Săn em
ĐÙA ANH
Em đùa
bịt mắt hù anh
Bàn tay
mềm mại bao quanh tối sầm
Nhe răng
em nghiến âm thầm
Nhà ngươi
có biết ai cầm tay che
Lóng tay
anh khe khẽ nghe
Mùi hương
nồng ấm nhẹ từ tóc mây
Có ai
nào khác đâu nầy
Mỉm cười
bảo khẻ em yêu trêu hòai
Không đề Mặt trời bé nhỏ trong tim Và thời gian chết im lìm giữa trưa Cả hai thành một cơn mưa Xót xa tưới ngập ruột thừa, ruột non Chán chê mãi một đường mòn Hôm qua phổi bị đánh đòn suốt đêm Hô Bảo Nghĩa
MÀ VIẾT
Hôm qua em vẽ cái gì
Anh nhìn không hiểu thứ chi lạ lùng
Nhìn sơ giống đóa hồng nhung
Nhìn kỹ y hệt cái cung cong vòng
Có cây tên giữa đường cong
Hình như em muốn vươn nòng bắn ai
Sáng nay gặp cứ hỏi hòai
Em cười không nói viết ilove you....
Gót hoa hồng Một bữa anh là mưa xuống em Em giương ô tím che mà xem Thì mưa đã hóa thành làn gió Luồn mãi vào trong chiếc áo len Một bữa anh là con mèo miu Em ôm ấp nó, vuốt ve chiều Có lúc em đùa, miu bị nhột Nhảy phắt ra ngoài đôi tay yêu Một bữa anh là con ruồi nhỏ Lạc cánh rơi vào bát miến cua Em đưa sợi miến lên _trong suốt Nào có gì đâu_vẫn ngon à! Một bữa anh là anh đích thực Nắm tay em bàn chuyện tương lai… Và anh ở khắp nơi em đến Theo gót hoa hồng cả chỗ khai! Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.03.2008 22:43:52 bởi Hô Bảo Nghĩa >
GÓT HOA DẠI
Một bữa anh lạc vườn rau muống
Em cỏ dại mọc giữa bờ mương
Anh bướm trắng đậu ỡ trong vườn
Rung rinh gió bướm vương cỏ dại
Đóa quỳnh hương nhà ai mắc cỡ
Nụ cúc vàng hờ hững suy tư
Tím ngần như bông hoa rau muống
Cỏ dại then thuồng gót ngây thơ
Tâm sự cùng Giời Ngửa mặt lên trời, hỏi: Giời ơi! Làm sao nàng lại dám lừa tôi! Bao nhiêu công sức tôi vun đắp Mà tình duyên, sao vỡ, hở Giời? ...Tối qua, thứ bảy, hận làm sao! Tôi thấy nàng đi với thằng nào? Giời ạ, hỏi nàng, nàng nũng nịu, “Rằng, anh ghen gió, nói tào lao…” Làm sao tôi lại nói tào lao! Khi mắt tôi chưa kém nỗi nào Rõ ràng bên nách nàng hôm ấy Có một người tuổi trẻ, to cao... Giời ơi, đau xót quá! Giời ơi! Lòng tôi tan nát hết cả rồi! Hỏi Giời, khi trước cùng Bà Đất, Giời có ghen? Có xót? Như tôi? Ta hiểu lòng ngươi, hỡi kẻ kia! Vì ta quá rõ cảnh chia lìa. Tình yêu đã đốt ta thành lửa, Để được yêu bằng sóng nắng tia… Ôi ! Ánh nắng vàng ôm cả bốn mùa, Từ xa hôn gió, gửi mây mưa… Lòng ta yêu đất, xanh hy vọng! Của ngày mai và của ngày xưa… …Ngày xưa, Đất đẹp nhất thiên hà, Bao chàng tinh tú cứ lân la… Nhưng, Nàng Đất đã yêu ta nhất! Vũ trụ vô cùng với thiết tha… Ta đã từng ghen nổ đất trời, Đại Hồng Thủy đó, đỏ mưa rơi! Vì ta còn biết yêu nồng cháy, Nên Đất còn theo hướng Mặt Trời! Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.02.2008 10:55:16 bởi Hô Bảo Nghĩa >
TÂM SỰ CÙNG GIỜI
Giời ơi giời nắng quá giời
Mồ hôi tôi đổ rơi rơi quá chừng
Giời ơi mưa xuống tôi mừng
Tôi mua trái quýt tôi bưng cho giời..
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.03.2008 23:14:41 bởi maiyeuem >
Bài tập tình yêu Vừa mới gặp em xong, Đã nhớ em quá đỗi! Ai bảo tình như không? Ai bảo em giận dỗi? Cho nên chuyện chúng mình, Như học trò nói dối Một hôm cô giáo hỏi: Vở bài tập đâu rồi?... Hô Bảo Nghĩa
Dù ngươi... Dù ngươi - một nửa loài người đó, Ta cũng là Ta, cũng đế vương! Dù Ngươi nhõng nhẹo đòi dân chủ, Ta vẫn cho Ngươi được như thường! Dù Ngươi bắt nạt ta cơm bữa, Ta vẫn cưng Ngươi, quý hoá Ngươi, Dù Ngươi có biến thành sư tử, Ta cưỡi lên bờm Ngươi như chơi! Dù Ngươi nũng nịu đòi đưa đón, Ta cũng đành đi bộ đón Ngươi. Dù Ngươi cứ nói điều không có, Ta cũng coi là có cho rồi! Dù Ngươi xinh thế, ngoan như thế, Ta cũng đành nhắm mắt, đưa tai … Vì sao việc lớn trong thiên hạ, Vẫn phải “Tay dài “? Ta chấp ngươi! Hô Bảo Nghĩa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2008 11:54:10 bởi Hô Bảo Nghĩa >
“Lời kỹ nữ” Cánh én về đâu, cho gái theo Ở đây tình bạc với thân nghèo Gái đi, bạc bẽo còn theo nữa Nhảy phắt lên trời, tát gió reo Ngheo!...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.03.2008 22:21:13 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Lửa cho em Đã suốt một đời anh, Chỉ chực chờ ngọn lửa Anh chẳng biết bao giờ? Anh sẽ thành lửa đỏ! Ngọn lửa đỏ xé cuộc đời ra mảnh nhỏ Trộn lẫn vào nhau, se kết lại - bền hơn! Có bao giờ cô đơn? Khi sắp xa những người thân thích Trong tim một ngọn lửa chập chờn… Em sắp xa rồi, Hà nội Gió sắp thổi vào cuộc đời con gái Đã từng bình yên... Buổi đầu tiên, Cùng một nơi để đi và đến Sao chẳng hẹn cùng đường? Còn những điều vấn vương Em có đành để lại Để một chiều kia, người con trai Hà nội Cháy bùng lên ngọn lửa Muốn thiêu chảy cả không gian cách trở Cuối cùng anh cũng có Một mảnh lửa tàn lén gửi theo em Để lửa đi cùng máy bay với em Đến chân trời xa ấy!... * Hôm nay rụng rời tin: Máy bay bị cháy! May mắn thay, em được cứu nguyên lành! Thế thì chắc do nguyên nhân gì đấy… Do lửa nào? Chưa phải lửa của anh!...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.03.2008 22:40:25 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Lửa tình cháy mãi ngàn năm
Lửa chung cháy mãi trăm năm muôn đời
Lửa anh thì đã cháy hết rồi
Lửa em còn đó anh nói chi lạ kỳ
Mùa bão Đêm qua bão nổi nơi đâu Sáng nay vườn đã một màu xác xơ Hàng rào nghiêng ngả bơ phờ Cánh hồng rũ rượi hững hờ sương mai Để cành gai những là gai Để hoa râm bụt, hoa nhài đánh ghen… Đêm qua bão nổi vùng trên Đêm qua trắng cả một đêm bồi hồi Bão lòng anh chẳng ngừng ngơi Hôm qua anh lỡ ngỏ lời với em!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.03.2008 22:33:24 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Đang trưa
Đang trưa con chuột đi đâu?
Đường hầm đỏ loét, phau phau cẳng hồng
Giữ nguyên hai mảnh bưng bồng
Xin đừng ngó ngoáy thương chồng làm thơ
Gật gù mình hạc đù đờ
Rúc ra rúc rích bên bờ sông hoan
Cứ quen mân mó quần loan
Vì thương thì nắn chứ khoan nhặt gì
Người xưa đến tối mới gì
Thời này nếu hứng là phi bất kỳ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2008 23:33:19 bởi Hô Bảo Nghĩa >
Trích đoạn: Hô Bảo Nghĩa
Đang trưa
Đang trưa con chuột đi đâu?
Tự dưng chạy tời,chui đầu vào chân
Ống quần của Nghĩa rần rần
Có con chuột bám vào chân nghĩa rồi
Giật mình nghĩa hét hỗi ôi
Nghĩa túm con chuột rồi tuột quần ra
Một bên là chuột một bên là.....
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: