mathattinh
-
Số bài
:
4
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 05.02.2008
|
Thơ lang thang!
-
11.02.2008 10:50:33
Những bài thơ cóp nhặt của những người bạn và những nhà thơ vô danh, nếu ai biết tên tác giả thì xin giúp mình cập nhật. Cảm ơn rất nhiều!!! Cuối con đường... Tác giả: không rõ. Có bao giờ ở giữa những cơn mưa Anh nghe thấy tiếng tim em oà vỡ Có bao giờ ở giữa mùa phượng nhớ Lời từ tạ bất ngờ chẳng nói được từ tim Em đã dặn nhiều rồi, rằng: cứ hãy lặng im Và chuyện ngày xưa, rồi coi như sương khói Nỗi nhớ, Tình yêu làm trái tim buốt nhói Càng cố, càng quên, càng thấy nhớ riêng mình Đã bao nhiêu lần nén cảm xúc, lặng thinh Anh còn tin vào Cổ tích không? Hay tin vào Cầu vồng hiện lên trong khoảnh khắc? Tình yêu cứ như trò chơi với những viên xúc xắc Ngỡ đã có rất nhiều nhưng hoá chẳng bao nhiêu Em chẳng muốn đâu, nói lại mãi bao điều Phượng đã cháy cạn mình từ hồng hoang thở ấy Em cũng thế, cháy cạn mình những niềm yêu rưng rẩy Những nồng nàn từng thắp sáng trái tim Nói gì đây, khi giữa chúng mình chỉ là những lặng im? Cả anh, cả em và cơn mưa đầu hạ... Đành thôi anh, thả tình theo sắc Lá Dẫu có một Thiên thần luôn dõi bước chân quen ... Cuối con đường chiều, còn Kỷ Niệm và... Em....! ---------------------------------------------------- Gió... Tác giả: bà chị của mình. (hãy hiểu theo cách của riêng mình) Khi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên Gió đang thổi Em bảo là em sẽ không thể yêu ai Anh cười ... "Thấy gió không?" "Không" "Ừ ! tất nhiên" "Sao còn hỏi ?" "Ừ ! thế nghĩ Gió màu gì ?" "Đã ko ai thấy thì sao có màu sắc ? À ko ! là ... màu trắng ?" "Ừ !" "Sao là trắng ?" Anh cười ... Ai lại hỏi thế Ai lại trả lời thế ... "Nếu như mà gió có màu khác, thì gió sẽ màu gì ?" Anh lại hỏi Tự nhiên em cũng cười... Gió trắng... Lần thứ 2 chúng ta gặp nhau Anh lại nhắc đến chuyện cũ "Em sẽ không yêu ai cả" Em khẽ đáp , mắt nhìn trời dịu dàng Ngoài kia gió đang thổi "Vẫn nghĩ thế à" "Ừ !" "Nhưng sẽ không , chứ ko còn không thể , phải không " "Ừ" "Gió trong veo anh nhỉ" "Ừ! màu trắng mà" ... Gió trắng... Nhiều lần sau chúng ta gặp nhau Anh không hỏi nữa Em cũng không nói Gió bâng quơ lướt qua Vội vã ... Mang theo một cái gì đấy... Gió vấp té Thứ gió mang theo như nước bao lấy ,thấm vào tim em Bắt đầu ... nó có hình bóng một người Bóng người nhạt nhòa như sinh ra từ màu trắng Gió trắng ... Nhưng một ngày chúng ta gặp nhau Gió vẫn đang thổi "Anh" Em cười ... rồi cau mày Cạnh anh có một người khác nữa "Ai vậy anh" "Ừ ! Cô ấy là .." Anh nhìn cô ấy dịu dàng , đôi mắt ánh lên tia hạnh phúc Em hiểu rồi ... "Gió màu gì ?" "Hả " "Không có gì" ... Lành lạnh Gió đừng thổi nữa ... Gió trắng ... Từ giây phút đầu tiên tôi gặp người bóng tối đã nhấn chìm tôi vào mê dại. Lúc tôi nhận ra cảm xúc của mình người đã có một linh hồn khác cạnh bên ...vậy nên... điều duy nhất tôi có thể làm... là khóa chặt tất cả sau góc tối của tâm hồn mình. Và chờ đợi.* Chờ đợi một ngày một người đến... Em lại cười... Như anh... "Gió màu gì ?" "Màu trắng ?" "Không ! màu đỏ" Gió trắng ... ------------------------------------------------ (Còn tiếp)
Sống như dùng binh, phải trá nguỵ!!!
|
|