Trăng nghiêng bóng, sáng ngần dương thế
Người tình xưa , ngọc bể châu tan
Em về âm cảnh phủ phàng
Anh nơi mặt đất ôm ngàn thương đau
Ngày ly biệt , theo nhau vạn kiếp
Đời dỡ dang, nối tiếp theo đời
Bất giai ngẫu, lỗi tại trời
Tại sao hai đứa không thời có nhau
Đêm sương xuống, tan mau lệ nhỏ
Cổ mộ hoa , đèn tỏ lu mờ
Bóng người trong cõi hoang sơ
Còn chăng mấy độ ơ thờ hỡi em ?
Sương từng giọt , xuống thêm gần đất
Chân dung nàng, lịm ngất từ lâu
Trăng soi chỉ một nửa đầu
Còn bao ám chướng đêm thâu nửa phần
Tạ từ nhé , một lần thăm viếng
Nén nhang thơm , thở tiếng từ ly
Thương người không trọn vu quy
Linh hồn lạnh chết tà y phủ mờ