KHOẢNG VẮNG HOANG VU...!
Cám on ttk đã ghé qua trang thơ của mình và tặng mình bài thơ viết về mùa thu hà nội.
Hà nội yêu dấu của tôi
Tôi nhớ về Hà Nội thủ đô
Nơi tôi sinh ra và lớn lên ở đó
Nơi tôi gửi tiếng cười thơ cho gió
Sóng Hồ Tây lặng lẽ vỗ bờ.
Nhớ tháp rùa một mình đứng trơ vơ Giữa mênh mông nước hồ gươm xanh ngát Hoa sữa ban đêm toả hương ngào ngạt Níu bước chân ai tản bộ trên đường.
Tôi nhớ về Hà Nội thân thương
Nơi tuổi thơ tôi gắn liền trên đường phố
Tôi hay nghịch trong những chiều mưa đổ
Trái bóng tròn theo bước chạy lăn đi.
Và mùa hè đến giục giã mùa thi Phượng nhuộm đỏ cả bầu trời Hà Nội Tô sắc cho Thăng Long ngàn năm đô hội Tiếng trống thiêng liêng vang vọng trong lòng.
Nhớ Hà Nội tôi chỉ muốn chỉ mong
Được trở về cái ngày còn đi học
Tan lớp cùng nhau dạo phố ngang phố dọc
Bóng đổ dài chạy đuổi với bóng cây.
Những cô gái với đôi mắt thơ ngây Tà áo trắng tạo thêm phần duyên dáng Tiếng cười vô tư như vang cùng năm tháng Một thoáng bâng khuâng ngơ ngẩn lòng người...
...Ôi tôi nhớ những chiều ba mươi tết
Cả Hà Thành ngập giữa một trời hoa
Hà Nội thân thương bình lặng hiền hòa
Như thức tỉnh và vô cùng náo nhiệt.
Tôi phương xa Hà Nội ơi có biết Tôi nhớ thương da diết đến nhường nào Nhớ Hà Nội lòng dạ cứ xôn xao Ước có cánh để bay về nơi ấy.
Ước không thành thôi tôi đành hẹn vậy
Sớm nay mai tôi sẽ trở về thôi
Hỡi Hà Nội yêu dấu của tôi!
a.phủ
Gọi vần cô đơn!
Một mình thơ thẩn dạo chơi
Bóng đêm rẽ lối đón mời bước chân
Trăng khuya leo lắt nhạt dần
Râm ran tiếng dế gọi vần cô đơn.
Lòng ta nay đã trống trơn
Chẳng còn ai để giận hờn với ta
Trên trời có vì sao xa
Đêm nay hạ giới có ta một mình
Sao ơi! ta kết mối tình
Cùng nhau đi hết hành trình đêm thâu
Giúp ta gạt bỏ u sầu
Giúp ta quên mối tình đầu còn thơ
Mà hai ta vẫn dại khờ
Vẫn còn non trẻ cập bờ tình yêu.
a.phủ
Tôi vẫn đợi...!
Tôi vẫn đợi vẫn chờ em phía trước Vẫn dõi theo từng bước em đi Dù tôi biết yêu chỉ là mơ ước Nhưng còn hơn cuộc sống chẳng mơ gì.
Tôi không thể một đôi ngày có thể
Quên được em ở trong trái tim mình
Quên một người đó là điều không dễ
Lại là người tôi gửi cả tâm tình.
Cũng chỉ vì yêu mà không dám nói Để giờ đây ân hận ở trong lòng Điều muốn nói bây giờ không thể nói Em đã có người...để nhớ...để mong.
Còn sót lại một mình tôi đơn lẻ
Không có ai để gửi gắm chút hồn
Nhìn bè bạn từng lứa đôi vui vẻ
Bỗng chạnh lòng cho tình bị vùi chôn.
Thôi em nhé! hãy coi như không biết Cứ để tôi chờ đợi một mình thôi Cứ để tôi sống với niềm nuối tiếc Tôi không làm em khó xử vì tôi.
Tôi sẽ đợi đến khi nào em bước
Lên xe hoa về với người ta
Thì lúc ấy tôi đem niềm mơ ước
Thả trôi vào trời đất bao la.
a.phủ
Tôi chẳng biết tình yêu đen hay trắng Để thử xem nó ngọt đắng hay cay Để thử xem nó có chất men say Hay nhạt nhẽo như những ngày cô độc.
nếu anh biết xâu kim qua vở ốc...
lấy vì yêu... chứ đừng để mà xem
thì anh sẽ biết được cay, đắng, trắng ,đen.
anh cứ nhìn mắt em anh sẽ say đắm đuối...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2008 07:29:58 bởi giotnangmuathu2007 >
nếu anh biết...giờ anh không tiếc nuối
để hôm nay cô độc một bóng hình
hoàng hôn buồn da diết nhớ vai xinh
ánh mắt ấy! theo anh vào giấc mộng.
cay và đắng song hành cùng cuộc sống
trắng và đen hai mặt cùa cuộc đời
say cũng bởi hệ lụy những cuộc chơi
mai tỉnh giấc...hận mình...sao chẳng biết.
Tự tình...!
Em có hiểu gì khi thấy tôi
Bao hôm theo bước!bao hôm rồi
Như thể tình cờ cùng chung hướng
Nhưng chẳng đơn thuần chỉ thế thôi.
Em có biết chăng cho lòng tôi Yêu em mà chẳng nói lên lời Chỉ dám tỏ tình qua ánh mắt Và qua cử chỉ có thế thôi.
Em có biết chăng trái tim tôi
Thấy em là lại đập liên hồi
Mỗi lần giáp mặt! lần run rẩy
Mỗi bước chân xa! chẳng muốn dời.
Em có thấy gì trong mắt tôi Màu yêu nay đã hiện lên rồi Nếu có một lần em chợt thấy Thì cũng xin đừng xóa của tôi.
...Muốn gặp riêng em cởi tấm lòng
Băn khoăn tự hỏi có nên không
Sợ lời tôi gửi em không nhận
Lại chết trong tôi cả trời mong.
a.phủ
cay và đắng song hành cùng cuộc sống
trắng và đen hai mặt cùa cuộc đời
say cũng bởi hệ lụy những cuộc chơi
mai tỉnh giấc...hận mình...sao chẳng biết.
biển nổi sóng nhưng đó là biển chết...
tỉnh giấc rồi anh chẳng biết được đâu.
giữa hoàng hôn thuyền anh đi về đâu.
xin đừng có quay đầu về biển chết...
giữa đại dương ai là người biết hết
những nguy cơ những giận dữ ngầm sâu
lạc hướng rồi! anh chẳng biết đi đâu
cứ để sóng đánh thuyền trôi vô định
Trích đoạn: aphu
Tôi vẫn đợi...!
Tôi vẫn đợi vẫn chờ em phía trước
Vẫn dõi theo từng bước em đi
Dù tôi biết yêu chỉ là mơ ước
Nhưng còn hơn cuộc sống chẳng mơ gì.
Tôi không thể một đôi ngày có thể
Quên được em ở trong trái tim mình
Quên một người đó là điều không dễ
Lại là người tôi gửi cả tâm tình.
Cũng chỉ vì yêu mà không dám nói
Để giờ đây ân hận ở trong lòng
Điều muốn nói bây giờ không thể nói
Em đã có người...để nhớ...để mong.
Còn sót lại một mình tôi đơn lẻ
Không có ai để gửi gắm chút hồn
Nhìn bè bạn từng lứa đôi vui vẻ
Bỗng chạnh lòng cho tình bị vùi chôn.
Thôi em nhé! hãy coi như không biết
Cứ để tôi chờ đợi một mình thôi
Cứ để tôi sống với niềm nuối tiếc
Tôi không làm em khó xử vì tôi.
Tôi sẽ đợi đến khi nào em bước
Lên xe hoa về với người ta
Thì lúc ấy tôi đem niềm mơ ước
Thả trôi vào trời đất bao la.
a.phủ
Em đã chôn hình anh trong ký ức Trường Phi Bảo Em đã chôn hình anh trong ký ức Phút giây yêu không sống lại bao giờ Đừng bới móc đống tro tàn quá khứ Chuyện tình mình mãi mãi chỉ giấc mơ Chuyện tình mình mãi mãi đẹp như thơ Em đã giấu kĩ lòng mình như thế Sao anh vẫn hiện về đêm kể lể... Xin dìu nhau qua khỏi khúc sông mê! Ủy thác niềm tin dưới cội bồ đề Không duyên phận, hẹn tuyền đài giáp mặt Trăm năm chỉ một nấm mồ lạnh ngắt Thiếu khói hương, nâm quả, kẻ phụng thờ Đàn Ô Thước đâu nối lại giấc mơ Em đã chôn hết dại khờ, nông nổi Van anh đừng ám ảnh, đừng bắt tội Trái tim yêu đau khổ một lần yêu Trái tim em cay đắng đã quá nhiều Về với người lại càng thêm day dứt Em giấu kĩ vết thương lòng buốt nhứt Sao anh còn thăm viếng gọi tên nhau. 21-3-2008
Khoảng cách mong manh
Không có gì đẹp hơn những ước mơ
Không có gì vui hơn khi ước mơ trở thành sự thật
Và cũng chẳng có gì buồn hơn khi ước mơ tan mất
Vui và buồn!hai khoảng cách mong manh.
Anh không hiểu hết cảm xúc ở trong anh Khi đối mặt với hai điều trái ngược Yêu và mất! thành công hay vỡ tan niềm mơ ước Những điều này anh mong đợi ở nơi em.
Anh chỉ ước có một chút niềm vui để sưởi ấm cuộc đời đầy những bon chen
Một chút tình yêu anh sưởi cõi lòng băng giá
Chỉ ngần ấy thôi nhưng với anh lại là tất cả
Trong ước mơ đẹp nhất một tình yêu.
Em chẳng thể nào biết được anh yêu em đến bao nhiêu Cả con tim anh lẫn hồn anh đều dành cho em đó Anh chỉ cần ở nơi em một điều nho nhỏ Chút tình yêu để sưởi ấm cõi lòng.
Một nụ cười cũng thỏa nỗi nhớ mong
Cũng vơi đi trong anh ít nhiều nhung nhớ
Em là người mang đến cho anh những ước mơ hòa trong hơi thở
Cuộc đời này anh mãi yêu em.
Đã bao lần anh thức trắng cả đêm Anh ngồi nghĩ chuyện chúng mình lâu lắm Bến bờ nào?con đường nào?...xa thẳm! Một mình anh đang cố bước đi tìm.
Mối tình này anh giấu tận trong tim
Mình anh biết và anh luôn giữ nó
Thà như vậy để mãi còn một ước mơ nho nhỏ
Cuộc đời này đẹp mãi một ước mơ.
Tôi đã cười! nhưng cười ra nước mắt Cười xót xa đau thắt con tim Nước mắt rơi mà chẳng thể nào ghìm Đau đớn quá khi người ta hờ hững.
Bồi hồi
Nắng tinh nghịch xuyên qua từng tán lá Đậu trên vai cô bé của lòng tôi Nắng tháng năm làm má em hồng quá Thoáng bâng khuâng xao xuyến bồi hồi.
Tôi em bước dưới sân trường phượng đỏ
Tiếng ve kêu hòa lẫn bước chân đi
Mái tóc thề em tung bay trước gió
Nét đượm buồn như đọng lại trên mi.
Bằng lăng tím ngày xưa em yêu thích Vẫn còn đây! vẫn tím một góc trường Xưa tôi hái tặng em khi tan lớp Em ép vào trong trang sách thân thương.
Tôi vẫn bước bên em nhưng không nói
Để mình em với kỷ niệm ngày xưa
Gốc bàng già vẫn còn trơ dấu hỏi
Ta khắc vào khi ta đứng trú mưa.
Ôi kỷ niệm của một thời sống lại Hiện trong em và hiện cả trong tôi Gió ru cây bằng bài ca dĩ vãng Ve ru hè rả rích mãi không thôi.
a.phủ
Lui bước
Tôi xin gửi lại cho em tất cả Những cảm tình tôi có được bấy lâu Vì có giữ tôi em càng xa lạ Cố chạy theo tôi chỉ nhận thêm sầu.
Giờ tôi biết trong lòng em đã có
Một người yêu lý tưởng hơn tôi
Ánh mắt em đã nói lên điều đó
Thoáng nhìn qua tôi đã nhận ra rồi.
Tôi lui bước không một lời than trách Mà trách ai trong cuộc tình này Trách em ư?em làm gì có lỗi Còn tôi yêu! yêu đâu có gì sai.
Nếu có trách chính là ông trời đó
Tại sao ông chẳng giúp đỡ cho tôi
Tôi đã khổ từ khi còn rất nhỏ
Để bây giờ lại thêm phận đơn côi.
Bao mơ ước giờ tan thành mây khói Tôi cô đơn trong hạnh phúc của em Em bên người trong lòng tôi buốt nhói Đêm! tôi một mình thơ thẩn trong đêm.
Những xót xa nói thành lời sao được
Mà chỉ đem cất dấu ở trong lòng
Thả cuộc đời tự trôi về phía trước
Sống u buồn trong ký ức hằng mong.
a.phủ
Đồng cảm với Aphu Cơn mưa chiều dường như rửa sạch làu bao mơ ước kia dệt bằng sợi gió trôi xa mãi cánh đồng đầy hoa cỏ đến khan nồng giữa sa mạc hoang vu. Em vội quá đốt cháy tàn kỉ niệm giấc mơ hoa ta dệt thuở ban đầu hun hút mãi theo tiếng cười chiền chiện Có bao giờ em ngó lại niềm đau... ..............
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: