Mang tình em theo mãi!
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 24 bài trong đề mục
aphu 01.02.2008 22:32:50 (permalink)
0


Mây lang thang gửi đời mình cho gió
Mặc gió đưa và đẩy đến phương nào
Mây chỉ biết góp cho đời nho nhỏ
Áng mây hồng cùng những ước ao.

Tôi chiều nay cũng gửi hồn cho gió
Nhờ gió đưa về tận chốn quê nhà
Nơi tôi có một người em gái nhỏ
Vẫn chiều chiều trông ngóng một người xa.

Tôi với em cùng tuổi thơ lam lũ
Cùng chăn trâu cắt cỏ cánh đồng quê
Và mong ước tôi em cùng ấp ủ
Chốn quê nghèo hoa trái mãi xum xuê.

Tôi ra đi bao nhọc nhằn gửi lại
Một mình em đơn lẻ bước trên đồng
Tôi chỉ mang tinh em!mang theo mãi!
Nặng cánh cò...lặng lẽ cả dòng sông.

Những lá thư đều đặn nối hai nơi
Bao nhớ thương nối kết hai khoảng trời
Hai phương xa cũng chừng như gần lại
Những nỗi buồn theo dòng chữ dần vơi.

Em mãi là cô bé của đời tôi
Sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi
Và tình yêu chính là cầu bắc nối
Để hai miền xa...lại chẳng xa.
#1
    aphu 14.03.2008 05:39:45 (permalink)
    0


    Cô bé bên khung cửa sổ

    Có một người ngóng một người dưới màn đêm
    Cứ lặng lẽ đứng thi gan cùng thời tiết
    Mặc thời gian trôi qua!hắn không cần biết
    Cốt chỉ để là nhìn thấy một người thôi.

    Hắn là ai?người đó chính là tôi
    Còn người kia thì là một cô bé
    Vì một lần vô tình tôi đơn lẻ
    Tìm ý thơ trong bóng tối trăng mờ.

    Bỗng ngẩn người trước cảnh đẹp như mơ
    Trước mắt tôi hiện ra một người con gái
    Bên cửa sổ tóc mây dài đang chải
    Mắt mơ màng qua khoảng tối xa xăm.

    Nét suy tư của lứa tuổi trăng dằm
    Như đem mơ ước thả ra ngoài khung cửa
    Tôi đã viết tự bao giờ không biết nữa
    Với tất cả tâm hồn trong khoảng khắc trào dâng.

    Chợt giật mình thức giấc giữa bâng khuâng
    Cô bé đó không còn bên khung cửa
    Chỉ mình tôi với bài thơ mới làm xong một nửa
    Những câu thơ...dang dở...im lìm!

    Cũng từ đêm ấy!đêm nào tôi cũng đến tìm
    Những câu thơ còn sót bên khung cửa đó
    Nhưng cũng chỉ là một điều rất nhỏ
    Một lý do để được thấy một người.

    Nếu có khi nào cô bé nhìn thấy tôi
    Đứng dưới đó và nhìn lên trên đó
    Thì xin đừng quay lưng đi! bỏ ngỏ
    Khung cửa không người lạnh lẽo lắm bé ơi!

    Nếu có thể ! mỗi ngày một lần thôi
    Cứ giờ đó bé lại đứng bên cửa sổ
    Làm như thế bé sẽ giúp cho một người không đau khổ
    Một chút mong manh hy vọng được yêu
    Một chút bâng khuâng khi nắng ngả về chiều
    Một đêm sắp tới...!


    a.phủ
    #2
      aphu 23.03.2008 03:56:08 (permalink)
      0


      Trông về nơi ấy!

      Lại một chiều nơi xứ người xa lạ
      Con ngóng trông nơi ấy quê nhà
      Nơi có dòng sông hồng ngầu đỏ phù sa
      Vun đắp cho đôi bờ sông đất bên bồi bên lở.
      Hút tầm mắt bãi ngô xanh màu mỡ
      Khói lam chiều lan tỏa dọc triền đê.
      Nơi ngày xưa con với nỗi đam mê
      Cưỡi lưng trâu dong cánh diều no gió
      Ngắm hoàng hôn sau lũy tre rực đỏ
      Ngắm cánh cò mải miết cuối đồng xa.
      Nơi con sống giữa làn điệu dân ca
      Ru đời con bằng hồn quê tha thiết
      Nước sông hồng vẫn đêm ngày chảy miết
      Vẫn cho đời những màu mỡ phù sa.
      Con ấm áp trong tình thương bao la
      Mà quê hương dành cho con tất cả
      Ôi quê hương!một vùng trời yên ả
      Một mái nhà đầy ắp những yêu thương.
      Ai có về...nơi ấy...quê hương!
      Cho tôi gửi hồn tôi về nơi ấy
      Đại dương kia dẫu mênh mông là vậy
      Thuyền ra khơi...vẫn nhớ...trở về!
      Tôi ra đi lưu luyến một trời quê
      Nhủ lòng mình sẽ có ngày trở lại
      Ai có thể sống xa quê mãi mãi
      Khi trái tim vẫn khắc khoải mong chờ
      Tôi gửi về nơi ấy...mấy vần thơ...!
       
      #3
        aphu 27.03.2008 04:07:42 (permalink)
        0


        Tôi chẳng còn chi

        Tôi chẳng còn chi đã trắng tay
        Tình tan theo gió đáng thương thay
        Giờ đây lầm lũi mình cô độc
        Ngày trước ngọt ngào nay đắng cay.
         
        Em ơi em có biết cho hay
        Tôi nhớ thương em suốt đêm ngày
        Dù rằng tình ấy bay theo gió
        Nhưng mãi trong tôi! mãi đắm say.
        #4
          aphu 11.04.2008 05:31:08 (permalink)
          0


          Cao-Sâu

          Biển sâu! dù mấy độ sâu
          Núi cao! cao đến tận đâu vẫn thường
          Cao-sâu vẫn thể đo lường
          Sâu-cao vẫn có con đường tới nơi.
          Nhưng còn lòng dạ ở đời
          Cao sâu mấy độ ai thời biết đo
          Dạ sâu chứa đựng đủ trò
          Lòng người không đáy ai mò tới nơi.
          Mưu cao lọc lõi ở đời
          Lưỡi không xương! uốn bẻ lời thẳng cong
          Nói rồi nuốt được vào trong
          Đã thừa nhưng chẳng bằng lòng thế thôi
          Dễ dàng nhắm mắt buông trôi
          Chỉ vì chút lợi để rồi lún chân
          Đặt lợi nhuận lên bàn cân
          Bên kia nhân phẩm xem phần nào hơn!
           
           
           
          #5
            v_chi 11.04.2008 12:03:56 (permalink)
            0
             
            Thơ người toàn đắng với cay
            Vì đâu chịu mãi những ngày khổ đau
            Lòng người , ai biết ai đâu
            Trách người chẳng có một câu trách mình
            #6
              giotnangmuathu2007 11.04.2008 14:58:08 (permalink)
              0

              Tôi chẳng còn chi

              Tôi chẳng còn chi đã trắng tay
              Tình tan theo gió đáng thương thay
              Giờ đây lầm lũi mình cô độc
              Ngày trước ngọt ngào nay đắng cay.
               
              Em ơi em có biết cho hay
              Tôi nhớ thương em suốt đêm ngày
              Dù rằng tình ấy bay theo gió
              Nhưng mãi trong tôi! mãi đắm say.

               
              Đêm về ngắm lại những chòm  mây
              Thấy ai ngây ngất đến thế này...
              Hỏi ra mới biết người quen cũ...
              Để lại tim tôi nỗi dọa đày...
               



              #7
                nutamxuan 11.04.2008 17:27:13 (permalink)
                0

                Trích đoạn: v_chi

                 
                Thơ người toàn đắng với cay
                Vì đâu chịu mãi những ngày khổ đau
                Lòng người , ai biết ai đâu
                Trách người chẳng có một câu trách mình

                Củng vì có một mối tình
                Quá thương vương nặng nên sinh thế này
                Thơ toàn mang nỗi đắng cay
                Trách ai , ai biết bây giờ trách ai?!...
                #8
                  maiyeuem 11.04.2008 21:27:41 (permalink)
                  0
                  Lá vàng rơi rụng lá bay
                  Nước chảy về biển ,mây bay về rừng
                  Tình yêu là bể vô chừng
                  Đắng cay chi cái người dưng mà buồn
                  Lá vàng lá rụng về nguồn
                  Xin người chia bớt nỗi buồn ai ơi
                  Cho tôi chia cái buồn đời
                  Đắng cay chua ngọt tôi xơi đã nhiều
                  Vui lên sẽ có một chiều
                  Đời ta sẽ đẹp sẽ nhiều mến thương
                  Thế gian trăm vạn nẻo đường
                  Chung tay ta bước tương lai sáng ngời
                  #9
                    aphu 12.04.2008 00:01:06 (permalink)
                    0

                    Trích đoạn: v_chi

                     
                    Thơ người toàn đắng với cay
                    Vì đâu chịu mãi những ngày khổ đau
                    Lòng người , ai biết ai đâu
                    Trách người chẳng có một câu trách mình





                                           Cuộc sống và đồng tiền
                     
                    Tôi trách thế gian hay trách bản thân mình?
                    Tôi không biết và đang cố tìm lời giải thích
                    Tất cả dính vào nhau hệt như từng mắt xích
                    Chẳng thể nào gỡ được dời ra.
                    Tôi thấy mình nhỏ nhoi trước đời rộng bao la
                    Trước cuộc sống với nhiều thay đổi
                    Nơi đầy rẫy những tính toan tầm thường giả dối
                    Không thể nào biết được trước sau.
                    Và tình yêu cũng có lắm buồn đau
                    Rất lãng mạn nhưng cũng nhiều toan tính
                    Đâu còn nữa trái tim rung! hai tâm hồn hoàn chỉnh
                    Túp lều tranh...hai trái tim vàng...!
                    Tôi đã hiểu thế nào sức mạnh của giầu sang
                    Nó chế ngự tất cả những  gì trong cuộc sống
                    Kể cả tình yêu cũng làm cho chuyển động
                    Không quay theo quỹ đạo tự nhiên.
                    Có vinh hoa khi trong tay có nhiều tiền
                    Có sung sướng khi mình giầu sang đấy
                    Nhưng cũng có một điều mà ai cũng thấy
                    Đồng tiền nào chẳng hai mặt trắng đen.
                    Người làm ra tiền chứ tiền chẳng làm nên
                    Được con người nên đừng vì trước mắt
                    Thấy giầu sang mà giơ tay nắm bắt
                    Khi trong lòng tình cảm chẳng có chi.
                    Đừng nên mang tâm hồn đem bán đi
                    Chỉ đổi lấy chút tiền tài đơn điệu
                    Giầu bao nhiêu vẫn thấy là như thiếu
                    Hạnh phúc đời người đâu chỉ mỗi giầu sang.
                    Chỉ có tình cảm mới là những nấc thang
                    Giúp con người vượt lên trên tất cả
                    Chỉ có tình yêu mới làm cho cuộc đời thêm yên ả
                    Mãi trường tồn bền vững với thời gian.
                    Một khi đồng tiền gắn với những tính toan
                    Thêm một chút nhẫn tâm đời trở nên bạc bẽo
                    Cầm đồng tiền trong tay nhưng tâm hồn nhạt nhẽo
                    Thì còn gì thi vị của trần gian
                    Đừng để đồng tiền lấp hết cả tâm can
                    Đừng để lòng tham che mờ đôi mắt
                    Cái giá phải trả sẽ là rất đắt
                    Chẳng tiền nào chuộc lại được đâu
                    Không có gì chớp nhoáng mà bền vững được lâu
                    Khi cuộc đời vốn vô cùng khắc nhiệt
                    Vun đắp tương lai bằng tình người thắm thiết
                    Thì cuộc đời sẽ mãi xanh tươi!
                                        a.phủ
                     
                    #10
                      aphu 14.04.2008 15:36:50 (permalink)
                      0

                      Trích đoạn: nutamxuan


                      Trích đoạn: v_chi

                       
                      Thơ người toàn đắng với cay
                      Vì đâu chịu mãi những ngày khổ đau
                      Lòng người , ai biết ai đâu
                      Trách người chẳng có một câu trách mình

                      Củng vì có một mối tình
                      Quá thương vương nặng nên sinh thế này
                      Thơ toàn mang nỗi đắng cay
                      Trách ai , ai biết bây giờ trách ai?!...





                      Thôi thì đành trách đêm dài
                      Trách ngày quá ngắn để ai hứng sầu.
                      Trách người! tôi có trách đâu!
                      Trách tôi! cũng chỉ một câu...đa tình!
                      Vì đâu làm khổ thân mình?
                      Cõi lòng héo úa hồi sinh...mấy hồi?
                      Thôi thì cứ để mặc tôi
                      Thả hồn trong nỗi đơn côi vô bờ
                      Nếu mà gặp lại trong mơ
                      Xin người hãy nhận vần thơ...tặng người!
                       
                      #11
                        aphu 28.04.2008 04:54:30 (permalink)
                        0

                        Trích đoạn: giotnangmuathu
                         
                        Đêm về ngắm lại những chòm  mây
                        Thấy ai ngây ngất đến thế này...
                        Hỏi ra mới biết người quen cũ...
                        Để lại tim tôi nỗi dọa đày...
                         






                        thấy em tôi vội giả làm ngơ
                        coi như không biết cứ thờ ơ
                        em đâu có biết tôi lúc ấy
                        đau khổ lòng tôi đến thẫn thờ.
                         
                        đêm về tôi ngắm những vì sao
                        ngỡ ánh mắt em rọi chiếu vào
                        ngỡ bóng trăng soi là mái tóc
                        mang vào giấc ngủ nỗi khát khao.
                        #12
                          Trường Phi Bảo 30.04.2008 14:32:28 (permalink)
                          0

                          Trích đoạn: aphu





                          Cô bé bên khung cửa sổ

                          Có một người ngóng một người dưới màn đêm
                          Cứ lặng lẽ đứng thi gan cùng thời tiết
                          Mặc thời gian trôi qua!hắn không cần biết
                          Cốt chỉ để là nhìn thấy một người thôi.


                          Hắn là ai?người đó chính là tôi
                          Còn người kia thì là một cô bé
                          Vì một lần vô tình tôi đơn lẻ
                          Tìm ý thơ trong bóng tối trăng mờ.

                          Bỗng ngẩn người trước cảnh đẹp như mơ
                          Trước mắt tôi hiện ra một người con gái
                          Bên cửa sổ tóc mây dài đang chải
                          Mắt mơ màng qua khoảng tối xa xăm.


                          Nét suy tư của lứa tuổi trăng dằm
                          Như đem mơ ước thả ra ngoài khung cửa
                          Tôi đã viết tự bao giờ không biết nữa
                          Với tất cả tâm hồn trong khoảng khắc trào dâng.

                          Chợt giật mình thức giấc giữa bâng khuâng
                          Cô bé đó không còn bên khung cửa
                          Chỉ mình tôi với bài thơ mới làm xong một nửa
                          Những câu thơ...dang dở...im lìm!


                          Cũng từ đêm ấy!đêm nào tôi cũng đến tìm
                          Những câu thơ còn sót bên khung cửa đó
                          Nhưng cũng chỉ là một điều rất nhỏ
                          Một lý do để được thấy một người.

                          Nếu có khi nào cô bé nhìn thấy tôi
                          Đứng dưới đó và nhìn lên trên đó
                          Thì xin đừng quay lưng đi! bỏ ngỏ
                          Khung cửa không người lạnh lẽo lắm bé ơi!


                          Nếu có thể ! mỗi ngày một lần thôi
                          Cứ giờ đó bé lại đứng bên cửa sổ
                          Làm như thế bé sẽ giúp cho một người không đau khổ
                          Một chút mong manh hy vọng được yêu
                          Một chút bâng khuâng khi nắng ngả về chiều
                          Một đêm sắp tới...!




                          a.phủ



                          Gởi chàng thi sĩ...
                          Trường Phi Bảo
                           
                          Hỡi chàng thi sĩ dưới ánh trăng kia ơi!
                          Hãy giúp em nhặt nỗi buồn rơi từ khung cửa sổ
                          Sẽ có một vần thơ,
                          về nỗi buồn khi không còn người nhớ.
                           
                          Em đã chờ đợi từ muôn năm vạn thuở
                          Một hình hài hẹn ước biết bao lần
                          Một tình yêu chỉ đem cho mà không nhận
                          Nên nỗi buồn cứ thế lại nẩy sinh
                           
                          Hỡi chàng thi sĩ đứng lặng lẽ riêng mình
                          Tình yêu như tấm áo tàng hình kỳ diệu
                          Sẽ có một bài thơ thật khó hiểu
                          Giữa chàng và cô bé ngồi bên song
                           
                          Ánh trăng vàng chợt khuyết nửa - vành cong
                          Hai ta đều cô độc
                          Bầu trời như sắp khóc
                          Giọt mưa nào rụng xuống môi em.
                           
                          Dường như chàng thi sĩ đã ở đó suốt đêm
                          Nỗi buồn nặng trĩu không cách gì nhấc lên nổi
                          Khung cửa sổ khép lại
                          chàng quay đi bối rối
                          Xác pháo nào dẫn lối bước em xa.
                           
                          Cứ hằng đêm chàng thi sĩ nọ ghé qua
                          Sao khung cửa vẫn vô tình khép chặt
                          Mọi hy vọng chợt loé lên rồi tắt
                          Thương nỗi buồn
                          chàng ôm
                          héo hắt một vòng tay.
                           
                          30/4/2008
                           
                           
                          #13
                            aphu 13.05.2008 22:20:27 (permalink)
                            0

                            Trích đoạn: Trường Phi Bảo
                            Gởi chàng thi sĩ...
                            Trường Phi Bảo
                             
                            Hỡi chàng thi sĩ dưới ánh trăng kia ơi!
                            Hãy giúp em nhặt nỗi buồn rơi từ khung cửa sổ
                            Sẽ có một vần thơ,
                            về nỗi buồn khi không còn người nhớ.
                             
                            Em đã chờ đợi từ muôn năm vạn thuở
                            Một hình hài hẹn ước biết bao lần
                            Một tình yêu chỉ đem cho mà không nhận
                            Nên nỗi buồn cứ thế lại nẩy sinh
                             
                            Hỡi chàng thi sĩ đứng lặng lẽ riêng mình
                            Tình yêu như tấm áo tàng hình kỳ diệu
                            Sẽ có một bài thơ thật khó hiểu
                            Giữa chàng và cô bé ngồi bên song
                             
                            Ánh trăng vàng chợt khuyết nửa - vành cong
                            Hai ta đều cô độc
                            Bầu trời như sắp khóc
                            Giọt mưa nào rụng xuống môi em.
                             
                            Dường như chàng thi sĩ đã ở đó suốt đêm
                            Nỗi buồn nặng trĩu không cách gì nhấc lên nổi
                            Khung cửa sổ khép lại
                            chàng quay đi bối rối
                            Xác pháo nào dẫn lối bước em xa.
                             
                            Cứ hằng đêm chàng thi sĩ nọ ghé qua
                            Sao khung cửa vẫn vô tình khép chặt
                            Mọi hy vọng chợt loé lên rồi tắt
                            Thương nỗi buồn
                            chàng ôm
                            héo hắt một vòng tay.
                             
                            30/4/2008
                             





                                                          Hy vọng
                             Tôi! chàng thi sĩ đứng dưới ánh trăng
                            Đang nhặt những tình si rơi ngoài khung cửa sổ
                            Ghép thành bài thơ mong giải bài ẩn số
                             Em! một bóng hình lặng lẽ đứng bên song...
                            Ai khiến xui tôi? sao rạo rực cõi lòng
                            Ai dắt lối? để giờ tôi mơ mộng
                            Trước khung cửa tôi như người đang sống
                            Trong hư vô...mong đợi một bóng hình.
                            Sẽ có một bài thơ tôi viết cho riêng mình
                            Một kẻ si tình cô độc!
                            Một gã khờ thật ngốc!
                            Mong hóa thành ánh trăng
                            Chiếu vào khung cửa
                            Để chải tóc cho em!
                             
                            Tôi! chàng thi sĩ đứng đó suốt đêm
                            Dõi ánh mắt đợi chờ cửa mở
                            Thỉnh thoảng giật mình...nín thở...
                            ...tiếng dế kêu chẳng phải tiếng then cài.
                            Trăng khuyết nửa vành,sao đã mờ phai
                            Nỗi buồn nặng chĩu, một đêm sắp hết
                            Nhưng hy vọng còn rõ rệt
                            Hy vọng ngày mai...!
                                             
                                             a.phủ
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.05.2008 02:16:40 bởi aphu >
                            #14
                              aphu 26.05.2008 04:24:00 (permalink)
                              0
                                               Cười!!!
                              Tôi đã cười! nhưng cười ra nước mắt
                              Cười xót xa đau thắt con tim
                              Nước mắt rơi mà chẳng thể nào ghìm
                              Đau đớn quá khi người ta phụ bạc
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 24 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9