Đoạn trường ai có qua cầu mới hay...
Xa mãi dấu yêu
Nghe buồn rơi xuống một khoảng sâu
Ai khóc tình xưa đẩm giọt sầu
Ai trói thân mình lên thánh giá?
Đọa đày thân xác ướt mưa ngâu
Hình như gió lạnh tê cảm giác
Lỗi lầm đong cứng tháng ngày hoang
Dấu yêu sao nỡ vùi huyệt lạnh
Cỏ mọc rừng hoang chuỗi ngày tàn
Khàn cổ kêu gào... hỡi dấu yêu!
Về đâu vạt nắng ướt sương chiều
Lương tâm cấn hạt tình cay đắng
Biết bao giờ tim đập nhịp yêu?
Đâu rồi ngày sáng thắp niềm tin?
Đâu rồi đầm ấm một chuyện tình?
Ngọt ngào tình tự bên dòng chữ
Ai hứa rồi quên nghĩa trung trinh...
Cứ khóc đi người cuộc thăng trầm
Khắc lên vầng trán những nếp nhăn
Ghi vào thời khắc từng giây phút
Một cuối hoàng hôn lịm ăn năn
Xưa, xưa về mãi chuyện hôm nào
Hồng hoang ngồi khóc dưới trăng sao
Dựng lên bia đá ghi ngày cũ
Cát bụi âm thầm xót xa đau
Mất trang cổ tích những mùa trăng
Tình nhau là những dối gian, hằn...
Trăng đi u uất mang hờn tủi
Dấu xưa về xóa bóng chị Hằng.
Trần Hồng Châu
Hỏi
Hỏi anh sông mấy khúc quanh
Truân chiên mấy kiếp mộng lành có đôi ?
Thì thôi, thôi cứ kệ tôi
Hoài công vun xới để rồi trắng tay
Tôi đi lấp hết chua cay
Đoạn trường gãy nhịp đọa đày người ơi!
Lội qua sông nhớ hụt hơi
Đâu còn thở nữa cửa đời khép song
Hòi lam chi tôi dối lòng
Con tim giờ đã đi rong mất rồi !
THC
CUỘC ĐỜI SAO LẰM TRÁI NGANG KHIẾN CHO AI ĐÓ LỆ HÀNG RỚT RƠI ƯỚC MƠ TAN TÁC-TẢ TƠI MÂY ĐEN GIĂNG MẰC NGÃ ĐỜI TỐI TĂM
Khi tình yêu về đến nơi...
Khi tình yêu
đã về tới nơi cặp bến
Bến không người
em còn đứng đó chờ ai...?
Khi tình yêu
không như điều con tim nói
Lời hứa hôm nào
hỏi người cân nặng được bao nhiêu ?
Khi trái tim
đã cạn kiệt đến giọt máu sau cùng
Hơi thở ngắn
và tắt dần như định mệnh
Bao nhiêu lời hay ý đẹp
Dành để trao trọn về người
Đi qua bao mùa giông bão
Mắt mi còn hiến trọn xuân tươi !
Rồi một chiều
nghe đời mình thầm lặng
Bài tính cộng trừ đau nhói trắng đen
Lời mật ngọt
là đầu môi chót lưỡi
Hốt linh hồn
đày đọa vết oan khiêng !
Bề trái cuộc đời
Đời là những chiếc áo màu rực rỡ
Che thương đau lấn áp bóng mặt trời
Gấm lụa cao sang danh nghĩa phết sơn
Chìm hoa mộng giăng đèn màu lơi lả
Bề trái rõ ràng nằm trơ dấu ngã
Người bước lên người thân xác như nhau
Quay mặt đi chỉ cần thở cái phào
Nhẹ như gió và trắng như mây khói
Tặng cho nhau lợi danh màu sáng chói
Cửa rộng nhà cao là chuyện bình thường
Đâu còn chi ý nghĩa của vấn vương
Tìm cảm xúc thiên đường xanh Ngọc Bích
Từng hạt kim cương lấp tà dương tịch
Đau khổ thế nhân là chuyện cuộc đời
Đã bảo rằng định mệnh chốn vui chơi
Đôi chân rắn chạy ngời qua thế hệ
Đạp lên nhau là luật đời thể lệ
Bề trái sau lưng xấu đẹp cũng thừa
Giăng đèn lên ngồi xung quanh ngọn lửa
Khuất bóng bên kia đen tối chẳng ai lường...
................................
Trần Hồng Châu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2009 17:33:01 bởi Trần Hồng Châu >
GIẬN
Eo ơi cái giận nặng gông cùm
Tản đá đè lên nhịp thở tim
Lời nào cay đắng châm châm chít
Tim đau máu chảy giọt nỗi niềm
Còn lời nào nặng nữa không anh ?
Mang theo xuống mộ để dỗ dành
Dù sao đi nữa thương và tiếc
Trời đày hai đứa mộng trăng thanh!
Cứ để cho mưa chảy xuống đời
Hòa cùng giọt lệ mưa cứ rơi
Tiếc nuối theo về chân trời ấy
Để lại muôn niên của một thời
Cứ để cho mây che hạ vàng
Đường về như đã một lần hoang
Giận đầy khoảng trống che mây xám
Còn lại mình ta với bẽ bàng
Mong manh sương trắng trời dỗi hờn
Cứ để người đi xứ viễn phương
Quên như tất cả không hiện hữu
Hư không ở lại cầu đoạn trường
Trần Hồng Châu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.06.2009 22:47:26 bởi Trần Hồng Châu >
NGẬM NGÙI
Cho tôi ở lại lần này
Cắt dây dĩ vãng mà say rượu đào
Tưởng gì cái mộng chiêm bao
Thằng hề đuổi gió cầm dao chém người
Cho tôi hả họng mà cười
Thế nhân điên đảo cho đời đảo điên
Tình đâu bằng chữ bạc tiền
Lên voi xuống chó cho phiền đời nhau
Đói hoài nên bụng cồn cào
Ăn trăng uống mật té nhào gai thơ
Thịt da rướm máu ngồi chờ
Vừa lòng thằng Cuội ngu ngơ nghiệp tình
Cho tôi thắp nến cầu kinh
Thứ tha tội ác nhân tình làm nên
Mời trăng mời gió bồng bềnh
Thương tình cái cõi chông chênh cuộc đời
Giả sầu giả khóc mà chơi
Giả nhân giả nghĩa ngọt lời đầu môi
Nghêng ngang làm dấu luân hồi
Đầu thay mấy kiếp đã rồi hư không
Tình giun nghĩa dế chữ nồng
Vui mèo vui chuộc no lòng cũng vui
Cho tôi ở lại ngậm ngùi
Thương cho bao kẻ ngược xuôi đường về!
********
VUỐT VE
Bằng lòng đi ân chuộc nghĩa mèo
Cho trăng về gió mãi cheo leo
Ăn no một bụng mèo nhân nghĩa
Ở lại trong lòng bỏ kiếp nghèo
Bằng lòng đi ân ái cốt xương
Cho nắng tan sầu mấy giọt sương
Trâm anh nhẹ nhõm thân đài cát
Rồi chết thành ma cũng thiên đường
Bằng lòng đi cởi áo tắm trăng
Thăng hoa mây gió mộng chị Hằng
Thân vàng vóc ngọc hồn xanh biển
Một lần để được khóc ăn năn
Bằng lòng đi bằng lòng đi em
Ướp thơ huyền thoại áo nhung mềm
Cũ rích lời thề đêm cổ tích
Mua mây mua gió chút mùa êm...!
*******
THƯỞNG NGUYỆT
Ta ngồi thưởng thức góc trần gian
vẽ tuồng sân khấu đẹp huy hoàng
Vẽ tranh tố nữ đòi nếm mộng
Vẽ Hậu nghệ cười cuộc mê hoan
Ta cười lên kha khả
Tình mua bán trên trời
Gió chở mây mù khói
Biển dập sóng chơi vơi
Ta cười đời thằng Cuội
Tình si phải lang thang
Làm thơ tình rao bán
Ai mua chữ...bẽ bàng
Trần Hồng Châu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.07.2011 16:58:48 bởi Trần Hồng Châu >
Qua Cầu Đoạn trường
Thấy một niềm vui tôi nhanh tay bắt
Mà chẳng bao giờ bắt được đâu
Tôi quen quá những buổi chiều hiu hắt
Hụt hẫng rồi đi về góc âm thầm
Thế giới của mọi người không có tôi
Làng quê phố thị giống nhau thôi
Buồn vui thiên hạ cùng nhau kể
Chuyện ngắn chuyện dài chuyện cút côi
Nụ cười tôi phải mua bằng giá đắt
Người bán còn cân lượng rất hẳn hoi
Bài tính toán là sợi dây buộc chặt
Tách trăng vàng keo kiệt giữa làn môi
Khốn nạn cuộc đời cái kiếp luân hồi
Tôi vẫn đó chờ nước trôi hờ hững
Đã bao lần dặn lòng đừng nong nổi
Đoạn trường tôi lối cũ vẫn qua cầu
Trần Hồng Châu
BẦM CÀ NÁT TƯƠNG
No nê nuốt sạch nỗi buồn
Tôi lau nước mắt mà vương chữ lòng
Uống tràn hết một dòng sông
Giọt cay giọt đắng giọt nồng giọt cay
Giọt nào giọt nấy như nhau
Mưa trôi nắng gọi thương đau đã đành
Người đi tìm bóng trăng thanh
Ta đi trốn mộng trăng rằm dưới mưa
Sáng ra mà nhớ chuyện xưa
Ăn thơ uống lệ đã vừa trăm năm
Đừng đừng trăng nữa tìm thăm
Ta đi từ ấy bóng râm nhạt rồi
Tình xưa giờ trắng như vôi
Thời gian cát bụi lấp rồi tình ơi
Mưa hay là nước mắt rơi
Khóc xanh cây cỏ chôn đời mộ bia
Sáng chiều chờ ngọn gió khuya
Ru bài thơ cũ bậu dìa tôi đi
Thường tình hai chữ biệt ly
Kề tai bậu nói lạ gì em ơi!
Uốn cong cái lưỡi mà chơi
Chơi cho đứt ruột mới chơi thiệt à!
Ừ thì giả bộ ru ca
Nói thương nói nhớ bầm cà nát tương
Ghét thì cũng phải nói thương
Mà thương không đặng nên buồn bậu ơi!
Trần Hồng Châu
Viết Không Thành Chữ
Người về rải chữ chờ thơ
Tôi về rải chữ mà chờ gió mưa
Đường lên lối xuống lưa thưa
Kết dòng ngang trái đã vừa trái ngang
Dấu buồn ngơ ngẩn hai hàng
Xuân sao mà lạnh gió lang thang chiều
Chữ ngồi một góc quạnh hiu
Tại tôi hay tại gió chiều dừng chân
Chữ tôi lạnh nhạt phân vân
Kết không thành chữ lần khân đi về
Hết rồi ngọt lịm bùa mê
Hết rồi mơ ước cũng về chân mây
Trần Hồng Châu
THĂM BẠN
Ghé sang thăm bạn cũ
Thấy một trời bão giông
Yêu, thương và thù, hận
Ngổn ngang ở trong lòng
Tháng năm chan giòng lệ
Lời tim thét nghẹn câm
Đêm bó gối âm thầm
Rơi nhạt nhòa câu chữ
Bạn hữu ơi, ổn không?
Hiện giờ tâm có lắng
Nụ cười trở lại chưa
Vết sẹo kia liền lòng?
Gởi bạn lời thăm hỏi
Ngày tháng tư nắng hồng
Gởi bạn lời an tịnh
Ở cõi nào rỗng không
Xin cầm đôi tay trống
Gởi cái ôm thật lòng
Cầu mong bạn yên ổn
Sau những mùa bão giông
Triều Âm
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: