LÀM SAO ĐƯỢC TAN RA...
THÔI...
Đã tự nhủ lòng thôi hãy dừng chân
Đường diệu vợi mà ta thì bé nhỏ
Cõi dương gian bạt ngàn mây cùng gió
Biết người xưa lưu lạc ngả nào?
Thôi thì thôi...
xin hãy dừng chân
Tìm bến đỗ cho con thuyền tơi tả
Rũ áo quên đi, nhưng sao lòng lạnh giá
Sao cứ xót xa như mất cả tâm hồn.
NHẶT TRÁI TIM VỀ…
Tặng học trò 16
Em
Mùa xuân còn đâu dưới phố
Lộc non còn đợi em về
Nụ hồng khép tròn mơ ngủ
Gió đông đang còn hát ru.
Em
Phố nhỏ chiều qua em qua
Lá me rụng mềm mặt đất.
Em như là sao bay mất
Lảnh lót tiếng cười còn đây.
Chiều nay em về cùng mây
Nụ cười để quên dưới phố
Cúi đầu đếm từng bước nhỏ
Trái tim cũng quên đâu rồi!
Mùa xuân vẫn còn chờ đợi
Mẹ còn rũ áo bên thềm
Cội mai cha chưa nhặt lá
Nụ hồng còn đọng sương đêm.
Nhặt trái tim về đi em
Gió mùa này chao chát lắm
Trời mùa này chưa đủ nắng
Trái tim mười sáu dại khờ…
…Dịu dàng như hoa hồng trắng
Mỏng manh như làn sương mai
Chiều qua em đi xuống phố
Để quên bên thềm nhà ai…
Em
Em nhặt trái tim về đi
Mùa xuân vẫn còn đang đợi
Gió hát thì thầm bối rối
Khúc ca mười sáu giao mùa…
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/47451/38FD20F63A974F3485E1423752CEFE41.jpg[/image]
Chị Yêu (Tặng Chị) Hai mươi năm tình phơi hai mươi năm chị ngóng tìm mong manh lời thề cũ người tình lắc lơ lạc lối đêm thượng tuần trăng ngài ru bóng rũ mộng! hai mươi năm chị yêu người đàn bà trắng những mùa hoa cải hẹn người đàn bà vàng những cánh đồng đương con gái... người đàn bà! hai mươi năm chị... còn yêu cháy bỏng! Hobac Tặng chị đó, nhưng vẫn sợ đọc xong chị lại buồn nè!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2008 03:49:49 bởi hobac >
Sao thể tan ra cuộc tình cháy bỏng
Sao thể nặng lòng đắm đuối cả dòng sông
Sao thể mông lung giữa những khôn cùng
Em đừng chảy tan ra mà vô vọng
Chỉ có phút giây bên nhau để sống
Thì thể tan hoà nhập được mãi vào nhau
Tình ở đâu? Thuơng ở đâu...
Sóng xô dồn dập lặng sâu đáy ngầm !
18/02/2008!
Tan chảy
Rồi một ngày em nói chia tay
Thế giới ảo tan như tuyết chảy
Cố tìm lại nhưng không tìm thấy,
Nick của em ở chatroom nào?
Như thiên hà muôn triệu vì sao,
Ngôi sao em ở đâu lấp lánh?
Để mình tôi cô đơn giá lạnh
Nhớ về em trong giấc chiêm bao.
Tôi lục tìm kí ức ngày nào,
Lời dịu dàng em thường nhắn đến
Chút dỗi hờn khi tôi lỡ hẹn,
Màn hình kia chỉ có lời chào.
Bàn phím này đáng ghét làm sao?
Câu yêu thương giờ không thể gõ.
Thế giới kia như vừa sụp đổ,
Tan chảy ra dưới nhạt nhoà ánh sao.
Có còn không thế giới thực nào?
Em là thực với tình yêu tôi thực?
Với tâm hồn tổn thương, đau nhức
Tôi bay lên cùng với trời sao.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.02.2008 11:27:56 bởi Nguyễn Hoàng >
Bài thơ đầu tiên là bài thơ viết cho người ấy... Không biết khi nào HN sẽ viết bài thơ cuối cùng rồi gác bút, nhưng HN tin đó cũng sẽ là bài thơ cho người ấy.
Thơ cho Capt.Ho.
CON SÓNG CHUNG TÌNH
Xuân đã về mà anh thì xa quá
Em nghẹn lòng nhìn cánh én chao nghiêng
Biển ngoài kia còn chạnh nhớ đất liền
Nên ngọn sóng cứ ngập ngừng day dứt...
Ngôi sao đại dương dường như thao thức
Đốt cháy niềm mong nhớ tự ngàn khơi
Cánh chim trời vỗ nhịp sóng chơi vơi
Cho thương nhớ dồn lên từ mắt biếc...
Anh ở ngoài khơi, xa em biền biệt
Một bức thư thường không gửi được cho em
Thương nhớ xuôi bờ trong sóng nước ngày đêm*
Nên sóng nước cứ cồn lên thương nhớ...
Xuân ở đại dương bầu trời như oà vỡ
Xao xác hải âu tìm bạn chung tình
Hoa sóng nở trong bình minh rực rỡ
Chỉ có anh là lặng lẽ đứng một mình.
Mơ một ngày những cánh mai nhỏ xinh
Mang mùa xuân về cho em bé nhỏ
Anh đến bên em chiều xuân lộng gió
Kể em nghe chuyện con sóng chung tình...
ODG-2/08
*Tố Hoa
người đàn bà trắng những mùa hoa cải hẹn
người đàn bà vàng những cánh đồng đương con gái...
Không buồn đâu HB à. Bài thơ của HB, HN xin tặng cho một người. Cả bài này cũng vậy:
Chẳng đi qua chiến tranh
Không trải thời loạn lạc
Đời một người đàn bà
Chỉ buồn như gió thu man mác
Chỉ dài như sợi tóc mong manh.
Mong manh
Những giấc mơ nổi trôi cái thời con gái
Lối mòn đời chiếu chăn ai trải
Khăn liệm đẫm hương cho trọn giấc mơ vùi
Mong ước cứ đầy lên, khát vọng cứ đầy lên
Hạnh phúc mơ hồ
Như chiếc bóng vật vờ qua lối rẽ
Gần như thế, mà xa xôi như thế
Người đàn bà
Ba vạn sáu ngàn ngày ngủ giấc phù du.
Có gì
Trong những lời ru người ấy hát
Những tiếc nuối xa xôi mờ nhạt
Những hoài niệm mong manh về quá vãng xa rồi
Thì cũng chỉ thế thôi
Người đàn bà tội lỗi
Hạnh phúc gần hay hạnh phúc vời xa?
Trái tim người đàn bà hóa đá
In hằn vết nứt ngày xưa
Không có chỗ cho niềm đau thực tại
Cái gì là mãi mãi?
Cái gì đã phôi pha?
Trong tim người đàn bà
Không chia ranh giới
Chỉ là tiếc nuối
Chỉ là mơ.
NHL ơi, đừng như thế nữa!
Không đợi không chờ thời gian dài vô nghĩa Chẳng hận chẳng yêu sống mãi kiếp vật vờ Chờ đến một ngày không ai còn chờ nữa Yêu đến một ngày tình yêu thành vu vơ.
Thế là ngày của thơ ca thì không sao viết nổi.Nhân tình thế thái đong đưa bộn bề những điều không thể hiểu. Một ngày đẹp trời đan xen trong giọt nắng Xuân nhè nhẹ. Đậu trên vai em giọt nắng lung linh đó mà xa vời vợi. Câu nói lời thương bộc trực thanh thản như ánh nắng rọi vào từng kẽ lá.Giọt sương không kịp dấu mình,mơn man cùng cái gió Xuân se lạnh đến ửng hồng. Trái đất như bừng giấc Xuân.Đâu đó trên các cành cây,chắc đang bật lên, nhú lên những mần xanh sẽ rồi mơn mởn. Ôi mùa Xuân, ai đo được điều diệu kỳ nơi em! Cái ngày mà tuổi đôi mươi còn" Chọn những vần thơ đẹp nhất. Gởi về em khi đồi núi sang Xuân.Khi nắng vàng hanh sưởi ấm ven rừng.Khi ruộng rẫy đang đón chờ hạt giống..." Khi mà "Anh gởi cho em bài thơ thứ nhất .Của tình yêu cuộc sống đang lên.Anh muốn chòm hôn trái đất.Ôm cả bầu trời với những ánh sao đêm..." đã qua lâu rồi. Thì đã bao Xuân nhẹ lướt qua ta.Qua cả cái niềm ước vọng tôn thờ chờ đợi. Có bao giờ con người bước qua chờ đợi dúng lúc không?...Để một lần em được thấy hình anh. Cái tìm tòi cái kiếm tìm ...cứ vòng vẫn trong anh đến bao giờ nhỉ. Chỉ biết rằng trong cái suy tư trong cái ngợi nghĩ...dần dần em lại đến bên anh... Ôi mùa Xuân !
Ôi mùa Xuân nâng cánh trọn một đời...
Từng bừng sáng giọt sương trên cánh lá
Nụ tầm xuân ơi, đừng rơi nhiều lả tả
Để Xuân còn phải sống với mùa xuân !
Để còn hát ca với cuộc sống gấp trăm lần
Để còn biết một lần bước qua chờ đợi...
Để cho xuân này trang chói những vòng quay
Để mùa xuân trên mảnh đời này
Biết hát biết ru nhân tình thế thái...
Dù hanh phúc còn xa xa ngái...
Và ưư tư phiền muộn những đau lòng
Giữa Xuân này...ai đó biết ngóng trông !!?? ...
21/02/2008!
Những bài thơ ngăn ngắn, vui vui ở EDU của ODG, lưu lại để đọc cho vui::
Đời không buồn mới là lạ! Ta không sầu còn chi ta Lá không vàng còn chi lá Hoa không tàn đâu là hoa... Mỗi sáng ngày bước chân ra Đời bộn bề bao ước vọng Người vật vờ bao trông ngóng Tình thẫn thờ bao trái ngang... mỗi đời người bao hợp tan Mấy tình đời bao cay đắng Trái tim này còn trĩu nặng Hồn này buồn còn mênh mang... ODG-08
Hận Dã Tràng...
Dã Tràng xe cát biển đông...
Mặc nắng gió bão giông, mặc đời ai quay quắt
Bao năm rồi cũng mặc
Thời gian dẫu chẳng ngừng trôi...
Hận chi Dã tràng ơi,
Một phút lỡ lầm để suốt đời lận đận
Để muôn kiếp đa đoan.
Hạnh phúc trong tay hay hạnh phúc nát tan
Tìm chi nơi sóng cồn biển động?
Viên ngọc vô tri sao lại là lẽ sống
Để muôn kiếp muôn đời ôm mộng phù du?
Dẫu tình người chẳng thể đẹp thiên thu
Nhưng cũng nguyện một lần được yêu được sống
Hãy nhắm mắt khi không còn là mộng
Nở một nụ cười vì đã sống đam mê!!!
Nhớ em anh nói anh nhớ em
Mà bóng hình em anh đành quên
Vần thơ em tặng anh gửi gió
Tấm lụa em thêu giờ phai tên...
Đợi chờ cho đến bao giờ
Vầng trăng đã khuyết, vần thơ lại tròn
Đợi chờ đắm đuối nước non
Đợi chờ sông cạn đá mòn thiết tha.
Kiêu sa cái thuở đôi mươi
Em về trong nắng giọt cười lanh canh
Em nhìn đốt cả hồn anh
Tim anh treo sợi chỉ mành: Yêu em.
Trăng buồn lạc giữa mênh mông
Đêm xuân khắc khoải người mong đợi người
Thuyền tình neo chốn này thôi
Lãng du dừng bước, cuộc chơi đã tàn.
Hồ xuân sóng gợn lao xao
Hoa nghiêng bờ liễu rì rào đợi trăng
Hỏi người còn nhớ ta chăng
Ta về khăn áo đường trăng tìm người.
Yêu ai yêu sớm yêu trưa
Yêu ai yêu dại yêu khờ bấy yêu?
Yêu ai yêu sáng yêu chiều
Yêu ai núi đổ đèo xiêu mặc lòng...
Yêu mà chẳng dám nói yêu
Lòng còn ngại lắm trở chiều mây bay
Yêu người nào sợ gió lay
Chỉ e một nỗi heo may buổi chiều...
Em về phiêu lãng bến bờ
Hỏi con đò cũ bây giờ nơi đâu?
Chạnh lòng trầm mặc sông sâu
Người xa bến cũ, biết đâu đợi người?
Chiều lặng lặng lê mình qua ngõ xóm Khách viễn du lòng bận nhớ nơi nào Thơ da diết đề vào bên vạt áo Trao "Tư tình" hư ảo đến nôn nao!
Ai người năm ấy qua ngõ trước Bước vội trong chiều nhạt nắng phai, Ai người hờ hững không nhìn lại Không biết bên song nở nụ nhài!
Ngõ hồn ai cứ mở Gió đồng về mênh mang Rêu xanh mờ năm tháng Ngõ đời còn lang thang...
Nhân đọc những bài chê trách cái nghề mà mình yêu quý, là máu là thịt của mình:
BƯỚC QUA KHUNG CỬA Trước cửa lớp mỗi ngày một giây ta đứng lại Lục lại lòng mình những phiền muộn âu lo Bề bộn cuộc đời, trăn trở đói no Xin để lại sau lưng, ta bước vào cửa lớp... Cô kể em nghe, chuyện mấy ngàn năm trước Chuyện ngày sau, chuyện đất rộng trời cao Cùng em vào thăm thế giới những vì sao Cùng em đến những thẳm sâu suy tưởng... Trước mắt ta không còn chi bận vướng Chẳng còn chi là thế giới riêng mình Chẳng âu lo, chẳng phiền muộn, ân tình Trái tim đập chẳng vì mình ta nữa. Là thế đấy, là ta, người bước qua khung cửa Hai nửa cuộc đời giằng xé đan xen Viên phấn trắng viết tên mình một nửa Một nửa đời cho hai tiếng nghèo hèn... EDU - 08
Bâng khuâng !?...
Quặn mình trong nỗi đau
Xót xa với bước đường ngang trái
Rực đôi mắt khi chưa từng sợ hãi
Gồng sức lực cuối cùng vẫn bước tới tương lai
Chồi đang nhú từ thân già cội
Bật tiềng cười vỏ khô đắng vị hương
Giọt sương đêm nước mắt nhỏ trong đêm
Long lanh sáng nụ cười mai sáng!
Ngày lại trôi như nhiều năm tháng
Đêm lại buồn rả rích tiếng Mèn kêu
Trong xa xăm nào có chi nhiều...
Một giọt đắng gởi vào thương nhớ!
Khẽ khàng run trong nắng xuân bỡ ngỡ
Chồi vẫn lên muôn thuở ...bâng khuâng!
23/02/2008!
Thơ tặng Capt.Ho
CON ĐƯỜNG KỶ NIỆM
HÀ - 2/08
Anh đưa em đi dọc con đường
Trăng lặng lẽ, hai hàng cây lặng lẽ
Em đã cố giữ chân mình thật khẽ
nhưng cũng làm xô dạt cả trời đêm.
Con đường mòn, bao nhiêu vết chân quen
Dấu xa xưa lặng thầm không cất tiếng
Em tự hỏi có bao nhiêu kỷ niệm
Sỏi đá ven đường còn in dấu, còn không?
Anh một bên, một bên là mênh mông
Anh ấm áp vòng tay ôm rất nhẹ
Con đường trăng thì cứ dài lặng lẽ
Sỏi đá ven đường run rẩy giữa hư không.
Em chợt nghĩ phải chăng tất cả
những mối tình in dấu con đường quen
những lứa đôi say đắm dưới sương đêm
Kỷ niệm hằn in, chẳng bao giờ mất được
Con đường nhỏ từ ngàn năm về trước
Vẫn lặng thầm nâng bước những người yêu
Chợt se lòng, sỏi đá có bao nhiêu
Mà muôn thuở cứ ven đường lặng lẽ!
Em chợt nghĩ tình yêu em cũng thế
Lặng lẽ bên đường, không bận bước chân anh.
(Nhớ một câu thơ cũ tặng Mc-Ho: ... tình em sỏi đá
Muôn thủa nằm bên vệ đường...)
CHIỀU NAY BIỂN VẮNG
Biển buồn quá chiều nay người xa vắng
Cánh chim trời vời vợi nắng xiêu xiêu
Lòng ta buồn se sắt nỗi cô liêu
Bờ xa quá dấu sóng vờn xa quá...
Ta đứng lặng giữa bãi bờ xa lạ
Muốn gọi tên người nhưng uất nghẹn trầm sâu
Mắt người còn bận dõi chốn nào đâu
Nên ta đấy mà sóng triều phiêu dạt.
Thôi buồn chi, lời hẹn thề đã nhạt
nắng đã phai người thì đã quên rồi
Chút buồn này nói nhỏ với ta thôi
Rồi gởi gió cho nỗi niềm tan tác...
ODG-2/08
ODG - Mấy vần thơ lẻ:
Đảo điên gió cuốn qua ghềnh
Lá vàng rụng xuống bồng bềnh chao nghiêng.
Đảo điên sóng dội mạn thuyền
Chòng chành ướt nửa lời nguyền năm xưa.
Thay một nhành hoa người gởi đến
Một giọt thơ buồn vần chia đôi
Một nửa mái chèo thuyền lẻ bến
Cô liêu nửa bóng tình phai phôi!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: