TÌNH TRONG KÝ ỨC - Gởi tình cho gió ngàn bay - ( Một chuyện tình có thật )
Quỳnh Muội 02.02.2008 17:36:41 (permalink)
                                              
                                                       
                                               

TÌNH TRONG KÝ ỨC



_______



Bây giờ đã nhiều năm trôi qua sau ngày tôi nhận được bức thư đầu tiên của anh từ tiểu bang Florida trên đất Mỹ gởi qua mail, một bức thư trong mục tìm bạn, tôi vẫn không làm sao quên được anh.

Là một phụ nữ đã có tuổi, một lần không may mắn trong hôn nhân như anh, nhưng tôi khẳng định đây lại là tình yêu đầu đời, tình yêu đã nhiều năm qua đi vào máu thịt của tôi.

Tôi không vì sinh thú thế gian, mà chỉ mong sẻ chia những ấm lạnh, nương tựa nhau trước giông bão và thăng trầm trong cuộc đời còn lại, tôi đã viết mục tìm bạn, hy vọng cuối đời sẽ có một vài người bạn tri âm, tôi nhận được nhiều thư, trong đó có thư anh .

Tôi đọc kỹ thư anh, rất vui khi những lời lẽ trong thư không cầu kỳ hoa mỹ, nhẹ nhàng ngắn gọn thật chân tình và nghiêm túc, đó là điều tôi lựa chọn để tiếp tục quen và tìm hiểu về anh.

Anh kể về hoàn cảnh của anh, thời sinh viên, chưa hoàn tất chương trình đại học thì được lệnh động viên vào trường Võ bị Đà Lạt.. Ra trường là phóng viên chiến trường, có mặt trên khắp bốn vùng chiến thuật, cho đến ngày đất nước thống nhất. Mười năm đi học tập xa nhà, người vợ trẻ không thể chờ đợi đã đi lấy chồng khác để các con lại cho ông bà dưỡng nuôi.

Ngày anh về, lầm lũ nuôi các con thơ dại. Sau ngày đinh cư theo diện HO. Ngày thì đi làm công sở, tối vui với thơ văn , sách báo. Mười ba năm xa xứ anh sống cô đơn trống vắng, đưa các con vào đời .Các con anh giờ đã thành đạt ,tất cả đều định cư ở Mỹ.

Gần ba mươi năm, anh vẫn sống cô đơn khép kín .Tôi đọc thư anh, hiểu được nỗi lòng cô đơn, khát khao một tâm hồn cùng chia sẻ, lòng tôi trổi lên một tình thương anh vô hạn.

Cảm nhận được sự chân thành nghiêm túc trong đời sống cũng như mong ước cuối đời của anh về lại quê hương sinh sống tìm một phụ nữ dể thương, hiền lành nhân hậu đảm đang để sống đời chồng vợ. Tôi đáp lại tình cảm của anh, chúng tôi cùng chia sẻ những vui buồn, cùng kể nhau nghe thời quá khứ để hiễu và cảm thông, tất cả đều được gởi qua mail, chúng tôi càng xích lại gần nhau hơn sau nửa năm biết nhau.

Lý trí tôi hai mươi năm qua luôn tự nhủ , tôi chỉ muốn sống một mình để thuận tiện đưa các con tôi vào đời. Nhưng tình yêu là một điều trừu tượng, không thể lý giải được. Chỉ khi cảm nhận được sự rung động của tim mình, thì nó đã có một sức mạnh kéo tôi từ phía lý trí về với con tim. Nếu phải đi thêm bước nữa trong đời, thì chính anh là nửa phần đời tôi tìm kiếm.

Tôi nhớ đến anh, đến một người đàn ông mà nỗi nhớ rất lạ chưa bao giờ có trong tôi , mỗi thời khắc trôi qua đều có anh trong tâm trí tôi, từ đó tôi thu xếp và có kế họach cho một tương lai hai chúng tôi.

Tôi là một phụ nữ có gia cảnh bình thường , cũng có ngôi nhà riêng và cuộc sống tạm no ấm tuổi cuối đời , hai đứa con tôi đã trưởng thành có hạnh phúc riêng tư, tôi chợt nhận ra mình cũng đã sống khép kín mấy mươi năm, hai chúng tôi đều hiễu là chúng tôi đã cùng xô ngã bức tường tình cảm đã che chắn đời chúng tôi mấy chục năm qua.

Tôi yêu anh vì tính hiền lành, nhân hậu, vì cuộc sống nghiêm túc, vì chúng tôi đồng cảm qua thơ văn , anh là nhà báo, nhà văn, nhà thơ, còn tôi thì thích viết văn làm thơ. Tôi yêu anh vì sự đồng cảm, vì những gì tốt đẹp của anh chớ không phải vì sự giàu sang nơi xứ người , hay vì mai nầy anh sẽ là một Việt kiều giàu có ở quê hương.

Tôi nghĩ mình sẽ hạnh phúc khi có chung một ước mơ, hai vợ chồng già nương tựa nhau, chăm sóc, chia sẽ. Tôi đã hứa chờ đợi hơn ba năm nữa khi nghỉ hưu, anh về quê hương sống.

Tôi gởi gấm tình cảm của mình qua bốn câu thơ viết bằng cảm xúc trái tim mình để khẳng định lời hứa . Thư trả lời anh thật sự xúc động mạnh trong tim. Anh cảm ơn tôi đã đem lại cho anh một niềm vui mới trong cuộc sống nầy.

Em vẫn đợi anh trong cuộc sống
Đợi từng đêm trong giấc ngủ mặn nồng
Vì biết rằng anh vẫn nhớ vẫn mong
Nên lòng em đêm đêm vẫn nhớ


Tôi bồng bềnh bơi trong hạnh phúc, lạc quan yêu đời hơn.Cuộc đời bổng nhiên tươi đẹp biết bao nhìn quanh đâu cũng là một màu hồng tươi thắm, anh cũng thế, những bức thư trao đổi càng nồng nàn, thắm đượm tình nghĩa hơn ,tôi sẳn sàng chờ đón ngày anh về dể chúng tôi gặp mặt vào cuối năm nay hay sang năm vì anh rất nóng lòng mong đợi ngày đó, Niềm xúc cảm đã đưa tôi đến trí tưởng tượng rất thật về cuộc gặp mặt sắp tới trong lòng tôi :

Mai anh về khi chúng mình gặp gở
Đứng thật lâu bở ngở ánh mắt nhìn
Đứng thật lâu nhìn vóc dáng người tình-
Mà bấy lâu chỉ mơ hồ trong tiềm thức
Mai anh về , dáng hình anh rất thực
Một cái siết tay cũng nao nức cỏi lòng em


Trong một bức thư gởi tôi anh đã viết. Dù anh yêu tôi thật nhiều, nhưng với anh tình yêu nầy vẫn chưa có nền tảng vững chắc, anh rất vững vàng để giải quyết tình cảm giửa tôi và anh, vì chúng tôi còn cần phải gặp mặt để anh có quyết định sau cùng, anh cần xem tôi có dể thương như những tấm hình anh đang có, còn với tôi thì tôi đâu cần những điều đó.


Tôi cảm nhận được nhân cách sống của anh, nhất dịnh anh phải là một người tốt. Như thế cũng đủ cho sự chọn lựa của tôi, với tôi cảm nhận là điều quan trọng.

Tôi cảm thấy không an lòng cho quyết định của anh sau nầy, Nhưng trong lòng tôi vẫn có một tình yêu nồng nàn mảnh liệt. Thế rồi chỉ vì một bức thư, tôi đễnh đoản thế nào mà viết cho anh, bảo rằng, tôi và anh hãy chừng mực trong tình cảm, bởi tôi rất sợ ngày anh về sẽ từ chối tôi vì không hạp nhản, tuy tôi rất tự tin với chính mình, nhưng biết đâu được, tôi sẽ đau khổ, hụt hẩng khi bỗng dưng không có anh trong đời sống tình cảm mình nữa.

Bức thư đó không được anh trả lời, tôi mòn mõi mong chờ, chưa hay việc gì đã đến với mình, chưa hay anh đã dành cho tôi câu trả lời bằng sự im lặng đáng sợ,.

Tôi nghĩ anh là người sâu sắc, trí tuệ, nhất định anh hiểu tôi yêu anh biết dường nào, nhất định anh phải hiểu được tình yêu tôi dành cho anh. Biết anh rất giận khi anh đã kỳ vọng vào tôi, tôi viết thêm nhiều cánh thư nữa để giải bày,
Tôi vô tình làm tổn thương anh, xin anh hãy tha thứ cho tôi, anh cương quyết im lặng, tôi nghĩ mình thật sự mất anh, tôi đau lòng lắm, nhưng có lẽ anh cũng đau lòng như tôi, vì sau ba mươi năm anh mới tìm lại niềm vui, niềm vui đó thời gian qua tôi đã trao cho anh một cách ngọt ngào sống động , tôi đã đem tình cảm vào lòng anh thật đầy, cho anh ngập tràn hạnh phúc, rồi chính tôi lại vô tình lấy lại mà không hề hay biết, để anh ngở ngàng hụt hẩn, Tôi không dám trách anh sao mãi chặt dạ cứng lòng, nhưng tôi rất buồn và tự hỏi tại sao anh không hiểu lòng tôi.

Tôi thật là ngây ngô lắm chăng ?

Bao năm trôi qua, trong trái tim tôi thật sự luôn có anh, hình ảnh anh vẫn rực sáng trong lòng tôi, một tình yêu nồng thắm vẫn dành cho anh, tôi biết sẽ không mờ phai dù bao năm tháng trôi qua, dù cuộc sống tình cảm có thăng trầm thế nào thì tôi vẫn luôn đợi anh trọn cuộc đời tôi, trăm năm tôi vẫn đợi, dẩu biết sẽ không bao giờ có ngày chúng tôi gặp lại nhau, với tôi tình yêu của tôi dành cho anh to lớn biết bao, cao trọng biết bao, nhưng bây giờ cũng chỉ là một mối tình đơn phương.

Mai nầy anh sẽ có người phụ nữ khác theo sự chọn lựa của anh, biết vậy nhưng sao tôi vẫn không thể bắt trái tim mình đập lỗi nhịp.

Nhiều khi tôi nghĩ đến giây phút đón anh, gặp mặt anh tại phi trường nghĩ đến những ngấn lệ mừng vui thay cho lời tình muốn nói, lòng tôi đau như bị dao cắt, vì tôi biết rằng mãi mãi không có giây phút ấy trong đời. Mai nầy khi trở về quê hương, đặt chân xuống phi trường anh chắc gì nghe cỏi lòng chùng xuống như tôi bây giờ !

Trái tim tôi không ngừng nhói đau, tôi đã khóc thật nhiều vì tình yêu nầy. Rồi cố dổ dành con tim tội nghiệp của mình, có nỗi đau nào to lớn bằng nỗi đau tan vỡ một mối tình.
Để con tim thôi thổn thức, để tình đầu được ngủ yên trong một góc khuất trái tim, tôi đã phải đấu tranh rất nhiều, bằng công việc, bằng sách báo, thơ văn và dĩ nhiên bằng cả nước mắt nữa..

Tôi quyết định gởi anh bức thư cuối cùng chỉ vỏn vẹn tám câu thơ nói lên nỗi lòng. và mặc nhiên xem như chuyện tình của chúng tôi đã kết thúc theo số phận.

Anh ơi em hiễu ý anh rồi
Thôi dành kết thúc để chia phôi
Chim trời lẽ bạn tìm nơi đậu
Dừng lại nơi đây vĩnh biệt sầu
Chuông đổ còn vang lời em nguyện
Bần thần xao xuyến một nỗi đau
Cuối đầu lạy tạ cùng trời đất
Xin xóa lời nguyền hẹn trăm năm.


Tôi biết tôi sẽ phải dừng lại để trái tim thôi đớn đau và không còn rỉ máu nữa. Tình yêu của tôi và anh lại mang lại cho tôi nhiều nước mắt, tôi là một phụ nữ sống nội tâm, giàu xúc cảm, thủy chung, son sắc nên tôi biết từ nay tôi không thể đón nhận người đàn ông khác, vì tôi không thể xóa sạch được hình ảnh của anh trong trái tim mình.

Theo thời gian, tôi cũng hiểu được tình yêu của anh chỉ là một cuộc dạo quanh để anh chọn lựa, nhưng đau đớn thay nỗi nhớ trong tôi lại là thật .

Rồi anh sẽ đón tình yêu khác với nguyện vọng của anh, thật lòng tôi vẫn mong anh được hạnh phúc biết bao, Quá khứ đau buồn của anh đã qua, tuổi xế chiều của anh rất cần một người phụ nữ bên cạnh sẻ chia, phải có sự bù đắp mới gọi là cuộc sống có sự công bằng của tạo hóa.

Hôm nay, đã nhiều năm trôi qua, có lẽ giờ nầy anh đang hạnh phúc nơi quê nhà, vết thương lòng tôi dù đã lành, nhưng vẫn hằn sâu một dấu cắt, nỗi đau vẫn còn oằn tim mỗi khi nghĩ đến, kỷ niệm nầy như một lớp than hồng đang âm ỉ dưới tàn tro, chỉ một cơn gió thoảng qua thôi củng đủ làm nó bùng cháy làm rát bỏng tâm hồn và trái tim tôi.

Tôi vẫn cầu chúc anh được hạnh phúc, rất mong trong chọn lựa của anh, đừng có một người phụ nữ thứ hai nào lập lại điệp khúc thương đau của tôi.

Ngàn năm mây vẫn còn bay mãi, như trong trái tim tôi vẫn có anh mãi trọn đời. Cảm ơn anh đã cho tôi biết thế nào là một tình yêu đủ mật ngọt, đắng cay, và hơn thế nữa là tôi cảm nhận được hạnh phúc trong nỗi đau khổ vì tình.




Cuối thu năm 2008
Nhật Quỳnh

 

 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.08.2009 20:27:13 bởi Quỳnh Muội >
#1
    Quỳnh Muội 03.02.2008 12:57:07 (permalink)
     
     

                                
                                NHƯ MỚI NGÀY NÀO  



                                      ------o0o------



              Tôi đi trong lối nắng dẫn vào khu vườn ngôi nhà chị tôi mà nghe dư âm của ngày xa xưa cũ vọng về.

             Sau khi mẹ tôi qua đời, căn nhà từ đường được giao lại cho chị tôi ở lo phần phụng thờ hương khói tổ tiên, năm nào cũng vậy, mỗi khi nhà có giổ chạp hay tết đến là chị em chúng tôi đều tề tựu về đây.

             Mới đó mà đã bốn mươi năm trôi qua sau xuân Mậu Thân. Mổi lần về tôi đều ra phía sau vườn nhà, nơi đây cảnh vật vẫn được để nguyên vẹn từ sau lần gặp anh người chiến sĩ giải phóng đã tham gia chiến dịch mùa xuân lịch sử 1968 .

            Tôi  đang đứng cạnh vào  hàng lu chứa đầy nước của những cơn mưa cuối mùa  nghe cảm giác mát lạnh dể chịu, bên cạnh còn một cội mai già trổ đầy kín những bông hoa vàng năm cánh rực rở dưới nắng sớm đầu xuân. Nhà tôi trồng nhiều mai, nhưng với tôi chỉ gốc mai nầy còn lưu lại dấu ấn sâu đậm của lần gặp anh. Lòng tôi đang miên mang nhớ về kỹ niệm, bất chợt đôi bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xiết thật nhẹ lên  đôi bờ vai tôi. Tôi biết là ai rồi, cử chỉ nầy rất thân quen, anh lúc nào cũng từ tốn, nhẹ nhàng, đôn hậu, hoà hưỡn, phong thái ung dung, nghĩa tình như vậy suốt ba mươi năm qua không hề thay đổi.

           Tôi bồi hồi nhớ lại mùa xuân năm ấy. Anh vượt Trường sơn vào nam trước một tháng để chuẩn bị cho trận đánh giải phóng quê hương. Đêm ba mươi tết, vùng trời quê tôi tối mịt, trước sân mỗi nhà nào trong xóm cũng đều bày một mâm hoa quả nhang đèn, mọi người chờ tiếng pháo giao thừa nổ để khấn nguyện với đất trời ban bình an may mắn và những điều tốt đẹp đến gia đình. Khi quanh đây nghe rải rác đì đùng vài tiếng pháo dòn tan, chợt tiếng súng từ nhiều nơi

     vọng lại pha lẫn tiếng pháo đêm làm mọi người trong xóm ngơ ngác, đâu biết đó là cuộc tấn công bất ngờ của quân giải phóng miền nam.

                Mấy hôm sau, tôi bất chợt nghe những tiếng rên yếu ớt của ai phía sau hè, hai chị em tôi sách đèn ra, chúng tôi giật mình khi thấy một người lính giải phóng nằm bất dộng bên dưới gốc cội mai vàng, cạnh hàng lu, những vệt máu đã khô cứng ngã màu xám xậm dính đầy trên manh áo .

              Hai chị em tôi khó nhọc đưa được anh vào nhà  nấu cháo, pha sữa đút anh từng muỗng, nấu nước nóng lau chùi vết máu, băng bó vết thương cho anh, đến gần sáng anh tỉnh lại, cho biết tên anh và tên tiểu đoàn, sau trận đánh anh bị thương, bị lạc đồng đội, anh còn  yếu lắm, tôi lót ván, căn màng cẩn thận dấu anh nằm dưỡng thương bên hông bồ lúa, chổ mà tôi thấy an toàn và kín đáo nhất chờ liên lạc đơn vị anh,

                Chị tôi sau mấy ngày dò tìm thì gặp hai chiến sĩ cũng đi tìm đồng đội của mình, hẹn điểm xong tối hôm đó tôi đưa anh ra sau nhà cạnh hàng lu bên gốc mai để đồng đội đưa anh trở về đơn vị. Nhìn theo bóng dáng anh được dìu từng bước khó nhọc rồi ngã người nằm trên chiếc võng của đồng đội, tôi bùi ngùi nghĩ, biết có còn gặp lại nhau chăng khi đời lính nhiều dung rủi, bất chợt ngọn gió đêm lay động, hoa mai vàng từng cánh rụng chơi vơi. Số phần cả mà !

                Đêm chia tay hôm ấy tuy không có trăng vàng, nhưng bầu trời thật trong xanh, có rất nhiều vì sao sáng lung linh như màu mắt của chị em chúng tôi long lanh ngấn lệ. Anh nắm tay hai chị em tôi nói lời cảm ơn cứu mạng, anh hẹn ngày thanh bình sẽ gặp lại. Cả ba chúng tôi đều rưng rưng xiết tay nhau không nói được câu gì , nhưng hiểu trong mắt nhau chứa sẵn lời chúc bình anvà mọi sự tốt đẹp nằm trong sự thinh lặng ấy.

               Dòng thời gian vẫn chảy miệt mài, đã mấy mùa xuân nữa trôi qua, không biết bao lâu nữa mới thanh bình để chúng tôi được gặp lại. Mỗi khi đón xuân về chị em tôi thường tự hỏi, không biết bây giờ anh ở nơi đâu, bước đường chinh chiến có được bình an không.
          

       Tám năm sau nước nhà thống nhất, mọi người tìm về thăm nhau , riêng chỉ có anh tôi chưa được gặp. Thế rồi một ngày đầu xuân năm 1976, tôi đang nhìn những cánh mai vàng trước ngỏ rung rinh trong gió xuân, bóng dáng một
    người đàn ông một mặc bộ quân phục từ ngoài ngỏ bước vào, nhận ra anh, chúng tôi mừng mừng tủi tủi chào nhau, được biết vì anh bận công tác ở Hà Nội nên không vào miền nam sớm được, thế mà tôi cứ ngở anh đã quên, hay có chuyện không may đến với anh .

              Sau phút hàn huyên  được biết tôi vẫn chưa có gia đình,  anh mừng lắm, không cần phải do dự anh nói:  Ngần ấy năm anh mong ước ngày  nầy, anh vẫn sống một mình vì anh đang chờ đợi một người mà từ lâu lắm anh không được quyền quên,  anh xin được phép cưới tôi.

              Sau những ngày xuân thật vui năm ấy chúng tôi đính hôn, đám cưới sau mấy tháng, chúng tôi lên thành phố sống, gia đình tôi hạnh phúc bên những đứa con xinh, ngoan, hiếu thảo đã trưởng thành đều có hạnh phúc riêng tư

              Năm nay xuân Mậu Tý 2008 lại về, thế là đã được bốn mươi năm sau lần gặp đầu tiên và sau hơn ba mươi năm chung sống, xuân năm  nào cũng vậy, khi về quê chúng tôi thường ra vườn phía sau nhà, để tìm về kỹ niệm, nhìn lại hàng lu , nhìn lại gốc mai vàng rực rở khoe sắc xuân .

             Gió xuân nhè nhẹ thổi luồn qua mái tóc đã ngã màu sương của hai chúng tôi.

            Dòng chảy thời gian vẫn âm thầm và lặng lẽ. Bốn mươi năm trôi qua mà như mới ngày nào.





                                          Viết xong ngày 29-01-2008

                                                      Nhật-Quỳnh

                                            



    <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.08.2009 19:38:33 bởi Quỳnh Muội >
    #2
      Quỳnh Muội 07.02.2008 20:32:28 (permalink)
       


                                       
      NHƯ BIỂN THÁI BÌNH
       
         
                      Nhìn ngôi mộ của mẹ đã sơn xong sáng hẳn lên trong nắng sớm ngày rằm tháng chạp, cây mai trước mộ cũng được suốt xong những chiếc lá cuối cùng, tôi lại đứng tầng ngần hồi lâu, tôi mong thời gian dừng lại để không đến ngày hai mươi ba tháng chạp, ngày mà hai mươi năm về trước chốc bổng tôi trở thành một đứa trẻ mồ côi mẹ khi vừa tròn bảy tháng tuổi.
                    Tôi tảo mộ mẹ sớm hơn thường năm, vì năm nay là năm đầu tiên tôi đi làm, nên biết không thể hoà nhập vào dòng người trong ngày trẩy hội thanh minh. Suốt gần hai mươi năm, ngày thanh minh tôi luôn háo hức đến với mẹ,  quét dọn, sơn phết, sửa sang phần mộ, việc mà từ khi có trí khôn tôi chưa hề nhường cho ai dù người ấy là ông bà ngoại của mình.                                                          
                  Thuở nhỏ tôi thường hằng giờ ngồi nhìn những vệt khói nhang bay trước di ảnh mẹ, một cảm giác ấm áp len vào lòng khi chạm tay xoa nhẹ vào di ảnh thủ thỉ với mẹ về thân phận cút côi của mình, cầu xin mẹ phù hộ tôi có đủ nghị lực, có đủ điều kiện học hành đến nơi đến chốn, ngày sau có việc làm để đển đáp công ơn ông bà ngoại đã dưỡng nuôi dạy bảo. xin mẹ phù hộ sức khoẻ của ngoại tôi thật tốt, để vượt qua chặng đường mưu sinh đầy gian khổ.
                      Ngày ấy , khi mẹ tôi vừa mười tám tuổi, sống ở quê  nhà để giữ ruộng vườn sau ngày đất nước thống nhất, cuộc sống giao thời sau chiến tranh chấm dứt ai cũng gặp khó khăn, mẹ sống từ đồng tiền sinh lợi của mảnh vườn miếng ruộng. Vì sợ mẹ tôi lẻ loi nên ngoại định duyên phận cho mẹ, hai năm sau tôi được sinh ra đời.
                   Ba tôi cũng còn rất trẻ , chưa biết lo toan, uống rượu  vui chơi với bạn bè suốt đêm, mẹ tôi khuyên mãi không được,  không thể chia sẻ cùng ai cho vơi nỗi niềm, tuổi trẻ nông nổi, cuộc sống khó khăn bế tắt, trong giây phút thiếu suy nghĩ dùng thuốc ngủ tự kết liễu đời mình ra đi thật êm ái trong ngày hai mươi ba thang chạp, lúc mọi nhà đưa ông táo về trời. Mùa xuân năm ấy ông bà tôi ăn cái tết đầy nước mắt đau thương. và hai mươi năm theo sau những ngày xuân không còn ý nghĩa.
                     Tôi sống với ông bà ngoại với dì và cậu từ bé thơ cho đến lúc trưởng thành, dì và cậu lần lượt lập gia đình sống gần nhà ngoại, các anh em bạn dì  cũng lần lượt ra đời xấp xỉ tuổi tôi , cũng lớn lên trong nghèo khó trong tất bật của cuộc sống , không ai khá giả để có thể cưu mang đứa cháu mồ côi, biết thân phận mình lớn lên bằng tình thương yêu vô vàng của ngoại, tôi rất ngoan, luôn chăm chỉ học hành.
                    Điều tôi thật sự đau lòng vì suốt hai mươi năm sống với ngoại, nuôi gia đình và tiền nuôi tôi ăn học bằng đồng tiền được mượn trước rồi góp từ từ  mỗi ngày có trả có lãi, với nghề thợ may đắp đổi, nhiều khi ban đêm cả khu phố yên giấc tôi thức học bài, ngoại vẫn ngồi bên chiếc máy may vang đều những âm thanh cộc cạch, vì chỉ còn vài ngày nữa đã phải đóng học phí cho tôi, thật xót xa lòng.
                       Có lần tôi và bà ôm nhau khóc khi ấy tôi đang học lớp năm, tôi kể với ngoại là tôi phải khó khăn thế nào để làm bài văn với đề tài hãy kể về mẹ của em. làm bài văn nói về lòng mẹ, tất cả các bạn đều viết thật trôi chảy, kể về nào là tình thương thật bao la sự hy sinh thật to lớn, mẹ là biển trời, mẹ là tất cả… chỉ có tôi là ngồi cắn bút mà nước mắt cứ rơi, không viết được vì xúc cảm dâng trào. Tôi từ khi lớn lên chưa được cảm nhận được sự vỗ về thương yêu, được nằm trong vòng tay mẹ, được âu yếm để có được xúc cảm viết như các bạn tôi đã viết. Tôi chỉ có bà ngoại tôi thôi , bà ngoại là người mẹ thứ hai cho tôi những gì mà các bạn tôi có, tôi nghĩ mình hãy còn được diễm phúc nhiều  với tình thương trời biển đó.
                                   Tôi thường đứng ở một góc khuất trong nhà nhìn mợ tôi , dì tôi chăm sóc các con , tôi rưng rưng thèm vòng tay mẹ biết bao. Thế mà các anh chị em con dì và cậu đều bỏ học dở dang. Còn tôi ý thức được công khó nhọc của ngoại nên gắng công học.Tôi đậu tú tài rồi tốt nghiệp đại học. Năm nay là năm đầu tiên tôi làm việc, lảnh đồng lương bằng sức lao động của mình. Tôi vui mừng lắm vì rồi đây ngoại tôi sẽ bớt khổ nhọc.
                     Cảm ơn mẹ đã không chối bỏ lời cầu nguyện của con , con cảm ơn ngoại đã hết lòng chăm sóc đứa cháu trẻ mồ côi, để con tự hào có được kết quả ngày hôm nay. Tết nầy đốt nhang trước bàn thờ mẹ, tôi và ngoại sẽ là người vui nhất, vì ngoại đã xong nghĩa vụ đưa tôi vào đời, không như hai mươi năm qua khi thắp nhang ánh mắt ngoại mãi đượm u buồn.
                  Lảnh lương tháng lương dầu tiên tôi đưa hết tiền cho bà ngoại , chỉ giữ lại một ít để chi tiêu, nhưng ngoại tôi đâu chịu vậy, ngoại nói:
                   - Ngoại già rồi , có xài gì đâu , ăn tiêu dè xẻn đã quen, con hãy giữ lấy để mai nầy còn có gia đình , còn lo cho con cái nữa.
                    Ngoại già rồi , câu nói ấy của ngoại đâu phải bây giờ tôi mới biết , mà đã nhiều đêm tôi thấy ngoại cậm cụi bên bàn máy may, chiếc quạt thổi bay mái tóc sớm bạc phơ vì chịu nhiều gian khổ, lo học phí cho tôi nhất là những năm cuối đại học .
                   Ngoại nói sau nầy còn lo cho con cái nữa… Nhất định là thế ngoại ơi, chừng ấy con càng cảm nhận sâu sắc hơn tấm lòng của bậc làm cha mẹ đề hiểu rằng con đang sống những ngày ấu thơ và ngay cả bây giờ trong lòng ngoại, một lòng biển rộng bao la như biển Thái Bình

                   
       
                                                                  12 - 2007
                                                                                
                                                             Nhật-Quỳnh

                                                                           


       
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2009 08:57:05 bởi Quỳnh Muội >
      #3
        Quỳnh Muội 19.03.2008 08:36:53 (permalink)
                 




                               
        NHỮNG KHUNG HÌNH TẶNG BA MẸ


                                                               ------------o0o------------


                    
                                                        Cha mẹ già như chuối chính cây
                                Gió lay mẹ rụng con phải mồ côi một mình….


                     Câu ca dao bình dị ấy vẫn theo tôi suốt những năm tháng khi tuổi đời nhận thức được nỗi đau nếu không còn cha mẹ trên thế gian nầy quan trọng như thề nào. Tôi rất may mắn còn đủ ba má khi chỉ ít ngày nữa bước vào tuổi sáu mươi.

                    Tôi tuy đã nhiều tuổi nhưng vẫn một mình chạy xe Honda về viếng thăm chăm sóc mỗi tuần, mỗi lần về tôi thường đứng phía sau trộm nhìn hai mái đầu tóc bạc phơ của cha mẹ mà ngậm ngùi vì biết cuộc chia tay cũng rất gần kề.
          

                                          Cha mẹ già ở túp lều tranh
                                  Sớm thăm tối viếng mới đành dạ con



                    Ba má tôi không ở túp lều tranh vách đất, mà được ở trong ngôi nhà lai ba gian rộng rải khang trang, khi vào nhà cũng bước lên bậc thềm tam cấp, xung quanh nhà chỉ trồng một ít cây ăn trái, mùa nào thức ấy thôi, cho các cháu mỗi lần về có dịp ra vườn vui phá, rào quanh nhà là hàng dừa và những cây cau lã ngọn theo chiều gió , đất trong vườn trồng cây kiểng được ba tôi cắt tỉa thành hình những con vật rất  dể thương. Ấn tượng nhất là vườn trầu, lúc nào cũng được chăm sóc kỷ, vàng ánh những lá trầu rực rở dưới ánh nắng chiều,

                    Tất cả là do ba mẹ tôi một đời cần lao khó nhọc, một nắng hai sương chỉ với mảnh ruộng hai mẫu trong những tháng ngày dài chắt chiu dè xẻn hơn ba mươi năm sau ngày đất nước thống nhất có được.

                   Những ngày còn thơ ấu, còn cha còn mẹ là quí biết bao trong cuộc sống mỗi con người, khi ra đời có một mái gia đình riêng, đôi khi vì tất bật với nợ áo cơm, bận chăm lo đưa các con vào đời mà vô tình thờ ơ với những thâm tình cao trọng ấy, đôi khi nghĩ cha mẹ hãy đang  bình an, sức khoẻ còn tốt, và chúng ta đang lập lại bổn phận mà ngày xưa cha mẹ đã làm. Cứ biện hộ cho mình bằng cách nghĩ, nước mắt chảy xuôi, ngày xưa cha mẹ lo cho mình , bây giờ mình lại lo cha con cái mình, thế thôi.

                   Hôm nay là hai mươi ba tháng chạp, chỉ còn mấy ngày nữa là đến tết Nguyên đán. Tết nầy ba mẹ tôi đã 88, 89 tuổi hiện sống an nhàn nơi quê nhà, cách thành phố thành phố Hồ Chí minh nơi chúng tôi sống 30 km, Chị hai tôi nhà ở gần ba má, lo phần cơm nước giặt giủ, ba chị em tôi ở thành phố cung cấp nhu cầu sinh hoạt cho ba má nên cũng tạm an lòng.               
                                                                           

                      Mấy năm gần đây, ba má tôi lo chụp trước một vài tấm hình rửa lớn để sau nầy con cháu thờ, hình được lộng vào khung kính trông hai cụ rất đẹp lão, ba má cứ xăm soi mãi.
                      Dạo nầy chúng tôi mỗi lần về thăm thường mang theo máy chụp hình kỹ thuật số, chụp rất nhiều hình lưu giữ lại, vì chúng tôi sợ rằng sẽ không còn cơ hội nữa. Rửa hình xong đem về ba má xem hoài thích thú lắm, xem chán rồi lại cẩn thận đem cất trong tủ, ít có dịp lấy ra xem. Và cũng không nghĩ sẽ làm những khung hình lớn lộng chúng vào để được xem thường xuyên hơn.

                     Tôi nghĩ nếu ba má tôi nhìn thấy hình của mình mỗi ngày chắc chắn ba má vui lắm. Tuần rồi tôi quyết định mua cây, ván ép, về đóng bốn khung hình rất lớn, tuy không sắc xảo như những khung hình được bày bán nhưng với tôi thì đẹp lắm vì tôi thực hiện nó bằng một tấm lòng, tôi lộng những tấm hình có sẳn vào hai khung, đêm đó tôi ngắm mãi, những tấm hình nằm dưới lớp kính thấy lung linh hơn, trông đẹp làm sao ! nhất là cảnh ba má và con cháu đứng trước vườn trầu, đứng trước những chậu kiễng. Tôi nghĩ niềm vui của ba má mà quên mình hì hụt làm cả ngày đau lưng vô cùng.
                     Hôm rồi tôi đem bốn khung hình về trước sự ngạc nhiên của ba má tôi, ba má tôi lấy thêm hình lộng vào khung, rồi nghiêng người  ngắm những tấm hình gương mặt rất hân hoan.
                    Tôi lại hì hụt thay những tấm lịch người mẫu đang treo xuống, đóng đinh vào tường treo bốn khung hình lên ngay gian phòng khách, cả buổi ấy thấy ba má cứ đến xăm soi mãi , tôi trộm nhìn lòng rộn rả vui.
                     Căn nhà trước đây trên tường chỉ treo những tấm lịch ngưới mẫu của nhiều năm qua, đã cũ kỹ ngã màu, gian nhà  tỉnh lặng, hôm nay bỗng sáng hẳn hơn, linh động hơn,  từ ngoài cổng vừa chạy xe vào đã trông thấy bốn khung hình được treo liền kề nhau trên tường dọc dài gần ba mét với cảnh chụp trong khu vườn xanh ngát một màu xanh lá cây kiểng, các chị em tôi cũng xúm xich lại xem hình rồi khen ba má ngồi chụp hình chung như vậy chúng con mới thấy hạnh phúc của tuổi già
                    Còn ba tôi thì cứ thỉnh thoảng lại vuốt tay lần trên mặt kính chạy qua từng tấm hình rồi tủm tỉm một nụ cười móm sọm. Má tôi cũng vậy. Chị em chúng tôi lúc nào cũng muốn làm những điều cho ba má vui dù việc nhỏ, để ba má có niềm vui tuổi già, . được kéo dài thêm tuổi thọ, để được thấy hạnh phúc của ba má trong những ngày tháng cuối đời.
                   Xuân nầy ba má tôi hẳn sẽ vui hơn nhiều, với kỹ niệm nhỏ nhặt nầy , ba  tôi nói với má :
                    Phải chi trước kia bà sinh cho tôi thêm vài đứa con gái nữa thì bây giờ có hình treo đầy nhà , vui phải biết bà há .
                    Má cười cười rồi bất ngờ châu mài nheo mắt nhìn ba nguýt dài bỏ đi lấy trầu ăn, một cử chỉ thật quen thuộc và rất dể thương của má tôi thường làm khi không thể nói dể dàng những gì muốn nói.              
                    Ôi ! Ước muốn vô cùng giản dị ấy đã nói lên sự hài lòng của ba má tôi về những đứa con gái của mình.
                   Xuân nầy ba má tôi thật là vui.
         
         
                                                    Nhật-Quỳnh
                                                                
         
         

         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.08.2009 23:01:14 bởi Ct.Ly >
        #4
          Quỳnh Muội 28.11.2008 07:35:26 (permalink)






                   Bài dự thi UPU năm 2003
                 Trường:THCS  Hồng Bàng                                                                               
               Quận 5 Tp, Hồ Chí Minh
                  Lớp 7 /10        
                M ã số: 05

                  Tên : Lê Quốc Bảo


                                  Đề bài thi:


                       Em hãy viết thư cho một người thân đang ở xa em.


                                           Đêm SàiGòn 12 tháng 11 năm 2002

                                                          Ba kính yêu của con,

                      Con biết giờ nầy ba đang ngon giấc, còn con đã giật mình thức dậy sau một giấc mơ dài , nước mắt vẫn còn đọng lại trên má con ,trong giấc mơ con dã khóc nhiều ba ạ ,ba có biết rằng con đã mơ thấy gi không?

                      Con thấy con đang ở bên cạnh ba , bố vuốt ve trìu mến và kể cho con nghe những chuyện hay nhất trên đời,con thật hạnh phúc trong vòng tay của ba,con hảnh diện với bạn bè vì con có một người ba tuyệt vời,, con dã khóc vi hạnh phúc. cái hanh phúc trong giấc mơ , cái hạnh phúc mong manh mà đời thường con không có được.
                     Con chỉ biết tìm gặp ba trong giấc mơ mà thôi . Mặc dù ba con mình không ở xa nhau mấy.chỉ cách nhau chưa đầy ba cây số nhưng sao con thấy xa nhau vời vợi ba ơi.

                      Ba ơi , giờ nầy đã gần ba giờ sáng rồi,con cố dổ giấc ngủ nhưng không sao ngủ lại được, con quyết định viết thư gởi đến ba để tìm chút hơi ấm thâm tình.

                      Con là một đứa trẻ không may mắn ,không có một gia đình ven. toàn, ba mẹ đã ly hôn nhau khi con vừa tròn một tuổi, cái tuổi mà đáng ra con phải được sống trọn vẹn trong tình thương của ba mẹ, của một gia đình hạnh phúc , con lại không được diê`m phúc ấy .

                      Con không hiểu giửa người lớn xảy ra chuyện gì, mà để một đứa trẻ như con phai sống chia tay với ba...Mẹ đa` bù đắp cho em tất cả . con cảm động trước tình thương và sự hy sinh to lớn của mẹ đa` dành cho con ,đa` sống vì con. Dù mẹ nghèo khổ. vất vã , nhưng mẹ đa lo cho con không thiếu thốn về vật chất , nhưng bố ơi sao trong lòng con vẫnthấy thiếu vắng và thật khát khao tình ba.

                       Cứ mỗi lúc tan trường ,nhìn thấy các bạn có ba mẹ đưa đón rất ân cần .trong lòng con dâng lên nỗi nghẹn ngào xúc động,, con cũng the`m như các bạn, được ba rước con trước cổng trường, dù chỉ một lần thôi , để con cảm nhận được hạnh phúc thế nào khi có ba, Ba dâu biết rằng con của ba cũng có những lúc tan học về luôn dể mắt tìm ba trước cổng trường với một niềm hy vọng mong manh là có một hôm khi ra khỏi cổng trường nhìn thấy ba.

                        Con co`n nhớ, có một hôm tan học , ra cổng trường nhìn thấy dáng ba, trái tim bé nhỏ của con muốn vơ` tung vì xúc động , con chạy chạy như bay về phía ba , thở dồn dập ,con muốn nghẹn đi, nhưng rồi bước chân con chùn lại, không bước được nữa vì trước mắt con là  mội người đàn ông xa lạ mà con chưa một lần quen biết ,không phai la ba của con rồi,con chới với , nén lòng không bật thành tiếng khóc, lúc ấy con muốn thét thật to ,rằng ba ơi , ba đang ở đâu , có nghe tiếng gọi của con mình ?

                       Năm nay con đã học lớp bảy , có nghĩa là suốt bảy năm dài con chưa được một lần ba đón đưa , ấy vậy mà sao con cứ mãi kiếm tìm ba sau nhưng giờ con tan học, con vẫn đặt nhiều hy vọng ba sẽ đến với con . Ba có biết không , sau phút giây hụt hẩn đó , con lủi thủi quay về nơi cũ , nơi mà mẹ con vẫn ngày hai buổi đón đưa con đi về.

                       Con biết ba của con rất bận, và nay ba càng bận rộn nhiều hơn khi ba đã có gia đình riêng, em con đã ra đời giờ thì ba lại càng xa con hơn .Con là một đứa trẻ bị mất mát và thiệt thòi quá nhiều về tình cảm của ba, cái tình cảm mà con cứ mãi đi tìm và chờ đợi ở ba. Có những khi nghĩ quá nhiều về ba thi những giọt nước mắt sắp trào ra, con cố kềm lại,là con trai con không dược khóc dù ở hòan cảnh nào ,thế là những giọt nước mắt lại chảy ngược vào lòng.

                      Con đã nhiều lần chủ động đến thăm ba nhưng sao ba không một lời hỏi han quan tâm làm con rất buồn tủi, Con càng đau lòng hơn khi có một lần con bệnh nặng, phai nằm viện , bên cạnh con có một bạn được ba ôm vào lòng , ba đút cho từng muỗng sữa, muỗng cháo, con ước được như vậy biết bao, thật êm đềm và hạnh phúc làm sao, như một bức tranh sống, làm lòng con rung động.

                      Cải lời dặn dò của bác sĩ, con bị sốt xuất huyết nên đi không nổi, chờ mẹ con ra ngoài có việc, con đã lén bò từ lầu ba của bệnh viện xuống đất gọi điện cho ba, nghe tiếng ba là con mừng lắm, ba hứa hẹn sẽ đến thăm con, tự nhiên con thấy khỏe lại và trở về phòng bệnh nằm đợi ba với nhiều hy vọng, con sẽ giới thiệu với mọi người cùng phòng rằng ba của con đấy,con có bố và ba rất yêu con.

                      Rồi ngày qua ngày cũng đến ngày con xuất viện, nhưng ba thì vẫn biệt tăm, ba cho con nhiều hy vọng rồi lại nỡ để con mang nhiều thât vọng, khi xuất viện, ra khỏi cổng bệnh viện con vẫn cố ngoái cổ lại tìm ba với hy vọng ba vì quá bận nên đến với con muộn . Con lại tư an ủi mình ràng ba vi bận nhiều, nhưng ba ơi, ba bận thế nào mà mà không dành cho con phút giây cận kề khi con đang bệnh nặng ?

                       Có những lúc ngang qua nhà ba, thấy ba đang vui đùa với em Trung Nam, con chợt nghĩ đền tuổi thơ của mình. Con không được diễm phúc như em con, con không ganh tị với em đâu ,con rất thương em Nam, thương ba, nhưng ba ơi con xin ba hãy thương con , quan tâm đến con,cho con ấm lòng, đó cũng là hành trang ba dành cho con , để con có thêm sức mạnh, niềm tin vào cuộc sống, và con có đủ nghị lực để bước vào đời vì bên cạnh con có ba.

                      Đây là những lời tâm sự của con gởi đến ba, mong rằng sau khi ba đọc ba sẽ hiễu con của ba nhiều hơn, hãy cho con những gì tốt đẹp nhất dể con sống trọn vẹn tuổi thơ của con,để sau nầy khi lớn lên, nhắc về kỷ niệm con còn có ký ức tốt đẹp kể về tuổi thơ của mình với niềm tự hào chớ không phải kể trong nước mắt nghẹn ngào.

                       Trời cũng đã sáng rồi, một ngày mới lại bắt đầu , con phải chuẩn bị bài vở để dến trường, con tự hứa với lòng mình ,với ba , với mẹ con, con sẽ cố gắng học thật tốt để sau nầy thành người có ich cho gia đình và xã hội.

                        Con xin chúc ba và gia đình ba thật nhiều hạnh phúc , con cũng không quên gởi đến ba tấm lòng của con rằng con yêu ba nhiều lắm.

                        Con kính chào ba

                           Con trai của ba


                          Lê Quốc Bảo
                




          **********************************************************************************************************

           
           
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.12.2011 02:32:00 bởi Quỳnh Muội >
          #5
            Quỳnh Muội 22.04.2009 09:20:12 (permalink)
             
             
             
            Chào tất cả các bạn.
            QM tình cờ đọc được bài báo nầy , xin phép được gởi lên đây để chuáng ta cùng suy ngẫm.
             
             
             
             
             
             
             
                                                                         HIỂU ĐỜI
             
             
             


                                                                                                  ( TÂM SỰ TUỔI GIÀ )
             
             
             
             

             
                         Tháng ngày hối hả, đời người ngắn ngủi, thoáng chốc đã già, chẳng dám nói hiểu hết mọi lẻ nhân sinh, nhung chỉ có hiểu đời thì mới sống thanh thản, sống thoải mái.
                               Qua một ngày mất một ngày
                               Qua một ngày vui một ngày
                               Qua một ngày lãi một ngày
             
                         Hạnh phúc do mình tạo ra, vui sướng là mục tiêu cuối cùng của đời người, niềm vui ẩn chứa trong những sự việc vụng vặt nhất trong đời sống mình, phải tự tìm lấy, hạnh phúc và vui sướng là cảm giác và cảm nhận, điều quan trọng là ở tâm trạng.
             
                          Tiền không phải là tất cả , nhưng không phải không là gì, dừng quá coi trọng đồng tiền, càng không nên so đo, nếu hiểu ra thì sẽ thấy nó là thứ ngoại thân. Khi ra đời chẳng mang đến, khi chết chẳng mang đi. Nếu có người cần bạn giúp, rộng lượng mà hầu bao, đó là một niềm vui lớn, Nếu đồng tiến mua được sức khỏe và niềm  vui thì tại sao không mua ? Nếu dùng đồng tiền mà mua được sự an nhàn tự tại thì đáng lắm chứ ! Người khôn biết kiếm ra tiền, biết tiêu tiền, làm chủ đồng tiền , đừng làm tôi tớ cho nó.
             
                           “Quảng đời còn lại cũng ngắn thì càng làm cho nó phong phú. Người già phải thay đổi quan niệm cũ kỹ đi, hãy chia tay với ông sư khổ  hạnh, Hãy làm con chim bay lượn , cần ăn thì ăn , cần mặc thì mặc, cần chơi thì chơi , luôn luôn nâng cao chất lượng cuộc sống, hưởng thụ những thành quả công nghệ cao, đó mới là ý nghĩa sống của tuổi già.
             
                       Tiền bạc là của con, địa vị là tạm thời,vẽ vang là quá khứ, sức khỏe là của mình.
             
                       Cha mẹ yêu con là vô hạn, con yêu cha mẹ là có hạn
             
                       Con ốm cha mẹ buồn, cha mẹ ốm con  dòm một chút, hỏi vài câu là đủ rồi.
             
                       Con tiêu tiền cha mẹ thoải mái, cha mẹ tiêu tiền con chẳng dể.
             
                        Nhà cha mẹ là nhà con, nhà con không phải là nhà cha mẹ
             
                         Khác nhau là thế, người hiểu đời coi đây là nghĩa vụ, là niềm vui không mong đền dáp.
             
                         Chờ con báo đáp là tự làm khổ mình.
             
                         Ốm đau trông cậy ai ? trong cậy con ư?  Nếu ốm dai dẳng , cũng chẳng có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu, ( cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử ). Trong vào bạn đời ư?  Người ta lo cho người ta còn chưa xong, có muốn đở đần cũng không  xong, có muốn đở đần cũng không làm nỗi.
             
                     Trông cậy vào đồng tiền ư? Chỉ còn có cách ấy.
             
                       Cái được người ta chẳng ai để ý, Cái  không được thì nó to lắm, đẹp   lắm.. Thật ra ta sung sướng và hạnh phúc trong đời còn tùy thuôc vào sự thưởng thức nó ra sao . Người hiểu đời rất quí trọng và biết thưởng thức những gì mình đã có, và không ngừng phát triển thêm ý nghĩa của nó, Làm sao cho cuộc sống vui hơn , giàu ý nghĩa hơn.
             
                       Cần có tấm lòng rộng mở, yêu cuộc sống và thưởng thức cuộc sống, trông lên thì chẳng bằng ai, trong xuống thì chẳng ai bằng mình,biết đủ thì lúc nào cũng vui ( tri túc thưởng lạc )
             
                      Tập cho minh nhiều đam mê, vui với chúng không biết mệt, tự tìm niềm vui
             
                      Tốt bụng với mọi người, vui vì làm việc thiện, lấy việc giúp người làm niềm vui
             
                      Con người ta vốn chẳng phân biệt giàu nghèo sang hèn , tận tâm vì công việc là coi như có cống hiến, có thể yên lòng, không hổ thẹn với lương tâm là được, huống hồ người ta cũng nghĩ cả rồi, ai cũng thế cả, cuối cùng rồi cũng trở về  với tự nhiên, thực ra ghế cao cũng không bằng tuổi thọ, tuổi thọ cao cũng chẳng bằng niềm vui thanh cao.
             
                      Quá nửa đời người dành cho sự nghiệp , cho gia đình, cho con cái, bây giờ còn lại chẳng bao nhiêu nên dành cho mình, quan tâm bản thân, sống thế nào cho vui thì sống.
             
                       Việc gì thích làm thì làm, ai nói sao mặc kệ,  vì mình đâu phải sống vì thích hay không thích của người khác, nên sống thật với mình.
             
                         Sống trên đời không thể nào vạn sự như ý, có khiếm khuyết là lẻ thường tình ở đời, nấu cứ chăm chăm cầu toàn thì sẽ bị cái cầu toàn làm cho khổ sở,  Chẳng thà thản nhiên đối mặt với hie765n thực, thế nào cũng xong.
             
                          Tuổi già tâm không già, thế là già mà không già, tuổi không già tâm già thế là không già mà già, Nhưng xửa lý một vấn đề thì nên nghe già.
             
                            Sống phải năng hoạt động nhưng đừng quá mức. Ăn uống quá thanh đạm thì không đủ chất bổ,  quá nhiều thịt cá thì không hấp thụ được, Quá nhiểu rổi thì buồn tẻ, quá nhiều ồn ào thì  khó chịu , Mọi thứ đều nên vừa phải.
             
                        Người ngu gây bệnh ( hút thuốc, say rượu, tham ăn tham uống chờ bệnh ( ốm đau mới đi chửa bệnh)
             
                         Người khôn phòng bệnh ( chăm sóc bản thân , chăm sóc cuộc sống)
             
                          Khát mới uống, đói mới ăn , mệt mới nghỉ, ốm mới khám chửa bệnh, tất cả đều muộn.
                           Chất lượng cuộc sống người già cao hay thấp chủ yếu tùy thuộc vào  các tư duy , tuy duy hướng lợi là bất cứ việc gì đều xét theo yếu tố có lợi, tư duy hướng lợi sẽ thiết kế cho cuộc sống tuổi già đầy sức sống và tự tin. Cuộc sống có hương vị,  tư duy hướng hại là tư duy tiêu cực, sống qua ngày với tâm lý bi quan, sống như vậy sẽ chống già chống chết.
             
                             Chơi là một trong những nhu cầu cơ bản của tuổi già,  Hãy dùng trái tim con trẻ để trìm cho minh trò chơi ưa thích nhất, trong khi chơi hãy thể nghiệm niềm vui chiến thắng, thua không cay, chơi là đùa.  Về tâm và sinh lý, người già cũng cần kích thích và hưng phấn  để tạo ra một tuần hoàn lành mạnh.
                       Hoàn toàn khỏe mạnh, đò là nói thân thật khỏe mạnh,  Tâm lý khỏe mạnh và đạo đức khỏe mạnh, Tâm lý khỏe mạnh là biết chịu đựng , biết tự chủ biết giao tiếp,
                       Đạo đức khỏe mạnh là có tính thương yêu , sẳn lòng giúp người,, có lòng khoan dung , người chăm làm điều thiện sẽ sông lâu.
             
                        Con người là con người xã hội, không thể sống biệt lập, bưng tai bịt mắt , nên chú trọng tham giam hoạt động công ích,  hoàn thiện bản thân trong hoạt động xã hội,  thể hiện giá trị của mình , đó là cacxha1 sống lành mạnh
             
                       Cuộc sống tuổi già nên đa tầng đa  nguyên, nhiều màu sắc, có  một hai bạn tốt thì vừa đủ,  nên có cả một nhóm bạn già, Tình bạn làm đẹp thêm cuộc sống tuổi già, làm cho cuộc sống của bạn nhiều hương vị nhiều màu sắc.
             
                        Con người ta chịu đựng hóa giải và xua tan nỗi đau chỉ có thể dựa vào chính mình. Thời gia là vị thầy thuốc giỏi nhất, quan trọng là khi đau buồn bạn chọn cách sống thế nào.
             
                        Tại sao khi về già người ta hay hoài cựu,  hay nhờ lại chuyện xưa. Đến những năm cuối đời, người ta đã đi đến cuối cùng con đường sự nghiệp. Vinh quan xưa kia đã trở thành mây klhoi1 xa vời.
                    
                        Đã đứng ở sân cuối tâm linh cần trong  lành, tinh thần cần thăng hoa,  Người ta muốn tìm lại những tình cảm chân thành,  về lại chốn xưa , gặp lại người thân xưa cùng nhắc nhở nhưng ước mơ thuở nhỏ , cùng bạn học nhắc lại bao chuyện thời trai trẻ,  Có như vậy mới tìm  lại được cảm giác của một thời đầy  sức sống,  
             
                     Quý trọng và được đắm mình trong những tình cảm chân thành là niềm vui lớn của tuổi già.
             
                      Nếu bạn đã cố hết sức mà vẫn không thay đổi tình trạng , không hài lòng thì mặc kệ nó ! Đó cũng là một sự giải thoát,  Chẳng có việc gì cố mà được, quả ngắt vội không bao giờ ngọt.
             
                     Sinh lão bệnh tử là qui luật ở đời, không chống lại được. Khi thần chết gọi  thì than thàn mà đi. Cốt sao sống ngay thẳng , không hổ thẹn  với lương tâm . Và cuối cùng đặt cho mình một dấu chấm hết thật tròn.
             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2009 09:23:34 bởi Quỳnh Muội >
            #6
              Quỳnh Muội 16.07.2009 16:51:54 (permalink)
               






              Ghi lại câu chuyện thật vào một đêm trăng sáng năm 1972
              Chỉ có đêm ấy là có hỏa châu nhiều nhất và bơm đạn trút xuống làng quê tôi nhiều nhất trong những năm chiến tranh  
                
                


                
                                          ĐÊM HỎA CHÂU 
                                                                     
                                                                     


               
                              Chiều nay, tôi chở đứa cháu ngoại đến  khu Đồng Diều, một vùng đất rộng, thoáng mát nằm trong địa bàn quận 8, Ở dây chiều nào cũng vậy , rất nhiều người tựu về mong tìm những phút giây thư giản sau một ngày làm việc mệt nhọc, cũng là nơi còn giữ lại ít nhiều nét hương đồng cỏ nội.
               
                              Đã hơn ba mươi năm rồi, đất nước tôi kết thúc chiến tranh. Cánh Dồng Diều nầy từng làm dịu những tâm hồn chai sạn vì cuộc chiến năm xưa, mà tôi là một

                             Chiều nay, một buổi chiều êm ả, rất nhiều người đến thả diều hơn mọi hôm. Có lẻ vì là buổi chiều thứ bảy.
               
                             Ven con đường đất đỏ nằm cắt ngang cánh đồng lúa  xanh rì lã ngọn lướt thướt cuốn mình theo gió, là những cánh hoa dại vươn lên xen lẫn thảm cỏ tươi xanh hai bên lề đường.Nơi đây có thể nói là vùng ven đô của thành  phố Hồ chí Minh.
               

                             Tôi so giây khởi động cho cánh diều có hình con bướm của cháu ngoại bay đầm thấm trên khoảng không mênh mông lộng gió, ngập ánh nắng chiều, rồi giao cho cháu điều khiển giây.

                            Trải tấm bạt bên vạt cỏ non, ngồi nghiêng người nhìn những cánh diều tung bay xuôi  theo chiều gió, tâm hồn phơi phới, thấy lòng thanh thản lạ thường.
               
                            Con đường đất đỏ nầy không dài lắm, vài mươi cột điện đứng sừng sửng dưới nắng chiều, lưa thưa nhiều hàng giây điện giăng trên khoảng không,Những đám mây nhiều màu sắc cũng sắp sửa chìm vào khoảng lặng của hoàng hôn tím.  Gió ở dưới đất thổi bay phần phật những vạt áo mà trên khoảng không gian chỉ làm giao động những cánh diều trông thật là thú vị.

                       Ôi tôi yêu bầu trời tự do thanh bình nầy biết mấy

                          Tôi mãi miết nhìn ngắm những cánh diều đủ hình dạng, đủ màu sắc tự do tung bay trong gió chiều lồng lộng, Bất chợt giật mình nhận ra một cánh diều mang hình chiếc phản lực cơ F5. Lòng tôi lại nhói đau nhớ về kỷ niệm  ngày xưa trên quê hương mình chìm trong khói lửa. Chuyện mà đã  bốn mươi năm bôn ba trong cuộc mưu sinh xuôi ngược nơi trời xa lòng tôi vẫn còn đau lắm mỗi khi nhớ lại. 

                            Những năm tháng chiến tranh tuổi thơ của tôi còn đủ cha mẹ đề nương tựa, tuy sống nghèo khó , quanh năm vất vã ruộng đồng, nắng sớm mưa mai, gian nan lam lũ , nuôi bốn chị em tôi trong chiến tranh lửa đạn vuông tròn, nên tôi thương lắm hai con người còn thơ dại ở làng bên.
               
                           Tuy chỉ cách Sài Gòn hơn 30 cây số, Nhưng thời ấy vùng Long An quê tôi phong trào cách mạng vùng lên mạnh mẻ, sau nầy được cha mẹ gởi lên thành phố ăn học, tôi vẫn không quên được vùng quê tôi không ngày nào vắng tiếng súng pháo, đạn bơm.
                            Hôm nay nhìn cánh diều mang hình chiếc F5 kỹ niệm xưa chợt về sáng rực trong lòng tôi, làm tim nghèn nghẹn nhói đau.
               

                          Ngày trước vào một đêm trăng thật tròn, chị  em chúng tôi trải chiếu ra sân nằm ngắm trời trong, Không còn nhớ có phải là mùa thu hay không mà bầu trời thật cao và xanh thẩm, trăng thật sáng trên nền trời điểm đầy sao đêm ấy

                          Chúng tôi đang dỏi mắt theo những đám mây trắng bàng bạc bềnh bồng trôi trên cao, tôi bổng giật mình bởi tiếng gầm thét của hai chiếc phản lực cơ F5, chúng bay rất nhanh, thay phiên nhau chúi đầu xuống dội những quả bơm xuống làng bên cạnh, ầm vang tiếng nổ của bơm và tiếng động cơ. Những quả châu bấy giờ cũng được bung ra trôi trên không trung làm lu mờ ánh trăng vàng của chúng tôi.
               
                              Trên trời lúc nào cũng có ba hảo châu treo lơ lửng những cột khói trắng chưa kịp tan trong không khí, nó buông dài đong đưa, tôi có cảm giác như gần đụng mặt dất và gần rơi đến chổ của chúng tôi nằm. Tấm vải dù màu trắng rộng lớn như vòm cong của một mái nhà màu trắng ngã nghiêng theo gió.

                               Cảnh vật nơi ấy bấy giờ đẹp lắm, hồi ấy sao đứa bé mười tuổi như tôi lại cảm nhận được vẽ đẹp của trời đất bao la trong ánh sáng của hoả châu. Lại còn mong sao có thật nhiều trái châu nữa, mỗi lần nghe một tiếng nổ bụp lại vỗ tay reo mừng, rồi thầm ước có một mảnh vải dù rơi xuống chổ mình tôi được một mảnh dù trắng tinh thật rộng và thật đẹp chỉ để sáng mai khoe với bạn bè,  chứ tuổi thơ tôi nào biết làm gì với mảnh vải ấy.
               
                            Trong khi chúng tôi ước những điều gần như vô nghĩa ấy, thì Ba mẹ tôi trong nhà đang cố gắng loay quay thu dọn mau một ít dụng cụ cá nhân cần thiết chờ đợi khi có biến cố đến gần là di tản.
               
                            Tuy ngây thơ như vậy, nhưng sáng ra cũng biết đau lòng bật khóc rất nhiều khi hay tin làng bên có một gia đình bơm rơi nơi hầm trú ẩn làm chết chín người, chỉ còn sống sót hai đứa trẻ mình đầy thương tích. Bây giờ họ vẫn còn sống và cũng vừa độ tuổi của tôi. Trong cuộc mưu sinh họ thiệt thòi mất mát nhiều vì rất bơ vơ, sự mất mát còn kéo dài đến  thế hệ sau nầy của con cháu họ.
               
                             Từ bấy đến giờ, mỗi khi nhìn thấy mảnh vải dù của trái châu, hoặc thấy chiếc phản lực F5 là tôi không làm sao quên được cảnh tượng đêm trăng sáng năm ấy nơi quê nhà

                              Chiều nay nhìn thấy cánh diều mang hình chiếc F5 , lòng ngậm ngùi , bâng khuâng, Nhớ cái mơ ước ngây ngô khờ dại của mình, nếu ước mơ thành hiện thực thì hỏa châu vẫn còn rơi và bơm vẫn còn nổ

                                                       

                                Bóng hoàng hôn nhuộm tím bầu trời phía tây, tôi thu dọn tấm bạt, xếp lại con diều bướm, rồi cùng cháu ngoại ra về chợt nghe lòng nằng nặng…… 
                
               

                                                          

                                                                                 Viết xong 15 giờ 
               16-07-09

                                          
                                                                                               Nhật Quỳnh
               

                                           
                
                
                ĐÊM HỎA CHÂU 


              Ngày xưa trăng sáng đêm rằm
              Chúng em trải chiếu ra nằm trước sân
              Ngắm sao lòng thấy lâng lâng
              Muôn vì tinh tú vây quanh ngân hà

              Giống như trời nở đầy hoa
              Lung linh toả sáng chan hòa trần gian
              Vài vầng mây trắng lang thang

              Bồng bềnh khắp nẻo như đang xuống gần

              Những đêm trăng sáng đầy sân
              Soi từng kẻ lá xuống sân ánh vàng
              Chúng em mãi ngắm trăng vàng
              Hỏa châu bổng sáng rơi ngang góc trời

              Đong đưa vầng khói buông lơi
              Hoả châu sáng rực giửa trời hơn trăng
              F5 rền hú xa gần ( * )
              Trút bơm đạn xuống xóm làng thân yêu
               
              Hỏa châu nhiều trái xuôi chiều
              Cánh dù nhiều cái liêu xiêu lưng trời 
              Quê em bơm đạn tơi bời
              Tuổi thơ nào biết chuyện đời nắng mưa
               
              Nhớ về ngày ấy xa xưa
              Cánh dù ký ức vẫn chưa nhạt nhòa

              Dẫu đang phiêu bạt trời xa
              Vẫn thương lần ấy quê nhà điêu linh ...
               
               



              *  F5 loại phản lực cơ chiến đấu dùng để dội bom


              02-10-08
              Nhật Quỳnh 

               
               
               
               

              ___________________________________

              Ta không thể làm đổi thay hướng gió  
              Nhưng ta có thể điều khiển được cánh buồm

              Gởi tình theo gió ngàn bay :
              http://diendan.vnthuquan.net/tm.aspx?m=311311&mpage=35

               
               
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.11.2009 04:09:16 bởi Quỳnh Muội >
              #7
                hoaphuong 30.07.2009 13:26:27 (permalink)
                Tôi thực sư xuc động sau khi đoc xong TÌNH TRONG KÝ ỨC CỦA BẠN,nếu ngoài đời điều đó là có thật thì xin được chia sẻ nỗi buồn với bạn,có điều giữa bạn và anh ấy chưa có gì sâu sắc nên mong ban hãy lạc quan nhìn vê tương lai phía trước,tôi tin rằng người có tình cảm sâu sắc như bạn sẽ tim được hạnh phúc đích thực,cuộc đời này còn nhiều người tốt và biết trân trọng tình cảm lắm bạn ạ. 
                #8
                  Quỳnh Muội 17.08.2009 23:08:51 (permalink)

                  Trích đoạn: hoaphuong



                  Tôi thực sư xuc động sau khi đoc xong TÌNH TRONG KÝ ỨC CỦA BẠN, nếu ngoài đời điều đó là có thật thì xin được chia sẻ nỗi buồn với bạn, có điều giữa bạn và anh ấy chưa có gì sâu sắc nên mong ban hãy lạc  quan nhìn vê tương lai phía trước, tôi tin rằng người có tình cảm sâu sắc như bạn sẽ tim được hạnh phúc đích thực, cuộc đời này còn nhiều người tốt và biết trân trọng tình cảm lắm bạn ạ.






                                    QM chào Hoa Phượng quí mến,

                                   QM xin lỗi vì đã trả lời chậm trể, dạo nầy QM ít ghé đọc chuyện , cứ mãi bên trang thơ sáng tác, và bận nhiều việc gia đình nữa bạn ạ.

                             Trên trang chuyện ngắn . Những mẫu chuyện QM viết là những câu chuyện rất thật, không hề có hư cấu bạn ạ, QM dẫn chuyện theo dòng chảy của sự suy nghĩ, thế nên những xúc cảm trong QM đều là thật, và cứ tuôn trào

                            Bài dự thi UPU quốc tế tổ chức hằng năm của đứa cháu ngoại lúc ấy 13 tuổi học lớp 7  trường trung học chất lượng cao Hồng Bàng quận 5, cháu viết về hoàn cảnh thật của cháu đấy.

                           QM cảm ơn Hoa Phượng đã chia sẻ bằng lời khuyên thật chân tình, viết lên dòng tâm sự nầy QM cũng không tránh khỏi rưng rưng, đã nhiều năm trôi qua rồi Hoa Phượng ạ, ai cũng khuyên QM : chuyện không đáng phải vầy xéo mình vậy đâu, nhưng QM nghĩ người trong chuyện có lỗi nên mới không an lòng, Rất có thể khi trở về VN , người ấy không bằng lòng tiếp tục chuyện tình cảm hai người vì một lý do không hoà hợp nào đó, nhưng thà là như vậy thì người phụ nữ sẽ bằng lòng, vì nghĩ sự việc phải đi đến kết thúc theo tiến trình của hoàn cảnh, đúng với trường hợp quen biết nhau,
                          Trái lại nếu người phụ nữ vì lý do gì không muốn tiếp tục thì cũng là chuyện bình thường xảy ra, hai người trong cuộc sẽ tự hiểu sự diễn biến và kết thúc, và tình yêu chỉ còn là những kỷ niệm đẹp, những dư âm, những khúc nhạc trầm lắng trong cuộc sống.
                           Người phụ nữ nhân hậu trong chuyện sống rất tình cảm, sâu săc...cũng đã từ chối rất nhiều, chỉ để trọn nhớ một người, chỉ vì chưa phôi phai chuyện  cũ.
                         
                  tôi tin rằng người có tình cảm sâu sắc như bạn sẽ tim được hạnh phúc đích thực, cuộc đời này còn nhiều người tốt và biết trân trọng tình cảm lắm bạn ạ.
                            
                                 Quí báo thay lời khuyên nhũ của Hoa Phượng, ngắn gọn mà đầy đủ biết bao, Vâng cuộc đời nầy còn nhiều người tốt và biết trân trọng tình cảm lắm, nhiều khi QM so sánh cái nhẫn tâm của người phụ nữ chỉ là vô tình, còn người ta thì thật rủ bỏ không thương tiếc , vậy người ta và người phụ nữ ấy , ai nhẫn tâm hơn.
                           
                            Phải chi , người ta viết một cánh thư đủ lời oán trách, có lẻ người phũ nữ sẽ sống với tâm hồn nhẹ nhàng hơn phải không Hoa Phượng ?

                           Thôi, chuyện hôm qua bây giờ là kỷ niệm, chia ly hay sum họp cũng là chuyện xảy ra thường tình của cuộc sống, có hợp thì phải có tan, được sự chia sẻ nầy người trong cuộc nhẹ hẳn nỗi niềm.

                             QM bây giờ đã nhiều năm trôi qua, biết đời không như là mơ nên cũng không buồn yêu thương giận ghét nữa, thanh thản trong cưộc sống còn lai.

                            QM xin chúc bạn luôn hạnh phúc trong công việc và cuộc sống. nếu QM có nói gì sai , xin bạn thông cảm cho QM nhé.

                             Thân ái ,


                               QM

                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.10.2009 14:55:51 bởi Quỳnh Muội >
                  #9
                    Ct.Ly 21.08.2009 23:12:30 (permalink)
                    #10
                      hoaphuong 24.08.2009 10:30:33 (permalink)
                      Chào bạn QUỲNH MUỘI nhé!HOA PHƯỢNG rất thích bài TÂM SỰ TUỔI GIÀ ,càng suy ngẫm càng thấy thấm thía và có thể coi đây là một triết lý sống bạn nhỉ?HOA PHƯỢNG thích đọc những kiểu viết về kỹ năng sống như vậy lắm,cám ơn bạn nhiều!Chào thân ái!
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.08.2009 10:47:07 bởi hoaphuong >
                      #11
                        hoaphuong 24.08.2009 11:34:59 (permalink)
                        Cô chào con! Con cho phép cô được xưng hô như vậy nhé, vì cô muốn được coi con như những học trò yêu quí của cô! Đọc những lời tâm sự của con qua bức thư gửi bố con,cô không cầm được nước mắt vì xúc động, thật tội cho tâm hồn non nớt của con đã sớm phải chịu những thiếu thốn về tình cảm, con cũng có hoàn cảnh tương tự như một số hoc trò của cô đấy,các bạn ấy cũng trạc tuổi con,được sống và học tập trong môi trường giáo dục tốt nhất,có thể nói là không thiếu một thứ gì về vật chất nhưng lại vô cùng thiếu thốn về tinh thần(đó là tình yêu thương và chăm sóc của bố ,mẹ-Thứ mà không thể mua,vay mượn hoặc xin phải không con?),cô cùng các cô giáo khác là người bù đắp sự thiêu thốn tình cảm cho các bạn ấy,vì trường của cô là trường nội trú,học sinh phần lớn có hoàn cảnh thiếu cha hoặc mẹ, các bạn học trong trường từ thứ hai đến thứ sáu,thứ bảy chủ nhật mới về nhà, nhưng nhiều khi cuối tuần các bạn không muốn về nhà, chi vì một lý do duy nhất: Về nhà buồn hơn ở trường!Thương nhất là mỗi khi ốm đau, nhiều bạn mê sảng luôn gọi bố hoặc mẹ, chứng kiến cảnh tượng ấy không ai cầm được nước mắt.
                        Cô thấy con là đứa con ngoan và giầu nghị lực,cô tin là con sẽ là người con hiếu thảo trong gia đình,cô cũng hy vọng sau khi đọc những lời tâm sự của con,bố con sẽ có sự thay đổi trong cách cư xử với con, hãy có lòng tin tốt đẹp vào cuộc sống và học thật chăm ngoan con nhé, cuộc đời luôn mỉm cười với những ai luôn biết cố gắng vượt qua mọi thử thách.Cô chúc con đạt được những mơ ước tốt đẹp trong cuộc sống của mình!Cô chào con!
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 27.08.2009 13:29:50 bởi hoaphuong >
                        #12
                          Quỳnh Muội 26.08.2009 18:15:21 (permalink)

                          Trích đoạn: Ct.Ly

                          http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nvnvnqnmnvn31n343tq83a3q3m3237nvn

                          Những truyện ngắn, Ct.Ly đã mag vào thư viện

                          Còn một truyện đề thi thì Ct.Ly khg biết ghi tựa là gì

                          Đợi khi nào có tập truyện ngắn của Quỳnh muội, thì Ct.Ly sẽ mang vào nhé

                          Chúc Quỳnh Muội luôn vui





                                                     Chào Ct.Ly thân mến,
                                          Quỳnh Muội cảm ơn Ct.Ly đã duyệt chọn 5 bài văn của QM đưa vào thư viện, tất cả 5 bài QM lần lượt viết đều là những câu chuyện thật Ct.Ly  ạ.
                                          Còn bài văn của cháu ngọai được làm tại trường, là một bài văn với xúc cảm hoàn toàn chính xác ghi lại hoàn cảnh riêng của cháu. Khi 5 giám thị chấm bài đều khóc , bỏ dở giửa chừng , chờ xúc cảm lắng xuống mới chấm điểm lại.

                                          Mấy ngày sau, có một giám thị xuống tại lớp tìm gọi tên cháu, làm cháu sợ quá, lí nhí vâng dạ, đứng dậy lòng đầy lo lắng, không biết mình làm lỗi gì mà giám thị xuống tận lớp tìm.
                                          Hóa ra Giám thị xuống chỉ để nói: Em có biết bài văn của em đã làm cả 5 giám thị phải khóc không, nếu sự thật vậy , em cho phép thầy copy bài thi gởi cho Bố em nhé.
                                         Cháu không dám cho gởi vì bố cháu rất khó, mãi cho đến hôm nay cháu đã hoàn tất xong chương trình năm 3 đại học Bách Khoa thành phố Hồ Chí Minh mà tâm tư và ước mơ vẫn còn là sự ấp ủ cháy bỏng trong lòng cháu. Bây giờ cháu vẫn còn sợ nếu bài văn lỡ vô tình bố đọc được sẽ không hay cho cháu. Bố cháu rất khó ạ .
                                         Cháu chọn như thế vì cháu không thể nào thay đổi được hoàn cảnh.
                          Vậy bài văn ấy Ct.Ly có thể ghi lời tựa là:
                           
                                          NỖI LÒNG CON GỞI VÀO THƯ   hay   THƯ GỞI BỐ
                           
                           
                                          Hay ghi thế nào Ct.Ly giúp gợi ý ạ. QM chúc Ct.Ly nhiều sức khỏe , niềm vui và hạnh phúc.
                           
                                          Thân ái chào Ct.Ly
                           
                                          QM




                          #13
                            Quỳnh Muội 26.08.2009 18:48:18 (permalink)

                            Trích đoạn: hoaphuong

                            Cô chào con! Con cho phép cô được xưng hô như vậy nhé, vì cô muốn được coi con như những học trò yêu quí của cô! Đọc những lời tâm sự của con qua bức thư gửi bố con,cô không cầm được nước mắt vì xúc động, thật tội cho tâm hồn non nớt của con đã sớm phải chịu những thiếu thốn về tình cảm, con cũng có hoàn cảnh tương tự như một số hoc trò của cô đấy,các bạn ấy cũng trạc tuổi con,được sống và học tập trong môi trường giáo dục tốt nhất,có thể nói là không thiếu một thứ gì về vật chất nhưng lại vô cùng thiếu thốn về tinh thần(đó là tình yêu thương và chăm sóc của bố ,mẹ-Thứ mà không thể mua,vay mượn hoặc xin phải không con?),cô cùng các cô giáo khác là người bù đắp sự thiêu thốn tình cảm cho các bạn ấy,vì trường của cô là trường nội trú,học sinh phần lớn có hoàn cảnh thiếu cha hoặc mẹ, các bạn học trong trường từ thứ hai đến thứ sáu,thứ bảy chủ nhật mới về nhà, nhưng nhiều khi cuối tuần các bạn không muốn về nhà, chi vì một lý do duy nhất: Về nhà buồn hơn ở trường!Thương nhất là mỗi khi ốm đau, nhiều bạn mê sảng luôn gọi bố hoặc mẹ, chứng kiến cảnh tượng ấy không ai cầm được nước mắt.
                            Cô thấy con là đứa con ngoan và giầu nghị lực,cô tin là con sẽ là người con hiếu thảo trong gia đình,cô cũng hy vọng sau khi đọc những lời tâm sự của con,bố con sẽ có sự thay đổi trong cách cư xử với con, hãy có lòng tin tốt đẹp vào cuộc sống và học thật chăm ngoan con nhé, cuộc đời luôn mỉm cười với những ai luôn biết cố gắng vượt qua mọi thử thách.Cô chúc con đạt được những mơ ước tốt đẹp trong cuộc sống của mình!Cô chào con!






                                              QM chào cô Hoa Phượng thân mến,

                                            Hôm nay QM nhận được lời chia sẻ của HP, QM rất vui, gọi cháu đế để đọc, cháu làm QM hết hồn, cháu bảo sao Bà Ngoại gởi bài của con lên diễn đàn chi vậy , lỡ Bố biết được sẽ khổ cho con, bà ngoại mau mau xoá nhanh dùm con đị
                                            Cháu rất chăm học từ bé, thi được cao điểm vào trường chất lượng cao Hồng Bàng, rồi thi đậu vào cấp 3 trưởng chuyên Lê Hồng Phong quận 5. Hiện nay cháu dã hoàn thành xong chương trình năm 2 đại học Bách Khoa thành phố HCM.
                                            Cháu học giỏi, môn nào dưới 8 điểm, trên 7 điểm thì không bằng lòng, nhất quyết xin tiền mẹ học thêm môn ấy để thi lai khi nào trên 8 điểm mới thôi, báo hại mẹ cháu chạy theo cũng đuối sức luôn.
                                            Như cuối năm lớp 10 cháu đậu học bổng Newzeland nhưng vì nhà trường chỉ miễn phần học, còn phần ăn mẹ cháu không lo nỗi vì cả ngàn dollar một tháng, vã lại phải chứng minh tài chánh thu nhập bình quân là 15 triệu một tháng , và có tài khoảng trong ngân hàng 20.000 dollar, cháu dành dẹp ước mơ du hoc.
                                            Cháu còn được đậu giải 3  hoá học Hoàng Gia Úc, giải 3 vật lý thành phô....
                                            QM cảm ơn cô Hoa Phượng thật nhiều , cô cùng các bạn cô có tấm lòng bao la , thương yêu chăm sóc những trẻ có hoàn cảnh bất hạnh, QM chuyển đến cháu ngoại những lời dạy bảo của cô.
                                             Hôm nay QM có viết gởi Ct.Ly mấy dòng ở phần trên bài nầy, cô có thể cùng xem a.
                                             QM xin tạm biệt , chúc cô được nhiều niềm vui , hạnh phúc và sức khoẻ dồi dào hầu dìu dắt các em bé bơ vơ vào đời thật tốt đẹp.


                                               Thân ái chào Hoa Phượng

                                                             
                                 
                                                               QM






                                           
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.08.2009 18:50:09 bởi Quỳnh Muội >
                            #14
                              Quỳnh Muội 08.09.2009 18:42:51 (permalink)



                              Xin giới thiệu bài viết nấy, có thể đọc xong ta ngộ ra được nhiều điều ạ.


                              "...hạnh phúc trên chính những chặng đường đi.."

                              HẠNH PHÚC Ở ĐÂU  ???









                              Đăng ngày: 15:30 10-07-2009




                              minhanh





                                               Con người tứ kki cất tiếng khóc chào đời, đến khi trở về cõi vĩnh hằng là cả một quá trình rất dài. Để duy trì sự sống, mỗi chúng ta đều phải bon chen với cuộc sống "cơm áo gạo tiền". Trong cuộc hành trình đó, biết bao nhiêu điều bất ngờ, bao nhiêu biến cố buồn vui đón chờ ta. Và biết bao lần chúng ta phải đối diện với thất vọng, mất mát niềm tin khổ đau và bất hạnh.

                               

                                              Chúng ta nhận ra hạnh phúc không hề đơn giản. Và chúng ta đã từng trăn trở tìm cách để cảm nhận cuộc sốngcủa mình được hạnh phúc hơn. Qua những khó khăn thử thách, chúng ta từng bước trưởng thành, khám phá ra ý nghĩa cuộc sống có rất nhiều cung bậc, đa dạng. Và cuộc sống không là một khuôn mẫu định sẵn mà là một không gian đa chiều phong phú. Khám phá đó đi cùng nhận thức nội tâm và sự thức tỉnh, cách cảm nhận tâm hồn, tinh thần mỗi người. Dường như mọi người chúng ta thường nhìn nhận khái niệm hạnh phúc rất đơn giản - đó là đạt được những điều mình muốn.


                                            Khi bước vào cuộc sống, chúng ta thực sự đặt chân lên cuộc hành trình, tự trải nghiệm, khám phá để tìm hạnh phúc cuộc sống. Hạnh phúc mà chúng ta từng cảm nhận không chỉ là khái niệm, ước muốn đơn thuần hay là sự thành đạt mà là một tổng thể hài hoà của tình cảm con người, tình yêu, các mối quan hệ, nội tâm và cách nhìn.

                                           Trong đó yếu tố tinh thần là quan trọng nhất. Trong những phút giây đối mặt với thật bại, sai lầm, nghịch cảnh và đắng cay cuộc đời, ngay với những người bản lĩnh, nhiều vốn sống nhất cũng đôi lúc mất phương hướng và tự hỏi: Thế nào là hạnh phúc thực sự? Ý nghĩa và giá trị cuộc sống của mình là gì? Vì sao cảm giác hạnh phúc thực sự lại khó tìm đến thế? Hạnh phúc sao đến rồi lại đi? Và phải tìm hạnh phúc vĩnh hằng ở đâu? Phải thế nào để hạnh phúc thực sự? Hạnh phúc là luôn luôn bằng lòng với chính mình hay dám thay đổi , vượt lên để đạt được điều mình mơ ước? Hạnh phúc là cảm nhận tĩnh lặng hướng nội, tự bằng lòng với cuộc sống đang có hay dám vươn lên chinh phục những thử thách để khẳng định mình và thay đổi cuộc sống.

                                           Đó không chỉ là trăn trở của mọi người chúng ta hiện nay mà còn là những trăn trở suy tư của nhiều thế hệ. Có phải là hạnh phúc luôn ở phía trước và khó nắm bắt khiến chúng ta chỉ có thể hướng đến mà thôi. Hay hạnh phúc thật gần gũi, ở ngay trong tâm chúng ta. Rằng chỉ có những người trải qua khổ đau mới có thể hiểu thế nào là giá trị của hạnh phúc! Và ai đó chiêm nghiệm sâu sắc rằng Hạnh phúc không phải là cảm giác tới đích, mà hạnh phúc trên chính những chặng đường đi. Hạnh phúc không chỉ là nụ cười mà còn là giọt nước mắt được sẻ chia trên một bờ vai tin cậy.

                                            Tất cả đều có thể đúng- tuỳ vào sự cảm nhận của mỗi người trong từng thời điểm. Đến lúc hạnh phúc ở ngay trong tâm hồn, ánh mắt chúng ta. Không phụ thuộc vào ngoại cảnh, không gian và thời gian. Hạnh phúc do tinh thần, cách nhìn của chúng ta quyết định. ... Sẽ đến một lúc chúng ta chợt nhận ra giá trị sâu sắc của hạnh phúc, tình yêu thật giản dị, lắng đọng trong tâm hồn bừng sáng như ngôi sao chỉ đường, khiến ta thao thức, cảm nhận đến nỗi chúng ta muốn được chia sẻ cảm xúc vói ai đó. Đó chính là nguồn động viên lớn nhất của con người.

                                           Hạnh phúc không phải là ta phải có nhiều bạn- chỉ cần có một người bạn hiểu mình và sẵn sàng chia sẻ. Và mình cũng hiểu họ để chia sẻ, có thể nói với nhau tất cả mà không phải e dè hay tính toán.

                                          Hạnh phúc là khi được sống thật với con người của mình, sống theo trái tim mình chứ không phải che giấu dưới một tấm mặt nạ nào. Có thể khóc khi buồn- buồn thật sự. và có thể cười vui dù là một niềm vui nho nhỏ.

                                         Hạnh phúc là cảm thấy vui khi những người xung quanh mình hạnh phúc và điều đó sẽ càng tuyệt vời hơn khi chính mình là người mang đến điều đó cho họ.

                                       Hạnh phúc là khi ta biết cách để đứng dậy, biết cách để quên đi nỗi đau, biết tiến lên phía trước một cách lạc quan.

                                      Hạnh phúc là mỗi buổi sáng thức dậy là một ngày mới với những dự định mới, không vương vấn chuyện hôm qua và cũng chẳng phải lo nghĩ chuyện ngày mai.

                                        Hạnh phúc là khi buồn nhất, tuyệt vọng nhất rồi bất chợt ta nhận ra rằng cuộc đời này thật đáng sống, thật đáng để chúng ta lạc quan.
                               
                                   Hãy vui lên vì hạnh phúc đang nằm trong tầm tay của mỗi người và quan trọng là bạn có nắm giữ được nó hay không?




                              minhanh
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2009 19:31:14 bởi Quỳnh Muội >
                              #15
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9