LÀM SAO ĐƯỢC TAN RA...
Một bài thơ cũ:
Viết sau ngày từ tạ
Tặng người ở ngõ Đồng nhân-Hn
Hãy quay lại phía này, chỉ một giây thôi
Để lần cuối tôi soi vào mắt anh, ngoài bóng lá
Có câu trả lời cho tôi?
Đã mất hết rồi, hỡi ơi,
Những ngày nhởn nhơ, những giờ hạnh phúc.
Ôi con đường rừng phủ đầy lá mục,
Hãy cho tôi thêm một lần để anh nắm tay.
Hãy cho tôi thêm một lần giữa tiếng nhạc đắm say,
Được thấy mình bình yên trong tay anh dìu đỡ.
Hỡi ơi, thế là dang dở,
Từ đây mỗi đứa một đường.
Đâu dám trách gì cái số kiếp tai ương,
Đã để tôi gặp anh giữa đường bất chợt
Đâu dám trách rằng anh hời hợt,
Không biết tôi đợi chờ suốt những tháng năm qua.
Cái giây phút chia xa,
Bạn bè đông vui mà tôi lại khóc.
Anh có hiểu đâu những dòng nước mắt,
Tôi những muốn trách mình đã yếu đuối trước anh.
Từ đây nhìn ra
Theo hút bóng anh đi vào ngõ hẹp,
Tôi cay đắng gục đầu hiểu rằng đã hết,
Muốn gọi tên anh nhưng quá nghẹn ngào.
Hãy quay lại đây dù chỉ một giây thôi
Để tôi kịp hỏi anh trước giờ giã biệt.
Có điều muốn biết mà không bao giờ được biết,
Có nỗi niềm không bao giờ được thổ lộ cùng ai.
Tôi rùng mình nghĩ đến chặng đường dài,
Tôi một mình lẻ loi , một mình đơn độc.
Cuộc đời sẽ cuốn anh đi như cơn lốc
Chắc chẳng bao giờ anh nhớ đến tôi đâu...
Thôi , đã chẳng có gì để nhớ về nhau,
Thời gian vô tư sẽ xoá mờ tất cả.
Cầu cho tôi được quên anh, con người xa lạ,
Con người quá đỗi dịu dàng, làm tan nát hồn tôi.
Voronez - Hà nội 199...
HÀ NGUYÊN
Bạn HàNguyên Thân! Cuối năm được bạn thịnh tình ghé chơi Hồ Bắc rất cảm kích... Hồ Bắc rất cảm ơn nhiều về những vần thơ đẹp của bạn... Chúc Bạn và Gia Đình một năm mới Hạnh Phúc và Vạn Sự Như Ý nhé! với riêng HàNguyên, Hồ Bắc chúc những vẫn thơ của bạn mãi rực cháy một năm mới đầy lửa nhé! ... Xuân đã biếc kìa chong mình chao mái phố Em đã hồng chưa hội tới ngõ để anh chờ ... Hobac_Xuân Anh Hò Hẹn(trích)
Gởi vào mùa Xuân !
Đặt bút cuối năm khi em vừa gọi tới
Một chút thôi nhưng đủ để thành người mới
Một nơi xa, một âm thanh trở thành tiếng gọi
Bổi hổi bần thần sao thể nhỉ em ơi !
Trong phút giao mùa ai đó có chơi vơi
Thì anh cũng đang bồi hồi trong ngọn gió
Sóng trào dâng đang gởi mình đâu đó
Thổn thức một thời giao nhận của mùa Xuân !
Xuân có đến trăm lần
Phố vẫn vắng dù đông người đến thế
Anh muốn hòa theo sao mà không thể
Sợ trong mình chai cứng với cô đơn !
Thôi em ơi mùa Xuân với những bâng khuâng
Đang hối hả làm nhạt màu nắng mới
Bước anh đi trong miền diệu vợi
Nhớ rất nhiều...mùa Xuân đó riêng em !
10hpm 06/02/2008!
TÌM...
Giờ thì biết tìm đâu?
Đã hết chiều dài thời gian, chiều sâu ký ức
Đã hết vô cùng những đêm thao thức
Đã hết miên man những suy tưởng không cùng...
Giờ biết tìm đâu?
Ôi những lòng người, ôi những nông sâu,
Ôi những bến bờ xa ngái,
Gió lạnh mùa đông thổi qua đời tê tái,
Ngửa lòng tay cho sao rụng đêm hè,
Mà biết tìm đâu?
Suốt đời này đã mãi kiếm tìm nhau,
Mà vẫn lạc nhau giữa mênh mang cùng tận
Tóc đã pha sương, một đời lận đận
Nào biết tìm đâu?
...
Tặng Thuý Liên
Đã một lần anh đi qua đời tôi
Như gió thoảng qua vùng đồi hoang vắng
Một lần thôi mà tôi đứng lặng
Anh vô tình nào biết tôi đau...
Ngỡ thời gian rồi sẽ giúp quên mau
bởi có gì đâu để mà đau xót mãi
bởi tháng bởi năm có bao giờ đứng lại,
bởi tôi đâu phải là người chỉ ôm một niềm đau.
Cuộc sống ngập tràn niềm vui và cả nỗi lo âu
Tôi mải miết theo dòng đời bất tận
Rồi bỗng đâu chiều nay thấy lòng ngùi ngậm
Lục tự đáy lòng mình mảnh ký ức xa xôi...
Đã từng là trời xanh là mây trắng là nắng đỏ là tất cả bên tôi
Sao giờ đây lại nhạt nhoà đến thế?
Tôi bỗng sợ cuộc đời dâu bể
Anh có được vui, có được yên bình?
Rồi thẳm sâu giữa u tối lòng mình
tôi chợt nhận ra niềm đau oà vỡ
Cái thuở kiêu sa một thời thiếu nữ,
Tôi đâu biết bây giờ đau vẫn là đau.
Nhớ bạn cũ.
HÀ NGUYÊN - đêm giao thừa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.02.2008 08:54:09 bởi HÀNGUYÊN >
NG xin được vui mừng làm quen với..."người quen". Hy vọng sớm thành bạn thơ nha.
Nhân dịp năm mới, chúc HaNguyen cùng gia đình có nhiều niềm vui mới. Riêng chúc HN có thêm nhiều vần thơ đẹp nha.
IM LẶNG CÂU NGUYỀN
Biết là chẳng còn chi
Thời gian xoá mờ rồi tất cả
Sao lòng còn để mãi chốn nào xa?
Năm tháng, tháng năm cứ lần lượt trôi qua
Mà chưa trọn một lần chờ đợi...
Ngày cứ dài, đêm cứ sâu vời vợi
Nhớ thương, thương nhớ cứ đầy vơi...
Tự nhủ lòng rằng thôi...
Con đường mình đi rẽ về hai ngả
Mối tình đầu đã là cao ngạo quá
Thì bây giờ vương vấn ích chi?
Một tiếng thở dài
rồi rũ áo quên đi
Rồi giữa đời này lo toan bận rộn
Lối cũ đường xưa mù giăng khắp chốn
Im lặng câu nguyền chôn chặt phía hoàng hôn...
Chào mừng bạn Hà Nguyên
tham gia vào VN Thư Quán, hôm nọ ND đang vào chào mừng rồi loay hoay bận chi đó bị đá văng khỏi mạng lưới, hôm nay đầu năm Mậu Tý ND tới xông đất lại nè, hy vọng bạn tiếp túc sáng tác đều hay mỗi ngày cho mọi người cùng thưởng thức!
Đầu năm bác đến chơi nhà, quý hóa quá. Em chúc bác năm mới vạn sự như ý, tỷ sự như mơ...
Muốn kể anh nghe...
Em muốn đọc anh nghe
Bài thơ em làm hai mươi năm trước
Nhưng bụi thời gian
đã che mờ lời hẹn ước.
Những vần thơ
Giấy cũ úa vàng…
Em muốn kể anh nghe…
Nhưng biết nói điều gì đây nhỉ?
Những chuyện đời bon chen vô vị
Hay những lúc em vui bên sách vở bạn bè?
Em muốn kể anh nghe
Những đêm hè thao thức.
Chẳng phải gió nước Nga thổi qua vùng ký ức,
Có lẽ chỉ là cô độc quá mà thôi.
Chẳng phải vì mơ mộng chuyện xa xôi
Em qua lối vào nhà mà không dừng lại,
Em tưởng cứ đi, con đường dài mãi
Đến bến cuối cùng có ai đó đợi ai!
Có nhiều khi trên phố đông người
Em bất giác ngoái đầu nhìn lại,
Phía thẳm sâu, phía con đường dài mãi
Tưởng như nghe ai đó gọi tên mình.
Em muốn kể anh nghe
Tiếng ru lẻ loi của người thiếu phụ
Đêm đông dài canh nôi con không ngủ
Nhưng kể làm sao, chuyện đã quá xa rồi!
… Kỳ lạ thế, biết bao điều muốn nói
Lại chẳng thành lời khi anh gọi tên em.
… Thôi kể làm gì khi ta đang lãng quên
Non nước chẳng còn như là thuở trước,
Trăng cũng chẳng tròn như khi mình hẹn ước
Và bến sông xưa cũng chẳng thể quay về.
Chuyện em muốn kể anh nghe
Thì giờ đây chẳng còn quan trọng nữa,
Những day dứt ngày nào đã trở thành vô nghĩa!
Em nắm chặt tay
Và lại lên đường…
HÀ NGUYÊN - 6/06
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.02.2008 18:05:47 bởi HÀNGUYÊN >
Du Xuân !
Mơn man ngọn gió đầu năm
Lục tìm ký ức tháng năm Xuân về
Nắng vàng rải đậm chân đê
Hoa đào cuối xóm xuân về xốn xang
Đào hồng quấn quýt cổng làng
Áo em đỏ thắm nhuộm hàng duyên tơ
Ngọn tre cong vút ơ thờ
Hàng dâm bụt đỏ ngẩn ngơ hương mùa
Du Xuân qua những đợi chờ
Sao ai lẻ bóng bâng quơ nụ tình
Ai ở đó ai với mình
Ai du Xuân đỏ duyên mình mình ơi !
09/02/2008!
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/33184/F6ED26EB8EE046BE8353895188E28482.jpg[/image]
Vạn Sự Như Ý
Ôi chao thích quá
Đầu năm vào chơi
Nhà cao cửa rộng
Khang trang mọc mời
Này ly rượu mới
Này trầu vừa têm
Này cơm vừa xới
Xin mời xin mời
Chủ nhân vồn vã
Khách cũng bồn chồn
Đừng làm mặt lạ
Hãy cùng chúc xuân
Vạn sự như ý
Tỷ sự như mơ
Trong năm Mậu Tý
Thơ ngập vườn thơ
Nguyên Đỗ
Khúc hát ru cho một người đi lạc Tặng NHL Ta đứng lặng bên đường, Nghẹn ngào một câu thơ cũ. Thương nhớ bây giờ để làm chi nữa, Câm nín 20 năm, tìm lại để làm gì? Nước mắt này chua xót cả bờ mi, Nỗi đắng cay khiến lòng ta quặn thắt. Hai mươi năm mình ta xuôi ngược Nào có bao giờ đau đớn thế này đâu! Những tưởng rằng rồi sẽ quên mau Những vặt vãnh đời thường Những lo toan chồng vợ. Khúc hát ru con giữa chừng nức nở Sâu thẳm thời thiếu nữ ngày xưa... Ầu ơ... Trời đau trời đổ cơn mưa, Ta đau ta viết câu thơ tặng người. HÀ NGUYÊN/ ODG - 7/06
Tại anh !
Cũng chỉ một mình tại anh thôi
Đã bao lần em cũng đã nói anh rồi
Tại anh cũng chỉ tại anh...
Ai bảo anh yêu chỉ một người!
Cũng chỉ một mình tại anh thôi
Đã bao lần em cũng đã nói anh rồi
Ai bảo anh cười giòn như thế
Để một ai , ai đó buồn chơi vơi...
Cũng chỉ tại anh,anh biết không?
Thơ tình sao cứ thế mênh mông
Đã thế lại còn như lưỡi sắc
Cứa cả vào lòng kiếp mông lung!
Cũng chỉ tại anh, anh biết không?
Giọt nắng bên thềm đâu có thật
Hoa Nhài cuối xóm hương lay lắt
Mà anh nói có... cứ như không...
Tất cả nghe em , tại tại anh...
Rèm xưa đã những thể buông mành
Sao nghe tiếng thở anh qua lại
Thổn thức tim mình nhớ tới anh!
Tại anh muôn phần cũng tại anh
Con sóng đang xanh anh cho tình gào thét
Cuộn thở ngầm cho biển nổi mênh mông
Để bao con sông vẫn chảy mãi một dòng!
Thôi biết rồi mà đã biết em
Sóng vô tư đâu đã hiểu hết mình
Cho sóng một lần xin lỗi hẹn
Đắm đuối mình giữa biển những mênh mông
Ừh cũng tại anh ...em có biết không
Bờ thổn thức gọi sóng cồn cào thổn thức!
12/02/2008!
THEO CÁNH VẠC BAY
Tặng NHL
Thế mà đã hai mươi năm...
Bến sông xưa chỉ còn trong cổ tích,
Vách đá xưa trầm mình trong tĩnh mịch,
Sim tím ngày xưa phiêu bạt những cánh tàn...
Thế là đã hai mươi năm...
Nửa đời người vụt qua như gió thoảng,
Chớp mắt ngỡ là một giấc chiêm bao!
Thương nhớ bận lòng chỉ là vậy thôi sao?
Ai đã hẹn một đời dang dở?
Hai mươi năm... Nào đã phải một đời.
Chẳng phải một đời
Chỉ là năm tháng thế thôi.
Năm tháng bất an,
Năm tháng cồn cào da diết,
Năm tháng sục sôi giấu trong tim mỏi mệt,
Năm tháng tìm anh khắp góc biển chân trời.
Em "vẫn đi bên cạnh cuộc đời"
Những hoài niệm ngày xưa giấu vội,
Nhưng hoài niệm cứ cồn cào mỗi tối,
Dẫu muộn màng rồi, thương nhớ với đam mê.
Em bây giờ là cỏ mọc chân đê,
là tội lỗi, là bẽ bàng gian dối,
là tóc bạc tháng năm không giấu nổi,
là khóe mắt chân chim, là mỏi mệt nụ cười...
Hai mươi năm rồi, còn lại thế mà thôi!
Còn lại thế thôi một thời thiếu nữ,
Tháng năm cồn cào hay không cồn cào nữa?
Thương nhớ còn hay thương nhớ phôi pha?
Anh của ngày xưa, anh của bây giờ
Cung đàn cũ có còn câu hát cũ?
Trong đáy mắt nâu mây trời còn vần vũ?
Còn ngập ngừng hơi ấm bàn tay?
Hai mươi năm rồi
Theo cánh vạc bay,
Em để lạc anh trong dòng đời đôi ngả.
Tuổi mười bảy đã xa, xa quá
Ai cho ta quay lại được ngày nào!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: