Để Tiêu Tương sầu lặng bến chơi vơi
(Riêng tặng anh Bảo và Thúy Anh )
Anh đã từng buồn nhưng chưa từng biết khổ
Anh đã từng đau nhưng thật sự chẳng sầu
Bao bóng thời gian cứ thế cuốn trôi mau
Anh vẫn đợi nhưng cửa lòng hoài chẳng mở
Từng Thu về vội cây trơ cành lá đổ
Bao Xuân vụt qua anh chẳng đếm én bay
Đêm tịch liêu vẫn oằn oại vóc khô gầy
Đành mưọn gió vui cùng mây và chờ sao dần tắt
Rồi em đến cho rừng hoa khoe sắc
Cho nắng về trải lụa bước anh đi
Cho ánh hồng tươi rực nét xuân thì
Cho nhung nhớ bùng lên trong khóe mắt
Tình chưa ấm môi chưa nồng sao dáng hoa chìm mất
Sóng chưa say sao thuyền đã vội rời
Để Tiêu Tương sầu lặng bến chơi vơi
Và sông nước thở than buồn trống vắng
Mưa mãi rơi vì mây đầy cay đắng
Bóng xế tàn anh đã hiểu nỗi đau
Tóc ngả màu nhưng tình mãi đậm sâu
Thì em ơi anh giờ đây đã ngã .
Uyên Phương Minh Nguyệt
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.07.2009 10:52:17 bởi Uyên Phương Minh Nguyệt >