KHOẢNG VẮNG HOANG VU...!
Trích đoạn: VANDINH THUAN
Đồng cảm với Aphu
Cơn mưa chiều dường như rửa sạch làu
bao mơ ước kia dệt bằng sợi gió
trôi xa mãi cánh đồng đầy hoa cỏ
đến khan nồng giữa sa mạc hoang vu.
Em vội quá đốt cháy tàn kỉ niệm
giấc mơ hoa ta dệt thuở ban đầu
hun hút mãi theo tiếng cười chiền chiện
Có bao giờ em ngó lại niềm đau...
..............
nếu mai sau ta có gặp lại nhau tình đã lắng xin đừng khơi dậy lại đừng để hồn lạc lối mòn oan trái đừng để tim lỗi nhịp đập cung đàn. khi gặp nhau ánh mắt có chứa chan thì hẵng để sau lưng rồi ướt mắt kỷ niệm xưa một thời ta góp nhặt đừng mang ra nhắc lại quặn đau lòng. dĩ vãng xưa xin mang thả trôi sông sau gặp nhau lòng không còn thương nhớ sau gặp nhau không vọng vang tiếng thở mà như là hai người bạn thân thôi.
Tình vội nhạt phai
Thế gian đâu phải của riêng ai
Đêm ngắn sao đan được mộng dài
Sông cạn! sóng đào đâu dậy nổi
Tình vội trao...tình chóng tàn phai.
Em đến bên anh một sớm mai
Mang lời mật ngọt rót vào tai
Anh say trong bão mê tình ái
Anh ngỡ lạc vào chốn thiên thai.
Anh lấy tình hoan dệt mộng bền
Sợi lòng dễ đứt bện chẳng lên
Tình em! hương thoảng theo làn gió
Quẩn hương nồng...gió lặng...lãng quên.
Có chuyện gì không giữa hai ta
Trước gần nay lại hóa ra xa
Bao nhiêu mộng ước trao ngày ấy
Theo bước thời gian bỗng nhạt nhòa.
Gió vẫn thoảng qua mưa vẫn rơi
Anh vẫn lang thang giữa cuộc đời
Em là bến đỗ neo anh lại
Hay chì như là một cuộc chơi.
Có thể tình em! gió thoảng qua
Nụ hôn em trao chỉ là quà
Anh vẫn ép vào trong ký ức
Mơ có một ngày nở thành hoa.
Thầm lặng
Ta biết nhau đã lâu rồi em nhỉ? Từ cái ngày anh mới bước chân sang Em hồi đó sống trầm buồn sâu kín Anh mới sang nên bao nỗi ngỡ ngàng.
Mình quen biết! cũng chỉ là quen biết
Gặp chào thôi chứ chẳng chuyện bao giờ
Em bận việc cứ suốt ngày mải miết
Còn anh thì...học tiếng...làm thơ.
Rồi một ngày anh thấy mình sao khác Lúc gặp em lòng rộn rã hơn xưa Em qua rồi vẫn đứng hoài ngơ ngác Để đêm về...em đến trong mơ.
Anh vẫn nghĩ chẳng bao giờ có thể
Hai đứa mình dám nói chuyện với nhau
Em con gái! nói mở lời không thể
Anh con trai! nhưng lại ngại nói đầu.
Anh ôm ấp một tình yêu thầm lặng Không nói ra nên em chẳng biết đâu Hay em biết nhưng vờ như không biết Để cho ai thức trắng những đêm thâu.
Anh chỉ muốn! anh được ngồi nói chuyện
Cùng với em dù chỉ một lát thôi
Dăm ba phút cũng là đầu câu chuyện
Ấm lòng anh nơi đất khách xa xôi.
a.phủ
Nhưng anh biết...! Anh chẳng biết nói thế nào cho em hiểu được đây Khi trong anh đang mang một nỗi buồn day dứt Một ước mơ! một sợi tình! dần đứt Một trái tim đang rỉ máu trong lòng. Anh không hiểu hết được những nỗi nhớ mong Vẫn gặm nhấm lòng anh trong nhiều đêm thao thức Nhưng anh biết có một điều rất thực Hình bóng em tỏa sáng trong mình. Đã lâu rồi anh muốn nắm bàn tay xinh Và sẽ nói những lời yêu thương nhất Hạt tình yêu anh gieo vào trong đất Ước mơ nào hơn sẽ nảy lộc đâm chồi. Em mang đến cho anh những xao xuyến bồi hồi Những khắc khoải! những chờ mong em tới Dù đêm khuya anh vẫn ngồi anh đợi Đợi chờ em mong mỏi một cái nhìn. Một nụ cười sưởi ấm một niềm tin Giúp cho anh vượt qua nhiều sóng gió Có trong em! một chút tình nho nhỏ Dành cho anh hay chẳng có chút nào? Nếu ngày mai! em có hỏi tại sao Trước anh thế bây giờ anh khác thế Em hãy hiểu vì lòng anh không thể Chẳng có nỗi buồn nào lại vui được đâu em. Khi nói ra điều này lòng anh cũng rối ren Giữa hai nỗi buồn vui anh sẽ có Anh vẫn biết khi lời anh bay theo gió Sẽ chẳng còn gì xót lại phía sau. Nhưng không nói ra tình cảm của mình lòng anh lại quặn đau Khi thấy em sánh vai cùng người khác Với người ta em theo còn với anh em thoái thác Có lẽ nào em nghĩ anh nói chơi? Em cho người cơ hội còn anh em bỏ rơi Anh tự biết anh trong em mờ nhạt Em chỉ coi anh như là một người bạn Để những lúc buồn em ghé đến mà thôi. Những điều muốn nói với em anh đã nói cả rồi Anh mong em hiểu và nói với anh những lời thành thật Dù điều ấy có thể làm ước mơ của anh tan mất Nhưng anh sẽ không buồn và mãi cám ơn em. a.phủ
Tình yêu!
Tình yêu chẳng phải để bán mua
Khi thích đem ra để giễu đùa
Cũng chẳng phải là trò giải trí
Lại càng không đúng chốn hơn thua!
Tình yêu là một thứ tâm linh
Nó khiến người ta nhớ tới mình
Như mình nhớ tới người ta đó
Nhớ cả tiếng nhau lẫn bóng hình.
Tình yêu có thể khiến người ta
Gần thì xao xuyến buồn khi xa
Làm tim lỗi nhịp hồn thao thức
Làm kẻ khô cằn cất tiếng ca.
Tình yêu! tiếng gọi của con tim
Tự đến với nhau chẳng phải tìm
Rung động vang lên trong tiềm thức
Cảm thấy nơi người trọn niềm tin.
a.phủ
Dang dở
Đau đớn thay cho cuộc tình dang dở Xót xa nhiều ngày tan vỡ của tình yêu Còn bóng ai? ai đứng đó bao chiều! Để lại nhớ một tình yêu tan vỡ. Nhớ ngày đầu quen nhau còn bỡ ngỡ Hai đứa mình vẫn ngại vẫn tránh nhau Đẹp làm sao! lúc thổ lộ ban đầu Mắt nhìn mắt còn tim thì run rẩy. Chẳng một ai ngoài trăng tròn nhìn thấy Soi rõ đôi ta và đẩy mây đi Cảnh vật xung quanh sao đẹp lạ kỳ Thêm viễn cảnh một tình yêu lãng mạn. Tình đẹp thế mà bây giờ nứt rạn Cũng chỉ vì chút ích kỷ của riêng ai Theo năm tháng rồi cũng sẽ mờ phai Nhưng vẫn mãi trong lòng ai một chút. a.phủ
Nơi xa nhớ em yêu!
Ngồi buồn đếm lá vàng rơi Nhớ em yêu dấu ở nơi quê nhà Nhớ sao mái tóc mượt mà Long lanh ánh mắt thật là ngất ngây Nhớ sao đôi má hây hây Em yêu! anh nhớ vai gầy em rung... Bên em ấm áp vô cùng Xa em anh thấy lạnh lùng trong tim Bên nhau ta hay lặng im Mặc cho tình cảm tự tìm đến nhau Xa em lòng anh nhói đau Bầu trời như nhuộm một màu nhớ thương Tiếng chim kêu giữa đêm trường Nặng lòng! anh bước chặng đường tương lai Anh đi nỗi nhớ trên vai Hành trang là cả hình hài của em.
a.phủ
Nhận được thư em!
Nhận được thư em một buổi chiều Ngoài thư ghi chữ gửi anh yêu Em ơi! ở nhà em có biết Lòng anh mừng rỡ đến bao nhiêu. Anh cầm thư em anh mãi hôn Cho bõ bao đêm dạ bồn chồn Cho bõ bao đêm nằm thao thức Anh nghĩ tình anh bị vùi chôn. Anh bóc thư em thật nhẹ tay Gió đâu níu áo khẽ lay lay ghé vào đọc ké cười khúc khích Làm anh giật mình! anh ngượng thay. Lời thư là cả nỗi nhớ thương Gợi lại đôi ta dưới mái trường Biết bao kỷ niệm đầu tiên đó Để rồi chập chững tuổi yêu đương. Lời thư là cả nỗi quan tâm Lo lắng cho anh đến âm thầm Xúc động lòng anh em có biết Như bản tình ca! khúc dạ ngâm. Lời thư là cả tấm lòng em Gửi trọn cho anh em đã đem Bao lời yêu dấu cùng tâm sự Gió đọc thư này gió cũng ghen. Anh đọc xong thư anh cất đi Mặc cho nước mắt chảy quanh mi Em ơi! lúc đó em có biết? Mát lạnh lòng anh đến tức thì. Phương xa anh cũng có đôi lời Tuy nay mỗi đứa mỗi phương trời Nhưng anh vẫn mãi lòng chung thủy Nguyện giữ tình em suốt cuộc đời. a.phủ
Thương nhớ quê hương!
Ai đem sao rắc đầy trời
Ai đem thương nhớ gieo nơi dương trần
Để người đi mỗi bước chân
Nhìn sao lại nhớ vô ngần quê hương.
Nhớ người con gái mình thương
Tóc mây má lúm môi hường mắt trong.
Nhớ về cha mẹ chạnh lòng
Chiều hôm sớm tối lưng còng trên nương
Tóc giờ chắc bạc gió sương
Mồ hôi chắc đã ướt đường mẹ cha
Mái đình giếng nước gốc đa
Tuổi thơ vùng vẫy ao nhà năm nao
Bao nhiêu kỷ niệm ngọt ngào
Lòng người xa xứ dâng trào niềm tin
Đi xa vẫn nhớ như in
Nhớ về nguồn cội giữ gìn sắc phong
Quê cha đất mẹ luôn mong
Dang tay với cả tấm lòng yêu thương
Đón các con vạn nẻo đường
Trở về tổ ấm quê hương của mình.
Lưu giữ Tôi lưu giữ một mảnh tàn quá khứ Một niềm đau! một mảnh vỡ tình yêu Chút tâm tư heo hắt buổi xế chiều Chút cô đọng hương nồng môi hôn đó. Tôi lưu giữ hình em trong tim đỏ Đêm em về chích buốt trái tim tôi Mảnh trăng rơi...nơi ấy...phía chân đồi Hoa sim tím phai màu theo ly biệt. Tôi lưu giữ lời tỏ tình tha thiết Hoàng hôn buồn mang nhuộm ánh tà dương Giữa hoang vu vẫn sáng một con đường Vẫn như ấm bàn tay em dắt lối Tôi lưu giữ ánh mắt buồn nhức nhối Day dứt lòng như oán trách...như mong Giọt thu ba như lửa đốt cháy lòng Bờ vai tôi đã bao lần thấm đẫm Tôi lưu giữ để giờ thành lạ lẫm Khi cố tìm lại bóng dáng ai xưa Mảnh tàn quá khứ chẳng phai nhạt trong mưa Vẫn in đậm...một niềm đau...buốt nhói. a.phủ
Gọi tên em!!! Tôi gọi tên em trong tiếng mưa rơi... Bên khung cửa một mình tôi ngồi đó Mắt dõi xa một khoảng trời thu nhỏ Có nỗi buồn đang len lỏi đâu đây. Tôi nhớ em! cô bé thơ ngây Trăng mười tám đôi mắt tròn mơ mộng Tôi đã yêu bằng con tim rung động Tuổi hai mươi xao xuyến lần đầu Khi yêu em tôi bạn với đêm thâu Thích ngắm sao! gửi theo bao điều ước Là hò hẹn là mỗi lần theo bước Biết đón đưa mong nhớ đợi chờ. Khi yêu em tôi biết cả làm thơ Dù không hay nhưng tình tôi đầy ắp Đọc thơ tôi em sẽ luôn bắt gặp Một tình yêu mãnh liệt vô cùng. Lúc này đây! nơi xa cách ngàn trùng Sao tôi nhớ những ngọt ngào ngày ấy Mấy năm trôi qua! dòng đời cuốn chảy Sống trong tôi em mãi sáng ngời Lúc này đây! trong tiếng mưa rơi Tôi đọc lại những bài thơ xưa cũ Trong thơ có em! có tình tôi trú ngụ Cho quên đi nỗi nhớ khôn nguôi Đã mấy năm trời tôi bươn trải ngược xuôi Không có người thân! một mình tôi lặng lẽ Đếm thời gian trôi qua trong lòng đơn lẻ Biết bao giờ trở lại quê hương Tôi khát khao vòng tay ấm thân thương Ánh mắt mộng mơ! một thời mong nhớ Tôi khao khát ngay trong từng hơi thở Em bên tôi bù đắp tháng năm qua Tôi sẽ trở về ! ngày ấy không xa Vẫn nguyên vẹn tình yêu như ngày trước Lại hò hẹn lại cùng em chung bước Lại làm thơ... mong nhớ...đợi chờ. a.phủ
Trích đoạn: aphu
Lưu giữ
Tôi lưu giữ một mảnh tàn quá khứ
Một niềm đau! một mảnh vỡ tình yêu
Chút tâm tư heo hắt buổi xế chiều
Chút cô đọng hương nồng môi hôn đó.
Tôi lưu giữ hình em trong tim đỏ
Đêm em về chích buốt trái tim tôi
Mảnh trăng rơi...nơi ấy...phía chân đồi
Hoa sim tím phai màu theo ly biệt.
Tôi lưu giữ lời tỏ tình tha thiết
Hoàng hôn buồn mang nhuộm ánh tà dương
Giữa hoang vu vẫn sáng một con đường
Vẫn như ấm bàn tay em dắt lối
Tôi lưu giữ ánh mắt buồn nhức nhối
Day dứt lòng như oán trách...như mong
Giọt thu ba như lửa đốt cháy lòng
Bờ vai tôi đã bao lần thấm đẫm
Tôi lưu giữ để giờ thành lạ lẫm
Khi cố tìm lại bóng dáng ai xưa
Mảnh tàn quá khứ chẳng phai nhạt trong mưa
Vẫn in đậm...một niềm đau...buốt nhói.
a.phủ
Lưu Tình Quá Khứ Rất rõ mà anh !"mảnh tàn quá khứ !" kể từ lần chia biệt đấy thôi ! đến hôm nay , đã mất nhau rồi còn nhung nhớ , trách hờn chi nữa? sắc màu yêu ! tàn phai đen đúa dẫu đã từng chăm bón tốt tươi thì sao đây? cũng chỉ một thời nay sự thật để vào sự thật ! tuy nói thế , đâu cần quên mất ta hãy về lưu giữ anh ơi để mai sau sống giữa tình đời biết trách né không đau lần nữa ! __________________________ cảm ơn anh aphu ghé nhà họa thơ , bài thơ hay lắm ! chúc anh vui vẻ !
Xuân-hạ-thu-đông Xuân về nhuộm mới một màu xanh Trăm hoa đua nở đẹp như tranh Líu lo chim hót mừng xuân đến Lộc biếc mơn man mọc trên cành. Hạ đến pha thêm một màu hồng Nắng vàng trải khắp mấy tầng không Quả hoa tắm nắng càng khoe vị Tiếng cuốc gọi nhau vọng khắp đồng. Thu sang nhuộm lại một màu vàng Thiên nhiên tĩnh mịch buồn mênh mang Cỏ cây trút lá cành xơ xác Gió cuốn lá thu lướt nhẹ nhàng. Đông tới trời thêm một màu ghi Gió heo may lạnh trời lâm li Thiên nhiên xơ xác càng xơ xác Sức sống hạ xuân chẳng còn gì. Xuân hạ thu đông nối theo nhau Mỗi mùa mấy tháng lại qua mau Đông thu trút áo chờ mùa mới Để đến hạ xuân lại muôn màu a.phủ
Con xin người! Ôi thượng đế! đấng thần linh cao quý Hãy giúp con thoát khỏi cám dỗ của trần gian Cuộc đời con trầm bổng tựa cung đàn Trong cuộc sống gặp vô vàn ngang trái. Con giờ đây! như con thuyền không người lái Giữa đại dương,giữa cuồng dại của phong ba Chực cuốn con,một kẻ sống xa nhà Và dìm xuống đáy biển sâu tăm tối. Con xin người! một lần cho con đổi Trái tim đau lành lại vết thời gian Hồn sạn chai sẽ lại mãi dâng tràn Bầu nhiệt huyết tuổi con vừa mới lớn. Con xin người hãy ngăn cơn sóng gợn Dâng trong lòng,con chẳng thể dỗ nguôi Đã bao lần con định thả buông xuôi Mặc bão tố với dòng đời vùi dập. Con xin người ban ơn niềm cố chấp Con mang ra so sánh với nỗi đau Từ ngày con và người ấy chia tay nhau Ngoài niềm đau con không có gì hồi vãn. Con xin người hãy làm mưa giải hạn Để những khô cằn mọc lại những mầm xanh Để những sạn chai ngấm nước mềm thành những phù sa nuôi tình yêu tươi tốt. a.phủ
Trích đoạn: aphu
Xuân-hạ-thu-đông
Xuân về nhuộm mới một màu xanh
Trăm hoa đua nở đẹp như tranh
Líu lo chim hót mừng xuân đến
Lộc biếc mơn man mọc trên cành.
Hạ đến pha thêm một màu hồng
Nắng vàng trải khắp mấy tầng không
Quả hoa tắm nắng càng khoe vị
Tiếng cuốc gọi nhau vọng khắp đồng.
Thu sang nhuộm lại một màu vàng
Thiên nhiên tĩnh mịch buồn mênh mang
Cỏ cây trút lá cành xơ xác
Gió cuốn lá thu lướt nhẹ nhàng.
Đông tới trời thêm một màu ghi
Gió heo may lạnh trời lâm li
Thiên nhiên xơ xác càng xơ xác
Sức sống hạ xuân chẳng còn gì.
Xuân hạ thu đông nối theo nhau
Mỗi mùa mấy tháng lại qua mau
Đông thu trút áo chờ mùa mới
Để đến hạ xuân lại muôn màu
a.phủ
*************************
Hương tình
Bốn mùa trong ta đẹp sắc hoa
Thơm hương của quả từng mùa thắm
Riêng hương tình không đợi mùa sang
Cứ lan toả thầm thì da diết...
Ta ủ hương vào trong mắt biếc
Trao cho nhau đốm lửa hồng
Thắp dậy những tàn đêm
Đã đành tắt nửa chừng...
Lê Minh Liên Thanh Thơ
23 giờ 30 phút, 9/5/2008
Đã là người ai cũng trân trọng quá khứ, nâng niu kỉ niệm, nhớ và ấp ủ, cưng nựng nó phải không bạn? Nỗi niềm của aphu như ánh trăng vằng vặc trời quê, mãi soi bóng của kỉ niệm để sống vui, sống đẹp ...giữa xứ người bạn nhé!
Thân gửi bạn bốn mùa hoa trái ngọt lành, bốn mùa yêu thương của dân mình đất Việt!
Thân mến!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: