KHOẢNG VẮNG HOANG VU...!
Khoảng vắng hoang vu...!
Em quay bước bỏ rơi tình tôi lại
Để chạy theo tiếng gọi của giàu sang
Em quên chăng?ngày ấy dưới thu vàng
Lời hẹn ước chúng mình bên nhau mãi.
Dù cuộc đời với muôn ngàn trở ngại
Trăm đắng cay hay cạm bẫy chông gai
Tình đôi ta sẽ chẳng thể nào phai
Mà tỏa sáng như trăng tròn mùa hạ.
Mối tình đầu tôi trao em tất cả
Bao si mê cuồng nhiệt của con tim
Nhưng ngày ấy giờ trở thành xa lạ
Em nhẫn tâm quay lưng lại nhấn chìm.
Em giẫm nát tim tôi trên xác lá
Chẳng mảy may hối hận chút tâm hồn
Cuộc tình này tôi dành em tất cả
Để bây giờ...tay trắng...đợi hoàng hôn.
Em bước đi mà chẳng nói một câu
Hay chia đôi lời hẹn ước ban đầu
Em để lại cho mình tôi day dứt
Một mình tôi ôm trọn mối tình sầu.
Trớ trêu thay tình tôi với mùa thu
Nở thành hoa và cũng phủ sương mù
Tình thu ấy giờ trôi vào dĩ vãng
Để trong tôi một khoảng vắng hoang vu.
Tôi lặng lẽ bước trên thu tàn úa
Lòng nhói đau khi tình đã lìa xa
Nước mắt rơi cho tình yêu một thủa
Đi lang thang như kẻ không nhà.
Tôi muốn thét giữa trời cao vô tận
Cho vợi đi dù một chút tình sầu
Ôi duyên số đời tôi sao lận đận
Giữa dòng đời trôi nổi biết về đâu.
a.phủ
:: Bài thơ đưa vào TV ::
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2008 06:38:15 bởi Viet duong nhan >
GIẬN!
Mặt ngoài thì giận người ta
Nhưng nghe trong dạ sao mà lắm thương
Gặp nhau vờ lảng tránh đường
Khuất rồi cảm thấy vấn vương trong lòng.
Giận nhau hồn nhớ tim mong
Một ngày không gặp trong lòng ngẩn ngơ
Giận nhau vẫn đến điểm chờ
Đêm về vẫn viết vần thơ gửi tình
Giận nhau...khao khát môi xinh
Lẻ loi mới thấy rằng mình cô đơn.
Ai sinh ra giận với hờn
Để cho đôi lứa chập chờn giận-yêu.
ƯỚC MƠ HỒNG!
Con đường vắng ngập tràn bông tuyết trắng
Hàng cây khô run trong nắng mùa đông
Ta một mình bước trên con đường vắng
Trong giá băng vẫn ấm ước mơ hồng.
Ước mơ đó nối hai đầu nỗi nhớ
Một sớm mai trở lại quê nhà
Khát khao đó nóng dần trong hơi thở
Cháy tâm hồn...đất mẹ...quê cha!
Bốc nắm tuyết ta tung vào trong nắng
Nhìn tuyết rơi ta thét vọng không gian
Lũ quạ già tìm mồi trên tuyết trắng
Hoảng hốt bay lên đậu kín cây tàn.
Nơi đất khách bao năm trời xa cách
Chưa một lần trở lại quê hương
Trong sâu thẳm đáy lòng như tự trách
Ta như con nai...ngơ ngác...lạc đường.
Thêm mùa tuyết thêm một lần lỡ hẹn
Thêm một năm nơi đất khách quê người
Và mơ ước vẫn còn nằm nguyên vẹn
Sưởi ấm lòng ta trong giá lạnh xứ người.
NẾU CÓ KHI NÀO
Nếu có khi nào tôi giáp mặt em
Không hỏi một câu cúi đầu đi thẳng
Bên tai em vẫn còn nghe văng vẳng
Tiếng thở dài nuối tiếc mãi không thôi.
Là lúc đó tôi đang cố giữ tôi
Khỏi bị cuốn trước sóng tình mạnh mẽ
Tôi yêu em!một tình yêu đơn lẻ
Rất lâu rồi nhưng chưa nói thành câu.
Cơn gió nào đưa ta đến bên nhau?
Rồi vội vã đẩy xa hàng vạn dặm
Nỗi nhớ cồn cào vẫn ngày đêm nhấm gặm
Trái tim yêu khao khát mong chờ.
Tôi thổ lộ lòng mình qua những vần thơ
Gửi tới em thay những điều tôi muốn nói
Nhưng tất cả đều tan thành mây khói
Em vô tâm chẳng hiểu nghĩa xa xôi.
Em không hiểu nên đã làm khổ tôi
Cứ theo đuổi bằng những vần thơ ấy
Để đến lúc giật mình tôi mới thấy
Những bài thơ em chẳng đọc bao giờ.
Tôi chẳng tiếc sức mình khi viết những bài thơ
Hay trách em sao vô tâm đến vậy
Tôi chỉ thương tình tôi bị lãng quên trên trang giấy
Chưa một lần em nhận nó giúp tôi.
Tôi đã cười nhưng chát đắng đầu môi
Khi có người nói thay những điều em muốn nói
Tôi đến sau ư?vẫn đêm ngày tôi tự hỏi
Rồi tự trách tôi sao không nói trước bằng lời.
Nhưng có lẽ là do ý ông trời
Đã sắp đặt tôi em không đến được
Trong tình yêu chẳng thể nào nói trước
Duyên kiếp con người ở phía trước ai hay.
a.phủ
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2008 06:41:58 bởi Viet duong nhan >
Trả lại cho tôi
Xin em trả lại cho tôi
Những gì tôi gửi từ hồi biết nhau
Nhiều thì tôi chẳng nhớ đâu
Những gì tôi nhớ mang mầu riêng tôi
Cái ngày tình cảm lên ngôi
Trót trao ánh mắt để rồi mộng mơ
Tôi đam mê đến tận giờ
Tỉnh rồi mà vẫn ngẩn ngơ cái nhìn.
Trả tôi một nửa!tôi xin!
Tặng em một nửa để tin lòng này.
Hôm nao chẳng rượu mà say
Lạ chưa sao cứ ngất ngây trong lòng
Trả tôi nửa nỗi nhớ mong
Tặng em một nửa để đong đêm dài.
Hôm qua mơ thấy bóng ai?
Để đêm tôi cứ miệt mài làm thơ
Tặng!tôi chưa tặng bao giờ
Nhưng hồn tôi trót thẫn thờ nhiều khi.
Trả tôi em giữ làm gì?
Giờ tôi như vậy cũng vì em thôi...
...Nói gần lại hóa xa xôi
Muốn cho em hiểu lòng tôi lúc này
Yêu em chẳng dám giãi bày
Cố tình mượn cớ nói thay tấm lòng
Lời yêu dù có đi vòng
Nhưng tình tôi mãi sáng trong vô ngần.
a.phủ
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2008 06:47:02 bởi Viet duong nhan >
Tôi vẫn biết
Tôi vẫn biết mình chỉ là hạt cát
Rất nhỏ nhoi trước biển rộng bao la
Tôi tự biết mình chỉ là hạt cát
Trước tình em rộng lớn tựa thiên hà.
Xin em chỉ đường giúp
Sống ở đời ai cũng chọn cho mình một lối đi
Tôi cũng vậy nhưng tôi chọn một con đường riêng biệt
Một con đường tôi chỉ muốn riêng mình tôi biết
Là con đường dẫn tới...trái tim em.
Nhưng bắt đầu từ đâu thì tôi vẫn đang xem
Chọn một cách làm quen nhưng phải thật lòng nhất
Để em không cười còn tôi thì hoàn tất
Chiến lược mở đầu cho chiến dịch tiếp theo.
Em có biết không?tại đôi mắt trong veo
Đã hút hồn tôi ngay lần đầu nhìn thấy
Trái tim tôi chưa một lần run rẩy
Nhưng khoảnh khắc vô tình lại lỗi nhịp em ơi.
Tâm hồn tôi!kẻ thi sĩ rong chơi
Bỗng thức tỉnh!em thành nguồn cảm tác
Trái tim tôi thay lòng tôi phổ nhạc
Những bài thơ tình tôi viết gửi tặng em.
Và có nhiều lúc tôi ước hóa con tem
Trên phong thư đến tận tay người nhận
Là em đó!em vui hay em giận?
Khi đọc những lá thư này em hãy nói tôi nghe.
Em là tất cả của những si mê
Mà tôi góp nhặt trong cuộc tình này đó
Có khi nào em thoảng nghe trong gió
Lời tỏ tình tôi gửi gió nói hộ tôi.
Có khi nào em thấy một chút thôi
Lòng rung động khi đọc những bài thơ tôi viết
Hồn tôi đó!tình tôi đó!em có biết?
Tôi gửi vào tất cả trong thơ.
Một ánh mắt thôi cũng thắp sáng những ước mơ
Hay một nụ cười cũng đủ làm tôi hạnh phúc
Nếu có thể xin em chỉ đường giúp
Để tôi vào...gõ cửa...trái tim em!.
a.phủ
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.02.2008 06:44:16 bởi Viet duong nhan >
Mùa thu phương xa nhớ mùa thu Hà Nội!
Anh gửi về em một chút mùa thu
Có nắng gió với khí trời nơi anh sống
Có màu của cỏ cây không gian chuyển động
Gửi về em...anh đổi chút thu nhà.
Mùa thu bên anh!mùa thu phương xa
Cũng lá vàng rơi mặt trời tắt vội
Sao anh mãi nhớ mùa thu hà nội
Anh nắm tay em dạo bước hồ tây.
Vẫn con đường cũ ghế đá hàng cây
Đã quen thuộc với chúng mình quá đỗi
Bên gốc sấu già nhiều năm cằn cỗi
Ghi lại bao nhiêu câu chuyện tình yêu.
Mùa thu Hà Nội thêm đẹp trong chiều
Thêm lộng lẫy trong hoàng hôn nhuốm đỏ
Hương hoa sữa ngạt ngào bay trong gió
Để ai xa...thu đến...lại nhớ về.
Mùa thu bên anh!cháy bỏng đam mê
Có một chút hương mùa thu Hà Nội
Chút sắc màu nơi phồn hoa đô hội
Chút kỷ niệm xưa em sẽ gửi cho anh.
Đã mấy mùa thu lạnh lẽo vắng tanh
Không có em tay trong tay cùng bước
Anh thấy mùa thu nhạt màu hơn trước
Đi trên lối quen sao vẫn lạ xa.
Mùa thu bên anh!hình bóng quê nhà
Mùa thu phương xa!nhớ mùa thu Hà Nội
Và anh yêu em!càng thêm gấp bội
Lá vàng rơi...hay nỗi nhớ...đang rơi!
a.phủ
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.03.2008 04:17:13 bởi Viet duong nhan >
TẶNG
Tôi muốn tặng em một món quà
Một bông hồng đỏ đượm lệ nhòa
Trái tim tôi gửi vào trong đó
Cộng với hồn tôi nơi cánh hoa.
a.phủ
DƯ ÂM!
Nhặt chiếc lá vàng rơi
Ép vào trong nỗi nhớ
Giấu mình trong hơi thở
Xót cuộc tình vừa xa.
Kỷ niệm nào trôi qua Dư âm còn lắng đọng Niềm tin và hi vọng Như chiếc lá vàng rơi.
Tình yêu mới ra khơi
Đã chìm trong biển cả
Tôi em chia hai ngả
Hai con đường khác nhau.
Tôi đi trong nỗi đau Hòa nỗi buồn của lá Em bước đi vội vã Tình vỡ dưới gót giầy Bao ước hẹn giờ đây Theo chân em xa mãi.
Thời gian đâu trở lại
Tình xa rồi mãi xa
Hạnh phúc đã trôi qua
Chỉ còn là cay đắng.
Một khoảng trời trống vắng Một cõi lòng nát tan Một tình yêu úa tàn Theo thời gian dần chết.
Dấu mùa thu hằn vết
Để lại rõ trên cây
Và tình yêu khi hết
Xác xơ tấm thân gầy.
a.phủ
Nàng nào mà phước thế aphu hén hihi chúc vui khi tham gia cùng vườn thơ VNTQ nha...chúc vui nhiều nà...
TẶNG
Tôi muốn tặng em một món quà
Một bông hồng đỏ đượm lệ nhòa
Trái tim tôi gửi vào trong đó
Cộng với hồn tôi nơi cánh hoa.
a.phủ
Cánh hoa đại diện tình yêu
Chúc cho nhân loại được nhiều niềm vui
Bốn mùa hạnh phúc song đôi
Hồn yêu ngự trị rạng ngời mắt môi....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.03.2008 02:19:26 bởi BĂNG NGUYỆT >
ĐÊM LANG THANG!
Cô đơn anh bước đường cô tịnh
Đêm vắng trời khuya chốn nào đi?
Lang thang dắt lối mà vô định
Nhớ em!anh chẳng biết làm gì.
Đỏ đầu điếu thuốc trên môi khét
Nỗi nhớ rít vào buồn thở ra
Mênh mông đêm tối vang tiếng hét
Tình lỡ trôi qua đọng xót xa.
a.phủ
Thu Hà nội Tràn buông khắp phố phường Mờ mờ khói hay sương Dừng trông chiều thu lạnh Vắng teo mấy quãng đường Ai về qua phố vắng Lá vàng rơi đó đây Trong cái trầm im lặng Hàng cây phơi bóng gầy
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.03.2008 13:56:49 bởi v_chi >
Ngày Đã Chiều
Mùa thu đến lặng lẽ
Đi giữa lòng đất mẹ
Như bước chân rất khẽ
Trong một chiều hắt hiu
Ánh mắt ấy buồn thui
Thả hồn bay theo gió
Cho một mảnh vấn vươn
Xao xuyến người yêu thương
Sao bây giờ em quên
Tên tôi em chẳng nhớ
Đợi chờ mùa xuân qua
Dang dỡ tình đôi ta.
Đừng Hỏi Trường Phi Bảo Rồi có thể họ lặng lẽ lướt qua Như chưa từng biết quen, như chẳng còn ai nhớ Trái tim yêu vắng xa muôn nhịp thở Chẳng lối đi nào dẫn tới lòng nhau Hẹn ước ngày xưa họ dễ dàng quên mau Câu chuyện nhạt hơn là ao nước lã Chẳng ai buồn nhắc chút tình vội vã Thưở ban đầu chập chững bước vào yêu Đôi ngã, đôi người một bến cô liêu Họ dễ dàng chia tay trước buổi chiều nông nỗi Họ dễ dàng quay lưng khi trời chưa kịp tối Sáng ra, lại lẽ loi bóng mình Đâu thấy giọt lệ nào, họ khóc cho cuộc tình Bởi họ giấu sâu tận lòng mình khờ dại Cầu mong không một kẻ thứ ba thương hại Để tránh tâm hồn tự ái khỏi tổn thương Họ từ bỏ nhau như bao khách lạ qua đường Mặt đối mặt nhưng chả quen, chả biết Họ quá phũ phàng đến là cay nghiệt Nên đừng ai hỏi gì tôi về mối tình đầu tiên 4-3-2008
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: