LÀM SAO ĐƯỢC TAN RA...
Nói với anh
April 20,1996 Em lại đi trên phố đông người
Tất tả ngược xuôi, người đi kẻ ở
Em như kẻ mộng du sống nhầm xứ sở
Chẳng hiểu vì sao người cứ đi về.
Hàng trăm mặt người, hàng vạn xứ quê
Cứ ngược cứ xuôi trên một con đường ấy.
Có biết ai không, để làm chi vậy?
Ta là ai trên cõi đời này?
Không phải đầu này đến đầu kia trái đất,
Không phải phía nam đến phía bắc địa cầu
Người với người, nào ai biết ai đâu
Một khúc phố thôi, ta chẳng là ai cả!
Biết mấy nỗi yêu, buồn đau, hy vọng...
Có sục sôi không trong mỗi cuộc đời?
Biết mấy nụ cười, biết bao mơ mộng
Chẳng có gì đâu ...trước mắt một người!
Ôi chẳng biết nói điều em đang nghĩ
Anh cứ nghe, anh chớ có bật cười,
Nếu chẳng vì anh, em không là gì cả,
Em nhỏ nhoi, vô nghĩa trước cuộc đời...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.02.2008 15:14:27 bởi HÀNGUYÊN >
CHỜ... Chờ đến ngày trăng lặn Chờ đến mùa gió lên Chờ khi thuyền về bến Chờ khi người còn tên... Tháng năm rồi tháng năm Chờ đợi rồi chờ đợi Chờ cho đời trăm tuổi Chờ cho ngày lãng quên...
VẪN THẾ... Làm sao được tan ra Thành trăm con sóng nhỏ… (Xuân Quỳnh) Em đã sống một ngàn năm chờ đợi Chờ mỏi mòn, hoá đá trái tim đau. Em đã sống vạn năm chua xót vì nhau Bởi không đợi không chờ thời gian thành vô nghĩa. *** Nếu em được sống thêm một ngàn năm nữa Vẫn sẽ đợi chờ trên bến cánh buồm quen Vẫn sẽ hàng đêm da diết dưới ánh đèn Viết gởi cho anh những lời yêu tha thiết... *** Con sóng nhỏ trôi xa bờ mải miết Chở hết tình yêu, mong nhớ đến nơi xa Em ước làm sao cũng "được tan ra" Trong khoảng trống một ngàn năm chờ đợi. *** Giận thời gian sao cứ dài vời vợi Giận không gian sao trống trải khôn cùng Giận cuộc đời sao cứ quá mông lung Để nên nỗi đợi chờ thành bất tận... *** Nhưng vẫn thế thôi, ngàn năm không oán hận Đã lỡ sinh ra là để đợi để chờ.......... Bài đã được đưa vào Thư Viện
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.02.2008 23:52:38 bởi BĂNG NGUYỆT >
NƠI GIÓ MÙA THỔI MÃI
Em về nơi gió mùa thổi mãi
Giá lạnh mùa đông tráng bạc cả gương hồ.
Em về nơi đồng sâu xa ngái
Khói lam chiều trên mái rạ lô xô...
Chợ hôm ngày nào kẻ lại người qua,
Cuối bến sông con đò ngang đứng đợi,
Hun hút gió từ đại ngàn thổi tới,
Chợ đã chiều mà chưa nỡ buông neo!
Một người đi, một người mãi trông theo
Đợi mãi một lời hẹn nhau trở lại
Đến bây giờ, nơi gió mùa thổi mãi
Chợ đã chiều, đò vẫn chẳng buông neo!!!
MỘT CHÚT MÙA ĐÔNG Một chút nắng vàng gửi ra phương bắc
Thương mẹ thuở nào áo rách đồng sâu
Thương ta nhỏ nhoi chiếu mỏng đêm thâu
Thương chiếc lá cuối vườn giá sương queo quắt…
Ôi mùa đông mờ xa trong làn nước mắt
Nhớ xót xa làn gió buốt qua đê
Mái nhà con nép bến sông quê
Gió bấc chiều đông liêu xiêu khói bếp.
Mùa đông xa, mùa đông buồn da diết
Giá buốt bàn tay tìm hơi ấm trong tay
Chút ráng đỏ chiều đông chầm chậm mây bay
Lạc lõng cuối trời tiếng chim gọi bạn.
Mùa đông xưa, mùa đông thầm lặng
Tiễn anh đi chiều hoang vắng sông quê
Anh gói hết nồng nàn, gói hết đam mê
Trong chiếc áo cho em, sợ mùa đông cô độc.
Cô độc lắm, những mùa đông biết khóc
Da diết chiều, tê tái gió mùa sang
Trống trải đồng không, xao xác lá vườn hoang
Lòng thì lạnh như điều chi đã mất.
Sài gòn sáng nay bụi mưa lất phất
Hay nước mắt chưa nguôi từ thương nhớ thuở nào? HÀ NGUYÊN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2008 01:09:04 bởi HÀNGUYÊN >
Anh đặt tên em vào đầu ngọn gió
Để gởi về chốn ấy có em tôi
Nhung nhớ lời yêu với những bồi hồi
Sợ cây phương một ngày trơ trụi lá
Và nhưng cánh hoa gió cuốn về xa
Nơi có một trời mây tím bao la
Màu phương vỹ chan hòa huyết dụ
Gió nơi anh bao giờ cho đủ
Nâng một mùa Hè đỏ thắm sang sông
Nơi bến xưa một bến khoảng giữa dòng
Thuyền vẫn vậy đảo chao niềm nhung nhớ
Dập dìu sóng hay là sông thở
Rạo rực trong dòng cuộn chảy với thời gian !
Em là nắng, là nửa vần thơ ấy
Ghép mãi một đời. Mong đợi một vần thơ !
2008!
EM LÀ MỘT NỬA VẦN THƠ HÀ NGUYÊN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.06.2008 21:41:41 bởi HÀNGUYÊN >
Mến chào weocom và chúc mừng sn Hanguyen luôn nha........chúc vui khi tham gia cùng vừon thơ VNTQ nha....Năm mới tuổi mới...vạn sự mong ước đều được thành công nha Hanguyen...
Mùa đông xa, mùa đông buồn da diết
Giá buốt bàn tay tìm hơi ấm trong tay
Chút ráng đỏ chiều đông chầm chậm mây bay
Lạc lõng cuối trời tiếng chim gọi bạn.
Ta làm sao tìm nhau Làm sao được tan ra Trong vòng tay nhau được Mây bay tìm ô thuớc Ta làm sao tìm nhau?! Chút ráng đỏ cuối trời Ngỡ bóng người đang đợi Càng đi càng dịu vợi Ta làm sao tìm nhau?! Mùa đông mùa đông trắng Như một nỗi nhớ nào, Cây khô buồn tỉnh lặng Ta làm sao tìm nhau?! Tiếng chim sầu lẻ bạn Tan tác mây xám màu Giữa lòng đêm lạnh vắng Ta làm sao tìm nhau?! [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/135/EF9E67F4B81C4ED392ED56D19E840749.bmp[/image]
Cảm ơn chị Băng Nguyệt rất nhiều. Ngày đầu tiên em tham gia Thư quán, chị đã cho em cảm giác ấm lòng mà em tin là em nhớ mãi. Chúc chị và mọi người năm mới an vui hạnh phúc.
Nỗi nhớ mùa đông Sao ở nơi này không có mùa đông? Khung cửa sổ bàng cứ xanh như ngọc? Những đêm sâu, một mình trằn trọc, Chợt se lòng, ôi nhớ mùa đông... Gió bấc chiều nào có còn thổi bên sông? Dòng sông vắng, bến bờ xa vắng, Đi bên ai chiều đông tắt nắng, Lãng đãng mây trời, rười rượi lục bình trôi... Ký ức mùa đông còn lại bấy nhiêu thôi? Sao lạnh giá ngàn năm không tan được? Ta tự hỏi giữa đời ta xuôi ngược, Ta quên gì ...mùa đông đã mang đi? HÀ NGUYÊN
HAI NỬA CƠN MƯA (Tặng OG)
Em thấy không, kìa dưới cơn mưa Có hai kẻ đi về hai phía Cơn mưa rì rào những lời vô nghĩa Hai người đi như thể rất vô tình. Cô ấy đi về hướng bình minh Đón những giọt mưa vỡ oà trên lồng ngực Chợt nghe lòng thổn thức Về người ở phía bên kia... Người ấy cúi đầu dấn bước dưới mưa khuya gót giầy trong đêm vỡ oà bong bóng nước Nghe nhói đau, bởi làm sao biết được Giờ đang mưa, cô ấy có chạnh lòng? Ôi phía trước chỉ là hư không Quay lại đi, cơn mưa này tan tác Giọt mưa thôi, mà sao mặn chát Vì hai người trong hai nửa cơn mưa... HÀ NGUYÊN
Gởi em một nửa vần thơ !
Em nhẹ nhàng đi vào giấc mơ Xuân
Thanh thản bâng khuâng trộn với cả ngàn lần
Vai áo thấm sương mai Xuân ấm áp
Vần thơ đời cánh nhạn thuớt tha ơi !
Một nửa vần thơ...một nửa của mình ơi!
Cơn mưa xuống để ai về ngược hướng
Tung toả tóc mềm cho mắt ai vân vướng
Nhoè sương mai...hay hạt ngọc châu em !?
Có bao giờ anh được gọi đúng tên
Niềm duyên ảo đã bao lần cơn gió tới
Nhung chỉ biết trong phút giây diệu vợi
Anh nhớ về em...anh nhớ nửa vần thơ !
04/02/2008!
ngồi đợi cơn mưa
Một mình
hứng giọt nắng trưa chen mành
Một mình
ngun ngút trời xanh,
Một mình
vời vợi gió hanh cuối mùa...
Một mình
ai đón ai đưa?
Một mình
ai đoái gió lùa đêm đông?
Một mình
lòng xót xa lòng,
Một mình
một chốn phiêu bồng rong chơi!
Một mình
thương nhớ đầy vơi,
Một mình gió hát,
cuối trời mây bay.
Một mình
tay nắm bàn tay,
Một mình
se lạnh vai gầy đêm sương.
HÀ NGUYÊN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2008 11:05:40 bởi HÀNGUYÊN >