mẹ đến lại chổ cũ và lại gặp lại chú nai già kia, lần này co bé lại gần và hét to lên rằng " I LOVE YOU, I LOVE YOU " Và cũng ngay lập tức co bé nghe ca đồi núi vang vọng lại " I LOVE YOU, I......LOVE.....YOU....."
      Thế la co be mừng rỡ chạy ve nhà khoe với mẹ, Me ơi sao bây giờ ai cũng nói rằng yêu thuơng con hết vậy. Người me mới nừin cô con gái cười mà noi rằng " KHI CON MUỐNN NGỪƠI KHÁC YÊU CON THÌ TRƯỚC HẾT CON HÃY MANG TẤM CHÂN TÌNH ĐÊN VỚI HỌ VÀ NÓI RẰNG CON YÊU HỌ " Thì con sẽ được toại nguyện. Lúc này co bé mới cười vui vẻ và cám ơn mẹ.

      CHÂN TRỜI TÍM.

      <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2008 09:17:09 bởi Chân Trời Tím >
      #18
        CTT 28.01.2008 11:52:03 (permalink)
                                       TỘI TÌNH !
         
        Tôi muốn viết một chuyện tình thật đẹp, thật hoàn hảo, một chuyện tình mà câu nói thề hẹn sống mãi với ngàn năm.
        " Ta yêu Anh trong khổ đau và cay đắng, trong ngọt ngào hạnh phúc hay trong giàu có hoặc nghèo hèn!
        Tình yêu như thế có đối với mọi người hay không ?
        Còn tôi theo tôi nghỉ - Sự hoàn hảo không bao giờ có! ; Sự tuyệt đối không bao giờ được! - Vì tất cả chỉ là "con người".

        Chỉ cần thời gian một phút thì bạn đã có thể cảm thấy thích một người. Một giờ để mà thương một người. Một ngày để mà yêu một người. Nhưng mà bạn sẽ mất cả đời để quên một người

        Tôi tưởng rằng mình đã được, bao nhiêu ngày qua cái hạnh phúc mà tôi đang có tôi thầm hảnh diện rằng mình đã có ; Chỉ còn có một thời gian ngắn tôi biết rằng mình sẻ ra đi và mãi mãi không còn bên nhau nữa thì tôi nhận thức rằng mình đã sai.

        Đôi khi tôi không chấp nhận được sự thất bại, không muốn gục ngã, trong thất vọng của cuộc đời. Vì thế tôi tưởng tượng ra kết cuộc của chuyện Tình tôi cho thật đẹp, cho thật hạnh phúc ; Nhưng đó lại chính là sự ngược ngạo của ý nghỉ tôi.

        Người ta bảo « Khi khốn khó mới biết ai là bạn ;
        Khi cuối đời mới biết mình nhớ ai »

        Thật ra tôi cũng chẳng trách người…

        Chỉ tiếc chỉ còn một khoãng ngắn nữa thôi tại sao người không làm được ; Để khi tôi ra đi còn được mang theo cái hạnh phúc mà tôi vẫn nghỉ là mình đang còn có.

        Bao nhiêu ngày hai đứa đã vẽ vời, hay đã hưởng thụ được cái mà mọi người vẫn mãi mê tìm kiếm ; Tôi đang ngũ trong một giấc mộng tuyệt vời tại sao người không để tôi tiếp tục và như thế Tôi sẻ đi luôn thì nó nhẹ nhàng biết bao nhiêu.

        Nhưng không ! cuộc đời bắt tôi phải thấy sự thật một sự thật đã nạo đi tất cả những gì đẹp nhất mà tôi đã nghỉ về Tình người.

        Tôi đã quen rồi những cái đau như thế ; Nghe Tim mình đang reo những khúc đoạn trường, tâm trí tôi mệt mõi với ý nghỉ « làm gì nữa đây ? »

        Có còn làm được gì nữa đâu, Trí óc tôi đã suy nhược, tâm hồn tôi như chới với giữa một khoảng hư vô nào đó tôi muốn buông hai tay để mình rớt vô không gian đó…

        Người ta có thể yêu nhau, có thể chung thuỷ với nhau hoài khi cuộc sống, vật chất và thể xát không thay đổi, khi cuộc đời có sự cân bằng tự nhiên.

        Nhưng khi người ta được một quyền lợi nào đó người ta không còn muốn chia sẻ nữa ; Khi người ta có một cái ham muốn nào đó sẻ làm cho người ta chọn lựa

        Khi có tiền họ sẻ hưởng thụ được nhiều hơn, có một người hoàn toàn hơn ; Như thế cái câu mà con người hay thường lập lại « la vie continue ! » họ không muốn ngừng, mà chỉ muốn hưởng thụ với bản năng và tính chất của con người… !

        Có người đã viết : Hạnh phúc như một cây cà rem
        Tôi không thể giữ mãi cây cà rem, cũng như Tôi không thể sống mãi trong niềm hạnh phúc. Cà rem sẽ tan, hạnh phúc sẽ không còn nguyên vẹn.

        Dù muốn hay không, Tôi cũng phải chọn một trong hai cách: hoặc tận hưởng sự hiện hữu của nó, hoặc để nó tự nhiên tan biến đi.

        Lẽ dĩ nhiên, không ai muốn mất đi cảm giác cảm nhận niềm hạnh phúc của mình, nhưng thử hỏi mấy ai đủ can đảm để đi đến tận cùng sự khám phá ấy?

        Vậy bây giờ tôi muốn khám phá ra để cãm nhận cái hiện hữu của hạnh phúc ? Hay tôi nhắm mắt lại để nghe niềm đau đang có tận cùng trong tôi khi biết được rằng mình đã mất rồi chữ Tình trong tim.

        Tôi yên lặng nhìn cây cà rem tan loãng đi mà nghe như hối tiếc, vội vã đưa tay hứng những giọt cà rem đang loãng dần trong tay tôi !

        Cái Tình đã thành nước và ra khỏi tay tôi theo những khẻ hở của từng ngón tay…

        Ôi Tình!

         


        Sài gòn 24_10_2007

        Chân Trời Tím.

        <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2008 09:16:08 bởi Chân Trời Tím >
        #19
          CTT 28.01.2008 12:02:58 (permalink)
                         ĐẾN VỚI NGƯỜI MÌNH YÊU ,HAY NGƯỜI YÊU MÌNH ???
          Lại sắp hết thêm một năm nữa,  Nghe câu nói sao mà quen thuộc quá… làm cho cái nhớ lại trỡ về mang theo những hình ãnh đẹp nhất trong cuộc đòi là vô tư với nụ cười tung tăng bên cạnh ai đi chợ bông trong những ngày cuối năm…Còn bây giờ ???...
          Hai cuộc tình trong một cuộc đời cho đến bao giờ thì tình không còn nữa thì cuộc đời cũng sẽ không còn nữa
          Tuổi đời của một nguời con gái mới lớn, khi trái tim biết rung động tình cãm bắc đầu thay đổi thì ai lại không nghỉ rằng * ước gì tôi sẻ lấy được người tôi yêu !*, nghe thật là sung sướng và hạnh phúc. Hằng ngày chỉ biết cắp sách tới trường không một chút vướng bận, lo âu sự toàn diện và đầy đủ bên cạnh gia đình lo lắng. Có ai nghỉ tới chữ ngày mai cuộc đời sẻ không như mình nghỉ đâu!.

          Tôi lớn lên và cũng như những người con gái ấy !
          Yêu! và muốn lấy được người mình yêu ! và tôi đã được thỏa ước nguyện của mình !?Nhưng chữ nhưng lại đến ! tình yêu của tôi không đẹp như tôi tưởng, không toàn vẹn như tôi muốn ; Tôi đã yêu hết cả trái tim tôi, để đổi lại 7 năm cay đắng và đau nhất là đã giết chết chữ tình trong tôi.

          Tôi nghỉ rằng tôi sẻ không bao giờ nói Yêu ai nữa hết, và không để ai làm đau trái tim mình thêm lần nữa !... Rồi thời gian qua,...Tuổi đòi tiếp tục vẫn sống vẫn ăn vẫn cười và vẫn tiếp tục theo con đường mà mình đang bước đến thời gian thay đổi, tức nhiên cuộc đời sẻ theo đó mà đổi thay! Nhưng trái tim tôi vẫn khép kín, dù biết rằng tôi vẫn thóang gặp chữ tình vẫn gặp những người đôi lúc đã làm cho tôi rung động, nhưng trong tôi hình như
          *Tình buồn nên tình chết…* ý niệm cuộc sống tôi thay đổi tại sao tôi phải lấy người tôi yêu ? mà không lấy người yêu tôi như thế sẻ như thế nào ???

          Vì làm thân của một người đàn bà tôi biết mình sẽ rất khó khăn khi không lấy một tấm chồng,không thể một mình khi về già rất cô đơn.Nhưng Tôi quyết như thế và tin rằng mình sẽ làm được.
          Chung quanh tôi với cái tuổi vừa biết sống tự do và bình đẵng làm cho cái ham sống và yêu thương trỡ về với trái tim của tôi ; chung quanh tôi rất nhiều bạn bè, có những người tôi rất thích và cũng có những người rất yêu tôi !...

          Và Tôi chọn cho mình một người và người đó đến với tôi như một sự tình cờ,  Người đó là bạn học cũ thời phổ thông của Tôi,người đó cũng biết rằng tôi quí mến người  cảm thương tí tí ,nhưng Tôi không Yêu người ! Hai đứa đến với nhau, Hai dứa giao ước nhau là sẻ ở bên nhau cho đến khi nào không còn thương nhau nữa, thì hai đứa sẻ bằng lòng chia tay.không ai chịu trách nhiệm về nhau ,ai cũng có điều kiện sống của mình.Hãy giúp cho nhau trong những gì có thể được,và hạy tận hưởng hạnh phúc và vui với hiện tại ,bởi cuộc đời có còn lại được là bao?
          Người đó chỉ đến với tôi trong sự đằm thắm ngọt ngào,nhưng vẩn còn tham lam của dòng máu "thà kiếm thêm chứ không bỏ bớt" nhưng tại sao Người đó lại không suy nghĩ nhĩ? cái tham của người có tồn tại mãi không? và người phải chịu trách nhiệm chứ không như Tôi ,người không phải chịu trách nhiệm gì cả.còn tôi sẽ cho người tình của một người "n trong 1" ,có nghĩa rằng : tôi có thể lúc   như người vợ lo lắng và chăm sóc, ân cần và chịu đựng.lúc cũng như người tình tuyệt vời trên gường ngủ ,lúc thì như người bạn tri kỷ sẽ chia những cái người vợ ,người tình không làm được ,lúc như người chị gái răn đe,lo lắng ,lúc như người em gái nủng nịu đòi hỏi...v..v...
          Tôi không nghỉ mình sẻ giử người đó hoài đâu trong đầu cứ bảo *đến với nhau một chút cho thấy đời đẹp hơn*

          Cái "đến với nhau " của tôi  không biết sẽ trong thời gian bao nhiêu nhĩ?1tháng ,1 năm,2năm hay 10 năm hoặc 20 năm...
          Nhưng dù "đến với nhau" trong khoảng thời gian nào?dài hay ngắn?
          không bao giờ người đó nghe tôi xưng một tiếng em ngọt ngào, Tôi bảo rằng tôi đã xưng  với rất nhiều người và tôi sẽ không  xưng như thế với người dù chỉ một lần Người nhé.
          Vậy nên đến với  người mình Yêu? hay đến với người Yêu mình đây?

          Sài gòn 25_10_2007
          Chân Trời Tím.

          <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2008 09:15:14 bởi Chân Trời Tím >
          #20
            CTT 28.01.2008 12:13:18 (permalink)
               LẨN THẪN....
             
            Cuộc đời đã tạo ra bởi Định mạng, cùng chung với Thời gian, và trong đó có người và người, Sự thay đổi, và xây dựng theo từng cái nghĩa và ý muốn của từng người, cứ như thế cuộc đời hiển nhiên thành hình ; Cộng thêm định mạng mang đến theo sao chữ Tình, hạnh phúc, và khổ đau, thì cuộc đời sẽ đầy đủ và đúng nghĩ của nó.

            Người với người sống chung nhau, hằng ngày đụng chạm nhau trong cái buồn và cũng có trong cái vui, sự hoà hợp nhau sanh ra khắn khích hay ngược lại sẽ có sự thù hằn, và có lẽ khi Adam ăn lỡ trái táo của tình yêu, khi cắn vô rồi thì vị đắng đã nếm và từ đó cuộc đời thay đổi, đẹp hơn (cái đẹp của cuộc đời con người gọi là hạnh phúc !) nhưng cũng thật là đau khổ.
            Nhưng vì là con người nên sự tò mò và háo thắng đã khiến cho họ phải đi đến sự tìm kiếm để nếm thử vị đắng của Tình yêu.

            Bao nhiêu thời gian qua, con người cứ mãi mê tìm kiếm, sự thất vọng nhiều hơn nhưng thành công thì cũng có, cái hạnh phúc mà có những người đã tìm thấy được có những người may mắn tìm được đúng lúc, thì cũng có người khi nắm được hạnh phúc trong tay thì họ cũng đã rã rời, và cũng có người họ cầm được trong tay nhưng không biết để rồi hạnh phúc bay xa.
            Biết ra sự tìm kiếm đó qua một khoãng cuộc đời với bao nhiêu thăng trầm của cuộc sống, kiên nhẩn và chịu đựng với thời gian để gieo hột giống của trái hạnh phúc, và tần tão vung đắp mỗi ngày để đợi chờ ngày đưa tay mà hái trái hạnh phúc trong tay ; Thì đó là sự thành công của con người.
            Còn những kẻ không may mắn vì trái hạnh phúc, sự đau khổ Sanh ra tự hủy diệt theo thời gian vì cuộc đời sẻ không còn ý nghĩa nữa.

            Chân Trời Tím.

            <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2008 09:14:20 bởi Chân Trời Tím >
            #21
              CTT 28.01.2008 12:22:16 (permalink)
                  CHIỀU BIỂN PHAN THIẾT....

                    Chiều nay Tôi tìm về với biển nhân chuyến về quê đám cưới em nhỏ bạn thân.Biển chiều nay vẩn thế ,nhưng có vẻ u buồn và xa vắng như nổi lòng chính Tôi.Tôi yêu biển ngang bằng với yêu mưa.và từ đâu gió mang hơi mưa thổi về,từng giọt mưa lấm tấm nhẹ rơi trên biển.
                    Ngày xưa mổi lần tôi buồn ,tôi thất vọng ,tôi trăn trở,tôi đều chạy ra trước biển hét thật to thật lớn ,và sau mổi khi như thế lòng tôi nhẹ nhàng hơn , tôi lại bình an quay về với cuộc sống đời thường.Cứ mổi lần như thế tôi lại NỢ thêm một lần với biển ,vì phải gởi vào biển nổi buồn ,nổi cô đơn ,nổi thất vọng để nhờ biển đem ra nhận chìm vào đại dương bao la.
                     Và thời gian cứ trôi ,vì cuộc sống Tôi phải xa biển ,nhưng mổi khi tìm về đứng trước biển cũng vẩn như đâu đây còn cảm giác ngày xưa.
              Hôm nay cũng thế ,đang đứng trước biển ,cũng có một trăn trở trong bao ngày qua chưa quyết định được.Bất chợt nếu không liên lạc một thời gian ,Đằng ấy và mình sẽ như thế nào?có ai hiểu được người kia sống như thế nào?mổi ngày băn khoăn nghĩ gì ,buồn vui ,thành công hay thất bại.Nổi đời riêng có lẽ sẽ chẳng sẽ chia ,đường đời có ai được nhìn thấy.Chỉ có thể yêu thêm nồng nàn nếu ta còn chia sẽ ,còn nhìn thấy nhau.
              Cứ phải trăn trở day dứt hòai rồi lại ,ừh !thì cứ như thế ,để Đằng ấy lại không phải kêu gào lên rằng "Tại sao phải như thế??? và đừng như thế nhé?" thôi thì đúng như câu "ĐƯỢC CÁI NÀY THÌ MẤT CÁI KIA" được bên Đằng ấy thì phải chịu nhớ trong lặng lẽ....


              Chân Trời Tím. 
               


              <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2008 09:13:31 bởi Chân Trời Tím >
              #22
                CTT 28.01.2008 12:40:59 (permalink)
                    NẾU CÓ  THỂ VƯỢT QUA …..

                Bây giờ Tôi đã ngoài ba mươi tuổi ,cái tuổi chính chắn nhất của người phụ nữ .Anh nói với Tôi rằng :” CTT viết bài trong nhiều năm nay ,Anh cũng đã cùng CTT  trãi qua mọi niềm vui cũng như nổi buồn ,kể từ lần đầu tiên CTT được đăng bài .và Anh cũng là độc giã trung thành của Em trong bao năm qua.Anh thấy nhiều bài viết bài thơ CTT nhắc đến rất nhiều người ,có nam ,có nữ ,có người quen biêt ,có người yêu thương,và có cả những người Em không quen biết ….Nhưng hình như chưa bao giờ CTT nhắc đến Anh ,Có phải vì tình bạn sâu đậm của chúng ta hơn 14 năm qua vẩn không đủ khơi gợi những cãm hứng sang tác cho Em .?Hay trong tim Em vốn dĩ chưa từng lưu những ký ức nào về Anh ?” Nói xong những câu ấy ,khuôn mặt Anh thoáng đăm chiêu và buồn bã .Tôi biết ý Anh không phải trách Tôi chưa từng viết về Anh ,mà có lẽ Anh nghĩ rằng Tôi không tin tưởng vào tình cảm của Anh và Tôi .Tôi đặt tay lên bờ vai của Anh ,muốn nói một điều gì đó ,nhưng trong thoáng chốc sự va chạm ấy khiến long Tôi trào lên một cảm xúc thật đặt biệt ,những kỷ niệm của những ngày đã qua lại tuôn trào ào ạt tràn về .Đột nhiên Tôi muốn được Anh ôm vào lòng ,nhưng lại không thể mở lời được .
                Giữa Tôi và Anh có một khoảng cách vô hình không thể tiến gần với nhau được , cả hai đều đã có gia đình ,có cuộc sống riêng ,mặc dù giờ đây Tôi vẩn còn cô đơn .Tôi nhẹ nhàng rút tay lại  và im lặng nhìn Anh .
                Buổi tối hôm ấy về nhà ,những lời Anh nói và những rung động thoáng qua  bất chợt làm xáo trộn suy nghĩ của Tôi .Đúng vậy ,giữa 2 người bọn Tôi có rất nhiều kỷ niệm mà chính Tôi cũng không thể quên.Nhưng làm sao Tôi có thể nói rõ đây ???Những điều ấy chỉ có thể mình Tôi cảm nhận chứ không thể biểu đạt ra ngoài .Tình cảm của bọn Tôi đã vươn xa vô hạn trong cái vòng vay của một tình bạn .
                Hồi đó Tôi từ quê thi đổ Cao Đẳng Kinh Tế Đối Ngoại nổi tiếng ở SG .Có thể thi đổ ở ngôi trường này cũng là niềm hạnh phúc và hảnh diện của Tôi .nhưng cuộc sống thành phố không êm đềm lặng lẽ hiền hòa nơi thành phố biển quê Tôi .Tôi vào trường chọn nghành Kế Toán –Tài Chính để học ,học kế toán hằng ngày toàn đối mặt với con số ,thống kê ,nhưng Tôi lại lãng mạn thơ thẩn thích viết văn .Cho đến một ngày bài viết của Tôi được đăng lên báo tường .Đó là một khởi đầu tốt đẹp ,Và hết một học kỳ Tôi được bầu là bí thư Đoàn của lớp ,còn Anh là một cán bộ đoàn lão thành của trường ,tức là Tôi phải dưới quyền của Anh .Từ đó chúng Tôi dần có mối quan hệ than thiết .Cha của Anh là một đảng viên ,chức vụ thật cao ,còn mẹ của Anh của là một chánh án của một tòa án .Và Tôi luôn nhận thức được rằng ,Anh và Tôi không thuộc về cùng một thế giới ,bởi gia đình Tôi thuộc về chính quyền ngụy,và mẹ Tôi lại là người Hoa .
                Anh là một người đàn ông rất đáng yêu ,lịch lãm và Anh sống rất chan hòa với mọi người ,đặc biệt Anh rất vui tính và có khiếu nói chuyện làm người khac phải bật cười .
                Một hôm Anh chởTôi đi dạo chơi bất ngờ Anh tạt ngang ghé về nhà Anh .Cha mẹ Anh là những người rất dễ tính và thân thiện.Sau này Anh mới nói cho Tôi biết rằng ,mẹ Anh rất thích Tôi ,vì Tôi là một cô bé tiểu thơ con nhà tư sản nhưng không kiêu kì rất hòa đồng và đặt biệt rằng có một trái tim đầy ấm lòng nhân,Mẹ Anh âm thầm dò la về Tôi như thế .Nếu hồi đó Tôi không suy nghĩ 2 chúng Tôi thuộc thế giới khác nhau ,và một gia đình Đảng viên kỳ cựa như thế sẽ không chấp nhận một con bé của một gia đình ngụy quân ngụy quyền .Và thế là Tôi đã từ chối lời tỏ tình của Anh .Về sau nghe Anh nói lại như thế Tôi tin đó là sự thật ,nhưng ngoài sự cảm động và nuối tiếc Tôi cũng không thắng được bản thân về lối suy nghĩ như thế ,và 14 năm về trước xã hội làm cho con người phải suy nghĩ như thế ,không được thoáng như bây giờ .
                Anh là người đàn ông tuyệt vời ,là một candyman ngọt ngào còn Tôi chỉ là một quá đổi bình thường ,sự tự ti ấy đã lớn hơn tình cảm Tôi dành cho Anh ,bởi vậy Tôi đã bỏ lở cô hội của mình ,Giong như số trời đã định bọn Tôi chỉ có thể là bạn bè .
                Sau khi tốt nghiệp ra trường ,chúng Tôi chia tay Tôi về lại thành phố biển quê Tôi làm việc ,còn Anh ở lại thành phố ,lúc ấy thong tin liên lạc không hiện đại như bây giờ,và khoảng cách giữa 2 nơi đi lại không dễ dàng .Và chúng Tôi chỉ còn lien lạc qua những lá thư chan chứa mà thôi .rồi thời gian cứ trôi ,Tôi lại chờ đợi một câu tỏ tình lần thứ 2 của Anh ,nhưng Anh lại nghĩ Tôi đã từ chối Anh thì mãi mãi Tôi cũng chỉ coi Anh là bạn mà thôi .
                Có một thời gian dài Anh không viết thư cho Tôi nữa ,Tôi lại nghĩ Anh đã có người yêu ,một người đàn ông thành đạt và lịch lãm như Anh rất là đối tượng chọn lựa của nhiều cô .Một hôm Tôi  nhận được bức thư của Anh ,và đó là bức thư cuối cùng của Anh viết cho Tôi ,trong thư Anh có viết “Anh muốn quên Em ,muốn vứt bỏ hình ảnh Em ra khỏi trái tim Anh ,nhưng Anh lại không thể dối lòng ,Ưoc gì ta là của nhau ,những lúc sống đời yên lăng ,Anh bên Em dể chịu biết chừng nào.”Tôi thật sự vô cùng cảm động ,và cũng thừa nhận rằng bao năm qua Tôi cũng rất nhớ Anh ,rất muốn dịu êm bên Anh ,.Thời gian có thể xóa đi mọi ký ức ,con người rồi sẽ mạnh mẽ hơn ,Còn Tôi đã qua tự ti về mình ….
                Vài năm nữa lại trôi qua ,mổi người chúng Tôi vào với mổi vài trò mới mà mình đã chọn lựa trong cuộc sống .Và thời gian sau vì công việc và gia đình nên Tôi chuyển vô sg sinh sống .Dù vẩn thường xuyên lien lạc với nhau ,nhưng khoảng cách về thời gian khiến 2 người chúng Tôi không thể thân thiết như xưa .giữa bọn Tôi có chút gì đó gượng gạo ,thiếu tự nhiên .Anh hỏi Tôi “Mấy năm qua Em sống tốt chứ ?Tôi trả lời Anh “Cuộc sống của Em vẩn tốt ,không có gì đặc biệt ,có một thời gian Em rât mong nhận được thư của Anh ,dù đọc xong Em lại rất buồn .”
                Anh lại hỏi “ Vậy giờ Em có muốn còn nhận thư Anh nữa không ?Có lẽ thời gian sẽ xóa nhòa đi tất cả ký ức ,hơn nữa con người ta rồi sẽ mạnh mẽ hơn .Tôi đã không còn tự ti như xưa nữa và đã thật sự bản lảnh hơn với những gì đã xảy ra trong cuộc sống của Tôi .Chúng Tôi cùng bật cười vui vẽ ,và Anh lại chở Tôi dạo qua con đường ngày xưa chúng Tôi đã đi qua .Và tôi lại mời Anh bữa cơm để chúc mừng tình bạn trở lại giữa 2 người bọn Tôi .
                Lúc chia tay ,Anh ngồi trên xe ,Tôi thấy lòng như trĩu nặng ,có chút nối tiếc và hối hận .hình bóng Anh cứ xa dần và mất hút trong trời đêm .Và giờ đây khi gặp Anh ,Tôi nhận thức một điều :Những tháng ngày Anh và Tôi đã cùng nhau bước qua ,sẽ trờ thành ký ức sâu sắc nhất cửa cuộc đời Tôi .Và cũng từ thời khắc ấy tình yêu đầy vị chat của thời sinh viên của bọn Tôi ,cuối cùng rồi cũng chuyển thành một tình bạn chân thành theo đúng nghĩa của nó ,một tình cảm mà suốt cuộc đời này Tôi sẽ mải gìn giữ .



                CHÂN TRỜI TÍM.sg 27-11-2007

                <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2008 09:12:34 bởi Chân Trời Tím >
                #23
                  CTT 28.01.2008 13:43:24 (permalink)
                                 KHOẢNG LẶNG !
                   
                  Chợ tết phố đồng đèn rực rỡ ,chuẩn bị đón xuân ,người ngừơi hối hả mua sắm.
                  Đọan đường Nguyễn Tri Phương ,những gian hàng bán quà tết thật nhộn nhịp ,người người chen chúc nhau mua sắm...
                  Tôi cũng chen vào đám đông của một gian hàng ,mắt lơ đểnh nhìn quanh ,dự tính sẽ mua quà tết cho Mẹ.
                      - Cô ơi, cho cháu mấy đồng lẻ.
                  Tiếng nói trong vắt ,nhỏ nhẹ lẩn trong tiếng ồn ào của mọi người.
                  Tôi nhìn sang ,một em bé gái nhỏ khỏang 4 ,5 tuổi ,thân hình gầy gò ,chiếc áo rách tả tơi ,bẩn thỉu ,mặt mũi thì tem lem ,một bàn tay nhỏ xíu còn dính đấy đất xòe ra ,còn tay kia thì nắm cặht 2tờ 500đ nhàu nát.Đôi chân trần nhỏ xíu.
                  Cô gái trẻ đẹp ,rất xinh,ăn mặt thời trang tuổi chừng 22 - 25 ,đi bên cạnh là càhng trai cũng rất sang trọng ,cứng đôi.Cao giọng :
                       - Mày là dân ăn xin chuyên nghiệp à? Mới hồi nảy xin bên kia đường  giờ lại xin ở đây ,của đâu sẳn mà cho nhiều thế?
                  Chàng trai đứng bên cũng chen vào :
                         -Con này lì thật
                  Rồi bất chợt chỉ tay
                          - Kìa có phải mẹ mày đó không?
                  Con bé nhìn sang bên đường ,một người đàn bà ,tay bồng một đứa nhỏ hơn em nửa,cũng đang chìa tay xin tiền.
                  Chàng trai chỉ tay thẳng vào mặt con bé ăn xin.
                          - Nhà mày đi ăn xin cũng có di truyền nữa sao?
                  Cô gái trẻ đẹp kia cũng vô tư cười phá lên hưởng ướng.
                  Con bé ăn xin nước mắt bắt đầu rơi lã chã.Tuổi thơ như thế chưa thể hiểu và cảm nhận được câu nói miệt thị mĩa khinh kia.
                  Cùng tuổi với nó ,những đức trẻ khác được ăn ,được mặc ,được học ,được vui chơi.
                  Và cũng đâu pảhi lỗi của nó ,nó nào biết có phải là lỗi nó ĐƯỢC sinh ra trong gia đình nghèo ,bần cùng ,hay bị một cái gì đó mà phải làm nghề đi ăn xin như thế???
                     Tôi quay ra bước đi ,không còn cảm gáic mua sắm quà têt trong giấy phút này.Nhìn ra xa dáng bé nhỏ ,xiêng xiêng ,đi co ro trong gió lạnh vì tấm áo tả tơi không còn chổ có thể rách được nữa.
                      NGÀY MAI Tôi sẽ vẩn cho nó vài đồng lẻ.Dẫu biết rằng ngày nào nó cũng đi xin....
                      VÀ không biết nó sẽ phải đi xin ĐẾN BAO GIỜ trong cuộc đời của nó.....
                   
                  Chân Trời Tím.
                   
                  #24
                    CTT 06.02.2008 12:18:58 (permalink)
                                        XUÂN VÔ TÌNH ,ANH CŨNG VÔ TÌNH...
                     
                    Ngày tháng cứ trôi ,bóng hình Anh như hình thành lớn ,lớn dần trong tim tôi.
                    Tôi biết Anh vì cả hai cùng là thành viên của diển đàn.Anh hoạt bát, có óc khôi hài và rất nam tính. Anh thu hút tôi bởi cách sống vui vẻ, cách đối xử hoà nhã với mọi người, lòng nhiệt tình, hăng say công việc. Còn tôi ,một con nhỏ đôi khi thật "dỡ hơi ".Tôi bắt đầu có thói quen quan sát anh từ xa mỗi khi có dịp. Trái tim tả tơi của tôi lỗi nhịp từ dạo ấy … Tôi cố kìm nén những tình cảm đang nảy nở trong tâm hồn mình. Tôi không dám hé lộ điều gì. Tôi …tôi … trái tim đã qua rồi "một lần thủng lổ".Tôi những tưởng đấy chỉ là một thoáng mộng mơ … đi hoang ,mình sẽ quên ngay. Nhưng không… mãi đến bây giờ khuôn mặt xương xương,  đôi mắt sáng, đầy nhiệt huyết vẫn vương chút u buồn tôi vẫn nhớ như in.
                    Quá khứ đau buồn còn nguyên vẹn trong tim, và một hôm bất chợt bắt gặp chút gì của anh làm tim tôi đặp loạn xạ lên. Lúc ấy trái tim tưởng đã chết của tôi lại lồng lên, réo gọi cần biết về anh nhiều hơn. Lý trí  và sự tư cao đã không ít lần ngăn bước. Tôi chỉ biết, tôi giống anh ở điểm: Ít bộc lộ cảm xúc thật. Khi không gian là của riêng mình thì mới sống thật chính mình. Sống thế có tốt không anh? đôi khi có và đôi khi không Anh nhĩ?
                     
                    Tôi thấy cô đơn, trống trải và thèm có Anh cho riêng mình. Nhiều lần tôi tự đấu tranh không nên nhớ,gọi phôn,hay nghĩ về Anh nữa. Tôi sợ, sợ anh không chấp nhận tình cảm của tôi. Mà biết đâu … anh đã tìm thấy một nửa đi lạc của mình rồi cũng nên??!Và Tôi lại phải thêm một lần đau cho trái tim "chổ thủng " của mình.

                    Tôi vẫn hái lộc xuân cho tôi, cho cả anh. Thời gian qua ,nghĩ, nhớ về anh tôi thấy mình trưởng thành hơn,suy tư hơn và có lẽ cũng buồn hơn thật nhiều. Anh là một phần động lực thúc đẩy cho tôi nghĩ cuộc đời vẩn có gì đó vui hơn . Anh vẫn chiếm trọn trái tim tôi dẫu anh không hề biết …hay Anh cố tình không muốn biết ,cố tình từ chối tình tôi.

                    Xuân đang đến… Rồi xuân lại đi … Xuân Vô tình và Anh cũng vô tình làm đau một người.Tôi đây.
                     
                    Chân Trời Tím.




                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2008 09:11:19 bởi Chân Trời Tím >
                    #25
                      CTT 06.02.2008 12:33:23 (permalink)
                            Chiều ba mươi tết trong bệnh viện....
                       
                      Chiều ba mươi têt ,Xuân đang về ,tôi vẩn còn trong bệnh viện.
                      Chiều ba mươi tết ,tôi đang ở giữa bốn bức tường trắng lạnh của bệnh viện.
                      Tôi viết những dòng này khi xuân đang đến tích tắc thật gần ,thật gần.
                      Tôi viết những dòng này cho Anh đang nơi đâu đó,trong lòng tôi thật đầy ,đầy nổi nhớ về Anh. Chiều Ba mươi Tết , khi tất cả sự chuẩn bị đã lắng đọng . Trong những giờ phút chót đón chờ ngày đầu năm mới sao yên lặng đến thế ! cái yên lặng của những tâm hồn lắng đọng , mà có lẽ tất cả đang chơi vơi với tiềm thức , với những hoang mang đang vương bệnh.
                      Xuân đến thật gần ngồi cửa sổ  lặng êm như lánh mặt để khỏi làm buồn lòng những kẻ đang ở trong bốn bức tường trắng ,trơ lạnh  . Nhịp đếm thời gian cũng chờ đợi như chúng tôi chờ đợi ... Chiều nay có được xuất viện để về nhà???
                      Chiều ba mươi , hành lang bệnh viện đã âm u lại càng thêm hoang lạnh cũ kỹ và đáng sợ lạ lùng. Ôi !  tất cả trái tim đều cùng nằm ... một phiá ,đều mong muốn được thóat khỏi bốn bức tường ,được về nhà.
                      Tôi cũng thế.....

                      Chân Trời Tím.06/02/2008

                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2008 09:10:30 bởi Chân Trời Tím >
                      #26
                        CTT 06.02.2008 15:27:13 (permalink)
                                                                MẤT NHAU......!
                         
                             Tôi tự hỏi mình rằng: "Liệu có bao giờ anh biết hối hận không nhỉ? Liệu có một lúc nào anh chợt nuối tiếc khi ta mất nhau?… "Đúng, chúng mình đã mất nhau ở lúc không hề đánh mất, lúc mà em ngỡ như đó chính là cái nền vững chắc cho mai sau.
                             Xa nhau rồi …, sự sẻ chia, đồng cảm nơi em đã thành thừa thãi, anh không cần đến nữa, em biết anh tất bật nhiều nơi xứ người … nhưng không hiểu sao em lại cứ nhớ,  cùng lời xin lỗi và câu nói yêu em ngày nào … Em sẽ tha thứ, sẽ bỏ qua tất cả, em sẽ mãi mãi bên anh …nhưng em sẽ không đi theo anh? em có là mâu thuẩn khi chọn lựa như thế không?
                              Nhưng Anh ơi ,chúng ta sống đâu chỉ cần cơm ăn và áo mặc thôi đâu ,còn lẽ sống còn mọi người ,còn ước mơ....v...v....
                               Mất nhau rồi, còn biết trách ai đây? Trách mình hay trách anh? Hay trách sợi tơ trời mỏng mảnh, trách kỷ niệm hay sự phủ phàng???
                               Mất nhau rồi – thôi thì đành vậy! Muốn hay không cũng phải đối mặt với thực tại mà. Muốn tha thứ tất cả, nhưng anh không cần nữa sự tha thứ! Vậy thì em sẽ tự tha thứ cho mình vì tội: “Yêu anh nhiều quá!”. Hy vọng vào thời gian …Anh mãi thành đạt trên xứ người ,trên con đường danh vọng của Anh.
                               Còn Em vẩn sống với chính em ,với cuộc sống tạm đủ ,với những lo toan bề bộn ,với những vất vả trách nhiệm ,với những thơ thẩn mộng mơ,và em vẩn được sống ,được viết từ những mạch cảm súc cuả em.Nơi xứ người những mạch cảm xúc năm xưa có còn đọng lại trong Anh không?
                                Mọi cái đã đến, đã xảy ra, rồi mọi cái lại cũng trôi qua. Anh bình an nhé – đừng nghĩ em sẽ trách móc. Không! Em giận anh nhưng cũng luôn yêu anh, em chưa bao giờ quên anh cả. Anh không có lỗi đâu, chỉ tình yêu có lỗi thôi.
                                Em đang bằng lòng với hiện tại của em ,mặc dù hiện tại của em không có ai ,không có anh ,đêm khuya giật mình  choàng tay sang cạnh chỉ là mênh mong nổi nhớ, riêng em mà thôi.

                                                                    Chân Trời tím.   pt 19/03/2000.





                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2008 09:09:25 bởi Chân Trời Tím >
                        #27
                          CTT 13.02.2008 10:39:59 (permalink)
                          HƯỚNG ĐI...!

                                  Trong đời sống,hạnh phúc thật gần và cũng thật xa ,khổ đau cũng thế.Đôi khi hạnh phúc trong tầm tay mà trái tim không nhìn thấy.
                          Đau khổ hạnh phúc gần hay xa tùy thuộc vào nhịp đập của con tim mình, nếu bình an thì nhịp đập sẽ là hạnh phúc.
                          Tôi xa Anh ,Tôi quay về với chính tôi ,tôi không muốn mình"hà rà cen lấn" vào cuộc sống đang hiện tại của Anh (như lời anh nói).thật đáng tiếc,giá như ngày ấy tôi đừng gặp anh ,đừng tìm hiểu về anh.Tôi không biết mình ngu ngơ hay là anh đã có nửa riêng của mình?Bởi thật ra tôi không biết rõ gì về anh cả?Và sự chịu đựng nào cũng có giới hạn của nó ,anh vẩn biết thế mà? dù sao tôi vẩn còn tí gì đó của riêng tôi.Có ích gì không khi tôi đeo đuổi một mối tình biết có đọan kết hay không? Tôi cần phải cho mình một hướng đi mới ,không phải là những ngày quấy rối anh như vừa qua.
                                Hôm nay ,mùng 6 tết xuân mậu tý ,Tôi ngồi trong phòng mình vắng lặng.Trên bàn là cành hoa thạch thảo màu tím đã héo rũ xuống (vì đã 6 hôm rồi ) trông giống như đời tôi:buồn và buồn.Tôi cho đời là một mùa xuân tươi đẹp ,còn tôi là một nhành hoa thạch thảo màu tím đang chết khô nơi bàn kia.Có phải là khi mình nhìn đời mình bằng cánh hoa tàn thì cái nhìn về cuộc đời này càng bi quan hơn.
                          Chia ly là định mệnh ,con người cũng thế và cỏ cây cũng vậy.Trong cuộc sống con người thường đi tìm gì?chứ đâu phải đi tìm ai.Như trong một ngày ta thấy ta đi tìm việc,tìm tiền ,tìm sự hiểu biết ,tìm mơi nào vui chơi.Và ít khi nào ta đi tìm một người,ngay cả khi ta đi tìm người yêu, bạn hữu thì cũng chưa chắc là đi tìm một người cụ thể mà đi tìm có khi giống như một nhu cầu là sự vật ,chứ chưa là một con người.
                          Cũng như :Tôi cơ đơn ,tôi cần có người yêu để giải quyết nhu cầu tình cảm của tôi.Thì ý nghĩa ấy "người " mà tôi tìm giống như một nhu cầu.Nó tương tự như con người tìm tiền để giải quyết vấn đề kinh tế.
                          Vậy chúng ta thấy những điều làm bận tâm trong một ngày tòan là những vấn đề tìm gì chứ đâu phải phạm trù tìm ai?Khi cuộc sống mà tất cả những thứ ta tìm chỉ nằm trong phạm trù tìm gì thì đời sống sẽ nhiều đau khổ.
                          Tại sao tôi phải bên Anh để anh sợ quấy rầy cuộc sống đang bình yên của anh.
                          Cuộc sống nhiều xót xa vì người ta chỉ bận đi tìm gì chứ không đi tìm nhau.Và khi đã cùng nhau tìm gì thì lại càng có cảm tưởng không cần tìm nhau nửa.
                          Cùng nhau đi tìm không có nghĩa là cùng tìm nhau ,mà cuộc sống hiện tại cùng tìm nhau hơn là cùng nhau đi tìm.Cũng như muốn tìm tình yêu :người ta cùng dẫn nhau đi tìm tình yêu ,bởi vì tìm nhau thì tình yêu sẽ nảy sinh trong tâm hồn mổi người.VÌ THẾ TA PHẢI ĐI TÌM NHAU THÌ MỚI GẶP TÌNH YÊU ANH Ạ.!
                           
                          Chân Trời Tím.
                           
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.02.2008 09:07:21 bởi Chân Trời Tím >
                          #28
                            CTT 16.02.2008 09:06:03 (permalink)
                            DÒNG ĐỜI ….
                             
                                   Dòng sông đôi khi cũng cạn nước,nhưng chẳng vì thế mà dòng sông âu lo ,rồi toan tính để mà  giữ nước .Từ quá khứ xuôi nguồn về tương lai .nước làm nên dòng sông chứ không phải dòng sông làm nên từ nước .Vì thế dòng sông lượn lờ theo mực nước,xuống lên ,chẳng băn khoăn ,nghĩ ngợi gì .
                                 
                                     Đặt cuộc đời trước dòng sông .Tôi xin dòng sông cho cuộc đời tôi một lần nhìn rõ mình trong đó .
                                      Trong đời sống,có những khúc sông cuộc đời mà ngày tháng sóng nước chơi vơi .dòng sông nếu vì âu lo mùa nắng ,mà dừng lại tích tự nước thì dòng sông không phải là sông rồi ,nó chỉ là dòng sông khi chảy xuôi nguồn .Cũng vậy,ngày nào tôi băn khoăn bắt dòng sông cuộc đời ngừng trồi chảy trong hồn ,ngày đó cuộc đời thành AO TÙ NƯỚC ĐỌNG .
                                    Dòng sông biết nó chỉ là dòng sông khi nguồn cho nước và không băn khoăn lo nghĩ cho mùa nắng hạn.-Nó chẳng tự phụ khi dòng nước dâng ,làm nên dòng sông ,và biết mình tùy thuộc vào dòng nước ,nên con sông bình an xuôi dọc thời gian .
                                   Con người cũng không tự nhiên có mặt ở đời .Dòng sông không bao giờ tham lấy nước của dòng sông khác .Nó dâng vui khi nguồn đổ tới ,nó thanh thản khi nguồn nghĩ ngơi .Và tôi cũng thế,đặt cuộc sống như dòng sông ,và sẽ sống an nhiên như thế.
                                    Dòng sông không dừng lại ,cuộc đời cũng thế là trôi chảy .Tuổi thơ không thể ở mãi với tôi,lúc nào đó từ giã tôi để vào đời .Dù tuổi thơ có êm đềm ,nhưng lớn lên tôi cũng phải buông cánh theo gió mà ra khơi .Sống là chấp nhận chia ly không ngừng ,ngày nào ta bám víu lại không cho dòng sông chảy xuôi là ngày HỒN TA QUẰN QUẠI.
                                     Hãy biết sống sao cho đừng bị ràng buộc vào bờ đất ,Bởi dòng sông phải buông bờ mà đi .Dòng sông luân chuyển không bao giờ ngừng nghỉNhưng ngày chấm dứt là dòng sông về với biển cả .Cuộc đời cũng thế ,tôi vào đời rồi xuôi dòng về với  trùng khơi .Bất cứ sự ràng buộc nào cũng gẩy khổ đau vì nó dồn sóng lại trên đường ,mà lý ra phải là êm ả buông lơi .
                                    Cái chết đến với chúng ta cũng là quy luật tất yếu,thì bám víu vào bờ cát trên dòng sông cuộc đời chỉ là bấu chặt vào một hư vô .
                                    Làm sao để tôi can đảm bao dung mọi người để tôi bao dung với chính mình .Và nếu tôi không bao dung với đời ,lòng thèm muốn giữ chặt tất cả …cho mình ,thì tôi chẳng thể nào bao dung với chính mình .
                                   TRONG TÌNH YÊU,khi phải xa nhau đã chẳng có tiếng thở dài đó sao?ôi ! dòng sông xa cách...!
                             
                            Chân Trời Tím .pt-05/11/2005
                            #29
                              Hô Bảo Nghĩa 25.02.2008 12:11:24 (permalink)
                              Thân mến chào CTT, tôi rất thích khi được đọc những dòng tản văn này của CTT. Nhũng cảm nghĩ thật đáng trân trọng.
                              Cho phép tôi truyền tải chúng cho bạn bè, CTT nhé! Có chịu ko?
                              Xin cảm ơn CTT thật nhiều!
                                                   Hô Bảo Nghĩa
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 4 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 51 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9