RE: Thất giới truyền thuyết ( quyển 4)
-
20.02.2008 20:07:08
Quyển 4 – Thái Âm Gian Nan
Chương 33 – BẮC PHONG THẦN BÍ
Dịch thuật: Các nhà tài trợ –Hiệu đính: MTQ – Biên tập: oceansua
oOo
ục Vân ngây ngốc nhìn Thệ Thủy Lưu, lẽ nào đây là nguồn gốc hình
thành Yêu vực? Thật khó tin.
Bên trái, ngân y trung niên sắc mặt cũng đầy kinh ngạc hỏi:
‐ Thệ Thủy Lưu, câu chuyện này ngươi nghe ở đâu, sao ta chưa nghe ai
nói tới, không phải ngươi bịa ra đó chứ?
Đảo mắt nhìn hai người, Thệ Thủy Lưu vẫn tiếp tục kể:
‐ Trong Tam gian Thất giới, Yêu vực, Quỷ vực là xuất hiện sớm nhất, sau
đó mới có Cửu Thiên Hư Vô giới, Thiên Chi đô cùng Vân Chi pháp giới. Còn
Ma vực kỳ thực là yêu ma cùng nhân loại, bởi vì nó bao gồm những kẻ tu chân
tà ác và yêu linh. Còn kỳ thú trên vai Truy Mộng, không nhiều người biết được
lai lịch của nó, ta đoán nó là sự kết hơp của hai loại hồng hoang kỳ thú. Mà bản
thân hai loài thú này cũng là sự kết hợp của những loài kỳ thú khác nhau, vì thế
tiểu kỳ thú trên vai ngươi mang đặc trưng của hơn bốn loài khác nhau, điều này
thể hiện ở thực lực bất phàm của nó.
‐ Hừ, ta cứ tưởng là ngươi biết, nguyên lai nói nhiều cũng chỉ là phỏng
đoán, thật mất hứng. Bỏ đi, bây giờ chúng ta giao chiến đi thôi, đấy mới là sự
tình ta trông đợi.
Liếc nhìn Thệ Thủy Lưu, ngân y trung niên toàn thân phát xuất cường đại
khí thế, bức Lục Vân thối lui ba bước thâm tâm đại chấn.
Thệ Thuỷ Lưu nét mặt trầm ngâm, nhìn người áo bạc nói:
‐ Không vội, ngươi vẫn chưa nói rõ tên họ của mình, hãy nói rõ lai lịch rồi
bắt đầu cũng chưa muộn.Ngân y trung niên cười nói:
‐ Đúng như ngươi nói, danh tự cũng chỉ để biết mà thôi, ngươi hà tất phải
hỏi.
Lạnh lùng cười nhạt, Thệ Thủy Lưu nói:
‐ Tuy chỉ là danh tính, nhưng nó khiến cho việc xưng hô bớt đi nhiều
phiền hà, ngươi hãy nói rõ một chút.
‐ Vậy sao, vậy để ta nói ngươi biết, ta là Bắc Phong, đến từ Tây Vực!
Nói xong, ngân y trung niên thân thể nhất động, một đám bạch vụ đột
hiện trên đầu. Nhiệt độ giảm xuống cực nhanh, bốn phía băng tuyết mịt mù,
xuất hiện cảnh tượng kỳ quái.
Thệ Thủy Lưu lạnh lùng nói:
‐ Cực địa băng mang quả thật cường mãnh, tiếc là không có thời gian để
dây dưa, tương lai tái ngộ xin phụng bồi.
Thanh âm vừa dứt, trong mê vụ hai đạo khí tức đồng thời biến mất.
Trầm ngâm nhìn băng tuyết bốn bề, Lục Vân lần đầu tiên xuất hiện thần
tình nghiêm túc.
Sự tình diễn ra trong một khắc, tuy nhiên Lục Vân dựa vào thần kỳ pháp
quyết Ý niệm thần ba phân tích ra giữa Bắc Phong và Thệ Thủy Lưu đã giao
phong ba mươi bảy chiêu, cuối cùng Thệ Thủy Lưu tìm thấy khoảng trống và
nhanh chóng bỏ đi, còn Bắc Phong nhanh chóng đuổi theo.
Trước tu vi của hai người, Lục Vân vô cùng chấn kinh. Từ khi xuất đạo
đến nay, đây là lần đầu chàng thấy cao thủ tuyệt thế như vậy.
Nghĩ kỹ lại, chân chính tu vi cường đại như thế từ trước tới nay, ngoài
Thiên Kiếm Khách của Cửu Thiên Hư Vô giới, quái nhân sư phụ, Lưu Tinh
huyền bí, Sát Huyết Diêm La của Quỷ vực, Thiên Tôn Ma chủ của Ma vực, hômnay lại gặp hai người, tu vi cường hoành, so với Vân Chi Pháp giới còn cao hơn
nhiều không khỏi làm người ta kinh hãi.
Ngắm cảnh vật, Lục Vân trầm tĩnh suy tư. Hiện tại ngày càng nhiều cao
thủ tu chân giới xuất hiện, con đường phía trước thật gian nan. Trên vai, Tứ
Linh thần thú nhìn vẻ trầm mặc vô ngôn của Lục Vân, tựa hồ minh bạch tâm tư,
khua khua song trảo biểu thị đã có nó bên chàng.
Nghiêng đầu nhìn tiểu gia hỏa, Lục Vân lộ xuất một nụ cười đau khổ, khẽ
nói:
‐ Ta biết mi lợi hại, nhưng có những việc phải tự mình đối diện, mi không
thể giúp ta hoàn thành. Lần sau, mi nhớ phải ẩn tàng khí tức để tránh mọi người
đều cảm giác dị dạng về ngươi, thế là tốt rồi.
Nói xong chuyển thân bay về bên trái tránh hãnh lãnh băng tuyết, tiếp tục
đả tọa điều tức.
Đang ngồi đả tọa, nhãn thần Lục Vân chớp động, Ý niệm thần ba lập tức
cảm nhận đựoc một cỗ khí tức cường đại xuất hiện tại phong đỉnh.
‐ Là ai tới đây?
Một tiếu kêu kinh ngạc, chỉ thấy trên không trung một đạo lam quang
xuất hiện, thân ảnh Thệ Thủy Lưu xuất hiện cách Lục Vân một trượng, nhìn
chàng hỏi:
‐ Thiếu niên, ngươi quả thật không đơn giản, ta chưa hiện thân đã phát
giác khí tức của ta, tu vi như vậy thiên địa nhân gian thật không nhiều.
Cảnh giác xem xét, Lục Vân bĩnh tĩnh nói:
‐ Quá khen, không biết lần này quay lại là có việc gì?
Liếc nhìn Tứ Linh thần thú, Thệ Thủy Lưu điềm nhiên nói:‐ Đừng bận tâm, ta và ngươi gặp nhau không có một chút ác ý. Lần này
quay lại, chỉ là thoát khỏi sự quấy rầy của Bắc Phong, bất đắc dĩ mà thôi. Đông
thời ta rất có hứng thú với thân phận của ngươi nên muốn hỏi một chút.
‐ Vậy sao, không biết ngươi cảm thấy có gì hứng thú ở ta.
Lục vân nhìn vào nhãn tình Thệ Thủy Lưu khẽ hỏi.
Quay lưng lại phía Lục Vân, Thệ Thủy Lưu thần tình tập trung nhìn lên
thiên không, chậm rãi nói:
‐ Truy Mộng, chính là lý tưởng của nhiều người, nhưng nó không phải là
một cái tên. Ngươi lấy danh tự đó là muốn che dấu điều gì đó, muốn tránh sự
chú ý của người khác, ta nói không sai chứ?
Ngước nhìn trời đêm, Lục Vân mơ màng nói:
‐ Danh tự, chẳng qua chỉ là cách xưng hô của một nguời trong một thời
điểm, hà tất phải chú ý. Cũng giống như ta không hỏi tên thật của ngươi, ngươi
hà tất phải hỏi ta điều này?
Đột nhiên quay lại, Thệ Thủy Lưu nhìn thẳng Lục Vân nhãn thần lạnh
lùng nói:
‐ Ngươi nhận định tên ta là giả, đây là phỏng đoán hay còn nguyên nhân
khác?
Thản nhiên nghênh tiếp mục quang của Thệ Thủy Lưu, Lục Vân cười nói:
‐ Vậy ngươi cho rằng cái gì nào, kỳ thật điều này không quan trọng, không
phải sao?
Hơi nhíu mày, Thệ Thủy Lưu gật gật đầu nói:
‐ Hay, trả lời hay, ta sẽ không nhắc lại vấn đề này nữa. Hiện tại ta muốn
hỏi nguơi, ngươi có biết chân diện lai lịch của Bắc Phong hay không?
Thản nhiên lắc đầu, Lục Vân nói:‐ Trong mắt ta, ngươi và hắn ta như nhau thập phần thần bí. Tuy nghe nói
ngươi tới từ Tây Vực nhưng cũng không rõ lai lịch chân chính.
Thần sắc lãnh mạc nhìn phưong xa, Thệ Thủy Lưu nói:
‐ Bắc Phong chỉ là tên giả, nhưng lai lịch hắn ta thật khó tin. Từ lúc đó tới
giờ, ta không dám chắc chắn là hắn đến từ nơi đó hay không, nhưng ta nghĩ
ngoài địa phương đó không thể có một cao thủ tu vi ghê gớm như vậy. Nhân
gian giới luôn lưu truyền về bốn tuyệt địa thần bí, không biết ngươi đã nghe về
truyền thuyết này chưa?
Thần sắc sững sờ, Lục Vân lập tức phản ứng, hỏi:
‐ Ngươi muốn ám chỉ Bắc Phong xuất thân từ Tây Vực Bất Dạ Thành,
nghe nói không ai biết chính xác địa phưong này tại đâu, cũng chưa thấy truyền
nhân của thành xuất hiện, tai sao ngươi lại phán định như vậy?
‐ Điều này thật khó giải thích, ta cũng không muốn giải thích, tin hay
không tùy ngươi, không có quan hệ gì trọng đại với ta cả. Đêm nay đã gặp thì
coi như duyên phận, hi vọng sau này sẽ giữ được như tình huống hiện tại, khôg
thành địch nhân, nếu không khi đó...
Không nói hết câu, Thệ Thủy Lưu liếc chàng rồi chuyển thân biến mất
trong bóng đêm.
Nhìn theo nhân ảnh đã rời xa, Lục Vân nhăn mày không hiểu hắn ta quay
lại cáo tố cho mình sự tình với mục đích gì. Trong gió đêm, Lục Vân đứng yên
bất động tựa như u linh trọng gió cho tới khí Tứ Linh thần thú phát xuất cảnh
báo. Vội vã chuyển thân lại, nhìn thấy ngân sắc thân ảnh.
‐ Là ngươi, chẳng phải ngươi đuổi theo Thệ Thủy Lưu ư, sao lại quay lại?
Ngân y trung niên Bắc Phong cười khan một tiếng, mắng:
‐ Lão gia hỏa đáng ghét thực tâm muốn trốn khỏi ta, đuổi theo một vòng
thì thân ảnh tiêu thất, hai ta đuổi theo vô ích. Vốn muốn tìm một địa phươngnghỉ ngơi, bèn trở lại đây, dù sao ở đây cũng có một cao thủ có thể nói chuyện
cho đỡ buồn.
Không nhìn thấu được tâm tư, Lục Vân tâm tình bình tĩnh hỏi:
‐ Không biết ngươi muốn nói chuyện gì, hoặc tìm thấy điều gì hứng thú
trên người ta?
Nhìn Lục Vân, Bắc Phong cười ha hả, giọng nói có chút tà dị:
‐ Thiếu niên lão thành, thật thú vị. Ta thấy khí tức trên người ngươi rất cổ
quái, có lẽ đã học được không ít pháp quyết, không biết lợi hại thế nào, có thể
thi triển ra không, ta sẽ chỉ điểm cho.
Cười lên một tiếng, Lục Vân minh bạch tâm ý, lắc đầu nói:
‐ Chút tu vi của ta không đáng nói, nếu ngươi muốn tìm cao thủ lợi hại tỉ
đấu để thử nhất thân sở học thì ta có thể chỉ điểm cho. Đưong nhiên, nếu ngươi
chỉ cho là đùa thì thôi vậy.
Thần sắc hoa hỉ, Bắc Phong nói:
‐ Thật chứ, ta sơ nhập Nhân gian, nhiều việc còn không biết, ngươi chớ lừa
ta. Ta vốn nghe qua danh tự một vài tu chân cao thủ, nhưgn không tím thấy
hoặc tìm thấy nhưng chỉ có hư danh, hại ta phải đi đuờng lãng phí tinh lực.
Bình tĩnh cười, Lục vân thấy dưới gốc đại thụ băng tuyết đã tan, bèn nói:
‐ Yên tâm, chỉ điểm cảu ta chắc chắng hữu dụng, chúng ta ngồi xuống nói
chuyện..
Nhìn Bắc Phong ngồi cách mình ba xích, Lục Vân nói:
‐ Tu chân giới cao thủ vô số, ngươi muốn tìm người so tà thì rất dễ, lúc
trươc chưa gặp do duyên chưa tới, không cần vội vã. Bây giờ ta sẽ chỉ cho ngươi
vài vị cao thủ, hi vọng có thể giúp ngươi. Tu chân giới chính tà chia làm hai phe,
không biết ngươi muốn tìm bên nào?
Trầm tư một lúc, Bắc Phong nói:‐ Bất quản chính tà đều đựoc, ngươi hãy nói cao thủ chính đạo trước, tà
đạo sao, dù sao trong mắt ta cũng không có gì khác biệt.
Cười thầm nhìn Bắc Phong, Lục Vân phát hiện người này đam mê võ phát
cuồng, nếu như nắm bắt được tính cách của hắn, có thể lợi dụng, dựa vào thực
lực của hắn ta làm một số việc. Nghĩ đến đây, nhãn thần Lục Vân thoáng điểm
qua một tia kỳ quang, nhẹ giọng nói:
‐ Bây giờ ta sẽ nói về cao thủ chính đạo trước, theo ta biết, trong các môn
phái chính đạo của thiên hạ có không ít, trong đó nổi tiếng nhất là Lục viện
cùng Tam phái. Trong lục viện thì có Thiên Kiếm viện có Thiên Kiếm Quyết uy
chấn thiên hạ, chính là vô thượng pháp quyết, uy lực cực kỳ cường đại, thế gian
ít có đối thủ.
Ngắt ngang lời, Bắc Phong nói:
‐ Thì ta cũng biết, đừng nói nhiều, hãy đi thẳng vào chính đề đi.
Thấy vẻ không nhẫn nại được, Lục Vân gật đầu nói:
‐ Được, ta sẽ nói thẳng ngươi nghe cho kỹ. Trong chính đạo, vang danh
nhất là Cửu Thiên Hư Vô giới, nghe nói trong đó có một vị cao thủ, danh tụ
Thiên Kiếm Khách, là vị chưởng giáo đầu tiên củaThiên Kiếm viện, tu vi tinh
thâm, nghe nói không có địch thủ. Chỉ là ngươi này xuất hiện thất thường,
muốn tìm không dễ. Ngoài ra, cao thủ của Vân Chi Pháp giới cũng không tầm
thường, hiện trong Nhân gian có ba vị: Phong Lôi chân quân, Huyền Mộc đại sư
và Thải Phượng tiên tử. Theo ta biết, hiện đều ở khu vực hạ lưu Hoàng Hà,
ngươi chỉ cần đến đó, nhất định sẽ gặp.
oOo