Đi Qua Đời
Tỉnh Trong Say Quắt
Chiều tà soi ánh nụ
Khiếp bạc kẽ chân răng
Sực tỉnh ta ôm rượu
Chợt nghe người nói nhằng:
"Nhất thân quyền lớn rộng
Nhì thế lực bành ngang"
Mặc kệ ai khuynh thủ
Ực tuôn cỡ sàng sàng
PĐ
Thơ Thẩn Trong Đời
Một ngày buồn dạo chơi
Ngất ngưỡng đến yêu đời
Thơ, rượu, tình ngâm cả
Ngọt, cay, nồng chất ngơi
Men chòng chành ngọn sóng
Say bí tỉ trùng khơi
Tự hát bài thơ mới
Thỏa niềm rong nhởn nhơi
PĐ
Tự Giễu
Có lẽ từ xưa dấu ngoặc rời
Mở ra duyên số mãi đùa chơi
Sanh trong cái kiếp vô thường thói
Thoả chí tự thân hóm hỉnh đời
Lóc ngóc đầu xanh ương ngạnh ngó
Loi nhoi vốn chữ ngang nhiên rơi
Mặc tình theo gió trèo muôn hướng
Cứ té thong dong giữa đất trời
PĐ
Tĩnh Lặng
Một trăm năm trước mộng tiên tri
Ngồi ngắm trời cao tựa vách tì
Biết trước lòng nhân ba bảy khó
Theo sau tấc dạ trăm phần ki
Buồn vui xó xỉnh không đời ngó
Hận ghét đâu đâu chẳng việc gì
Nhiều lúc rỗng toanh thèm ối nghĩ
Im re giữ phận bình an đi
PĐ
Hạnh Phúc Thăng Trầm
Bóc ! búng tay mây tự ngút ngàn
Về đây tụ hội lối miên man
Phủ lên giòng khí vài men bọt
Nhận đắm đời ta lắm kiếp nàn
Nghiêm túc bình sinh bao việc khó
Thản nhiên tâm tính chỉ mình an
Buồn vui lắng đọng buông trôi nổi
Tự thức thanh cao cánh hạc nhàn
PĐ
Băn Khoăn
Tiềm thức còn trăn trở
Gọi tình thơ giữa trời
Neo trăng vào giấc ngủ
Vỗ mộng còn đơn côi
Bên biển thì thầm hát
Ru lòng ngơ ngẩn cười
Đêm khuya vàng vọt sáng
Hứng bọt nước đang rơi
PờĐê
Gối Trăng
Gác nửa trăng khuya, mờ
Kê đầu giấc ngủ, mơ
Không gian bạt hướng, dẫn
Thần trí về tâm, bờ
Huyền dịu vô chiêu, cõi
Lung linh sắc thể, tơ
Vòng quay trong mắt, nhẹ
Uyển chuyển mây trôi, khờ
PờĐê
Ta bà
Lấy sông làm mực trăng làm nghiên
Chẻ toạc đôi ra ngọn bút thiền
Thành mái chèo khua chèo lỏng khỏng
Chao dòng gợn khuấy gợn an nhiên
Ý buông thả ngược nhìn non nước
Tình để trôi xuôi ngắm bốn miền
Lòng thảnh thơi lòng rong khắp hướng
Quảy cười gói lại đèo lưng khiên
PờĐê
Thoáng Lời Ca
Có kẻ yêu đời hát ngẩn ngơ
Mơ xa trầm ấm giọt trưa khờ
Trời oi buông thõng dịu hiền nhớ
Nắng nhẹ thôi đùa nũng nịu mơ
Trôi trắng chòm mây ngừng lãng đãng
Đọng xanh thân lá giả ơ hờ
Người đi để lại tình trong vắt
Rót ngọt vào lòng rơi nẻo thơ
PờĐê
Vịnh Bán Chùa
Lòng sư không sợ đổ
Những cảnh chùa nghiêng rơi
Phật pháp còn luân chuyển
Nhân tâm những động vời
Gieo duyên thần thái nhẹ
Lần hạt chuỗi kinh vơi
Quày quảy khứ lai bước
Chân như tịnh độ cười
PờĐê
Đóa Triêu Nhan
Màu hoa bẽn lẽn ngắm hồn tôi
Ngát cánh mong manh tỏa nhẹ rồi
Một nét đơn thuần giăng bốn phía
Ngàn không giản lược hóa đơn côi
Bao la sắc thái niềm thanh tịnh
Trải khắp rừng sông biển núi đồi
Nở giấc bình minh rung khói trắng
Chiều về lướt nhẹ lững lờ tôi
PờĐê
Nhạo
Khoảng đất trời vô tư
Lòng đen tối khật khừ
Ta cười ta giảo quyệt
Người đá người thiên tư
Nghĩ kế hèn hành xử
Tôn thân danh loại trừ
Vạn ngày qua ngất ngứ
Ha hả đời hư hư
PờĐê
Buông
Ngọn thu cười trút lá
Lá nhuộm thắm vàng bay
Bay lửng lờ thơ lượn
Lượn êm ả kiếp say
Say quên nhìn thể nhớ
Nhớ đứng buồn như lay
Lay cánh hoa nghiêng nhẹ
Nhẹ vui đời lắm thay
PờĐê
Bên Nhau
Tung tăng chân bước nhịp sầu vơi
Bướm nhỏ bay theo quấn quít đời
Nhẹ ánh hồng xinh rung áo nắng
Vừa tình xanh thắm giữ niềm vui
Đôi tay với cánh miên man vẫy
Chiếc bóng cùng thơ khe khẽ cười
Giữa phố thênh thang lòng bỗng hát
Tung tăng chân bước nhịp sầu vơi
PờĐê
Trống Không
Khói vờn như vướng mắc
Lại lọt thỏm hư vô
Chiều xập xình tia nắng
Trắng nhàn nhạt sợi tơ
Đời quay ngay trước mặt
Tiếng dội thẳng trong thơ
Ngồi lặng nghe pha loãng
Ù u rỗng lắm cơ
PờĐê
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: