Trích đoạn: Trường Phi Bảo
Gởi chàng thi sĩ...
Trường Phi Bảo
Hỡi chàng thi sĩ dưới ánh trăng kia ơi!
Hãy giúp em nhặt nỗi buồn rơi từ khung cửa sổ
Sẽ có một vần thơ,
về nỗi buồn khi không còn người nhớ.
Em đã chờ đợi từ muôn năm vạn thuở
Một hình hài hẹn ước biết bao lần
Một tình yêu chỉ đem cho mà không nhận
Nên nỗi buồn cứ thế lại nẩy sinh
Hỡi chàng thi sĩ đứng lặng lẽ riêng mình
Tình yêu như tấm áo tàng hình kỳ diệu
Sẽ có một bài thơ thật khó hiểu
Giữa chàng và cô bé ngồi bên song
Ánh trăng vàng chợt khuyết nửa - vành cong
Hai ta đều cô độc
Bầu trời như sắp khóc
Giọt mưa nào rụng xuống môi em.
Dường như chàng thi sĩ đã ở đó suốt đêm
Nỗi buồn nặng trĩu không cách gì nhấc lên nổi
Khung cửa sổ khép lại
chàng quay đi bối rối
Xác pháo nào dẫn lối bước em xa.
Cứ hằng đêm chàng thi sĩ nọ ghé qua
Sao khung cửa vẫn vô tình khép chặt
Mọi hy vọng chợt loé lên rồi tắt
Thương nỗi buồn
chàng ôm
héo hắt một vòng tay.
30/4/2008
Hy vọng
Tôi! chàng thi sĩ đứng dưới ánh trăng
Đang nhặt những tình si rơi ngoài khung cửa sổ
Ghép thành bài thơ mong giải bài ẩn số
Em! một bóng hình lặng lẽ đứng bên song...
Ai khiến xui tôi? sao rạo rực cõi lòng
Ai dắt lối? để giờ tôi mơ mộng
Trước khung cửa tôi như người đang sống
Trong hư vô...mong đợi một bóng hình.
Sẽ có một bài thơ tôi viết cho riêng mình
Một kẻ si tình cô độc!
Một gã khờ thật ngốc!
Mong hóa thành ánh trăng
Chiếu vào khung cửa
Để chải tóc cho em!
Tôi! chàng thi sĩ đứng đó suốt đêm
Dõi ánh mắt đợi chờ cửa mở
Thỉnh thoảng giật mình...nín thở...
...tiếng dế kêu chẳng phải tiếng then cài.
Trăng khuyết nửa vành,sao đã mờ phai
Nỗi buồn nặng chĩu, một đêm sắp hết
Nhưng hy vọng còn rõ rệt
Hy vọng ngày mai...!
a.phủ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.05.2008 02:16:40 bởi aphu >