Hịch sĩ tử
YêuThơ 29.02.2008 06:38:50 (permalink)
Hịch sĩ tử


Ta thường nghe: Lương Thế Vinh chơi diều trước khi thi mà giật giải Trạng Nguyên ; Ê-di-son ngày trước không được đi học mà vẫn trở thành nhà bác học ; Bét-tô-ven bị điếc cả hai tai mà vẫn thành nhà soạn nhạc nổi tiếng ; Niu-tơn vô tình bị quả táo rơi trúng đầu mà thuyết “Vạn vật hấp dẫn” ra đời ; … Từ xưa các bậc danh nhân thế giớichẳng cần học hoặc vô tình cũng làm được việc lớn, đời nào không có? Giả sử các bậc đó phải học cách học tầm thường, học vì điểm, hạng thì cũng chết già ở xó cửa, sao có thể lưu danh sử sách, cùng trời đất muôn đời bất hủ được!

Các người con nhà có học, hiểu văn hiểu nghĩa, tuy thế nhưng khi nghe những chuyện ấy cũng nửa tin nửa ngờ. Thôi những chuyện xưa, tui không nói đến nữa. Nay tui chỉ kể những chuyện mới đây thôi.

Nguyễn Cẩm Lũy là người như thế nào, học vấn của ông như thế nào, mà dời biết bao công trình lớn, đồ sộ từ nơi này đến nơi khác như một vị “Thần Đèn”, đường đường chỉ mới học đến lớp Bốn, nhưng tên tuổi vẫn vang mãi trên đất Việt này.
Bill Gate là người như thế nào, công ty Microsoft của ông là công ty như thế nào? Sao vẫn chưa tốt nghiệp được đại học mà ông có thể trở thành một ông tỷ phú giàu nhất thế giới, đứng đầu công ty ảnh hưởng toàn cầu nhiều nhất khiến cho ai cũng phải biết mặt, biết tên.

Huống chi tui cùng các người học chung một lớp, ngành giáo dục cải cách liên miên. Ngó thấy mấy bài kiểm tra cứ ồ ạt trào tới, ép buộc chúng ta một cách bất miễn cưỡng phải học bài, đem con điểm mà bắt nạt học trò, thác mệnh thằng “Hạng” mà bắt mình phải chiến đấu, để vét chất xám có hạn, thu trí tuệ, để thỏa lòng tham không cùng, chúng còn giả hiệu “Danh dự”, “cha, mẹ”, “thầy, cô”,… Thật khác nào tự tàn phế thân mình vào con điểm, sao cho thoát khỏi tẩu hỏa về sau?
Tui thường tới bữa bỏ ăn, nửa đem chong đèn đọc sách (bài vở) ; ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa ; chỉ căm tức chưa xả thịt lột da, nuốt gan uống máu thằng “Điểm”, “Hạng”. Dẫu cho tên này đội sổ của danh sách, thân phơi ngoài nội cỏ, nghìn tấn chất xám phải sử dụng, tui cũng vui lòng.

Các người thấy tui giữ hạng cao đã lâu, thấy mở miệng nói chút cũng kêu là chảnh, mới mừng tí xíu mà cứ ở đó chửi thầm. Trong khi đó, thiếu cha gì đứa chảnh hơn tui ; bài nào khó tui sẵn sàng giảng ; giờ kiểm tra phao vẫn sẳn sàng ; mà tui vẫn nghĩ: lúc xông pha phòng thi thì cùng nhau sống chết, lúc trong lớp giờ rãnh nhàn hạ thì cùng nhau vui cười. Thế nhưng do thằng “Điểm”, “Hạng” ức chế, nó bắt tui buồn, rồi gây hiểu lầm, có ai hiểu được nỗi niềm riêng?...

Giờ các người thấy lớp mất đoàn kết mà không biết lo, thấy con điểm cứ hành thế mà không biết thẹn. Nhưng nay, tui chỉ là một học sinh, không phải Bộ giáo dục hay Hiệu trưởng, chỉ cầu mong lớp hãy hiểu lẫn nhau và đoàn kết lại.

Nhưng tui bảo thật với các người: nên nhớ câu “đặt mồi lửa vào dưới đống củi” là nguy cơ có thể kiểm tra đột xuất, nên lấy điều “kiềng canh nóng mà thổi rau nguội” làm răn sợ nếu như quên không học bài. Huấn luyện học sinh quay bài, liếc mắt; khiến cho người người giỏi như Dương Tiễn ; chép phao, hỏi bài nhanh, lẹ, chính xác khiến ai nấy cũng đều như Tia Chớp ; ném giấy, quăng bài, rèn cho người người thuần phục Tiểu Lý Phi Đao ; lật sách, nhìn giám thị thầm kín như ăn trộm. Như vậy mới có thể đối phó được với kẻ thù không đội trời chung. Khi đó, chẳng những điểm người người đều đi lên, đồng hạng trong top nhiều vô kể, nhà nhà được sung túc, mà tui còn được ăn ngon, ngủ yên.

Bởi thế, nay tui viết những điều này như để tham khảo, suy ngẫm xem điều tui nói là đúng hay sai. Và tui nghĩ chỉ có thế đất nước mới yên bình, trăm họ được ấm no, có khi còn được lưu danh muôn thuở. Tui viết ra điều này để mấy người hiểu bụng tui.

Minh Lam
26, 02, 08

#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9