BIỂN CẠN...
Biển đã cạn, hồn ta dường cũng cạn
Bờ nối dài cho vô tận buồn đau
Ru hết cuộc đời mà chưa thấu lòng nhau
Sóng gào thét mà đá ghềnh câm lặng...
Viết ở cửa Lý
KHOẢNG KHẮC BÌNH YÊN
Có một vầng trăng cháy giữa dòng sông
Bãi cát trắng con "bò thần" lạc lối
Em tinh nghịch bày trò sám hối
cầu nguyện cho mình mãi mãi bên nhau.
Có những vì sao lấp lánh ở trên đầu
Có khoảng khắc dài bằng đắm say một thuở
Có biển ồn ào cho bờ nức nở
có mái chèo khua vỡ vầng trăng...
Cuối chân trời rơi xuống giọt sao băng
Anh hái tặng em thả vào trong mắt biếc
Cái khoảng khắc biển với bờ rên xiết
Em đã tan vào biển mặn chông chênh...
Cho em trôi trên sóng nước bồng bềnh
Anh dang rộng đôi vòng tay che chở
Chỉ là vòng tay, chỉ là hơi thở
Đến bây giờ em vẫn thấy bình yên.
Đến bây giờ vẫn chẳng thể quên
Một đêm trăng dấu em hằn trên cát
Sóng thì thầm và biển đêm dào dạt
Em giữ giọt sao trời anh đã hái tặng em...
HÀNGUYỄN - 2/08
Anh và em hai nửa...
(Nhớ mc_ho)
Anh và em hai đứa ở hai nơi
Hai nửa ở hai đầu thế giới
Giữa đôi ta là không gian vời vợi
Là mịt mờ biển sóng trùng khơi.
Anh và em hai nửa ở hai nơi
Những đêm thâu một mình trên biển vắng
Anh nhớ khoảng trời em đầy nắng
Anh ước thật gần để anh nắm bàn tay.
Giữa trập trùng những con sóng bủa vây
Tàu anh đi cứ dùng dằng day dứt
Anh ước được ngồi bên em rất thật
Để mắt em nhìn thiêu đốt cả lòng anh.
Trời cứ xanh, và biển cứ xanh
Chẳng biết cho anh nhớ thương da diết.
Sóng bạc đầu, nắng nở hoa mải miết
Chẳng biết cho anh mong ngóng đến ngày về.
Mong đến ngày về đi dưới trăng quê
Nhặt hộ em lá sầu đông vương trên mái tóc
Trăng ở đại dương chỉ làm anh muốn khóc,
bởi miên man buồn, miên man sóng, miên man...
Tàu anh đi giữa làn nước hợp, tan
Anh nhớ mắt em trên đầu ngọn sóng
Anh nghe tiếng em, bờ xa vang vọng
Anh và em, hai nửa ở hai đầu...
HàNguyễn - 07
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.03.2008 08:14:54 bởi HÀNGUYÊN >
Trích đoạn: HÀNGUYÊN
BIỂN CẠN...
Biển đã cạn, hồn ta dường cũng cạn
Bờ nối dài cho vô tận buồn đau
Ru hết cuộc đời mà chưa thấu lòng nhau
Sóng gào thét mà đá ghềnh câm lặng...
Biển đã cạn... sóng lại còn bạc trắng
Bờ vô hồn đơn lẻ dưới trăng côi
Lòng kiên nhẫn nghe thể nào đã hết rồi
Sao câm lặng đá ghềnh khi sóng còn gào thét !?
Xa xăm
Xa xăm một cõi đi về
Hỏi người còn nhớ lời thề năm xưa?
Dấu hài đã nhạt nắng mưa
Tóc xanh đã bạc, song thưa gió về
Vườn hoang cỏ dại bốn bề
Hồn hoang lành lạnh cơn mê vô thường.
Tình như sỏi đá khiêm nhường
Xót xa muôn thuở vệ đường lặng câm.
Thả tình cho gió bay đi
Người ơi kìa gió lên!
Đêm qua hoa sầu đông nở vội,
Để sáng nay bối rối
Gió lên hoa tím khung trời.
Chợt thấy buồn chơi vơi
Thương cây sầu đông năm trước,
Hoa tím rụng dưới tàn cây sướt mướt
Khóc cuộc tình nào xa...
Gió lên, rồi đi qua
Bao trăn trở, nhọc nhằn, hối tiếc.
Sầu đông lên lộc biếc
Khi tình nương gió bay đi...
Nào tiếc chi, nào có hận chi
một thời dở dang, một trời tan vỡ
Hoa sầu đông đêm qua lại nở
Rồi bao giờ lại theo gió bay đi...?
Thôi đừng...
Thôi đừng gọi tên em làm chi nữa
Em chỉ là bóng chim lướt ngang ô cửa
Một chiều đông lãng đãng mây trôi
Khi anh nhận ra em, em đã đi rồi...
Anh đừng gọi tên em làm chi nữa
Em đã đến tìm anh với nụ cười rạng rỡ
Với dại khờ dù qua tháng qua năm,
Khi anh biết em, tất cả đã muộn mằn...
Thôi đừng gọi tên em làm chi nữa
Sau những phút giây em da diết đợi chờ.
Em nén chặt trái tim này tan vỡ
Anh biết em đau, nhưng em lỡ xa rồi…
Với cuộc đời này em đã chỉ thế thôi!
Em đã đợi khi anh không biết đợi
Em đã khóc những đêm thâu vời vợi...
Anh biết đơn côi
nhưng em đã đi rồi...
Thôi đừng gọi tên em làm chi nữa
Để em đi với dĩ vãng bình yên
Để em đi với tất cả lãng quên
Anh,
đừng gọi tên em làm chi nữa...
(Những ngày không có mail)
SẼ CÓ MỘT NGÀY...
(Nhớ Capt. Ho)
Sẽ có một ngày em không trở lại
Em phải đi về phía mặt trời
Sẽ có một ngày em quên chờ đợi
Bởi em phải về với cõi hư vô...
Biển vẫn sẽ ầm ào nghềnh đá sóng xô
Hải âu cuối trời vẫn không thôi chao liệng
Sóng vẫn thế, vẫn ngàn đời lên tiếng
Hát bài ca về tình biển khôn cùng...
Sẽ có một ngày anh với gió muôn trùng
Chợt thấy vắng phía bên em vẫn đứng,
Nắng sẽ quá nhiều trong căn phòng trống,
Và thời gian thì quá rộng, quá dài...
Em sẽ khóc, từ xa, em sẽ khóc,
Nếu anh buồn lặng bước giữa cô đơn.
Em sẽ chẳng thể nào làm được gì hơn
Để chở che cho người em yêu quý nhất.
Nếu có một ngày, một ngày như vậy thật
Xin anh hãy cười, cho em được bình yên.
Xin trời cao, xin biển rộng dịu hiền,
Hãy hát cho anh, bài ca em đã hát...
...
Bởi biển xanh nên tình anh bát ngát
Cho em về yên ngủ giữa vòng tay.
Một chiều cửa Lý
Hạt cát nào từng in dấu môi em?
Một chiều xưa em cùng anh ra biển
Biển quá nồng nàn nên bờ tận hiến
E ấp tình yêu trao giữa muôn trùng.
Tảng đá nào nơi hai đứa ngồi chung?
Em e lệ mắt nhìn anh âu yếm
Và hai đứa quên đâu là bờ bến
Biển quay cuồng, bờ cũng ngả nghiêng say.
Và có chiều nào như buổi chiều nay?
Anh thơ thẩn một mình trên bãi cát ...
Sóng quay cuồng dội vào bờ tan nát
Như trái tim anh cũng vụn vỡ lâu rồi...
Xa vắng nào vời vợi giữa trùng khơi
Em như gió phiêu du miền xa thẳm
Anh như sóng dẫu có yêu bờ lắm
Thì cuối cùng cũng hát khúc chia phôi.
Đau đến trọn đời cũng chỉ bấy nhiêu thôi
Bờ vẫn đấy, sóng muôn trùng vẫn đấy
Chỉ anh và em là xa xôi đến vậy
Nên bãi biển chiều nay cát trắng lạnh lùng.
(HàNguyên - Viết cùng DaoPhanDung*)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.03.2008 08:46:32 bởi HÀNGUYÊN >
BẢN NHÁP THỨ n.... - Thơ tặng MC-Hohen Em muốn viết một bài thơ tặng anh Người yêu em từ năm em mười sáu Cái thủa ban sơ mười rằm trăng náu Đã biết có anh là bến đỗ cuối cùng
Thơ em toàn những câu chữ mông lung
Không chứa nổi tấm lòng em trong đó
Vần điệu mơ hồ, ngẩn ngơ mây gió
Nói làm sao những cùng tận yêu, hờn?
Em muốn viết một bài thơ tặng anh
mà vần gieo từ đầu xuân sang hạ
mà ý mang qua mấy miền đất lạ
mà đến giờ thơ vẫn chẳng thành thơ...
BẢN NHÁP THỨ n+1
...
Em muốn viết một bài thơ tặng anh
mà vần gieo từ đầu xuân sang hạ
mà ý mang qua mấy miền đất lạ
mà đến giờ thơ vẫn chẳng thành thơ...
Anh quá xa xôi, hay em quá ơ hờ Con đường ta đi đã dài qua năm tháng Những bận rộn đời thường, những lo toan mưa nắng Biết bao điều mà không thể viết thành thơ... Vụn vặt cuộc đời, vụn vặt giấc mơ Vợ chồng mình như Ngưu Lang Chức Nữ Mỗi năm đôi lần gặp nhau vội vã Thương nhớ thì nhiều, năm tháng chẳng đợi đâu... Nước mắt em buồn tháng bảy mưa ngâu Những cuộc chia ly dài vô cùng tận Lo em một mình chợ đời lận đận Nên mỗi bức thư về lại thương xót khôn nguôi... Mong mỗi ngày qua cho em một nụ cười Cho thanh thản lòng anh giữa miền sóng gió Mong mỗi ngày qua trăng trong nắng đỏ Cho tàu anh đi đỡ day dứt nhọc nhằn... .....
HÀ NGUYÊN
Em muốn viết một bài thơ đẹp nhất
Dành tặng anh mà sao khó vô cùng
Câu chữ nửa vời, suy tưởng cứ mông lung
Em không biết tại sao, em không biết.
Muốn tặng cho anh những lời tha thiết
Bởi tháng năm xa nào đã xích lại gần
Bề bộn cuộc đời còn bao nỗi phân vân
Mà vần điệu cứ nhạt nhoà xa vắng...
...
Anh là người còn bận theo gió nắng
Bến bờ xa ru những khát vọng xa
Biển thì rộng mà em thì xa quá
Sóng nước trôi xa nỗi nhớ quê nhà
Viết cùng DaoPhanDung
Em lại đứng một mình bên biển vắng
Mắt dõi nhìn, xa lắm, cánh buồm quen
Nơi xa ấy, giữa muôn trùng cánh sóng
Anh chắc đang buồn vợi vợi nỗi thương em!
Yêu mới biết tình yêu là chờ đợi
Là lo âu, là khắc khoải từng giây
Là hờn tủi, là cô đơn, mộng mị
Là khát thèm hơi ấm một vòng tay ...
Yêu mới biết ngày mỗi ngày nỗi nhớ
Nỗi xót xa mong đợi cứ đầy lên
Trong quạnh vắng đơn côi lòng mơ tưởng
Đến một ngày em có anh kề bên...
Em thầm khóc thương cho nàng Chức Nữ
Tức tưởi chờ đau đáu một ngày Ngâu
Em thầm khóc thương cho tình của biển
Nửa mặt cười che lấp nửa mặt đau ...
Nhưng dẫu thế biển suốt đời vẫn hát
Em suốt đời vẫn đợi cánh buồm anh
Như sóng biển xanh miên man bờ cát
Từ vạn trùng xa về cùng gió ngọt lành
Em lại đứng một mình bên biển vắng
Ngắm tà dương rực rỡ cuối trời chiều
Em nhắm mắt gửi nụ hôn theo nắng
Gửi đến người say đắm một tình yêu!
HÀ NGUYÊN
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.03.2008 20:34:31 bởi HÀNGUYÊN >