Ban Mê Quê Tôi!
Chinh Nguyen 12.02.2008 02:27:54 (permalink)
0
EM ƠI LÀ EM.

Em ơi là em...!
Nhớ quá gây thèm
Đưa tay vào mộng
Mở hình ra xem

Em ơi là em..!
Thân xác chưa quen
Nhưng hồn đã lẫn
Vào nhau say mèm.

Em hỡi là em...!
Quấn quít môi mềm
Giữa đêm đông lạnh
Ân ái ấm êm

Em hỡi là em...!
Rồi cũng mình ta
xô lệch chăn gối
Chuyện tình đêm qua



#1
    Chinh Nguyen 12.02.2008 04:24:10 (permalink)
    0
    KHÓC CHI EM.

    Khóc tủi chi em đã lỡ rồi
    Yêu thương không trọn .. lại xa xôi
    Những bài thơ viết trong nhung nhớ
    Anh gởi cho em ở mộng thôi

    Hôn em anh gởi gió trao em
    Gió sẽ hôn em ở bên rèm
    Đưa mắt qua song ... Đừng ngóng đợi !
    Hãy nuốt lệ trào trên má hoen.

    "Cho em khóc để trút cơn buồn"
    Mường tượng hình dung má lệ tuôn
    Ai lau nước mắt cho em nhỉ
    Hay chỉ mình em với đoạn trường

    Thôi đừng khóc nữa chỉ thêm sầu
    Đời người nửa kiếp cuộc nương dâu
    Nghiệp chướng đành mang gieo bến lạ
    Đem cả tình điên gói tặng nhau...!
    #2
      Chinh Nguyen 12.02.2008 04:28:27 (permalink)
      0
      GIẬN HỜN

      Em nhé, đừng giận anh rồi tiếc nuối
      cho ngày dài và nắng úa bên song
      Hãy cho anh một vạn lần tạ lỗi
      Hứa cùng em, anh đi hết mộng lòng.

      Em nhé, gặp nhau ân tình lỡ dở
      Anh héo mòn, em cũng chẳng gì hơn
      Đời bèo trôi sông dài buồn xứ lạ
      Chết cho nhau, kẻo hối lúc giỗi hờn.

      Em nhớ nhé, que diêm anh đã đốt
      Cháy tình anh và bốc lửa lòng em
      Giữa thu đi lá vàng rơi ngập lối
      Đông sẽ về anh sợ chữ hờn ghen.

      Thôi em nhé... Tình anh em đã nhận
      Hãy ủ vào cho lòng ấm đôi ta
      Hãy cho nhau một lần bằng mật ngọt
      Đời chúng mình đã phiền muộn xót xa.
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.02.2008 04:29:37 bởi Chinh Nguyen >
      #3
        Viet duong nhan 12.02.2008 06:16:06 (permalink)
        0
        Kính chào Nhà Thơ Chinh Nguyên đến với "Vườn Thơ" VNTQ - Nhân dịp đầu Xuân, vdn kính chúc Thi Sĩ & bảo quyến AN KHANG THỊNH VƯỢNG.
        Kính
        VDN
        #4
          Chinh Nguyen 12.02.2008 10:59:53 (permalink)
          0
          Tiếng Gọi Mênh Mang.
          Đời tôi đã đi hoang như thú dữ
          Chạy điên cuồng biệt xứ, hận trả vay...!

          Mặc mẹ khóc, sầu anh em cấu xé
          Máu thân quen loang rộng cả biển đầy.
           
          Tôi muốn hỏi, hỡi thân người hồn thú
          Sao lỡ nào bôi mặt cắn xé nhau ?
          Vất gươm đi, tay anh đang nhuộm máu
          Của đồng bào, ruột thịt đang đớn đau
           
          Luôn nhắc hỏi, những bạn bè cùng tuyến.
          Ác nhân kia có phải giống Lạc Long
          Sao không lấy thân tình ôm lấy nó
          Hắn cắn anh, nhưng tủi nhục trong lòng.
           
          Rồi từ đó tôi nhìn hai con thú
          Chém giết, hận thù, chết giữa sân nhà
          Trên quê hương, xót lòng, đau tim vỡ
          Họ cùng nhau một mẹ đã sinh ra...!
           
          Đưa mắt với mây trời hồn đông lạnh
          Lệ hiên rơi nghiêng ngả gió đùa ngang
          Lòng hoang tưởng mẹ gìa rơi nước mắt
          Khóc anh em...!  Tôi thét gọi mênh mang....!
           
          Chinh Nguyên
          #5
            Chinh Nguyen 12.02.2008 11:14:03 (permalink)
            0
            Chào chị Việt Dương Nhân.

            Rất cám ơn chị đã gởi e-mail chúc tết.
            Xin chúc chị an bình trong năm mới

            Chinh Nguyên
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.02.2008 11:15:21 bởi Chinh Nguyen >
            #6
              Đông Anh 12.02.2008 11:17:55 (permalink)
              0

              Ðôi Lời Về Mẹ của Chinh Nguyên

              Mẹ già như chuối ba hương
              Như cây khế ngọt, như đường mía lau



              Mẹ như nước trong nguồn, với tình thương yêu vô tận dành cho đàn con. Mẹ Việt Nam có những niềm đau vì đất nước, có những nỗi khổ vì chồng, lại có cả những cay đắng vì con. Tất cả những cay đắng, niềm đau và nỗi khổ ấy đã làm còng lưng mẹ, nhưng ý chí mẹ vẫn quật cường, vẫn vươn lên, vẫn vượt muôn ngàn khổ ải để bao bọc đàn con, để tiến về phía trước. Mẹ của Chinh Nguyên là một trong những bà mẹ Việt Nam đó.
              Bà gánh việc nhà chồng, chịu đựng những bất hòa do chính kiến giữa anh em bên chồng. Chồng đi xa vì lý tưởng, bà sống trong nỗi cô đơn qua tháng năm dài quạnh quẽ. Cánh tay gầy guộc làm mọi việc cực nhọc để nuôi con, mong cho nên người.
              Suốt những tháng năm dài cô quạnh giữa phồn hoa đô hội, sống nghèo nàn giữa xa hoa. Chồng thì biệt tăm, gia đình chồng ở xa biền biệt, không biết trông cậy vào ai. Một mình bà, chỉ một mình bà bươn chải kiếm ăn. Sống trong một căn lều rách nát trên đất chùa. Ðem tấm thân còm cõi làm phu hồ kiếm cơm nuôi ba con bé dại. Chinh Nguyên lớn nhất cũng chỉ có 7 tuổi đã phải trông hai đứa em cho mẹ đi làm. Thảm nhất là hôm mẹ đau, nằm trong góc căn lều tối tăm, không thuốc, không cháo, không cơm! Ba đứa con chỉ biết nhìn nhau khóc. Lời dặn dò của mẹ như lời chối chăng: “Nếu mẹ ốm ỳ không đi làm được, con dẫn hai em lên chùa gặp sư cụ”. Chinh Nguyên đã phải đi lên chùa, đến từng nhà xin thuốc về cho mẹ uống.
              Mẹ làm bất cứ việc gì miễn là nuôi được đàn con. Hai mẹ con, một bóng gày gò dắt theo đứa con nhỏ ra bến Phà Ðen hốt than vụn về đun bếp chiên bánh cam. Sáng tinh mơ mẹ gánh bánh cam và chảo mợ sôi đi bán dạo dọc phố. Chiều về có chút gạo chút mắm nuôi con.
              Mẹ Việt Nam không bao giờ nghĩ đến bản thân, chỉ nghĩ đến gia đình và luôn nghĩ đến đàn con. Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào. Tình mẹ bao la như trời như biển. Ý Mẹ không bao giờ kể công và luôn dấu nỗi khổ cho riêng mình. Giọt nước mắt nếu có thì cũng là những giot nước mắt âm thầm giữa canh khuya mà không bao giờ con thấy được.
              Mẹ là dòng suối ngọt. Bất cứ lúc nào và bất cứ hoàn cảnh nào mẹ vẫn cứ mỉm cười. Nói với con ngọt ngào như đường như mật, nhẹ nhàng như gió như mây. Mẹ đem tất cả tình thương nồng ấm cho con. Không những cho trái tim mà cho cả cuộc đời.

              Đông Anh

              M ẹ ….M ẹ…!

              Mẹ, Mẹ…! Đời con nghèo thân vất vưởng
              Nợ quê hương gánh mãi tuổi xế chiều
              Ba mươi năm lẻ vẫn mang hận lụy
              Đời bèo trôi sông lạ tủi nhục nhiều

              Mẹ, Mẹ ba mươi tháng tư rồi đấy
              Thân mẹ gầy cúi mãi mỏi lưng còng
              Con lưu lạc tìm đường về cố quốc
              Mẹ đừng buồn, cùng đừng đứng chờ mong

              Mẹ, Mẹ con quì đây, đầu vái lạy
              Quay hướng nhìn con dõi mắt hướng đông
              Khóc thương mẹ, tủi quê nghèo vận nước
              Ước một ngày đường hoa chợt đơm bông



              Kính dâng mẹ và dì Chúc.
              Con viết ra một đoạn đời nhọc nhằn của mẹ và dì.

              San Jose March 11, 2005

              (Trích trong tuyển tập truyện ngắn "Mẹ Tôi")
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.02.2008 12:05:34 bởi Đông Anh >
              #7
                Tâm Thơ 12.02.2008 13:08:55 (permalink)
                0
                chào hai Bác Đông Anh, Chinh Nguyên,
                 
                TT không ngờ gặp hai bác trong đây. TT xin kính chúc hai bác gặt hái nhiều bài vở cho Văn Thơ Lạc Việt, sức khỏe dồi dào, AN KHANG THỊNH VƯỢNG.
                 
                Kính,
                TT
                #8
                  Chinh Nguyen 02.03.2008 11:47:16 (permalink)
                  0
                  Nơi anh đến

                  Nơi anh đến lá xanh chưa đổi sắc
                  Nhưng thu phong nhè nhẹ thổi về nguồn
                  Giọt sương sớm đang lung linh lay động
                  Như giọt tình gọi nắng thủa chân non.
                   
                  Đường mơ cũ dấu yêu xưa vẫn thế
                  Ôm vào đời dứng lặng ngó lá bay
                  Lời vang vọng trong tâm tư từng đứa
                  bạn bè xưa, ôi tổn thức dâng đầy
                   
                  Sáng hôm nay mặt trời chưa ló dạng
                  Lệ hiên đêm tiếc nhớ nhắc thu hoài
                  Thu năm ấy anh vui xoa tóc rối
                  Mắt em cười nũng nịu hồn chờ ai...?
                   
                  Dòng mực tím em viết thơ lên giấy
                  Chuyên chở tình, lòng nhún nhẩy vành khuyên
                  Trưng Vương xưa lá me bay vui quá
                  Đường Sài Gòn vạt áo trắng làm duyên
                   
                  San Jose nắng vừa lên sưởi ấm
                  Hong lá xanh cho đổi sác úa gầy
                  Gió gây lạnh lòng lao chao sợi nhớ
                  Saì Gòn xưa, em bóng dáng thơ ngây...!
                   
                  Chinh Nguyên
                  #9
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9