Hanội của em
Cô bạn ơi đọc bài thơ này xong tôi lại thích nhận vơ như đông thanh trúc. (Mà không nhận vơ cũng thiệt) Để tôi nhận vơ một chút cho đỡ cô đơn nhé
Em nhớ Hà nội hay em nhớ anh?
Em kín đáo không nói lên điều đó
Phố nguyễn Du em nhớ hương hoa sữa
Hay nhớ nơi ta trao nụ hôn đầu?
Hà nội ơi nỗi nhớ ngọt ngào
Đường bà triệu nơi lần đầu gặp mặt
Bẻ đôi bắp ngô vừa quạt
anh đưa em và bắt gặp nụ cười
Hãy thú nhận với anh một lời
Rằng em nhớ anh hơn nhớ về Hà nội
Hàng sấu già đêm đông nào gió thổi
Em nép vào anh tránh cái lạnh đầu mùa
Hà nội là thơ
Hà nội là mộng mơ
Hà nội là tình yêu ta đó
Xa Hà nội chắc là em sẽ nhớ
Vì có anh trong Hà nội của em
Anh !
Chàng trai Hà nội
Em!
Cô gái sài gòn
Mảnh đất thiêng đã cho ta gặp gỡ
Đã thắp lên trong hồn ta ngọn lửa
Hà nội ơi
Em nhớ
Bởi vì anh
Đã nhận vơ thì nhận vơ nhiều vào. Đã liều thì liều cả thể cô bạn ạ.