TỰ THẮT HỒN TIM
Chẳng thể nào xóa giọt nắng buồn hiu
Chạy len lỏi trong con tim nhỏ bé
Chẳng thể nào như ngày xưa thơ trẻ
Nhặt cười đùa và cứ mãi hồn nhiên
Cuộc đời sang trang đã cảm những ưu phiền
Đã kéo hồn đau vào vực sâu tăm tối
Những tương tư những nghĩ suy cằn cỗi
Nên giọt mưa lòng cứ tí tách... tình ôi!
Yêu đơn phương yêu mê muội quên đời
Quên cả thiện căn quên chính mình...thực tại
Nên cay đắng và đau tình vương mãi
Cho tận bây giờ...cũng chẳng thể nhạt phai
Người cho rằng tình không thể vỡ hai
Nhưng biết làm sao với đây là sự thật
Chỉ cơn gió đã làm sầu ngây ngất
Đã quét hoang tàn tan cõi mộng yêu đương
Chiều tà vương theo mộng tưởng hoang đường
Lại kiếm mùi hương kiếm ân tình vụn vỡ
Lại cố đếm những thăng trầm...lo sợ
Sẽ lại nợ lòng...như xưa ấy nổi trôi
Đắng cay này xin tự chuốc mình tôi
Tự gánh trần ai bằng giọt sầu đã rắc
Tự đau đớn và tự thầm dằn vặt
Bên cõi mê tình thôi tự thắt tim thôi!
HuongTuyet274 Cảm ơn THC đã ghé nhà HT, mấy hôm nay ko kịp đón tiếp mong bạn thông cảm, chúc bạn luôn vui vẻ và hạnh phúc!
Có khi nào trên đường đời mệt mỏi
Cần nghỉ ngơi đôi chút cạnh dòng sông
Em hãy đến tìm tôi nơi bến đợi
Tán đa tôi bóng mát vốn quen dừng!