TÔI HOANG DẠI
Tôi đã đi như một người hành khất
Và dừng chân trên đỉnh núi Sơn la
Ôi: Núi rừng của ta
hùng vĩ quá
Tôi muốn ôm thảo nguyên
Như ôm mối tình đầu hy vọng
Kia những lớp sóng
Chọc trời
tỏa khói,
Như hơi người yêu
Tỏa ấm
Cuộc đời
Và kia nữa
Những quả đồi nhấp nhô bên núi
Như bầu sữa mẹ
Nuôi con
Tôi lang thang tìm
Cành sim hoang dại
Chiều qua
Chiều lại
Vãn chảng thấy điều tôi mong ước
Rừng ơi
Em xanh biếc tuổi yêu thương
Hãy cho tôi cành xim tím
Tôi cầu xin em đến
Cho tôi thỏa ước mong
Cô đơn
Sinh yếu hèn
Tôi khóc
Giọt
Từng giọt
Bết những sợi tóc khát khao
Đôi mắt ướt
Chào dòng nước chẩy
Mằn mặn đắng cay
Tôi vô vọng
Nhìn rừng cây trùng điệp
Tìm đếm ngôn non xanh ,
Một cơn gió
Trên cành rụng lá
Ơi Cái cây
Sao vui tính lạ
Đã già mà chưa yên phận úa
Đã tàn mà chưa yên phận rữa
Tôi không sợ
Trợi giông bão tố
Cũng chẳng lo mưa ghềnh thác đổ
Mà chỉ sợ
Cành lá đã sang thu
Bỗng phút
Chân trời hửng sáng
Tôi ngơ ngác
Nhìn rừng trắng hoa ban
Cám ơn anh
Đã dành cho em
Một tình yêu
Như cánh hoa thơm
Em sung sướng
Nâng từng bông một
Môi kề bên
Cánh hoa mát ngọt
Cho dịu bớt đắng cay....
Em trót say hương
Để lạt chút tình hoang dai
Tha thứ cành sim nhé
Phút yếu lòng chưa phải đã phụ nhau
Rừng ơi
Em xanh biếc một mầu xuân tươi thắm
Hãy cho ta cành sim tím....
T.T.K.